Mùng tám tháng chạp là ngày Phật Tổ thành đạo, ngày này năm trước thời tiết khá sáng sủa, năm nay lại có tuyết rơi. Căn cứ từ tin tức các nơi, hiện tượng tuyết rơi đồng thời ở nhiều nơi khắp Đại Chu, là cực kỳ hiếm có trong lịch sử. Bởi vì năm trước mưa không nhiều lắm, rất nhiều nơi ở Đại Chu thu hoạch không được mùa, dân chúng căng thẳng. Giờ nhìn trận tuyết này, mọi người không khỏi liên tưởng đến điềm báo được mùa, kết hợp với ngày Phật Tổ thành đạo, rộn ràng đến chùa miếu dâng hương cầu phúc, hi vọng Phật Tổ phù hộ năm sau được mùa. Mà bên Pháp Nguyên Tự vì cảm tạ công đức chép kinh thư của Như Ca, mùng sáu tháng chạp đã gửi thiếp đến, mời Như Ca tham dự đại hội Phật giáo. Như Ca tình cờ nghe nói Liệt thị muốn đến Pháp Nguyên Tự cầu phúc cho Vân Kiệt, nhận được thư mời tự nhiên Như Ca sẽ không từ chối. Sáng sớm sau khi từ biệt Tiêu Dạ Huyền vì có công vụ khẩn cấp không thể đi cùng xong, kéo mẫu thân ngủ lại phủ thế tử đêm trước lên xe ngựa tiến về Pháp Nguyên Tự. Trong xe ngựa, Liệt thị lẳng lặng nhìn Tiêu Dạ Huân bên cạnh Như Ca. Bé trai mặc áo khoác trắng có thêu chữ Phúc bằng tơ vàng, ngang hông là đai lưng đính ngọc thêu hoa văn gợn sóng màu xanh lá. Mái tóc đen dày được chải chỉnh tề. Trên tai còn có một bộ chụp tai tinh xảo xinh xắn màu trắng. Thanh Trúc vào đổi bình nước nóng thấy Liệt thị nhìn chằm chằm lỗ tai Huân thiếu gia, cười nói: “Tiểu thư, bộ chụp tai chống rét tiểu thư mới thiết kế cho Cẩm Tú Phường bán rất chạy, hàng vừa ra đã bán chẳng còn một cái, tiểu thư xem, giờ trên phố cứ 10 thì có đến sáu bảy người mang bộ chụp tai, hôm qua Cẩm Tú Phường kết toán, chỉ bộ chụp tai không đã lời đến 5 vạn lượng rồi.” Vừa nói, Thanh Trúc vừa kéo rèm cửa sổ xe lên, nhìn ra bên ngoài, quả nhiên phần lớn người trên đường đều mang bộ chụp tai màu xanh, trắng, đen, xanh dương đủ cả. “Tốt quá, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng, không ngờ lại giúp Cẩm Tú Phường thu thêm một khoản không nhỏ” nhìn cảnh tượng ngoài xe, quay đầu thấy Tiêu Dạ Huân đang bắt chước Thanh Trúc đổi bình nước nóng cho mình, Như Ca cười cười. Nhờ làm bộ chụp tai tránh sét cho tiểu Huân, Như Ca chợt nhớ ra bộ chụp tai không chỉ dùng để cách âm, mà còn có thể chống rét. Bèn đưa bản thiết kế bộ chụp tai cho Thanh Nhi mang đến Cẩm Tú Phường, không ngờ được đón nhận tích cực như thế. Tiểu thư, công tử nhà giàu đều hết sức tò mò với món đồ này, dùng thử liền cảm nhận được công dụng của nó. Một số học trò còn chuẩn bị cả hai bộ, bộ vải dày để cách âm dùng khi học bài không bị ồn ào xung quanh ảnh hưởng, bộ có lông tơ thì đeo tránh rét. Liệt thị cười tiếp lời, “Cũng chỉ có con đầu óc lanh lẹ mới trong lúc vô tình kiếm số ngân lượng lớn như vậy. Giờ Cẩm Tú Phường buôn bán ngày càng thịnh vượng, bạc kiếm đếm không hết rồi.” Nói đến đây, Liệt thị nhớ đến chuyện Vân Kiệt nói trong thư, bèn hỏi: “Mẫu thân thấy Vân Kiệt viết trong thư, nói con bảo Phong Thành đến Bắc Địa mua một vạn mẫu đất trồng cây, chẳng lẽ trong tay không đủ ngân lượng mới phải đến nơi xa xôi như thế lập nghiệp, nếu vậy không bằng trước lấy tiền bên Cẩm Tú Phường dùng đi.” Nghe vậy, Như Ca lắc đầu đáp: “Mẫu thân, ở Bắc Địa lương thực vô cùng thiếu thốn. Dạ Huyền phụ trách Bắc Địa tự nhiên rất đau đầu, nên nữ nhi mua nhiều đất như vậy ở Bắc Địa, kêu Phong Thành trồng một loại nông sản có sản lượng cực cao tên là khoai tây mua từ thương nhân nước ngoài. Nữ nhi bảo Phong Thành tìm một lão nông có nhiều kinh nghiệm trồng thử, loại khoai này rất hợp với đất Bắc Địa, ba tháng là thu hoạch được. Chỉ cần trồng nhiều, khoai tây có thể thay thế lúa nước giải quyết vấn đề lương thực cho dân Bắc Địa. Huống chi, hiện tại bọn Vân Kiệt đang trấn thủ Bắc Địa, có khả năng đánh nhau với Tây Liêu bất cứ lúc nào. Năm nay các nơi ở Đại Chu không được mùa lắm, lỡ đánh nhau thật, cũng không sợ không có lương thực cung cấp cho quân. Trước khi mua số đất này, nữ nhi đã bàn bạc kỹ với Dạ Huyền rồi ạ.” Nửa năm trước, mình từng vì Tiêu Dạ Huyền thu phí thương đội quá cao mà trách hắn vơ vét tài sản, nay đọc thư Vân Kiệt mới biết, mùa đông hàng năm, dân chúng Bắc Địa gặp phải vấn đề khan hiếm lương thực, quỹ công của Bắc Địa không đủ chống đỡ, nên tư quân của Dạ Huyền phải tiếp nhận nhiệm vụ kiếm lấy bạc từ tay các phú thương bù vào chỗ thiếu đó. Nói cách khác, tiền thu được từ thương đội đều dùng cho dân chúng Bắc Địa. Không thể nghi ngờ, Tiêu Dạ Huyền rất đủ tư cách làm người quản lý Bắc Địa. Liệt thị nghe vậy, gật đầu một cái, cười nói: “Thì ra là thế, may mắn con có lòng vì dân chúng Bắc Địa lo nghĩ chu toàn như vậy, ngược lại ta hồ đồ, còn tưởng con không đủ ngân lượng”. Sao có thể không đủ ngân lượng, thời gian nay trừ tiền thu vào từ hiệu buôn Lăng Vân, phương thuốc Như Ca nộp lên Hồng đế được Thái Y Viện xác nhận có hiệu quả, 10 vạn lượng hoàng kim liền nhanh chóng vào tay. Vốn Như Ca không định nhận lấy số tiền này, nhưng sau khi nghe Tiêu Dạ Huyền chỉ điểm, bèn nhận lấy, dùng số ngân lượng này mua đất ở Bắc Địa. Mở rộng trồng trọt rau quả trong nhà ấm và khoai tây. Đáng tiếc ở Đại Chu không có loại thực vật tên tiểu mạch như trong thế giới xa lạ kia, bằng không, đừng nói Bắc Địa khan hiếm lượng thực, sợ rằng rất nhanh sẽ có dư lương thực bán cho nơi khác rồi. Như Ca đang miên man suy nghĩ thì xe ngựa dừng lại. “Tiểu thư, phía trước có xe ngựa rơi vào hố tuyết, cản đường chúng ta!” Nghe Thanh Nhi nói, Như Ca vén rèm xe, nhìn về phía trước. Chỉ thấy trên con đường mòn lên Pháp Nguyên Tự, chẳng biết lúc nào xuất hiện hai cái hố sâu, một chiếc xe ngựa trang hoàng đơn giản đang mắc kẹt trong hố đó. Nhìn lướt qua, Như Ca liền sáng tỏ, tình hình trước mắt, tất nhiên là lúc đánh xe phu xe không lưu ý đến hố sâu trên đường bị bão tuyết che lấp nên đi ngang qua, giờ bị rơi vào hố. Dù phu xe vung roi đánh mạnh cỡ nào, con ngựa cũng không có biện pháp kéo xe đi ra. Xe Như Ca dừng lại, làm những xe khác cũng phải dừng ở phía sau, dần dần biến thành một hàng dài. Nghe mọi người phía sau oán trách, phu xe càng gấp, vung roi càng hung hơn. Nhìn xe ngựa phía trước lung lay cơ hồ muốn lật, Như Ca lắc đầu một cái, phu xe này chắc là người mới, quất ngựa hung ác như vậy, làm nó chịu không nổi lồng lên lúc đó e rằng phải bỏ mệnh nơi này. Thanh Nhi thấy vậy nói nhỏ: “Tiểu thư, không sớm nữa, nếu trễ chút, sợ rằng sẽ bỏ lỡ đại hội mất!” Như Ca gật đầu một cái, hỏi nam tử đánh xe, “Nham thị vệ, có thể đẩy chiếc xe ngựa kia ra được không?” “Bẩm thế tử phi, tất nhiên có thể”, chỉ chút chuyện như vậy mà mình không làm được, sao có khả năng ở bên cạnh thế tử. “Vậy làm phiền Nham thị vệ giúp người nọ một tay rồi.” “Dạ” Nghe Như Ca phân phó, Hắc Nham bay tới chỗ xe ngựa phía trước. Sau đó, chỉ thấy Hắc Nham đứng bên cạnh xe ngựa, bắt lấy hai bánh xe trước, nhấc lên, cả chiếc xe bay lên trời, kéo ngựa về phía trước, chiếc xe ngựa liền ra khỏi hố sâu. Thấy vậy, đám người Liệt thị đều há hốc mồm, sức Hắc Nham thật quá lớn. Nhấc xe ngựa mà cứ như bưng một mâm đồ ăn, hoàn toàn không tốn chút sức nào! Không còn trở ngại nữa, Hắc Nam lại trở về tiếp tục đánh xe, tiến đến Pháp Nguyên Tự. Không lâu lắm, đoàn người Như Ca liền dừng lại trước cửa lớn Pháp Nguyên Tự. Được Thanh Nhi đỡ xuống xe, Như Ca giương mắt nhìn, vốn nên bị tuyết trắng bao phủ, Pháp Nguyên Tự lại không khác gì thường ngày. Trừ hàng cây bị tuyết phủ, các nơi còn lại đều được quyét sạch, mái hiên trơn bóng vô cùng. Xem ra vì đại hội Phật giáo lần này, các tăng nhân tốn không ít công dọn dẹp tuyết. Đám người Như Ca đang định theo gót các tín đồ Phật giáo vào trong, bất chợt một giọng nam truyền tới. “Đa tạ phu nhân, tứ tiểu thư ra tay giúp đỡ!” Xưng hô này...... Như Ca xoay người, liền thấy một nam tử mặc áo trắng hướng mình và mẫu thân tạ lễ. Lại là hắn!