“Có lẽ mấy ngày qua mẫu phi mệt mỏi, nên mới ở đây nói xàm. Người đâu! Tiễn mẫu phi về vương phủ!” Trong chính đường, Tiêu Dạ Huyền nghe những lời vô căn cứ làm tổn thương vợ yêu mình của Trần thị, lạnh lẽo quanh thân ngày càng mãnh liệt. Bỗng nhiên lên tiếng, muốn lão quản gia đang đứng bên cạnh tiễn khách. “Dạ Huyền, từ xưa đến nay việc có con nối dõi là cực kỳ quan trọng, ma ma bên cạnh mẫu phi chính mắt nhìn thấy thế tử phi đến Dược Tiên Đường tìm đại phu, ở trong đó cả nửa ngày. Nếu không phải có bệnh không tiện nói, sao phải như thế, mẫu phi cũng là vì con mà thôi” Trần thị nghe con trai không nể mặt nói lời xua đuổi, rất kinh ngạc, chẳng lẽ con trai mình bị Ngọc Như Ca mê hoặc đến váng đầu, ngay cả chuyện lớn thế này mà cũng không thèm để ý. Đối với mẹ thì thờ ơ như không quen, còn với vợ thì nhất mực nghe theo, che chở đủ điều, thật tức chết người! Vào giờ phút này, Trần thị càng thêm quyết tâm muốn đưa người đến bên con trai mình. “Nha hoàn mẫu phi chọn cho con lanh lợi giỏi giang, nếu không phải là con, mẫu phi cũng rất luyến tiếc”, nói xong, Trần thị chỉ chỉ vào nha hoàn Lục Yêu đứng bên cạnh. Tiêu Dạ Huyền nhìn nha hoàn đứng cách đó không xa, vẻ mặt e e thẹn thẹn, khiến hắn chỉ thấy ghê tởm. “Nếu mẫu phi thích như thế thì giữ lại bên người đi, nhi thần chỉ cần một thê là đủ rồi, về chuyện con cháu, đừng nói Ca nhi thân thể khỏe mạnh, dù cho thật sự có việc không sinh con được, Dạ Huyền cũng nhất quyết không nạp thiếp”. Như Ca nghe nam tử nói, thấy kiên định trong mắt hắn, trái tim nàng ấm áp, tự hiểu, cả đời này mình hoàn toàn thua trong tay người nam nhân này rồi. Lục Yêu đứng một bên, nghe thấy lời nam tử, mặt cứng đờ, lòng hận muốn chết. Trừ Ngọc Như Ca, chẳng lẽ trong mắt thế tử thật không có những nữ tử khác sao? Nhìn bóng mình phản chiếu từ cây cột trước mặt, khi trang điểm tỉ mỉ, tuy có chút không bằng thế tử phi, những cũng tính thanh lệ mà, chắc chắn là thế tử chưa biết khả năng ‘hầu hạ’ của mình nên mới vậy, giờ chỉ có thể mong vương phi thể hiện chút uy nghiêm, có lẽ mình chưa hẳn không có cơ hội. Nghĩ đến đây, Lục Yêu bèn nhìn về phía Trần thị. “Ngươi........” Trần thị nghe nam tử nghiêm túc nói, hết sức tức giận. Tuy Cẩm Thân vương rất yêu thích Liễu thị, nhưng vì chuyện con cháu, nạp không ít thiếp, mình muốn ngăn cản cũng không được. Vậy mà giờ con trai một lòng một dạ với nàng dâu, làm Trần thị có chút chua xót, sâu trong nội tâm xuất hiện một loại tình cảm tên là ghen tỵ. Như Ca thấy hai người lâm vào bế tắc, nhìn sang chén thuốc trên tay nha hoàn Lục Yêu kia. “Cho tới bây giờ Như Ca chưa từng nghe nói trên đời có thứ thuốc có thể trong vòng một tháng chứng minh nữ tử mang thai được hay không. Nếu mẫu phi không tin Như Ca, cứ mời thái y hoặc đại phu trong phủ bắt mạch cho Như Ca thử.” Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Như Ca, Trần thị bĩu môi nói: “Chuyện này sao có thể để người khác biết, trong phủ có đến hai nhi tức phụ không thể mang thai, chẳng phải làm mất mặt Cẩm Thân vương phủ. Huống chi thuốc này, đại phu trong phủ đã kiểm tra rồi, chính là thuốc bổ thượng đẳng. Nếu ngươi không sợ thì dùng đi, thật sinh không được, ta cũng sẽ không coi thường ngươi, tương lai chờ Lục Yêu sinh con, để đứa bé làm con thừa tự của ngươi là được”. Thực tế, Trần thị chẳng biết thuốc này rốt cuộc có tác dụng thế nào, bất quá lúc này không thể để con dâu bò lên đầu mình, nếu con dâu mang thai, mình tìm cơ hội đưa cháu về nuôi dưỡng bên cạnh, tương lai không sợ con trai nàng dâu không nhớ đến mình. Còn không mang thai được, chính là cơ hội mình nắm thóp nó, hơn nữa thừa dịp thả người của mình bên cạnh con trai, có thể nói là một mũi tên trúng nhiều đích! “Vì phu quân sinh con đẻ cái và nạp thiếp là việc thê tử phải làm, nếu ngươi không đồng ý chính là không tuân thủ bổn phận làm thê”. Nghe Trần thị nói, Như Ca dở khóc dở cười. Thầm nghĩ, từ sau khi Liễu trắc phi đi, Cẩm thân vương phi chèn ép tất cả thiếp thất của Cẩm Thân vương, cơ hồ đày hết đến thôn trang. Giờ lại đưa thiếp cho chồng mình. Mà cũng đúng, Liễu trắc phi đi rồi, Cẩm Thân Vương cứ dăm ba bữa lại chạy đến thôn trang ít khi có mặt trong vương phủ, mặc cho Cẩm Thân vương phi làm ẫm ĩ thế nào cũng không thay đổi. Không còn đối thủ nữa, mẹ chồng phải bắt đầu hướng về mình thôi. Như Ca ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt tản ra từ chén thuốc đen như mực kia, nhìn lướt qua nha hoàn Lục yêu, thấy lóe sáng trong mắt nàng ta, thầm cười lạnh, có tấm gương Liễu Điềm Nhi, vậy mà trong phủ này vẫn còn người dám dòm ngó Dạ Huyền! Như Ca nhìn khuôn mặt có mấy phần quen thuộc kia, cảm thán vận mệnh thật kỳ diệu. Có một số người một số việc đã định trước là phải gặp nhau, kiếp trước mình tự tay giết chết ả ta, giờ sống lại, tình cảnh không giống nhưng mục đích vẫn giống. Ngày đầu tiên sau tân hôn, Như Ca liền nhận ra nữ tử theo Hạ ma ma xuất hiện trong viện thế tử này là ai. Lục Yêu! Kiếp trước, là tiểu thiếp Âu Dương Thiệu mang về từ Hồng Ngọc Lâu. Lúc đầu đối mình một mực cung kính, thực tế là kẻ khẩu phật tâm xà, lòng dạ khó lường. Vốn nghĩ mình và Âu Dương Thiệu không như trước thì cũng sẽ không có cơ hội gặp nàng ta, ai ngờ vẫn gặp, hơn nữa chén thuốc này........không đơn giản, mẹ chồng mình hình như là bị người lợi dụng mà vẫn không tự biết! “Mẫu phi đã nói vậy, nếu Như Ca không uống, chính là bất kính trưởng bối, đã thế, Như Ca liền cung kính không bằng nghe theo.” Nói xong, Như Ca nhìn Tiêu Dạ Huyền cười một cái, chậm rãi đi về phía chén thuốc, dưới tầm mắt của mọi người, bưng chén thuốc lên, để ở khóe miệng chốc lát lại đặt xuống. “Đương quy, Bạch thược, Thục địa, Xuyên khung, Hương phụ, Trần bì, Đảng sâm, Ngô thù du, Quế chi, Đan bì, Thanh bán hạ, Chích cam thảo......” thấy vẻ mặt khó tin của Trần thị và sắc mặt khẽ biến của Lục Yêu khi nghe mình đọc tên vị thuốc, Như Ca cười giải thích: “Như Ca có biết chút y thuật, thuốc này đích xác là thuốc bổ thượng đẳng.” Nghe vậy, mẹ con Trương thị thở phào nhẹ nhõm. “Tất nhiên, đồ ta đưa tới đương nhiên.......” Trần thị chưa nói xong, lại nghe tiếng Như Ca vang lên. “Thuốc này tuy tốt, nhưng trong đó có máu rết lại là chất độc, uống xong, tám đến mười ngày sau, độc lan toàn thân, da trở nên ngày càng khô ráp, cứng nhám như da rết, từ từ mọc ra từng mụn cơm đỏ như máu......máu người và máu rết khác loại, khi tiếp xúc sẽ sinh ra bài xích.....thứ này sau khi uống đừng nói mang thai sinh con, chỉ cần phu quân chạm vào Như Ca sẽ khiến cả người Như Ca khó chịu như bị kim châm. Mẫu phi thật chán ghét Như Ca như thế, muốn dùng thuốc này để trừng trị Như Ca sao?” Vừa nói, vẻ mặt Như Ca trở nên hết sức uất ức. Trần thị vốn định tán dương thuốc mình mang tới, nghe vậy mặt cứng đờ, khó tin nói: “Ngươi không muốn uống thuốc này hoặc không muốn để Dạ Huyền thân thiết với người khác nên mới nói vậy đúng không?” Bọn Thanh Loan trợn mắt nhìn Trần thị đang hung hăng, nếu người này không phải mẹ chồng của tiểu thư nhà mình, giờ phút này bọn họ đã xông lên cho bà ta mấy bạt tai rồi. Mà mặt Tiêu Dạ Huyền vốn đã âm trầm, giờ nghe lời Trần thị càng không kiên nhẫn, lạnh lùng nói với lão quản gia: “Đi phòng thuốc kêu Tiết Thanh Trạch đến nghiệm thuốc đi” Lão quản gia nghe chủ tử nói vội vàng ứng tiếng lui ra, chạy nhanh đến phòng thuốc trong phủ. Không bao lâu sau, Tiết Thanh Trạch vốn đang ở phòng thuốc kiểm kê thuốc, nghe lão quản gia vừa thở hổn hển vừa kể lại xong, chạy ngay đến chính đường. Đến chính đường, thấy Tiêu Dạ Huyền ra hiệu, Tiết Thanh Trạch tới gần chén thuốc, ngửi một cái, lấy ra bình nhỏ từ trong ống tay áo, mở nắp, một con nhện to bằng móng tay, toàn thân đen nhánh chui ra rơi xuống chén thuốc. Giây lát sau, toàn bộ nước thuốc bị con nhện hút hết, trở nên to như quả đấm của trẻ nhỏ, thân mình cũng biến thành màu đỏ như máu. Thấy vậy, Trần thị vội vàng tránh xa, chỉ sợ con nhện này sẽ bò ra khỏi chén thuốc. Tiết Thanh Trạch nhìn kỹ con nhện đỏ, lướt qua Cẩm Thân vương phi Trần thị, mặt xẹt qua một thoáng bất đắc dĩ. Cảm thấy vợ chồng Cẩm Thân vương thật vô cùng xằng bậy. Lúc trước Cẩm Thân Vương bỏ thuốc vào rượu, đưa nữ nhân Liễu gia lên giường đại ca, hôm nay vương phi lại muốn đại ca nạp thiếp, bắt chị dâu uống thứ thuốc bí truyền bỏ đi gì đó, hơn nữa còn bị hạ độc rết. Chẳng lẽ vợ chồng Cẩm Thân vương phải để đại ca trở mặt mới vừa lòng? “Thế nào?” Có thần y ‘Lăng Vân’ tiếng tăm lừng lẫy ở đây còn cần hỏi sao? Thấy tầm mắt mọi người tập trung lên người mình, Tiết Thanh Trạch đành nói, “Đây là con nhện đất, kẻ thù tự nhiên của rết, nhện uống hết nước thuốc, chứng tỏ bên trong này có thật có máu rết.” Nghe vậy, không khí trở nên nghiêm túc khác thường, mọi người đều nhìn về phía Trần thị, chờ vị vương phi này cho một lời giải thích hợp lý.