Không thay đổi được sao? Phòng 502, ký túc xá nữ khu tây Kiều Ân nằm trên giường vẻ buồn chán, đã hai ngày rồi không được ra ngoài, cứ phải nằm lì trong phòng thế này. Con người thật dễ buồn. Ba người kia đều đã đi học, cô không muốn thầy giáo biết chuyện này nên chỉ nhờ bọn A Nhã xin nghỉ ốm giúp mình. Nói thật ra thì học đại học cũng có cái tốt, đó là không cần lên lớp, miễn là có người điểm danh hộ là được. Giảng viên cũng chẳng thể quản lý được việc có đúng bạn có lên lớp hay không? Hơn nữa, chỉ cần bạn không quá coi thường giảng viên thì dù có không lên lớp buổi nào, giảng viên chủ nhiệm môn cũng có thể cho qua, chỉ cần khi kiểm tra bạn làm bài thi tốt một chút là đủ điểm qua hết môn một cách dễ dàng. Đúng vậy, tuổi thanh xuân vốn có nhiều việc tươi đẹp và thoải mái như vậy đấy. Khi bạn còn đang tận hưởng quãng thanh xuân phơi phới thì sao có thể lãng phí nó một cách dễ dàng vậy chứ. Khi Kiều Ân đang gặm nhấm nỗi buồn, cửa phòng ký túc xá bỗng khe khẽ mở ra. Ai? Kiều Ân giật mình thò đầu ra ngoài nhìn. Ai lại đến lúc này? “Anh à?” Thấy khuôn mặt đang thập thò ngoài cửa, Kiều Ân hét lớn. Sao có thể là anh chứ? Sao tự nhiên anh lại vào được đây? Thiệu Minh Vỹ nhẹ nhàng khép cửa, khẽ khàng tiến lại phía giường Kiều Ân, ra hiệu cho cô nói bé rồi đặt thứ gì đó đang cầm trong tay lên bàn. “Anh, làm thế nào mà lên được đây?” Thật kỳ lạ, giữa ban ngày ban mặt, phía dưới lại có mấy dì ngồi canh cổng, sao anh lại lên được! “Trèo vào.” Thiệu Minh Vỹ dựa vào tường, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Kiều Ân, trán cô vẫn dán miếng gạc trắng. “Trèo như nào?” Kiều Ân vô cùng hiếu kỳ, nhoài hẳn người ra ngoài giường hỏi. “Trên đường ra chỗ đổ rác sau ký xúc xá của bọn em có một chiếc bàn, có thể đứng lên đó trèo vào tầng hai, anh đã cạy cửa sổ tầng hai rồi trèo vào.” Anh rất cao, đứng cạnh giường mà mặt anh đã ngang với Kiều Ân đang ngồi trên giường tầng hai. “Ôi trời, không ai nhìn thấy anh lên đây chứ?” Anh mà để người khác phát hiện ra chuyện này thì sẽ lớn chuyện mất. “Không ai trông thấy, mọi người đều đi học hết rồi mà.” Hành lang các tầng đều trống trơn, không có bóng dáng ai cả. “Anh…”, Kiều Ân chẳng biết nói gì, khi biết anh muốn đến thăm cô mà dám trèo tường như vậy. “Đầu không sao chứ? Chân có đỡ hơn chút nào không?” Nhìn trán và đầu gối Kiều Ân, Thiệu Minh Vỹ không sao cười nổi. “Đỡ nhiều rồi, ngày mai có thể tháo bằng được rồi.” Mỗi lần soi gương thấy miếng gạc trên trán, Kiều Ân đều thấy mình vô cùng xấu xí. “Đừng vội, cứ nghỉ thêm vài ngày nữa. Đã có các bạn giúp em điểm danh rồi, việc ghi chép bài cũng không cần lo lắng”, Thiệu Minh Vỹ vẫn lo cho vết thương của cô, sợ bị mưng mủ. “Nằm mãi cũng mệt lắm, em muốn ngồi dậy đi lại một chút”, nói xong, Kiều Ân cố ngồi dậy, nằm trên giường ba ngày nay khiến cô chán lắm rồi. “Cẩn thận chút!”, thấy Kiều Ân muốn trèo xuống giường, Thiệu Minh Vỹ vội đỡ eo cô. “Đừng vội, để anh đỡ em xuống.” Anh dang rộng cánh tay đỡ cô xuống giường. Kiều Ân cười khẽ, giống như lúc nhỏ mẹ thường bế cô xuống giường vậy.