Thấy dáng đi kì lạ khác thường của Mạnh Nịnh, khóe miệng Thi Vinh giương lên đầy ý vị thâm trường. Anh kéo ghế ra, tiến lên vài bước bế Mạnh Nịnh lên, sau đó đặt trên đùi mình rồi bón cho cô ăn. Mạnh Nịnh có chút bối rối, tuy rằng trước kia không phải chưa từng làm chuyện này, nhưng bây giờ đang ở nhà ba, với lại cửa lớn không đóng, lỡ như có người đến, chỉ cần liếc mắt là nhìn thấy. Cho nên cô đẩy vai Thi Vinh: “Đừng… Em tự ăn được mà.” Tay Thi Vinh sờ soạng trên người đau nhức của cô một cái, giọng nói và vẻ mặt trái lại có phần thật tâm thật ý, Mạnh Nịnh ngượng ngùng mà cắn môi, đêm hôm qua bị anh buộc phải nói mấy lời đó, cô vẫn còn nhớ rõ ràng, bây giờ mặt đối mặt với Thi Vinh, bị ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm, Mạnh Nịnh thật sự cảm thấy rất xấu hổ. Trong lòng cô cũng rất khinh thường bản thân mình, rõ ràng không thể nào đáp lại Thi Vinh, nhưng mỗi lần làm cùng anh, lại luôn không kiềm chế được mà xuất thần. Chẳng lẽ không chỉ có đàn ông phân biệt được tình dục và tình yêu, mà phụ nữ cũng có thể? Nhớ đến mình từng như một vũng nước ở dưới thân Thi Vinh, Mạnh Nịnh chợt cảm thấy thật khó mở miệng. Ngoại trừ lần đầu tiên, Thi Vinh luôn luôn kiên nhẫn với cô, chỉ là tính kiên nhẫn này đối với anh mà nói, giống như là câu cá, cho dù là kiên nhẫn, vẫn có giới hạn.Ban đầu Mạnh Nịnh phản kháng, Thi Vinh còn có thể khoan nhượng, nếu như cô luôn luôn phản kháng, anh sẽ không còn tính kiên nhẫn. Đã nói hết lời mà ngươi vẫn không nghe, thì ta trực tiếp hành động, như vậy cuối cùng ngươi đã chịu nghe lời chưa!? Chuyện này thường xuyên lặp lại, Mạnh Nịnh rốt cuộc hiểu rõ, nếu cô không đáp ứng Thi Vinh, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là cô mà thôi. Đối với Thi Vinh nói, cô không nghe lời, vậy có ngh ĩa là anh có lý do để nghiêm trị cô, đối với anh mà nói, không phải là chuyện vô cùng tốt hay sao? Đối phó với sự giãy dụa của Mạnh Nịnh, Thi Vinh chỉ cần một tay là có thể làm cô xụi lơ. Thấy giãy dụa vô ích, Mạnh Nịnh liền nhanh chóng thành thật, cô ngoan ngoãn ngồi trên đùi Thi Vinh, rõ ràng trong bụng rất đói, kì lạ là ăn không vào được. Nhất là tay Thi Vinh luôn không chịu yên, Mạnh Nịnh hơi cau mày, đây là thói quen của cô, cũng không biết hình thành từ lúc nào, Thi Vinh càng thân mật với cô, cô lại càng không ăn vào. Thấy cô ăn không được, Thi Vinh hỏi: “Không đói bụng sao?” Bàn tay to lớn mờ ám sờ bụng cô, giọng nói trầm thấp theo lồng ngực anh phát ra: “Hay là đêm qua ăn quá no rồi?” Mạnh Nịnh không muốn trả lời vấn đề hạ lưu này, cô không thể xấu hổ, không thể trốn tránh, nếu không Thi Vinh sẽ càng táo tợn hơn. Cô chỉ có thể tỏ vẻ không nghe thấy, tiếp tục ăn cơm anh bón cho. Kết quả trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, đã bị Thi Vinh làm cho linh hồn cũng muốn bay lên. Lần này Mạnh Nịnh mặc kệ đây là chỗ nào, nhanh chóng loạng choạng túm lấy tay Thi Vinh, sau đó đứng dậy rời khỏi đùi anh, dáng đi cực kỳ quái dị, cách anh rất xa, cơm trong miệng nuốt không trôi, cả người vẫn trong trạng thái vui sướng. Cô thật không có biện pháp đối với hứng thú xấu xa của Thi Vinh, nếu anh có thể nghe theo cô, anh đã không tên là Thi Vinh rồi. Mạnh Nịnh ngồi xuống ở góc bàn khác, cơm trong miệng dù thế nào cũng ăn không vào, bèn phải nhổ vào thùng rác. Thôi đi, bây giờ cô thật sự không đói nữa. Thi Vinh cảm thấy thú vị, khi Mạnh Nịnh cứng đầu với anh, anh cứ thế đùa giỡn. Ôm cô đặt lên đùi, đút từng muỗng từng muỗng cho cô uống sữa tươi, sau đó tay kia không an phận mà trêu chọc, thân thể của cô rất nhạy cảm, chỉ cần anh sờ nhẹ một cái, cô đã không chịu nổi. Tiếp đó cái miệng nhỏ nhắn liền ngậm chặt, sữa tươi theo khóe miệng cô chảy xuống. Thi Vinh không thích trực tiếp cởi sạch rồi làm, anh lại có xu hướng khiêu khích trước, cùng với đủ loại ám thị mờ ám. Từ nhỏ Mạnh Nịnh được ba Mạnh nuôi lớn, rất quan trọng chuyện thể diện, lúc mới ở chung với, nghe anh nói vậy đều rớt nước mắt, cho tới bây giờ vẫn không quen. Cũng may sau khi kết hôn Thi Vinh thu liễm rất nhiều rồi, chứ lúc chưa kết hôn lời anh nói đều rất khó nghe. Đây cũng là lý do tại sao Thi Vinh thích nói, nếu Mạnh Nịnh có thể mặt không đổi sắc nghe xong thuận tiện trả lời còn nhanh hơn anh, ngược lại anh lại cảm thấy không thú vị. Tốt nhất cô mãi mãi ngượng ngùng như vậy, đôi khi giả vờ điềm tĩnh, không thể tỏ ra xấu hổ. Lúc cô xấu hổ, tai và hai má đều đỏ ửng, nếu lúc này mà lột hết quần áo của cô, anh sẽ thấy được ngực trắng nõn nà của cô cũng đỏ ửng. Cho nên, Mạnh Nịnh không nói dối, không thẹn thùng, Thi Vinh chỉ nhìn một cái đã biết. Mạnh Nịnh sợ Thi Vinh muốn ban ngày làm bậy, người đàn ông này hoàn toàn làm được. Cho nên cô ngồi trên ghế cảnh giác mười phần mà nhìn chằm chằm anh, Thi Vinh không thích cô mặc quần, một là vì quần ôm sát người, làm cho đường cong hoàn hảo của cô lộ ra hết, hai là vì bất tiện, cởi ra hay mặc vào đều phiền phức. Vì vậy nhiều năm Mạnh Nịnh không mặc quần, cô đã có thói quen ngay cả áo ngủ đều là váy dài đủ loại. Hơn nữa Thi Vinh thích cô mặc váy, còn phải là loại váy dài, một tấc da đều không được lộ ra ngoài. Lúc chưa kết hôn, anh thích nhất như vậy, lúc có nhiều người, vén váy của cô lên, mượn váy dài che giấu, làm cho cô tràn lan nước. Sau khi kết hôn, Mạnh Nịnh cuối cùng ý thức anh không được làm vậy, anh mới kiềm chế lại. Mạnh Nịnh đã từng nghĩ tới chuyện phản kháng, đáng tiếc, gia thế cô không bằng, Thi Vinh muốn chỉnh cô cùng ba cô chết, chỉ cần một cuộc điện thoại là xong. Về thể lực, cô chỉ là một phụ nữ yếu đuối, làm sao so được với Thi Vinh đã từng đi lính cơ thể cường tráng có cơ bụng tám múi? Anh chỉ cần tát một cái là cô chấn động não rồi. Cho nên, Mạnh Nịnh đã sớm có kinh nghiệm, cô không thể phản kháng, cũng không thể chạm tới một sợi lông của Thi Vinh sao? Sự thật chứng minh, chỉ cần Thi Vinh không tức giận, trên cơ bản cô muốn làm cái gì cũng được. Nhưng cô không thích loại váy dài này, nhìn qua thì quả thực giống như nữ thần, nhưng thật sự rất phiền phức, vào mùa hè nóng bức gần chết, phía trong cô còn phải thường xuyên mặc quần an toàn phòng ngừa bị tốc lên ngoài ý muốn, lúc bước lên thềm bục giảng càng phải cẩn thận, nếu không sẽ bị ngã sấp xuống. Thi Vinh hoàn toàn không thấy được những khổ sở này, dù sao anh cũng không cho phép Mạnh Nịnh mặc quần, người phụ nữ của anh chỉ nên mặc váy, váy đủ loại, phòng quần áo trong nhà treo đầy quần áo anh mua cho Mạnh Nịnh – trên căn bản là toàn váy dài thuần một màu. Thi Vinh thích nhất loại váy dài có thể che kín người, nhưng đồng thời anh cũng rất mâu thuẫn, bởi vì anh thích Mạnh Nịnh mặc nội y gợi cảm bên trong. Giống như là nhìn qua có vẻ là một món quà bình thường, mở ra rồi, mới biết bên trong có huyền cơ. Ngay lúc Thi Vinh định toan tính tóm Mạnh Nịnh lại thân mật một phen, thì điện thoại trong nhà đột nhiên vang lên. Mạnh Nịnh thở phào nhẹ nhõm, nhất thời được giải thoát ra, dùng dáng đi kỳ lạ, kẹp chân đi nghe. Bạn học cao trung khá thân với cô gọi tới, nghe nói cô đã trở về, cho nên gọi tới hỏi thăm, hỏi xem cô có thời gian hay không, hôm nào hẹn gặp trên phố. Mạnh Nịnh yên lặng một lát, lên tiếng, hẹn một ngày cùng phía bên kia. Sau khi cúp điện thoại vài giây, trên mặt cô đều mang theo biểu cảm khác thường. Bĩnh tĩnh mà xem lại, cô không muốn nhìn thấy những bạn học cao trung kia, nói khó nghe chút, là từ sau khi cùng với Thi Vinh, ngoại trừ ba cô, những người quen biết trước kia cô đều không muốn gặp.