Nhật Hạ đang nấu cơm trưa, liền nhận được điện thoại. Số máy này không của ai khác ngoài Hạo Hiên. Cô bấm nút nghe, bản thân đã biết anh sẽ nói về vấn đề gì. Lời đề nghị từ hôm trước của anh cô quên béng mất... “Em vẫn chưa trả lời anh.” Chất giọng trầm ấm, nhẹ nhàng từ đầu dây bên kia cất lên, có chút cưng chiều. “Em quên đấy, dạo này bận quá, xin lỗi anh nhé!” Giờ Nhật Hạ mới nhớ ra lời để nghị hôm trước của Hạo Hiên, cô vẫn tưởng mình trả lời anh rồi, thật sự thấy rất có lỗi. “Đúng là nhân viên của tập đoàn lớn, bận rộn quên cả nghỉ ngơi!” Hạo Hiên cười, nói. Thật ra Nhật Hạ định từ chối, vì cô không muốn gieo thêm hi vọng cho Hạo Hiên nữa. Chính bản thân cô cũng không hiểu, tại sao cứ phải là Hàn Vũ? Tại sao cô không thể mời lòng với bất kì ai ngoài anh? Nhật Hạ đang nghe điện thoại, Hạ Nhi bỗng nhiên chạy đến bên cạnh, ôm lấy chân cô. “Mẹ! Là chú hả mẹ?” Hạ Nhi hớn hở, chú lại muốn đưa Hạ Nhi đi chơi sao? Nhật Hạ lúc này mới cúi xuống nhìn con gái, xoa đầu cô bé. “Đúng là chú.” Nhìn ánh mắt hơn hở mong chờ của con bé, Nhật Hạ lại không nỡ từ chối. “Được rồi, mai qua đón mẹ con em nhé!” Dương Nhật Hạ đành đồng ý, không muốn Hạ Nhi buồn. Con bé không biết thì không sao, nhưng để con bé biết thì không thể từ chối, vì sau đấy con bé sẽ rất buồn. Hạ Nhi rất quý Hạo Hiên. Hạo Hiên cũng đối xử với cô bé rất tốt, thường xuyên mua quà cho con bé. Họ còn thường xuyên cùng nhau đi chơi, chẳng khác nào một gia đình. Hạ Nhi từ nhỏ đã thiếu hơi bố, nên rất quý Hạo Hiên. Có những hôm cô và anh cùng đi đón Hạ Nhi, các cô giáo còn tưởng anh là bố con bé...!Hạo Hiên đối xử với mẹ con cô tốt đến thế, nhưng cô vẫn chỉ muốn dừng lại ở mối quan hệ bạn bè, không muốn tiến thêm.. Chiều hôm sau, Hạo Hiên qua đón hai mẹ con, đang chờ ở dưới lầu. “Hay cậu thử mở lòng với Hạo Hiên đi? Tấm lòng của anh ấy, ai cũng thấy. Quên tên đàn ông tệ bạc Hàn Vũ đi, anh ta không xứng. Cậu có chờ mãi, anh ta cũng không quay về đâu.” Khả Vy lúc này đang ăn trưa, tay vẫn gõ bàn phím máy tính. “Mình đâu có chờ...!chỉ là, không thể tiếp nhận bất kì ai khác.” Nhật Hạ thở dài, chỉnh lại đầu tóc, đang chờ Tư Duệ buộc tóc cho Hạ Nhi xong mới đi. Khả Vy thở dài, thật hết nói nổi. Nhật Hạ dắt tay Hạ Nhi xuống, nhìn gương mặt háo hức của con bé, cô cảm thấy rất vui. Tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều. Hạ Nhi nhìn thấy Hạo Hiên, gọi to “Chú!” Con bé chạy đến bên Hạo Hiên, đòi anh bế. Hạo Hiên mỉm cười, bế con bé lên. Nhìn thấy Hạ Nhi vui như vậy, Nhật Hạ cũng vui lây. Đang lái xe rời đi được nửa đường, chuông điện thoại reo lên. Số máy lạ, nhưng Nhật Hạ vẫn nghe. “Alo?” “Hôm nay cô đến công ty tăng ca đi. Tối nay có một bữa tiệc, cần cô phải đi.” Giọng nói này, không ai khác ngoài Hứa Âu Thần. Tại sao anh ta lại bắt cô tăng ca vào ngày chủ nhật? Rõ ràng chẳng có ai tăng ca vào chủ nhật hết! “Tôi.. đang bận.” “Đây là mệnh lệnh.” Hứa Âu Thần buông lại một câu rồi ngắt máy. Anh không muốn người phụ nữ của mình đi với người đàn ông nào khác. Nhật Hạ khẽ thở dài bất lực.. có ông chủ đáng sợ thế này, thì còn ai dám từ chối? “Hạo Hiên, giờ em phải tăng ca, anh đưa Hạ Nhi đi chơi giúp em nhé?” Dương Nhật Hạ không muốn phá vỡ bầu không khí vui vẻ của hai chú cháu. “Sao thế? Sếp gọi à.” Hạo Hiên lúc này có vẻ rất buồn, ánh mắt trùng hẳn xuống. “Vâng...” Hạ Nhi lúc này mới thò đầu lên từ ghế sau, đôi mắt tròn xoe nhìn mẹ. “Mẹ phải đi à?” Con bé bắt đầu mếu máo. “Mẹ đi làm, chiều sẽ về với con. Hôm nay con đi chơi với chú Hạo Hiên nhé?” Nhật Hạ xoa đầu con bé. “Vâng..” Hạ Nhi gật đầu, mặt buồn thiu. “Cứ thả em xuống đây rồi em tự bắt taxi cũng được.” Nhật Hạ dùng ánh mắt có lỗi nhìn Hạo Hiên. Cô biết anh rất buồn, nhưng mà biết làm sao đây.. “Đi cận thận nhé! Đi chơi xong anh sẽ đưa Hạ Nhi về nhà.” Hạo Hiên cố nặn ra một nụ cười, mỉm cười nhìn Nhật Hạ. “Vâng.. Hạ Nhi đi với chú ngoan nhé, chiều mẹ về với con nha.” Nhật Hạ thơm vào má Hạ Nhi rồi bước ra. Cô đứng vẫy tay với hai người trong xe, nhìn họ rời đi. Tiện thể vẫy luôn một chiếc taxi đến công ty. Công ty vắng tanh, không có đến một bóng người. Đến công ty vào chủ nhật, thật chả ra đau vào với đâu. Dương Nhật Hạ tiến thẳng vào, bấm nút tầng số hai mốt. Lên đến nơi, cô vào thẳng phòng tổng giám đốc, gõ cửa. “Vào đi.” Hứa Âu Thần bên trong cất tiếng nói. Nhật Hạ cứ thế tiến vào. “Hứa tiên sinh.” “Ngồi ghế kia đợi người ta giao đầm đến. Tối nay sẽ đi dự một bữa tiệc quan trọng.” Âu Thần vừa nói, chỉ tay ra chiếc ghế sofa ở bên kia phòng. Phong thái ung dung, thẳng lưng ngồi đọc tài liệu. Nhật Hạ gật đầu, ngồi đó đợi. Đối diện với người giống hệt người mình yêu, có thật vẫn có chút bối rối. Lại còn là khung cảnh quen thuộc. “Hàn Vũ, anh xong chưaaaa.” Nhật Hạ chán nản, gục mặt xuống bàn, lên tiếng giục Hàn Vũ. Lần nào Hàn Vũ cũng phải làm xong bài tập thì hai người mới có thể đi chơi. “Anh sắp xong rồi! Hạ Hạ chờ anh xíu nhé.” Hàn Vũ đưa tay ra, ân cần xoa đầu Nhật Hạ. Nhật Hạ phụng phịu, ngồi đó nhìn ngắm anh. Cô vẫn luôn có sở thích ngắm nhìn Hàn Vũ. Anh rất đẹp trai, ánh nắng vàng chiếu lên mái tóc thẳng mượt của anh, chiếu lên những đường nét trên khuôn mặt anh, chẳng khác nào chàng hoàng tử bước ra từ trong chuyện cổ tích. Nhật Hạ cứ ngẩn ngơ nhìn anh, không biết rằng anh biết hết. Ánh mắt không rời bị anh thu gọn. “Ra ngoài mặc trang phục đi.” Hứa Âu Thần lạnh lùng lên tiếng, đưa mắt qua nhìn chiếc đồng hồ Rolex trên tay. Câu nói của Hứa Âu Thần mới kéo Nhật Hạ ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn, rời đôi mắt khỏi anh. Hôm nay người ta mang đến cho cô một chiếc váy dạ hội nằm trong bộ sưu tập mới của một nhà thiết kế nổi tiếng. Chiếc váy trễ vai màu đỏ làm tôn lên xương quai xanh gợi cảm của cô, phần ngực ôm lấy khuôn ngực vừa vặn. Bên dưới bóp phần eo lại, tôn lên vòng eo nhỏ quyến rũ, chiếc váy này vừa in như may bằng chính số đo của cô vậy! Chiếc váy màu đỏ rượu quý phái làm tôn lên nước da trắng sứ của cô, thật sự rất nổi bật. Cơ thể Nhật Hạ vốn rất đẹp, nên mặc gì cũng đẹp. Gương mặt có những nét thanh tú mê hồn được nhấn nhá thêm bằng mỹ phẩm nổi tiếng, tôn lên gương mặt mê hồn của Nhật Hạ. Trang điểm xong, cuối cùng cũng đến sáu giờ. Bữa tiệc lần này khá lớn, như là một bữa tiệc xã giao làm ăn của giới kinh doanh, có rất nhiều doanh nhân tầm cỡ. Nhật Hạ khoác tay Hứa Âu Thần đi vào, vẫn tiếp tục thu hút ánh mắt hiếu kì của rất nhiều người. Hứa Âu Thần ăn mặc lịch lãm như một quý ông, mái tóc được vuốt ngược ra đằng sau, chiếc mũi thẳng tắp, đôi lông mày thanh tú cùng ánh mắt sắc như dao, vẻ đẹp nam tính khiến người đối diện không khống chế được nhịp tim. Khí chất cao quý lạnh lùng khiến người khác phải dè chừng. Bên cạnh là Dương Nhật Hạ không kém cạnh sang trọng, mặc lên mình chiếc váy đắt tiền nổi tiếng cùng gương mặt xinh đẹp hút hồn, hai người từ khi bước vào đã trở thành tâm điểm của bữa tiệc. Hứa tổng dẫn theo một cô gái xinh đẹp đi dự tiệc. Một vài người tiến đến bắt chuyện với anh, những câu hỏi thăm xã giao bình thường. Trả lời những câu hỏi qua loa, vẫn giữ thái độ lãnh đạm như thường. Hứa Âu Thần dẫn Nhật Hạ đi sâu vào trong, bước vào một căn phòng. Có vẻ lần này anh không để cô một mình nữa. “Chú Bạch.” Âu Thần cung kính chào người trước mặt, chủ động đưa bàn tay qua bắt, lần đầu tiên cô thấy anh thật sự nhìn người khác bằng ánh mắt coi trọng. “Thần Thần đến rồi đấy à?” Người đàn ông đang ngồi đó, quay qua bắt tay Âu Thần. “Chúc chú tuổi mới vạn sự như ý, tập đoàn Bạch Nghiệp năm nay sẽ đạt doanh thu top!” Âu Thần vừa nói, vừa đưa món quà cho Bạch Quang Dao. Bạch Quang Dao đón lấy món quà. “Cảm ơn cháu, còn vị tiểu thư đây là?” “Cô ấy là trợ lí của cháu.” Âu Thần vừa nói, vừa nhìn Nhật Hạ. Hả? Cô trở thành trợ lí của anh ta từ bao giờ? “Chào Bạch tổng.” Nhật Hạ mỉm cười xã giao, nhìn oing. Cô cũng biết người đàn ông này. Ông ấy là bố của Bạch Tu Kiệt, chủ tịch tập đoàn Bạch gia, một trong những tập đoàn lớn mạnh nằm top đầu của đất nước, là một vị chủ tịch quyền lực, không thua kém Hứa Âu Phong dù tuổi đời sau ông rất nhiều. Có vẻ hôm nay là tiệc sinh thần của Bạch chủ tịch. Bạch Quang Dao quay qua nhìn Hứa Âu Thần, mỉm cười. “Cháu đó, mau cho mọi người ăn cỗ được rồi đấy!” Hứa Âu Thần cũng mỉm cười, nhưng rồi cũng cáo lui, rời ra ngoài nhập tiệc.