Kim Lăng Hầu phu nhân Tưởng thị, là nữ nhi của Tín Dương Hầu. Phụ thân vì nước chết trận, sau ba năm giữ đạo hiếu, Tưởng thị được Hồng đế gả cho Kim Lăng Hầu làm chính thất. Những năm này, giao du với nhiều phủ đệ quyền quý, tiến lùi thỏa đáng, xem như có chút tiếng tăm. Khi biết Tưởng thị qua đời, hoàng hậu và các phi tử trong cung đều tặng lễ vật chôn theo, có người trong cung đi đầu, sau khi phát tang Tưởng thị, các phu nhân nhà quan trong kinh thành tất nhiên không thể không đến tế lễ để tỏ lòng kính trọng. Ngày thứ ba sau khi phát tang Tưởng thị, sáng sớm, Như Ca nhận được tin từ vương phủ: vương phi không khỏe, không nên đến lễ tang, vì vậy việc phúng viếng Kim Lăng Hầu phu nhân do thế tử phi đi thay. Đã vậy, cho dù Như Ca không muốn đến Hầu phủ, cũng không thể không đi một chuyến. Như Ca ngồi trên xe ngựa lớn, chậm rãi đến Kim Lăng Hầu phủ ở thành tây. Tiêu Dạ Huyền đang gối đầu trên chân nàng ngủ, tóc dài tán trên vai, hai mắt khép hờ, mày kiếm rậm,....bộ dáng khi ngủ của Tiêu Dạ Huyền khiến người ta có cảm giác an bình riêng. Như Ca cúi người chọc chọc mặt Tiêu Dạ Huyền, thầm cảm thán, trời cao thật ưu đãi hắn, Vân Kiệt chỉ qua mấy tháng huấn luyện, làn da đã có màu mật ong, còn hắn dù chinh chiến nhiều năm, da vẫn trắng bóc. Ngón tay mảnh khảnh mềm mại của nàng trượt đến dưới mắt nam tử, thấy một vòng thâm nhàn nhạt, liền nhíu mày. Tiêu Dạ Huyền ra ngoài ba ngày liên tiếp, lúc về, trên mặt mang theo mấy phần mệt mỏi không thể che giấu, nhưng nghe thấy Như Ca muốn đến Kim Lăng Hầu phủ liền đòi đi theo vừa lên xe, liền gối lên chân nàng không bao lâu đã nhắm mắt ngủ, vốn muốn đi sớm về sớm, thấy vậy, Như Ca bèn phân phó Hắc Nham đi chậm một chút, cho hắn ngủ thêm một lát. Như Ca xoa bóp tay chân nam tử, cảm nhận bắp thịt căng cứng, liền biết chuyến đi vừa rồi của hắn không thoải mái tí nào. Trước khi hắn rời đi, ám vệ có báo, Âu Dương Thiệu định ra tay với mấy người con còn lại của Âu Dương Hùng, nên mấy ngày nay hẳn là hắn đi giải quyết chuyện này. Dù không biết cụ thể Tiêu Dạ Huyền muốn làm gì, bất quá đã giao cho hắn, mình chỉ cần đứng một bên nhìn là được. Nghĩ đến đây, Như Ca nghiêng người lấy ra một bình thuốc màu xanh lá cây từ hòm thuốc dự phòng bên trái xe, đổ cao trong bình lên tay. Sau đó bôi đều dưới mắt nam tử, nhẹ nhàng xoa mấy lần, chỉ chốc lát, quầng thâm dưới mắt hắn dần biến mất. Thấy vậy, Như Ca thở phào nhẹ nhõm, vén rèm, nhìn thử, còn một khoảng thời gian khá dài nữa mới tới nơi, bèn tựa lưng vào đệm da hổ ấm áp sau lưng, ngủ một lát. Ước chừng qua gần nửa canh giờ, xe ngựa dừng lại, Như Ca chưa kịp gọi, nam tử vốn đang ngủ đã bất chợt mở mắt ngồi dậy. Tiêu Dạ Huyền ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn xung quanh, đôi mắt vốn có chút xót giờ vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, quay đầu nhìn Như Ca, nhu tình chợt lóe trong mắt, không e dè gì, ở trước mặt Thanh Nhi đang vén rèm đặt một nụ hôn lên môi Như Ca. Sau đó trước ánh mắt giương to của đại nha hoàn, dẫn Như Ca xuống xe. Nhìn vợ chồng hai người, Thanh Nhi sửng sốt thật lâu, nhịn không được cảm thán, tình cảm giữa tiểu thư và cô gia quả thật càng ngày càng tốt! Đến cửa Hầu phủ, người canh cửa thấy hai người vội hô lớn. “Cẩm Thân vương thế tử và thế tử phi đến phúng viếng” Thấy vợ chồng Tiêu Dạ Huyền đi vào, không ít khách đến phúng viếng tiến lên chào hỏi hai người. Thường ngày cầu cũng không gặp được, hôm nay đụng mặt ở đây, quả nhiên là cơ hội tốt hiếm có, không thể không tiến lên bắt chuyện, còn náo nhiệt hơn linh đường cách đó không xa. Nhìn từng người lần lượt tiến đến chào hỏi, Như Ca tất nhiên hiểu, việc ma chay cưới hỏi ở nhà quyền quý, trong mắt mọi người chính là dịp để họ tụ tập lại ôn chuyện, tìm mối kết thông gia, lôi kéo làm bạn mà thôi. Nói trắng ra, có mấy người thật lòng đến phúng viếng Tưởng thị và Âu Dương Lâm đâu. Phải biết rằng, người chết cũng chia làm hai loại, một loại có con có cháu để dựa vào, sau khi chết ít nhiều con cháu cũng có chút tình cảm. Loại còn lại là không con không cháu để nương tựa, sau khi chết coi như xong. Như Tưởng thị, mang theo đứa con duy nhất vào quan tài, phu quân thì chẳng sống được bao lâu nữa, chính là thuộc loại sau. Cho nên, hiện giờ, dù nhiều người lui tới, nhưng chẳng ai thể hiện vẻ khổ sở. Có người thậm chí đưa lễ xong, chưa đặt chân đến linh đường đã rời đi. Thật vất vả thoát khỏi đám người vây quanh, Như Ca và Tiêu Dạ Huyền đang định vào bên trong, thì thấy mẫu thân Liệt thị và Trung Nghĩa Bá phu nhân Phương thị, từ linh đường bước ra, cả hai đều có vẻ mặt trắng bệch. Sắc mặt mấy người phía sau cũng rất khó coi. Thấy Liệt thị và Trung Nghĩ Bá phu nhân Phương thị đang vịn cây cột như muốn nôn, Như Ca bước nhanh tới, lấy ra hai viên Thanh tâm hoàn cho hai người nuốt vào, chờ vẻ mặt hai người thư giãn hơn, mới ân cần hỏi: “Mẫu thân, Bá phu nhân, hai người sao vậy? Thân thể khó chịu ạ?” “Thế tử phi, thân thể ta và Ngọc phu nhân rất tốt, chỉ là......” liếc nhìn linh đường phía trước, Phương thị muốn nói lại thôi. “Ca nhi, một lát con và thế tử đi vào phúng viếng, lúc nhìn tới quan tài nhớ nhắm mắt lại, cảnh tượng kia thực sự cực kỳ khủng bố”, vừa rồi, Liệt thì gần như ngất xỉu. “Nữ nhi biết ạ”, bị gỗ nặng đập trúng, hẳn là diện mạo của Tưởng thị và Âu Dương Lâm không đẹp nổi rồi. Thấy bộ dáng khó chịu của Liệt thị, dưới sự hướng dẫn của người làm Hầu phủ Như Ca dìu Liệt thị và Trung Nghĩa Bá phu nhân đến chỗ sân khấu đang diễn vở ‘Con hiếu khóc mẹ’ nghỉ ngơi chốc lát, đợi hai người khỏe lại, đưa hai người ra khỏi Hầu phủ. Xong xuôi, Như Ca mới quay lại, đi với Tiêu Dạ Huyền đến linh đường. Tới linh đường, đầu tiên là truyền vào tai một hồi chuông rung, sau đó là một loại tiếng nghe không hiểu lắm. Nhìn 20 Lạt Ma ngồi xếp bằng trước hai cỗ quan tài, cầm chuông rung và niệm kinh văn mà ít người ở Đại Chu có thể nghe hiểu, Như Ca không khỏi cười thầm. Bởi vì Tưởng thị và Âu Dương Lâm bị nạn trên đường từ Pháp Nguyên Tự về, Âu Dương Hùng phái người đến Pháp Nguyên Tự náo loạn một trận. Nói thẳng muốn trị tội chúng tăng trong tự. Hôm nay niệm kinh siêu độ cho Tưởng thị không mời hòa thượng trong tự miếu của Đại Chu mà mời Lạt Ma từ nước khác tới. Những Lạt Ma này hiển nhiên không tinh thông ngôn ngữ Đại Chu, luận kinh văn càng không bằng hai vị đại sư ở Pháp Nguyên Tự. Kinh siêu độ như vậy, không biết hồn phách Tưởng thị và Âu Dương Lâm có nghe hiểu được không. Hai người đi vào bên trong linh đường theo sự chỉ dẫn của quản gia Hầu phủ. Vừa đến, đập vào mắt Như Ca là một nam tử mặc bộ đồ tang trắng bằng vải bố, đang quỳ gối trước hai cỗ quan tài, đốt vàng mã, khóc lóc nức nở. Sau lưng hắn là một đám người lớn tuổi nhà Âu Dương, Âu Dương Hùng được một người đỡ đứng bên cạnh thở không ra hơi, nhìn xác mẹ con Tưởng thị mà khóc không ngừng. Sau khi Như Ca và Tiêu Dạ Huyền thắp hương xong, Âu Dương Hùng nghe người chung quanh nói phân phận của người đến mới gật đầu chào hai người. Lúc đi tới chỗ quan tài, Như Ca không nghe theo lời Liệt thị, vẫn cứ nhìn thử. Nhưng thật ra cũng không có gì để xem, hai thi thể bị vải trắng che kín hết, một bên mặt của Tưởng thị chắc là bị thương rất nghiêm trọng, cũng bị vải trắng che kín rồi. Chẳng biết vừa rồi mẫu thân và Trung Nghĩa Bá phu nhân nhìn thấy gì mà thành bộ dáng kia nữa. Một vị trưởng bối nhà Âu Dương nhìn Như Ca, nghĩ, vị Ngọc phu nhân sắc mặt trắng bệch đến cùng Trung Nghĩa Bá phu nhân kia không phải mẹ của thế tử phi hay sao? Bèn tiến lên làm lễ nói: “Thế tử phi, vừa rồi lúc nhìn mặt Hầu phu nhân, Hầu gia vô ý lật tấm vải trên người Hầu phu nhân ra, sợ rằng khiến Ngọc phu nhân kinh sợ, lão hủ rất áy náy”. Nghe nói, Như Ca gật đầu một cái, cũng đúng, tình trạng kinh khủng như vậy hẳn là phải đắp kín, lúc mẫu thân và mấy vị phu nhân kia vào chắc đúng lúc lấy khăn che ra, thấy được toàn bộ thi thể, mà trong miệng tưởng thị lại ngậm dạ minh châu, thân thể hư hỏng tái xánh dưới ánh sáng dạ minh châu càng thêm kinh khủng gấp mấy lần. Thấy Âu Dương Thiệu như đau lòng muốn chết, trên mặt Như Ca xẹt qua một nụ cười lạnh. Công phu diễn trò của Âu Dương Thiệu quả cực tốt, người không biết còn tưởng Tưởng thị là mẹ ruột của hắn ấy chứ. Ai mà nghĩ chính hắn là người đã hại chết hai người này. Âu Dương Thiệu thấy cặp mắt lành lạnh của Như Ca, ngỡ ánh mắt nàng như một thanh kiếm sắc nhọn, lại thấy Tiêu Dạ Huyền cũng đang lạnh lùng nhìn mình, vốn có mấy phần nhung nhớ Như Ca, trong khoảnh khắc liền biến thành cảnh giác. Tiêu Dạ Huyền xuất hiện ở đây, không phải chuyện tốt gì. Thấy sự cảnh giác trong mắt người quỳ trên đất, mặt Tiêu Dạ Huyền xẹt qua nụ cười lạnh lẽo, xoay người hỏi mấy trưởng bối nhà Âu Dương: “Nghe nói Kim Lăng Hầu có con cháu khá nhiều, đến bảy người con, sắp hạ táng Hầu phu nhân, sao lại chỉ có một mình đại thiếu gia Âu Dương Thiệu ở đây?” Nghe vậy, người quỳ trên mắt đất cứng đờ, hai mắt trợn thật lớn nhìn Tiêu Dạ Huyền, giống như muốn nhìn ra gì đó từ nét mặt hắn. Ngày Trương Thiên Sư phóng tín hiệu chứng tỏ đã thành công. Chẳng lẽ thi thể bị phát hiện? Đáng chết, đã nhắc nhở phải chôn xác xa một chút, sâu một chút cho ba đến năm năm cũng không tìm ra mà! Đang lúc Âu Dương Thiệu rối loạn, suy đoán đầy bụng, thì Âu Dương Hùng vốn đã thở dốc càng thêm dồn dập, giận run nói: “Mấy nghịch....nghịch tử, đến giờ này còn chưa xuất hiện. Tang lễ của đích mẫu và muội muội mà khinh thường không tham gia, thật đáng chết!” Nghe Âu Dương Hùng chửi rủa, Tiêu Dạ Huyền gật đầu một cái, liếc nhìn Âu Dương Thiệu cười nói: “Không tôn kính đích mẫu, tức bất hiếu. Người bất hiếu thì không thể kế thừa. Xem ra hiện giờ Hầu gia chỉ có đại thiếu gia Âu Dương Thiệu là đủ thư cách thôi.” “Vâng!”, mình không sống được bao lâu nữa, nếu lập mấy cái đứa ngay cả tang lễ của đích mẫu cũng không thèm đến làm người thừa kế, tương lai chỉ sợ ngay cả người viếng mồ cũng không có. Mặc dù mình không nhớ rõ mọi việc lắm, nhưng hiện tại chỉ có đứa ở bên cạnh mình đây là xuất sắc nhất..... Nghĩ như thế, Âu Dương Hùng đáp rất dứt khoát. “Rất tốt, tin tưởng không lâu nữa, hoàng thượng sẽ hỏi đến chuyện người kế thừa Hầu phủ, Hầu gia đã quyết định thì được rồi.” Tiêu Dạ Huyền liếc thấy Âu Dương Thiệu dường như thở phào nhẹ nhõm khi nghe mình nói, thì cười khinh bỉ. Dưới sự cái nhìn chăm chú của mọi người hắn dẫn Như Ca rời khỏi linh đường. Ra khỏi phủ Kim Lăng Hầu, Tiêu Dạ Huyền đỡ Như Ca lên ngựa xong không vội đi, mà bảo Hắc Nham dừng xe ở một khoảng xa, rồi nằm xuống sàn xe. Thấy vậy, Như Ca tò mò không biết chồng mình đang chờ xem kịch hay gì. Chờ hồi lầu, qua cửa sổ xe ngựa, hai người thấy đội ngũ hạ táng của Hầu phủ khiêng quan tài ra cổng, Âu Dương Thiệu đỡ Âu Dương Hùng ngồi lên kiệu mềm. Nhìn đội ngũ đã bắt đầu đi đến lăng mộ của Hầu phủ, mà vẫn chưa có gì xảy ra. Như Ca xoay người, nằm úp sấp bên người Tiêu Dạ Huyền đang nhắm mắt như ngủ. Như Ca hưa lên tiếng, đã nghe Tiêu Dạ Huyền nói. “Ca nhi!” “Dạ?” Tiêu Dạ Huyền kéo Như Ca vào lòng mình, do dự nói: “Kẻ tổn thương nàng, ta sẽ khiến hắn phải ân hận vì đã đối xử với nàng như thế!” Nghe vậy, Như Ca chấn động, ngẩng đầu ngó ra ngoài theo tầm mắt Tiêu Dạ Huyền. Liền thấy đội ngũ hạ táng của Hầu phủ đã dừng lại tự lúc nào, đối diện đội ngũ là Trương Thiên Sư đang bị trói chặt, và 6 vị công tử khác của Hầu phủ, kiếp trước Như Ca từng gặp qua một lần, kéo theo một đám binh lính, bộ dạng nhếch nhác, vẻ mặt tức giận. Nhìn thấy sắc mặt Âu Dương Thiệu trắng bệch trong nháy mắt, nhưng Như Ca lại chẳng cảm thấy chút vui sướng nào, tâm tình không chút phập phồng. Thì ra chẳng biết từ lúc nào người kia đã chẳng còn chút ảnh hưởng gì tới mình nữa rồi! Bất quá.....Như Ca nhìn mắt Tiêu Dạ Huyền, cười vui. Mất đi hận, nhận được yêu, mình thật may mắn!