Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ
Chương 38
Núi Ma Cơ
Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, cười đùa náo nhiệt, còn đua xem ai đến nơi trước nên đoạn đường như ngắn lại, mới chớp mắt đã đến núi Ma Cơ.
Mọi người dừng xe, dựng gọn vào sườn núi rồi cùng nhau trèo lên đỉnh Ma Cơ.
“Kiều Ân, hình như anh cậu không vui thì phải!”, A Nhã chạy đến cạnh Kiều Ân, liếc Nhan Trinh Tịch phía sau nói nhỏ.
“Không đời nào, có người đẹp đi cùng sao buồn được chứ.” Dù ngoài miệng nói vậy nhưng Kiều Ân lại khẽ liếc về phía Thiệu Minh Vỹ xem thái độ thế nào. Mặt anh nghiêm lại, sầm xuống, chẳng thể đoán được là giận hay không nhưng hình như anh lầm lầm lì lì chẳng nói câu nào với Phương Tuệ.
“Cậu đấy, có trai đẹp bên cạnh là quên luôn anh trai, đương nhiên anh ấy tức rồi”, A Nhã khẽ cười nói.
“Đừng nói linh tinh, ai cũng muốn đi chơi mà.” Nhan Trinh Tịch vốn ít nói, trên đường đi cũng chỉ nói dăm ba câu cậu thấy cần thiết.
“Hừ, không thèm quan tâm đến cậu nữa, mình sang đi cùng nhóm Trác Ưu đây!” A Nhã khẽ nhéo tay Kiều Ân rồi chạy lên trước, để mặc Kiều Ân lại một mình với Nhan Trinh Tịch.
Leo núi là môn thể thao rất tốt nhưng chỉ tốt với những người gầy thôi, còn với cô nàng mập mạp như Kiều Ân thì đây chẳng khác gì sự tra tấn tàn khốc.
Kiều Ân dừng lại nghỉ giữa chừng đến n lần rồi, cứ đứng ở mỏm đá chỗ sườn núi thở dốc. Ngọn núi này cao thật đấy, biết đến khi nào mới leo lên đến đỉnh đây! Tay Kiều Ân không ngừng đấm ngực thở hổn hển, chân cũng mỏi nhừ còn mệt hơn cả tập thể dục nữa.
“Kiều Ân, cậu không sao chứ!”, Nhan Trinh Tịch vừa hỏi vừa đưa cô bình nước. Nhìn cô leo núi thật vất vả, mồ hôi vã ra như tắm, hạt to hạt nhỏ thi nhau rơi tí tách xuống đất.
“Không sao, giờ mình mới biết leo núi không hợp với mình, mệt quá!”, Kiều Ân thở dài một hơi, không ngừng lấy khăn giấy thấm mồ hôi. Khăn giấy vừa chạm lên mặt đã bị mồ hôi thấm ướt sũng.
Kiều Ân mở bình nước tu ừng ực. Hôm nay ra lắm mồ hôi, nhất định phải bổ sung nhiều nước mới được, nhưng mệt như này chắc sẽ giảm mỡ tốt hơn tập thể dục bình thường. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi lại thấy như này cũng tốt, mệt hơn chút cũng không sao, chỉ cần có thể giảm cân thì khổ bao nhiêu, mệt bao nhiêu Kiều Ân này cũng chịu được tuốt.
Nhan Trinh Tịch lặng im nhìn Kiều Ân, vận động nhiều nên mồ hôi tuôn như mưa trên khuôn mặt tròn vành vạnh của cô, hai má cũng ửng hồng, trên trán đầy mồ hôi. Có mảnh giấy nhỏ dính trên mặt Kiều Ân nhưng không hiểu sao khuôn mặt đó lại như sáng bừng, rất đáng yêu.
Nhan Trinh Tịch không kìm nổi, đưa tay lên lấy miếng giấy dính trên mặt xuống.
Bị hành động của cậu làm cho bất ngờ, Kiều Ân lùi lại vài bước, hai mắt mở to, tim bỗng loạn nhịp.
“Mặt cậu dính giấy”, giọng Nhan Trinh Tịch dịu dàng, trên môi còn khẽ nở nụ cười ấm áp.
Nói xong, cậu đưa tay lên, nhẹ nhàng lấy mảnh giấy kia xuống.
Kiều Ân bối rối, không dám cử động mạnh, đến thở cũng nín lại, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện, tay cậu ấy quá lạnh và vết thương trên mặt cô bỗng thấy ngưa ngứa. Hai mắt Kiều Ân như dính chặt trên mặt Nhan Trinh Tịch, chăm chú ngắm nhìn cậu. Da cậu ấy đẹp thật, mềm mại, mịn màng, đến cả lỗ chân lông dường như cũng không nhìn thấy.
Khó khăn lắm Nhan Trinh Tịch mới lấy được miếng giấy dính trên mặt xuống cho Kiều Ân. Nhìn khuôn mặt ửng hồng vì xấu hổ của cô, trong lòng Nhan Trinh Tịch chợt thấy rất xao xuyến, khó tả. Da cô rất mềm mịn, chạm tay lên mà có cảm giác như chạm vào da em bé vậy.
Nhan Trinh Tịch như quên không bỏ tay xuống, tay vẫn đặt trên má Kiều Ân.
“Kiều Ân!”, một tiếng hét như tiếng sấm đánh tan bầu không khí mờ ám giữa hai người vang lên. Kiều Ân đỏ bừng mặt, quay về phía tiếng hét. Ôi, sao mình lại có thể nhìn cậu ấy đến đờ ra vậy! Tim Kiều Ân đập thình thịch, nhanh đến nỗi máu dồn hết lên đầu khiến mặt cô đỏ lựng như quả cà chua chín.
Thiệu Minh Vỹ đến đúng lúc bắt gặp hai người đứng sát như dính vào nhau, hơn nữa tên kia còn cả gan dám vuốt má Kiều Ân. Nghĩ đến cảnh tượng đó là trong lòng Thiệu Minh Vỹ ngùn ngụt lửa hận. Thật đáng ghét, hắn dám tán tỉnh Kiều Ân của mình!
“Anh!”, Kiều Ân cố gắng tỏ ra bình tĩnh, cúi mặt nhìn anh. Lại bị anh bắt gặp, trời ơi, xấu hổ quá đi mất!
Anh ta đang ghen, mắt Nhan Trinh Tịch ánh lên vẻ thích thú. Hóa ra là vậy, nhìn ánh mắt đầy tức giận của Thiệu Minh Vỹ khi nhìn họ, cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao anh ta lại có vẻ khó chịu và căm ghét cậu đến vậy. Hóa ra nguyên nhân chính là Kiều Ân đã chọn ngồi xe của cậu. Nhan Trinh Tịch đã rõ mọi chuyện nhưng vẫn nở nụ cười tươi tắn.
“Kiều Ân, qua đây”, Thiệu Minh Vỹ cố kìm nén cơn giận, khẽ gọi Kiều Ân.
“Anh…”, thấy mặt anh có vẻ giận dữ nhưng do dự một hồi, Kiều Ân vẫn bước sang bên đó.
“Đi, anh dẫn em lên trên”, Thiệu Minh Vỹ nắm chặt tay Kiều Ân, kéo cô bước đi, không thể để Kiều Ân ở lại với cậu ta được. Cậu ta không giống với mấy tên bạn trai trước đây của Kiều Ân. Nghĩ vậy trong lòng anh chợt dấy lên cảm giác lo lắng, cái tên Nhan Trinh Tịch này không phải là người bình thường, anh không biết cảm giác bất an trong lòng mình là gì nhưng nó bắt anh phải cảnh giác, phải kéo Kiều Ân tránh xa cái tên Nhan Trinh Tịch này.
“Em…”, Kiều Ân đứng im không động đậy, quay lại nhìn Nhan Trinh Tịch nãy giờ vẫn đang dõi theo mình.
“Anh đến đón em mà”, Thiệu Minh Vỹ lo lắng nhìn Kiều Ân đang đứng yên tại chỗ, cô ấy sao thế?
“Minh Vỹ? Có chuyện gì thế?”, đột nhiên Thiệu Minh Vỹ bỏ đi, Phương Tuệ liền chạy lại hỏi. Vừa đến nơi đã thấy anh đang nắm chặt tay Kiều Ân, ánh mắt cô lóe lên vẻ lo lắng.
“Không có gì”, thấy ánh mắt Phương Tuệ có vẻ buồn, Kiều Ân vội rút tay lại, “Em không sao, béo quá nên leo chậm hơn mọi người chút thôi”, Kiều Ân vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt anh, ra vẻ không sao.
“Hi hi, leo núi với Kiều Ân thì đúng là mệt thật. Cô nên nhờ bạn trai mình dắt lên”, Phương Tuệ nhìn Nhan Trinh Tịch khẽ cười nói. Chẳng phải cô ta cũng đi cùng bạn trai đó à, sao còn muốn chiếm đoạt Minh Vỹ nữa?
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
9 chương
56 chương
55 chương
18 chương
19 chương