Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ
Chương 9
Sáng sớm ở ký túc xá
“Trời ơi!”, tiếng hét chói tai vang lên đã đánh thức mọi người dậy, Kiều Ân vui mừng nhảy múa trên cân. “Mình giảm cân rồi! Mình giảm cân rồi!”
“Năm mươi chín phẩy mấy cân?” Không thèm để ý đến cô, A Nhã xuống giường rót một ly nước rồi uống cạn.
“Năm mươi chín cân rưỡi”, Kiều Ân sung sướng kéo A Nhã lại kiểm tra giúp mình, “Cậu xem, đúng là năm mươi chín cân rưỡi nhé”.
A Nhã bước lên cân cân thử, thấy cân nặng của mình không thay đổi liền bước xuống, từ từ buông một câu: “Mình đảm bảo cái cân này không có vấn đề gì”.
Ha ha ha ha, cuối cùng cô cũng giảm được nửa cân, đúng là ông Trời không phụ người có tâm mà, Kiều Ân cười sung sướng.
“Cậu đã cố gắng một tuần rồi”, A Nhã nhắc nhở. Để đạt mục tiêu năm mươi cân của cô thì còn cần bao nhiêu thời gian nữa nhỉ?
“Đừng lo, chỉ cần mình kiên trì một chút sẽ giảm cân nhanh thôi.” Kiều Ân sung sướng, quả nhiên không uổng công mồ hôi mấy ngày vừa rồi.
Cô muốn khoe chuyện này với anh ngay lập tức để anh cũng vui cùng cô.
Sự thay đổi rất nhỏ này cũng khiến Kiều Ân sung sướng cả ngày trời.
Thực ra cô không xấu nhưng nếu có thể gầy đi một chút sẽ khiến cô cảm thấy tự tin hơn. Nhất định sẽ không phải lo lắng, bận tâm đến chuyện yêu đương nữa.
Cầu thang phòng học tầng hai
Thầy giáo đang thao thao giảng Chính trị trên bục giảng, mỗi lần học môn nhàm chán thế này, nhất định Kiều Ân sẽ ngủ gà ngủ gật trong lớp. Bởi vậy, cô sớm đã chuẩn bị kỹ càng, nhét tai nghe vào tai, mở MP4, nghe một bài hát tiếng Anh yêu thích, làm một chủ đề tiếng Anh mà bản thân hứng thú là cách Kiều Ân thường làm.
Các môn học đại cương của cô khá nặng, chuyên ngành của cô là Kế toán nhưng cô lại chẳng có chút cảm hứng nào với mấy môn chuyên ngành ngoài tiếng Anh. Cô rất thích thầy dạy tiếng Anh, một người vô cùng điềm đạm dù chỉ mới ngoài bốn mươi tuổi, lúc nào cũng đeo một cặp kính, giọng đọc của thầy nghe rất tuyệt vời. Bởi vậy, Kiều Ân rất chăm chỉ và tập trung nghe giảng mỗi lần có tiết tiếng Anh.
Di động trên bàn đột nhiên rung mạnh. Vì đang trên lớp nên cô đã chuyển di động sang chế độ im lặng. Máy báo có tin nhắn, cô liền mở ra xem thì ra là tin nhắn của anh, “Buổi tối đi ăn nhé, giữ cho anh một chỗ!”.
Kiều Ân chợt thấy tức tối, không phải anh dẫn bạn gái theo đấy chứ? Gần đây có vẻ anh rất rảnh rỗi, suốt ngày rủ đi ăn rồi đến phòng tự học khiến cô không còn thời gian riêng tư nữa. Nhưng cô lại trả lời một câu ngắn gọn, “Vâng ạ!”.
Hôm nay, cả A Nhã và Nhược Lăng đều trốn học đi chơi, chỉ có cô và Cao Nghi Đình lên lớp. Thực ra, chỉ cần Đình Đình lên lớp là được rồi vì cô có đi cũng như không, hơn nữa Đình Đình ghi chép bài rất cẩn thận, mỗi lần thi, bọn họ đều mượn vở Đình Đình photo làm tài liệu ôn và lần nào cũng đủ điểm qua hết môn. Đình Đình học các môn đều khá, duy chỉ có tiếng Anh là hơi kém. Vì thế cũng chỉ có môn đó là phải nhờ vả Kiều Ân.
“Đình Đình, chuyện của cậu và Lý Hải Lạc thế nào rồi?” Hình như có lần cô nghe Nhược Lăng kể, cậu ta hẹn hò với Đình Đình.
“Chẳng ra sao cả”, Đình Đình không thừa nhận nhưng nhìn hai má ửng hồng cũng có thể đoán được sự vui mừng trong lòng cô ấy.
“Còn giấu mình nữa, chẳng phải tối qua cậu ấy đã hẹn hò với cậu sao? Hai người đã làm gì vậy?”, lần nào cô cũng là người biết chuyện sau cùng.
“Không có gì, chỉ là đi xem phim thôi mà”, Đình Đình mỉm cười, cố thấp giọng nói.
“Thật là lãng mạn! Chúc mừng, chúc mừng!” Kiều Ân nắm chặt tay Đình Đình tỏ vẻ ngưỡng mộ, cô cũng rất muốn có một tình yêu như vậy!
“Chẳng phải anh cậu cũng thường xuyên đưa cậu đi xem phim đó ư?”, Đình Đình khẽ cười, cầm tay cô nói.
“Chẳng giống nhau chút nào, đi xem phim cùng bạn trai mới cảm nhận được sự lãng mạn. Nhưng mỗi lần đi xem phim với anh ấy, mình đều ngủ gật, lần nào anh ấy cũng phải gọi mình dậy.” Kiều Ân cũng rất buồn, vì chẳng hiểu tại sao lần nào đi xem phim cô cũng ngủ gật như vậy?
Đình Đình lắc đầu, thật đúng như A Nhã nói, Kiều Ân là một bảo bối, lúc nào cũng làm những chuyện có thể khiến người khác chết lặng. Đi xem phim cùng một anh chàng đẹp trai như Thiệu Minh Vỹ mà cô nàng cũng có thể ngủ được thì thật đúng là bái phục!
Bảo Kiều Ân quá ngây thơ hay quá ngốc đây? Mọi người đều nhận ra Thiệu Minh Vỹ vốn không muốn làm anh trai cô, anh rất thích cô, rất chiều chuộng cô nhưng chỉ có mình Kiều Ân ngốc nghếch nhận anh làm anh trai, còn ngày ngày ca thán chuyện yêu đương với anh nữa chứ?
Haizzz, thánh nhân đãi kẻ khù khờ, cứ đợi đến khi cô hiểu ra, hạnh phúc sẽ đến thôi.
______________
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
12 chương
510 chương
53 chương
216 chương
67 chương