Hứa Âu Thần mặt đen lại, thái độ như muốn anh tươi nuốt sống luôn người đàn ông kia. Anh luôn ưa thích sạch sẽ, tại sao người phụ nữ của anh lại bị một tên đàn ông bẩn thỉu động vào thế kia? “Hứa.. Hứa tổng..” Người đàn ông kia lắp bắp, vẻ mặt sợ hãi tột độ, lùi ra sau đến vài bước. “Tôi hỏi là ông có biết ông vừa động vào người của ai không?” Hứa Âu Thần gằn giọng, anh thực sự tức giận rồi... “Xin.. xin lỗi Hứa Tổng. Tôi không biết đây là người phụ nữ của anh...!xin anh tha cho tôi...” Người đàn ông sợ đến mức ngã ra sàn, cứ thế lùi lại trong sự sợ hãi tột độ. Ánh mắt tò mò của mọi người bắt đầu đổ dồn vào nơi phát ra ồn ào. Tiếng bàn tán cũng bắt đầu nổi lên. Nhật Hạ lúc này trở thành tâm điểm chú ý với tên gọi “ người phụ nữ của Hứa tổng.” Nhưng cũng thực sự kì lạ, vì đây là lần đầu tiên Hứa Âu Thần dẫn theo một cô gái đẹp đi dự sự kiện. Những lần trước đều là những người đã có tiếng trong ngành, ai cũng có thể nhận ra, chỉ có cô gái này là lạ lẫm. Dương Nhật Hạ bắt đầu thấy tình hình không ổn, cô không muốn Hứa Âu Thần vì mình mà dính vào chuyện không hay. Mãi sau cô mới biết, tên khốn kia là một ông chủ của công ty đào tạo người mẫu, dù công ty không lớn nhưng cũng có tiếng tăm trong nghành. Vì thế nên mọi người nể ông ta, mới cố tình làm lơ chuyện vừa xảy ra. Dương Nhật Hạ đứng dậy, lay lay tay Âu Thần. “Hứa tiên sinh, không sao đâu.” Hứa Âu Thần vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, chỉ liếc nhẹ qua Nhật Hạ. “Thư ký Chu, biết phải làm gì rồi chứ?” Thư ký Chu đang đứng gần đó, lặng lẽ gật đầu. Người đàn ông kia vội vàng bò dưới chân Hứa Âu Thần, bám lấy cầu xin anh. “Hứa tổng, tôi xầu xin anh, công ty tôi vừa mới phất lên, xin anh tha thứ cho tôi, là do tôi có mắt như mù..” Hứa Âu Thần ném lại cho người đàn ông ánh mắt khinh bỉ, cầm tay kéo Nhật Hạ rời đi, mặc kệ đám đông đang vây lại hóng chuyện thiên hạ. Hứa Âu Thần nắm tay cô rất chặt, cứ thế rời đi. “Có sao không?” Hứa Âu Thần nhẹ nhàng hỏi Nhật Hạ. “Tôi không sao..” Hứa Âu Thần vừa ân cần hỏi cô à...!cử chỉ này, sao giống Hàn Vũ đến thế? Hứa Âu Thần vẫn chưa yên tâm, liền cầm bàn tay cô lên, xem xét tỉ mỉ. Dương Nhật Hạ có chút không quen, theo thói quen rụt tay lại, cố gắng che giấu những vệt sẹo từ nhiều năm trước trên tay mình. “Những vết sẹo này.. do đâu mà có?” “Không sao đâu Hứa tiên sinh..” Nhật Hạ bắt đầu trở lên lúng túng.. anh ta thế này làm cô có chút không quen. Sếp và nhân viên thế này, có hơi quá không? Dù chỉ là chút quan tâm, nhưng Nhật Hạ nhạy cảm vẫn cảm thấy lạ lẫm, thái độ có phần xa cách. Hứa Âu Thần im lặng, cứ thế nhìn chằm chằm vào tay cô. Dần cảm thấy cô không thích mới buông ra. “Vậy còn sự kiện, anh không sợ mất mặt với mọi người sao? Thực sự không phải làm thế vì tôi đâu...” Nhật Hạ thực sự muốn thoát khỏi bầu không khí kì lạ này, lên tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ của anh. “Không quan trọng.” Quả nhiên là câu trả lời của người địa vị, không chút nể nang ai. Hứa Âu Thần lúc này mới buông hẳn tay cô ra, quay hướng mắt ra ngoài cửa kính xe. Hai người lại rơi vào trạng thái im lặng. Bỗng nhiên chuông điện thoại của Nhật Hạ reo lên, quả không sai, là số của Khả Vy gọi đến. Chắc Hạ Nhi lại khóc đòi mẹ đây mà. Nhật Hạ từ chối cuộc gọi, nghe trên xe thế này có vẻ hơi mất lịch sự, hơn nữa còn ngồi cùng cấp trên.. Chuông điện thoại vẫn reo liên hồi, cô luống cuống tắt chuông. “Cứ nghe đi, có vẻ là chuyện quan trọng.” Trái tim Dương Nhật Hạ như đập thiếu một nhịp...!sự ấm áp này, thật sự khiến cô nhớ anh, nhớ rất nhiều. Sau khi nghe Hứa Âu Thần nói, lúc này Nhật Hạ mới vội vàng cầm điện thoại bấm nút nghe. Trong điện thoại là giọng của Hạ Nhi, chất giọng ngái ngủ, thế này chắc là con bé buồn ngủ lắm rồi, nhưng vẫn cố gắng chờ mẹ về. Hạ Nhi thường không chịu ngủ thiếu hơi mẹ, lúc nào cũng phải ngủ với mẹ bằng được. “Mẹ, Hạ Nhi nhớ mẹ.” Giọng con bé lúc này như khóc đến nơi, đã ốm rồi mà còn không thấy mẹ đâu, chắc con bé tủi thân lắm.. “Hạ Nhi ngoan, con chờ thêm chút nữa, rồi mẹ về ngủ với con nha?” Nhật Hạ cố gắng an ủi để con bé không khóc, đồng thời hạ thấp giọng nhất có thể, không muốn để người bên cạnh nghe thấy. Nhưng có vẻ vô tác dụng, Âu Thần đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại. “Mẹ hứa nhé, Hạ Nhi chờ mẹ.” Có vẻ lúc này con bé đã bình thường trở lại, không khóc nữa. Dương Nhật Hạ mỉm cười “ Mẹ hứa.” Rồi cúp điện thoại. Lúc này Hứa Âu Thần nhoẻn miệng cười, có chút cảm thấy đáng yêu. “Có vẻ con gái cô đã chờ cô ở nhà? Chồng cô đâu mà lại để con gái như thế?” Hứa Âu Thần biết rõ câu trả lời, nhưng vẫn cố tình hỏi. Dương Nhật Hạ lúc này thấy kì lạ, họ khai thác cô từ khi phỏng vấn vẫn chưa đủ sao? “Trẻ con thường rất bám mẹ.” Nhật Hạ trả lời, thái độ xa cách ảm đạm thường thấy. Thái độ Hứa Âu Thần lúc này có lẽ là À, ừ. Anh rất bất ngờ với tính cách hiện tại của cô. Dương Nhật Hạ mà anh biết vốn là cô bé ấm áp, hay nói hay cười, chứ đâu phải cô gái lạnh như băng khó gần như thế này? “Để tôi đưa cô về. Thư ký Chu đến nhà cô ấy.” Hả? Anh ta biết cả địa chỉ nhà cô? “Khoan, khoan đã. Anh biết địa chỉ nhà tôi sao?” “Đều nằm trong bản lí lịch.” Nhưng Nhật Hạ nhớ rằng mình đâu khai địa chỉ nhà ? Chiếc xe sang trọng đỗ trước cửa một chung cư, ở đó đã có cô gái cùng một đứa trẻ đứng chờ sẵn. Dương Nhật Hạ bước ra, đứa trẻ chạy đến, ôm cổ cô. Nhật Hạ bế cô bé lên, cúi đầu chào Âu Thần và thư ký, rồi cùng cô bé ríu rít đi lên lầu. Âu Thần nói với thư ký đừng rời đi vội, anh muốn ở đây thêm chút nữa. Cảnh tượng trước mắt thật khiến anh có chút chua xót. Dương Nhật Hạ đã một mình cô độc nuôi lớn đứa con của anh, sinh cho anh một cô bé đáng yêu. Vậy mà anh lại không thể ở cạnh họ, nhìn con của hai người lớn lên từng ngày. Chính anh đã mắc phải sai lầm của cha, nỗi uất ức trong tâm trí anh bao năm qua. Hứa Âu Thần không biết phải bù đắp cho mẹ con Nhật Hạ bao nhiêu cho đủ nữa. Đến tận khi bóng họ đi khuất, Âu Thần mới bảo thư kí lái rời đi. “Thư ký Chu, điều tra thêm thông tin về cô ấy cho tôi.” Hứa Âu Thần nói, chất giọng trầm vang lên trong không khí im lặng. “Vâng.” Thư Ký Chu nói, khẽ nhìn anh qua kính xe. Làm việc với Hứa Âu Thần cũng vài ba năm, lần đầu tiên thấy anh quan tâm đến một người phụ nữ.