Buông xuôi không phải là tha thứ - Sau này tôi sẽ không hận anh thêm nữa nhưng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh, và quên luôn anh. * Sáng sớm hôm sau thức dậy, Nhiễm Nhiễm và Trần Lạc đã ở một thị trấn nhỏ, cách thành phố Tây Bình hàng nghìn kilomet. Nhiễm Nhiễm mê mẩn nhìn quang cảnh xa lạ ngoài xe, nhất thời không biết mình có phải đang mơ không. Một lát sau, cô mới lấy lại được tinh thần. Trần Lạc từ một cửa tiệm nhỏ bên đường quay lại xe, đặt bánh mỳ và một hộp sữa nóng vào lòng cô, mỉm cười nói: - Anh đã hỏi đường rồi. Em ăn một chút đi. Đến đó, chúng ta sẽ dừng dưới chân núi, nghỉ ngơi rồi lên núi chơi. Thấy cô vẫn sững sờ, anh ta ngừng lại, hỏi: - Sao thế? Hối hận rồi à? Cô vội lắc đầu hỏi lại: - Anh hối hận không? Anh ta xoay vô lăng, cười nói: - Anh chỉ hối hận là mình tỉnh ngộ quá muộn. Cô không hiểu lời Trần Lạc nói, cũng chẳng muốn hỏi kỹ, chỉ mỉm cười hỏi: - Chuyện công ty thì anh làm thế nào? Trần Lạc vừa lái xe vừa quay lại nhìn cô mỉm cười: - Khi em còn đang ngủ, anh đã giải quyết xong hết rồi. Sẽ có người giúp anh làm thủ tục thôi việc. Nhiễm Nhiễm không ngờ Trần Lạc lại thật sự rời khỏi Hồng Viễn, thật sự vứt bỏ sự nghiệp mà trước đây mình đã phải vất vả phấn đấu mới có được, đồng thời cô cũng ngạc nhiên trước quyết định nhanh chóng của anh ta, không kìm được liền hỏi: - Ông Hạ Hồng Viễn có buông tha anh không? - E là không đâu, thế nên… - Trần Lạc mỉm cười gian giảo, đưa di động cho cô: - Anh đã vứt sim điện thoại cũ đi và thay sim mới vào rồi. Nhiễm Nhiễm bất ngờ nhìn Trần Lạc, sau đó không nhịn được phì cười: - Được. Chúng ta sẽ cắt đứt cuộc sống trước kia. Bắt đầu cuộc sống mới. Hai người lái xe đi về hướng nam, cũng không vào đường cao tốc mà chỉ men theo con đường quốc lộ trước mắt tùy hứng đi không rõ mục đích. Gặp nơi nào hay thì dừng lại, hoặc nghỉ ngơi một chút rồi đi, hoặc dừng lại chơi vài ngày. Nhiễm Nhiễm không mua di động nữa. Mọi chuyện trước đây, mọi người trước đây đều như mây khói. Bây giờ cô chỉ biết người đàn ông bên cạnh này thôi, anh ta là Trần Lạc. Cứ lang thang du ngoạn như vậy, khi họ đến cực nam của tổ quốc thì trời đã chuyển sang mùa hè oi ả. Hai người đều sợ nóng nên bàn với nhau lại lái xe về miền Tây Bắc. Họ định đi tìm nơi bốn mùa đều là mùa xuân để tránh mùa hạ. Sau khi xe tiến vào vùng Vân Nam, Nhiễm Nhiễm bỗng nhớ đến Mục Thanh, cũng không biết lúc này Mục Thanh còn ở đó không, tự nhiên lại muốn đến thăm cô ấy quá. Nhiễm Nhiễm nhớ như in số điện thoại của Mục Thanh. Cô dùng điện thoại của Trần Lạc gọi cho cô ấy. Mục Thanh vừa nghe giọng cô thì lập tức cao giọng ngạc nhiên nói: - Nhiễm Nhiễm? Cậu đi đâu thế? Cậu có biết mọi người tìm cậu đến phát điên không? Thiệu Minh Trạch còn đăng báo tìm người đấy. Trên đường đi, Nhiễm Nhiễm không hề đọc báo nên tất nhiên không biết chuyện Thiệu Minh Trạch đăng báo tìm người. Cô ngẫm nghĩ rồi nói với Mục Thanh: - Bây giờ tớ rất ổn! Mục Thanh, tớ không muốn gặp lại những người đó. Tớ muốn bắt đầu cuộc sống mới. Cô kể lại ngắn gọn mọi chuyện xảy ra cho Mục Thanh nghe, cuối cùng nói: - Tớ đã cố gắng hết mức vì mẹ tớ rồi. Tớ không muốn quay lại cuộc sống trước đây nữa. Mục Thanh nghe vậy im lặng rất lâu, mãi sau mới hỏi: - Sau này, cậu định thế nào? Quyết định sống bên Trần Lạc sao? - Tớ cũng không biết nữa. - Nhiễm Nhiễm khẽ đáp. Đúng vậy, cô không biết. Hai người lưu lại Vân Nam một tháng rồi mới quay về Tứ Xuyên. Có một hôm, Trần Lạc bỗng nói với cô: - Nhiễm Nhiễm, chúng ta cùng ra nước ngoài nhé. Em có thể tiếp tục đi học, cũng có thể chẳng cần làm gì. Anh sẽ nuôi em. Khi nói điều này, xe của họ đang chạy trên đường núi, một bên là vách núi dựng đứng, một bên là vực sâu thăm thẳm. Trần Lạc không chớp mắt, nhìn thẳng về con đường phía trước, nói câu này như thể đang tán gẫu. Nhiễm Nhiễm quay đầu nhìn Trần Lạc, từ gương mặt anh ta đến bàn tay đang nắm chặt vô lăng, cô bỗng phì cười hỏi: - Có phải anh bị ám ảnh chuyện ra nước ngoài không? Sao lúc nào cũng có ý nghĩ ấy vậy? Trần Lạc hơi sững sờ, quay lại nhìn cô. Cô sợ hãi, vội huơ tay trước mặt anh ta, nói: - Chú tâm lái xe, chú tâm lái xe! Trần Lạc đành quay đầu nhìn con đường trước mặt, nhẫn nại nói với cô: - Nhiễm Nhiễm, trả lời câu hỏi của anh. - Về Tây Bình trước đã. - Nhiễm Nhiễm nói nghiêm túc: - Em phải về làm thủ tục ly hôn với Lâm Hướng An. Hơn nữa, dù muốn ra nước ngoài thì cũng phải quay về làm thủ tục. Trần Lạc lập tức vui mừng, xúc động đến mức những ngón tay nắm vô lăng nhất thời buông lỏng khiến Nhiễm Nhiễm sợ hãi thét lên: - Này! Nhìn đường, nhìn đường. Anh muốn xuống vực sao. Đêm đó, khi dừng xe nghỉ ngơi, Nhiễm Nhiễm nói với Trần Lạc: - Trần Lạc, em không muốn lừa dối anh. Em cũng không thể nói với anh, sau này chúng ta có thể chung sống được không. Nhưng em đồng ý thử, đồng ý cho chúng ta một cơ hội bắt đầu. Hôm ấy, họ vẫn ở vùng núi Tứ Xuyên. Ánh đèn ở thị trấn nhỏ không giống như thành phố. Ở nơi đó, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cả biển sao lấp lánh, đẹp đến mức khiến người ta quên đi cả hơi thở. Trần Lạc khẽ kéo Nhiễm Nhiễm vào lòng, ánh mắt chuyển từ những vì sao sang khuôn mặt cô, mỉm cười nói: - Anh biết mà, Nhiễm Nhiễm. Sau khi ra khỏi Tứ Xuyên, họ thay đổi kế hoạch lên đường cao tốc về thành phố Tây Bình. Nhiễm Nhiễm nghĩ, đây là một khởi đầu mới, phải vứt bỏ mọi thứ trước đây, yêu cũng tốt, mà hận cũng chẳng sao, vứt bỏ tất cả, không so đo tính toán, cũng chẳng muốn trả thù, chỉ mong tìm cho mình một con đường sống. Tiếc là chuyện không như lẽ thường, không được như ý nguyện. Khi xe sắp đến Tây An, Mục Thanh gọi điện vào di động của Trần Lạc, hỏi Nhiễm Nhiễm: - Bây giờ cậu đang ở đâu? Nhiễm Nhiễm cầm di động trên tay, quay sang hỏi Trần Lạc: - Đến đâu rồi anh? Trần Lạc giơ ngón tay chỉ về tấm biển chỉ đường cách đó không xa: - Sắp đến Tây An rồi. Nhiễm Nhiễm nói với Mục Thanh, Mục Thanh im lặng hồi lâu rồi nói: - Cậu ở đó đợi tớ một hôm. Tớ sẽ đến tìm cậu. - Cậu đến tìm tớ ư? - Nhiễm Nhiễm vô cùng ngạc nhiên. Lần trước khi gọi điện nói chuyện, Mục Thanh vẫn còn dạy học ở Thanh Hải. Sao giờ đột nhiên lại đến Tây An chứ? - Ừm! Tớ nhớ cậu. Cậu đợi tớ nhé. - Mục Thanh không nói thêm gì, nhanh chóng cúp máy. Chín giờ sáng hôm nay, họ ở sân bay quốc tế Hàm Dương đón Mục Thanh bay từ Tây Ninh đến. So với một năm trước, Mục Thanh có đen hơn một chút, da cũng không mịn như trước, tuy người gầy nhưng rắn rỏi hơn. Cô ấy bắt tay Trần Lạc rồi quay đầu nói với Nhiễm Nhiễm: - Nhiễm Nhiễm, tớ có chút việc ở Tây Bình. Cậu phải đi cùng tớ. Nhiễm Nhiễm sững sờ hỏi: - Đã xảy ra chuyện gì? - Là công việc trước đây của tớ. Đồng nghiệp cũ gọi điện cho tớ, bảo tớ phải quay về xử lý. Có chút việc cần cậu giúp nên cậu phải đi cùng tớ. - Mục Thanh trả lời rồi nhìn Trần Lạc, hỏi: - Anh Trần có thể đi cùng không? Càng đông người càng dễ giải quyết. Nhiễm Nhiễm quay sang nhìn Trần Lạc: - Cùng đi nhé? Trần Lạc ngần ngừ rồi mỉm cười gật đầu: - Được. Anh đi cùng hai em. - Trần Lạc ngẫm nghĩ rồi lại nói với Nhiễm Nhiễm: - Em và Mục Thanh đợi ở đây. Anh ra xe lấy ít đồ. Giấy tờ của anh vẫn còn ở trên xe. Hằng ngày đều có chuyến bay về Tây Bình. Ba người mua vé máy bay buổi chiều. Họ ở sân bay ăn tạm chút gì đó rồi cùng đợi đến giờ máy bay cất cánh. Nhiễm Nhiễm bỗng phát hiện Trần Lạc sau khi đi tới xe lấy giấy tờ quay lại thì tinh thần có vẻ không được tốt. Cô còn tưởng là anh không vui vì bị Mục Thanh đến quấy rầy cuộc hành trình. Nhân lúc Mục Thanh đi vệ sinh, Nhiễm Nhiễm mới khẽ giải thích: - Mục Thanh là người bạn tốt nhất của em. Cô ấy có chuyện, em không thể mặc kệ được. Trần Lạc mỉm cười dịu dàng, nói: - Đừng nghĩ ngợi linh tinh. Anh chỉ là lái xe triền miên nên hơi mệt thôi. Họ đã ở bên nhau một thời gian, Nhiễm Nhiễm cũng sớm hiểu rõ Trần Lạc nên rất dễ dàng nhận ra nụ cười miễn cưỡng của anh ta. Nhưng cô thực sự không thể vì Trần Lạc mà mặc kệ Mục Thanh, chỉ có thể khẽ nói tiếng xin lỗi. May mà Mục Thanh không chú ý gì đến cảm xúc của Trần Lạc, cô ấy như dồn toàn bộ sự chú ý vào Nhiễm Nhiễm, không ngừng nói chuyện với cô. Sau khi lên máy bay, Mục Thanh vẫn còn vui vẻ kể những chuyện thú vị khi dạy học ở Thanh Hải. Dần dần, Nhiễm Nhiễm cảm thấy Mục Thanh có gì đó không bình thường. Cô ấy nói quá nhiều, chẳng giống Mục Thanh thường ngày chút nào. Nhiễm Nhiễm mỉm cười hỏi: - Trước đây cậu có nói nhiều như vậy đâu. Có phải là mắc bệnh nghề nghiệp khi làm giáo viên không? Cứ mở miệng ra là phải nói. Mục Thanh sững sờ một chút, cuối cùng thì không lải nhải nữa. Nhiễm Nhiễm sợ cô ấy không vui, vội cười giải thích: - Tớ không có ý gì đâu? Cậu đừng bận tâm nhé. Mục Thanh im lặng, một lát sau bỗng hỏi bâng quơ: - Nhiễm Nhiễm, rốt cuộc cậu mạnh mẽ đến nhường nào? Nhiễm Nhiễm sững người: - Cậu nói gì thế? Mục Thanh nhìn Nhiễm Nhiễm, nắm chặt tay cô: - Nhiễm Nhiễm, cậu nhớ nhé. Bất luận là khi nào, bên cạnh cậu vẫn luôn có tớ. Nhiễm Nhiễm bị câu nói của Mục Thanh khiến cho khó hiểu, hỏi đi hỏi lại mà vẫn không hiểu ra được điều gì. Máy bay hạ cánh xuống thành phố Tây Bình. Khi thấy Thiệu Minh Trạch đứng ngoài khu vực đón người thân, Nhiễm Nhiễm mới phát hiện ra sự việc có vẻ không bình thường. Thiệu Minh Trạch lội ngược dòng người đi về phía cô. Cô kéo Mục Thanh đến bên cạnh hỏi: - Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mục Thanh, cậu nói cho tớ biết. Tớ muốn nghe từ chính miệng cậu. Ánh mắt Mục Thanh nhìn cô đầy thương xót: - Nhiễm Nhiễm, cậu phải mạnh mẽ lên. Bố cậu… có chuyện rồi. Trong tiếng huyên náo của dòng người ngược xuôi, Nhiễm Nhiễm nhìn cánh môi Mục Thanh từ từ khép mở, nhìn thấy Thiệu Minh Trạch vội vã bước về phía mình, nhìn thấy bên cạnh có một đôi tay đỡ lấy cô nhưng giọng nói thì lại xa cách. Cô như bị người ta đẩy vào cửa kính, hoang mang nhìn ra thế giới bên ngoài. Ông Hạ Hồng Viễn nhảy lầu tự sát. Đầu tháng Sáu, giá bất động sản của thành phố Tây Bình trượt dốc không phanh. Ông Hạ Hồng Viễn đầu tư quá nhiều vốn vào dự án ngoại ô phía nam, tiền vốn của công ty cực kỳ eo hẹp. Các tòa nhà xây dựng xong lại không bán được, việc quay vòng vốn gặp rắc rối lớn. Ngân hàng là kẻ nghe ngóng tin tức nhanh nhất, thấy tình hình tài chính của Hồng Viễn không ổn bèn không dám cho Hồng Viễn tiếp tục vay vốn nữa. Ông Hạ Hồng Viễn cố gắng cầm cự được hai tháng, tiền vốn của Hồng Viễn liên tục giảm sút. Cuối cùng, ông không thể gắng gượng hơn được nữa nên đã lên sân thượng tòa nhà của công ty và nhảy xuống kết thúc cuộc đời. Họ không dám để Nhiễm Nhiễm nhìn thi thể ông Hạ Hồng Viễn. Thiệu Minh Trạch bước đến chắn trước cửa nhà xác, dang tay ngăn cô lại, nói: - Nhiễm Nhiễm, em đừng nhìn. Chân Nhiễm Nhiễm bủn rủn, tay cố sức bám vào Mục Thanh mới có thể đứng vững. Trần Lạc đi sau Nhiễm Nhiễm, lặng lẽ bước đến kéo cô vào lòng, nửa ôm nửa dìu cô. Ánh mắt Thiệu Minh Trạch chuyển dần từ Trần Lạc sang khuôn mặt Nhiễm Nhiễm nhưng anh không nói câu nào. Đầu óc Nhiễm Nhiễm như bị chất đầy các thứ, lại như trống không, lý trí và tình cảm đều nhất loạt ra đi. Tình cảm giữa cô và ông Hạ Hồng Viễn vốn không tốt, tình cha con thì có thể nói là lạnh nhạt, thậm chí vì vụ án của bà Hàn mà cô còn dùng dự án ngoại ô phía nam để uy hiếp ông Hạ Hồng Viễn. Cho tới tận bây giờ, cô vẫn còn nhớ rất rõ nét mặt giận dữ của ông Hạ Hồng Viễn lúc ấy. Ông đã chỉ ra cửa và bảo cô cút đi. Cô biết tại sao họ không để cô nhìn mặt ông Hạ Hồng Viễn. Rơi từ trên sân thượng tòa nhà cao như thế xuống, e là khuôn mặt ông đã không còn nguyên vẹn. Cô mơ hồ nhìn phía sau Thiệu Minh Trạch, ông Hạ Hồng Viễn đang nằm trong phòng, cách cô chưa đến vài mét nhưng lại không thể bước qua ranh giới giữa sự sống và cái chết. Đó là bố cô. Hồi cô còn nhỏ, ông thường mang đồ ăn về cho cô. Sợ đi đường, đồ ăn bị nguội, ông thường ôm vào lòng. Thế nên dù trời lạnh thế nào thì đồ ăn ông mang về vẫn ấm. Không biết đó là nhiệt độ của đồ ăn hay là nhiệt độ của cơ thể ông. Đó là bố cô, người đã mua cho cô chiếc váy hoa, người đã dẫn cô đến khu vui chơi giải trí. Ông từng đạp xe đạp đưa cô đi khắp nơi. Ông từng nhấc cô lên cổ, cười và gọi tên cô. Trong lòng cô chẳng có cảm giác gì, không thể nói là đau thương tuyệt vọng, chỉ có cảm giác trống trải, không chỉ trong tim, mà dường như ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng trống rỗng. Dù là vui buồn oán giận hay chua cay mặn ngọt đều không có. Trần Lạc khẽ nói: - Nhiễm Nhiễm, em về nghỉ một chút, được không? Cô lắc đầu. Bố cô vẫn ở trong đó, bây giờ cô về nghỉ thế nào được chứ? Nhờ sự giúp đỡ của mọi người, cô đã lo xong hậu sự cho ông Hạ Hồng Viễn, dùng toàn bộ tiền tích lũy được mua cho ông một chiếc hộp đựng tro cốt và phần mộ, an táng nơi nghĩa trang. Cô nghĩ, ông Hạ Hồng Viễn cả đời làm nghề xây dựng, bán nhà, dù sao cô cũng phải giúp ông có được nơi an nghỉ tốt. Từ nghĩa trang trở về, cô lên giường ngủ suốt một ngày liền. Khi thức dậy thì đã là chiều ngày hôm sau. Điều hòa trong phòng vẫn chạy, gió lạnh từ trên cao dần dần lan tỏa khắp không gian. Thế giới bên ngoài bị ngăn cách bởi lớp cửa kính thành hai không gian hoàn toàn khác biệt: Bên ngoài nóng bức huyên náo, bên trong mát mẻ yên tĩnh. Cô mở mắt, sững người nhìn lên trần nhà như kẻ mất hồn. Thiệu Minh Trạch ngồi cuối giường nhìn cô, bộ dạng của anh trông giống như khi họ vừa quen nhau, vẻ mặt hờ hững, giọng nói lạnh lùng: - Mọi chuyện đều không bình thường chút nào. Đầu tiên là dự án ngoại ô phía nam vướng mắc khâu phê duyệt, sau đó là ngân hàng không chịu cho Hồng Viễn vay tiền. Còn cả chuyện Thiệu Thị đầu tư nữa. Rõ ràng là trước đó anh đã tác động thông qua, nhưng đột nhiên hội đồng quản trị lại đổi ý, nhất quyết không chịu đầu tư vào dự án ở ngoại ô phía nam. Những chuyện này xảy ra một cách quá trùng hợp. Nếu cứ tiếp tục như thế thì thực sự sẽ không có tỷ suất sinh lợi, tiền vốn của Hồng Viễn sớm muộn gì cũng gặp rắc rối. Đầu óc Nhiễm Nhiễm có chút tê dại. Đây là điều cô đã uy hiếp ông Hạ Hồng Viễn, không ngờ nó lại thành sự thực. Cuối cùng, ông Hạ Hồng Viễn đã mất hết sự nghiệp vì dự án ngoại ô phía nam này. Cô sững sờ một lát mới khẽ hỏi Thiệu Minh Trạch: - Là bố con Thiệu Vân Bình đúng không? Nếu Thiệu Thị không hứa sẽ đầu tư thì bố em cũng không to gan lớn mật tới mức nhận cả dự án lớn như thế, tiền vốn của Hồng Viễn cũng không đến mức bị cạn kiệt. Thiệu Minh Trạch gật đầu. Ánh mắt Nhiễm Nhiễm mơ hồ nhìn trần nhà, khóe môi hơi nhếch lên, mỉa mai nói: - Quả đúng như lời bố em nói, thương trường là chiến trường, chỉ có lợi ích, không có tình cảm. Ông còn dùng câu này để dạy em, cuối cùng ông lại tự rơi vào nó nên mới bị bạn làm ăn đâm cho một nhát dao từ phía sau. Cô ngồi dậy, ngả người ra sau, tựa vào đầu giường. - Thiệu Vân Bình làm như vậy chỉ là cố để hạ bệ anh đúng không? Nhưng Hồng Viễn sụp đổ, Thiệu Thị cũng mất đi dự án ngoại ô phía nam, ông nội anh để mặc chuyện này sao? Thiệu Minh Trạch im lặng hồi lâu, nói: - Hồng Viễn không đủ tiền trả nợ nên tòa án đã bán lại dự án ngoại ô phía nam. Nếu không ngoài dự liệu của anh, Thiệu Thị sẽ mua lại. Nhiễm Nhiễm ngây người than thở. - Quả nhiên là một kế hay. - Thế nên anh nghĩ, ông nội đã sớm biết động cơ hèn hạ của bác Vân Bình, thậm chí còn dung túng cho bác ấy. Nếu không thì dựa vào khả năng của bản thân, bác ấy không thể tiến hành một cách thuận lợi như thế được. - Thiệu Minh Trạch nói. Nhiễm Nhiễm ngồi thẳng người nhìn Thiệu Minh Trạch, hỏi: - Vậy còn anh? Có thuận nước đẩy thuyền không? Thiệu Minh Trạch ngước lên nhìn cô, ánh mắt đen láy không hề lăn tăn gợn sóng: - Nhiễm Nhiễm, dù em có tin lời anh hay không, anh chỉ biết nói rằng anh không tham gia vào âm mưu này. Sau khi em đi, bố em đã đến tìm anh, nhờ anh giúp ông vượt qua khó khăn này. Nhưng mảng bất động sản của Thiệu Thị cũng bị ảnh hưởng lớn, anh còn không lo nổi thân mình. Anh đã cố gắng hết sức nhưng Thiệu Thị không phải là của cá nhân anh. Bố con Thiệu Vân Bình lại luôn soi mói anh. Anh thật sự không thể bù được số vốn thiếu hụt lớn như vậy. Hơn nữa, lúc đó tiền vốn của Hồng Viễn đã hoàn toàn cạn kiệt. Cho dù Thiệu Thị có giữ đúng lời hứa, thì cũng không cứu nổi Hồng Viễn, và còn có thể kéo Thiệu Thị chết theo. Anh ngập ngừng rồi tiếp tục nói: - Điều bố con Thiệu Vân Bình hy vọng nhất là nhìn thấy anh bất chấp lợi ích của Thiệu Thị để cứu Hồng Viễn, vì vậy anh không thể làm được. Trước đó, anh đã quá khinh địch. Sau này, việc anh có thể làm chỉ là giữ vững lý trí. Nếu không thì đến cả anh cũng bị kéo xuống, không có khả năng phản kháng. Nhiễm Nhiễm, anh hy vọng em có thể hiểu cho hoàn cảnh của anh. Nhiễm Nhiễm lặng lẽ cúi đầu, không nói gì. Lý trí mách bảo cô rằng, những lời Thiệu Minh Trạch nói không sai chút nào. Đường là do ông Hạ Hồng Viễn tự đi, dù anh có là con rể nhà họ Hạ thì cũng không có nghĩa vụ đi cứu Hồng Viễn, chứ nói gì tới chuyện anh và cô đã sớm chia tay. Anh là người của Thiệu gia, theo lẽ thường, tất nhiên anh phải ưu tiên cho lợi ích của Thiệu Thị. Một lát sau, cô mới bình thản nói: - Em hiểu. Thiệu Minh Trạch ngẫm nghĩ rồi nói: - Nhiễm Nhiễm, có một chuyện mà anh nghĩ mãi không thông. Mỗi chiêu của Thiệu Vân Bình đều nhắm trúng nhược điểm của Hồng Viễn. Điều này rất không bình thường. Sao bác ấy lại hiểu rõ Hồng Viễn như vậy. Thậm chí, bác ấy còn nắm rõ mọi khoản vốn của Hồng Viễn. Trước khi Hồng Viễn phá sản, còn có người đồn rằng Hồng Viễn ngụy tạo giấy tờ, có hành vi phạm pháp, thậm chí đã có người đem chứng cứ phạm pháp của bố em đến Viện Kiểm sát. Nhiễm Nhiễm hỏi: - Ý anh là trong nội bộ Hồng Viễn có người câu kết với Thiệu Vân Bình? Thiệu Minh Trạch gật đầu: - Anh ngờ rằng Hồng Viễn có nội gián. - Tốt nhất phải điều tra xem ai có quan hệ với Thiệu Vân Bình. - Nhiễm Nhiễm nói, cô cúi đầu trầm ngâm giây lát, bỗng bật cười đau khổ, khẽ lên tiếng: - Kỳ thực dù có điều tra ra thì có thể làm gì chứ? Người đã không còn, còn có thể làm gì đây? Thiệu Minh Trạch nhìn Nhiễm Nhiễm, đứng dậy đi vào bếp hâm nóng cốc sữa rồi quay lại đưa cho cô, hỏi: - Sau này em có kế hoạch gì chưa? - Kế hoạch? - Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn anh, mỉm cười bất lực, hỏi: - Anh muốn hỏi sau này em có trả thù cho ông Hạ Hồng Viễn không chứ gì? Thiệu Minh Trạch không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào cô. Cô ngẩng lên nhìn ánh mắt của anh, nói giọng mỉa mai: - Không tiền không thế, em lấy gì để trả thù đây? - Anh. - Thiệu Minh Trạch nói. Nhiễm Nhiễm sững sờ, nhìn anh bằng ánh mắt hết sức ngạc nhiên. Thiệu Minh Trạch cụp mi xuống, khẽ nói: - Anh có thể giúp em. Sớm muộn gì cũng có ngày, anh giành lại cả Thiệu Thị. Đến lúc đó, chuyện sống chết của bố con Thiệu Vân Bình sẽ do em định đoạt. Nhiễm Nhiễm nhìn anh hồi lâu rồi hỏi: - Sau đó thì sao? Thiệu Minh Trạch nghe vậy ngẩng lên nhìn cô. Cô lại tiếp tục hỏi: - Trả thù họ xong, sau đó thì sao? Sống cùng anh ư? Quang minh chính đại kết hôn hay là lén lút làm người tình của anh? - Nhiễm Nhiễm! - Thiệu Minh Trạch lạnh lùng ngắt lời cô, khuôn mặt mang vẻ ảo não: - Anh chưa bao giờ muốn em làm người tình của anh. Em coi anh là loại người gì chứ? Cô gượng cười, bỗng hỏi: - Nha Nha thì sao? Thiệu Minh Trạch chau mày, rõ ràng là không vui nhưng vẫn nhẫn nại trả lời cô: - Ca phẫu thuật rất thành công. Tô Mạch đưa con bé ra nước ngoài dưỡng bệnh. - Anh dừng lại giây lát rồi tiếp tục nói: - Anh biết hôm đó em buồn vì anh không thể đưa em đến tòa án. Nhưng trong tình hình ấy, anh thực sự không thể rời khỏi bệnh viện. Chuyện này, anh thật sự có lỗi với em. Nhưng sao em không nói lời nào đã bỏ đi thế? Đến cả cơ hội giải thích cũng không chịu cho anh. - Em kết hôn rồi. - Nhiễm Nhiễm bỗng ngắt lời anh: - Em và Lâm Hướng An đã kết hôn rồi. Thiệu Minh Trạch sững người như thể không nghe rõ lời cô, vô thức hỏi lại: - Cái gì? - Vì muốn cho anh và Tô Mạch gương vỡ lại lành, Lâm Hướng An đã dùng tính mạng của mẹ em ra để uy hiếp em, ép em phải đi đăng ký kết hôn với anh ta. - Thần sắc cô hết sức bình thản, giọng nói cũng vô cùng bình tĩnh như thể đang nói về chuyện của người khác vậy: - Chính buổi sáng hôm mở phiên tòa xét xử, khi em gọi điện cho anh, anh ta đang lái xe đưa em đến Cục Dân chính. Thiệu Minh Trạch không thể tin nổi, lẩm bẩm: - Tại sao lại như vậy? Nhiễm Nhiễm cúi đầu, tay nắm chặt chiếc cốc thủy tinh, hỏi anh bằng giọng thật nhẹ nhàng: - Anh muốn hỏi cái gì tại sao? Tại sao em lại nhận lời Lâm Hướng An hay là tại sao Lâm Hướng An lại ép em kết hôn? Nếu ý trước, là vì bà Hàn Vân là mẹ em, em không thể mặc kệ sự sống chết của bà. Nếu là ý sau, bởi anh ta biết em đã từng thề tuyệt đối không bao giờ ngoại tình trong hôn nhân, nên chỉ cần anh ta không ly hôn với em thì sớm muộn gì anh cũng là của Tô Mạch. Thiệu Minh Trạch đứng phắt dậy, giận dữ nói: - Thế không gọi là hôn nhân! - Anh bước lên kéo cánh tay cô: - Đi, cùng anh đi tìm Lâm Hướng An! Nhiễm Nhiễm bị anh kéo xuống giường làm chiếc cốc thủy tinh rơi xuống sàn nhà, sữa bắn tung tóe. - Anh buông tay ra. - Nhiễm Nhiễm thản nhiên nói: - Em sẽ ly hôn với Lâm Hướng An nhưng không phải là để ở bên anh. Thiệu Minh Trạch sững sờ nhìn cô rất lâu, mãi sau mới từ từ buông tay, lùi lại tựa vào tủ quần áo, khẽ hỏi: - Vì sao? Vì anh có một cô con gái ư? - Vì em không muốn tiếp tục lằng nhằng nữa. - Nhiễm Nhiễm mệt mỏi trả lời, cô từ từ ngồi tụt từ trên giường xuống đất, ngồi co người ôm đầu gối: - Chỉ cần Tô Mạch còn yêu anh một ngày, chỉ cần Lâm Hướng An còn yêu Tô Mạch một ngày thì rắc rối này sẽ không bao giờ dứt. Mẹ em đang ngồi tù. Với gia cảnh của Lâm Hướng An, anh ta muốn gây khó dễ cho một phạm nhân là chuyện quá dễ dàng. Cô ngẩng đầu nhìn Thiệu Minh Trạch: - Anh vừa nói muốn trả thù, nhưng anh biết em có bao nhiêu người cần trả thù không? Em phải trả thù bà Bành Tinh vì bà ta đã không màng tới đạo đức mà xen vào cuộc hôn nhân của bố mẹ em. Em phải trả thù ông Hạ Hồng Viễn vì ông đã phản bội hôn nhân, bỏ rơi gia đình, sinh ra em mà không nuôi dạy. Em phải trả thù bà Hàn Vân. Bà đã ép em theo đuổi những sở thích của bà, lấy danh nghĩa “muốn tốt cho em” mà ép em phải đi con đường bà chọn. Em càng muốn trả thù Lâm Hướng An. Anh ta phụ bạc em trước rồi ép buộc em sau, dùng tính mạng của mẹ em để ép em dâng chồng chưa cưới của mình cho người đàn bà mà anh ta yêu… - Đừng nói nữa. - Thiệu Minh Trạch bước lên một bước, quỳ xuống kéo cô vào lòng, nghẹn ngào nói: - Nhiễm Nhiễm, đừng nói nữa. Cô chậm rãi mà kiên định đẩy anh ra: - Anh nghĩ xem, nếu muốn trả thù, phía sau bố con Thiệu Vân Bình có bao nhiêu thế lực? Anh bảo em phải trả thù thế nào đây? Em phải trả thù họ thế nào đây? Phải cùng họ đi đến chỗ chết sao? Thiệu Minh Trạch, anh nói cho em biết, em nên trả thù thế nào đây? Vì cứu tính mạng bà Hàn Vân mà em đã phải bán cuộc hôn nhân của mình cho Lâm Hướng An. Sau đó vì trả thù cho ông Hạ Hồng Viễn mà em phải hy sinh cả tính mạng của mình sao? Thiệu Minh Trạch không trả lời. Lần đầu tiên, anh bị người khác hỏi cho cứng họng. Nước mắt cũng không che giấu được. Cô dùng hai tay bưng mặt, cầu xin anh: - Thiệu Minh Trạch, anh tha cho em đi. Em mệt rồi, cũng sợ rồi. Em muốn cho mình một con đường sống. Quan hệ giữa hai ta vốn không phải là tình yêu sâu đậm gì, chẳng qua chỉ là một sự thỏa hiệp, cứ thế này… - Hóa ra, anh chỉ là một quân cờ của em sao? - Thiệu Minh Trạch nghẹn lời hỏi cô. Có thật sự anh chỉ là một quân cờ của cô không? Cô không biết nên trả lời mình thế nào, càng không biết phải trả lời anh ra sao. Tình cảm là thứ khiến người ta khó nói nhất. Cô đã sớm rơi vào vực sâu, chẳng thể nói rõ nổi điều gì, chỉ dựa vào bản năng sinh tồn mà cố gắng giành lấy sự sống. Thiệu Minh Trạch lại hỏi: - Hạ Nhiễm Nhiễm, em có từng yêu anh không? Cho dù chỉ là một chút thôi, không chỉ vì anh là đối tượng kết hôn thích hợp mà vì yêu anh, có không? Nhiễm Nhiễm cúi đầu, mãi sau mới khẽ trả lời: - Có. Em từng yêu anh. Nhưng tình yêu này còn chưa kịp nảy nở thì đã bị lụi tàn. Ngoài cửa có tiếng tra chìa khóa. Mục Thanh và Trần Lạc xách theo mấy chiếc túi lớn lần lượt bước vào. Thấy bộ dạng của Thiệu Minh Trạch và Nhiễm Nhiễm thì cả hai đều sững người. Mục Thanh phản ứng trước tiên, cô ấy vội kéo Trần Lạc đang đứng sững phía sau: - Nhanh lên, Trần Lạc, anh mau đem đồ ăn bỏ vào tủ lạnh đi. Trần Lạc sững người, thu lại ánh nhìn đang hướng về phía Thiệu Minh Trạch và Nhiễm Nhiễm, lặng lẽ xách đồ vào bếp. Nhiễm Nhiễm lau nước mắt trên mặt, vịn vào thành giường và ngồi lên giường. Thiệu Minh Trạch cúi đầu nhìn Nhiễm Nhiễm, mãi sau mới khẽ nói: - Được. Anh để em đi. Anh nói xong, xoay người lặng lẽ bỏ đi. Mục Thanh luôn để ý đến động tĩnh của hai người. Thấy vậy, cô ấy cố ý sắp xếp công việc trong bếp cho Trần Lạc, còn mình thì lấy khăn lau sữa đổ trên sàn nhà, khẽ hỏi Nhiễm Nhiễm: - Sao rồi? Hai người nói xong mọi chuyện chưa? Thiệu Minh Trạch đã từng liên lạc với Mục Thanh, giải thích chuyện của mình và Nhiễm Nhiễm. Lần này cũng là anh gọi điện cho Mục Thanh báo tin ông Hạ Hồng Viễn tự sát và xin cô ấy đưa Nhiễm Nhiễm cùng về. Tuy tiếp xúc không nhiều nhưng ấn tượng của Mục Thanh về Thiệu Minh Trạch rất tốt. Cô ấy sợ hai người chia tay chỉ vì hiểu lầm nên mới cố ý kéo Trần Lạc đi siêu thị để cả hai có cơ hội ở bên nhau. Nhiễm Nhiễm vừa lau khô nước mắt, nhưng tròng mắt vẫn đỏ, nghe Mục Thanh hỏi vậy, cô liền trả lời: - Chẳng có gì để xong cả. Chúng tớ đã sớm kết thúc từ lâu rồi. Mục Thanh im lặng rất lâu, sau cùng không nén được thở dài, khẽ hỏi: - Cậu đã quyết định cùng Trần Lạc ra nước ngoài sao? Mục Thanh nói rất khẽ nhưng bóng người trong bếp vẫn dừng lại. Nhiễm Nhiễm quay đầu nhìn thì bắt gặp ánh mắt trầm tĩnh của Trần Lạc. Anh ta đang nhìn cô, đồng thời cũng đang đợi câu trả lời của cô. Nhiễm Nhiễm nhìn anh ta, khẽ gật đầu trả lời: - Phải. Mục Thanh im lặng rồi lại hỏi: - Vậy còn người em trai kia của cậu thì sao? Cậu em Hạ Thần của Nhiễm Nhiễm luôn sống ở chỗ người giúp việc. Sau khi Nhiễm Nhiễm quay về, cô đã gặp cậu ấy trong lễ tang ông Hạ Hồng Viễn. Sau lễ tang, cô chẳng còn tâm tư nào mà lo cho Hạ Thần, bèn nhờ người giúp việc đưa cậu ấy về nhà chăm sóc. - Liên lạc với bà Bành Tinh, bảo bà ấy mang con mình đi. - Nhiễm Nhiễm trả lời. Theo như cô được biết, sau khi bà Bành Tinh và ông Hạ Hồng Viễn ly hôn thì bà ta đã cùng người tình về miền Nam. Tuy cô không biết liên lạc với bà Bành Tinh bằng cách gì nhưng chắc là Hạ Thần biết. Trần Lạc bắt đầu làm thủ tục cho hai người ra nước ngoài. Trước đây anh ta đã định ra nước ngoài nên nắm rõ mọi thủ tục, lại có bạn trong ngành nên việc làm thủ tục rất thuận lợi. Khi thời tiết mát mẻ hơn, về cơ bản thủ tục đi du học của Nhiễm Nhiễm đã hoàn tất. Cô từng đến tìm Lâm Hướng An, nói mình đã quyết định ra nước ngoài cùng Trần Lạc, sẽ không còn là sự uy hiếp đối với Tô Mạch nữa, liệu anh có thể làm thủ tục ly hôn với cô không. Không ngờ Lâm Hướng An lại từ chối. Anh cầu xin Nhiễm Nhiễm ở lại, nói sẽ bù đắp cho cô. Nhiễm Nhiễm chẳng còn gì để nói, quay người bỏ đi. Tháng Mười một, cuối cùng bà Bành Tinh đã từ miền Nam về gặp con trai nhưng không chịu đón cậu ấy đi. Bà Bành Tinh lại có thai, người tình của bà ta cũng là người chồng hiện giờ không chấp nhận Hạ Thần nên bà ta dắt cậu thiếu niên còn cao hơn cả Nhiễm Nhiễm đến trước mặt cô, nói: - Đây là em trai của cô, là người nhà họ Hạ. Tôi không thể đem nó đến nhà người ta. Tuy Hạ Hồng Viễn chết rồi nhưng trước đây, ông ấy đã cho cô không ít tiền. Thế nên, cô phải nuôi em trai mình. Tuy Nhiễm Nhiễm chẳng hề có tình cảm gì với cậu em trai này nhưng không muốn nói chuyện trước mặt cậu ấy, bèn mượn cớ bảo Trần Lạc dẫn Hạ Thần ra ngoài, còn cô nói chuyện với bà Bành Tinh: - Hạ Thần rốt cuộc có phải là người nhà họ Hạ hay không, tôi nghĩ bà là người rõ nhất. Điều khó nghe tôi cũng đã nói rồi, xin bà đem con trai bà đi. Bà Bành Tinh nghe thế liền nóng nảy, đứng phắt lên nói: - Đừng có nói linh tinh! Thần Thần là con trai của Hạ Hồng Viễn. Hạ Nhiễm Nhiễm, cô đừng tưởng tôi không biết cô tính toán gì. Không phải cô muốn độc chiếm tài sản của Hạ Hồng Viễn sao? Tôi nói cho cô biết, cô đừng mơ cướp quyền thừa kế của Thần Thần. Nếu không, tôi sẽ đến tòa án kiện cô! Nhiễm Nhiễm phì cười trước vẻ giận dữ của bà Bành Tinh, nói: - Hồng Viễn đã phá sản. Ông Hạ Hồng Viễn chẳng có tài sản thừa kế gì, chỉ có các khoản nợ. Bà có muốn không? Bà Bành Tinh sững sờ rồi vẫn làm om sòm lên: - Tôi mặc kệ! Dù sao Thần Thần cũng là người nhà họ Hạ các người. Tôi không lo được. - Bà ta nói rồi cầm túi xách đi, chẳng cần con trai mình nữa. Nhiễm Nhiễm không kìm nổi thở dài. Người đàn bà này quả là thiên tài, vai diễn nào bà ta cũng diễn rất đạt, từ thục nữ dịu dàng đến người đàn bà chua ngoa, từ người vợ hiền dịu đến người tình đằm thắm. Trần Lạc dẫn Hạ Thần về, thấy chỉ còn lại mình Nhiễm Nhiễm liền hỏi: - Làm sao đây? Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn cậu thiếu niên lạnh lùng này rồi cùng Trần Lạc dẫn cậu ấy về gửi chỗ người giúp việc. Trước khi chia tay ở cửa, Hạ Thần vốn không nói gì trên suốt đường đi bỗng lên tiếng, căm hận nói: - Chị không muốn nhận tôi, tôi càng không muốn nhận chị. Chị vốn không phải là chị gái tôi. Nhiễm Nhiễm gật đầu, bình thản nói: - Cậu nói không sai. Đúng là tôi không phải chị gái cậu. Thế nên, cậu thiếu niên à, tôi không có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng cậu. Nếu cần thì hãy gọi cho mẹ cậu ấy. Cho dù bà ta không chịu đón cậu đi thì ít nhất cũng phải gửi tiền nuôi dưỡng cậu. Hạ Thần nhìn cô oán hận, quay người bước vào nhà, đóng sầm cánh cửa lại. Nhiễm Nhiễm mỉm cười, kéo tay Trần Lạc đi lòng vòng. Trần Lạc nắm tay cô nhét vào túi áo của mình, nói: - Nhiễm Nhiễm, em ra nước ngoài trước. Anh giải quyết xong việc trong nước sẽ đi tìm em. Chúng ta đón Giáng sinh cùng nhau, được không? Cô gật đầu: - Được. Mục Thanh chưa về Thanh Hải mà vẫn sống cùng Nhiễm Nhiễm. Cô ấy vừa giúp Nhiễm Nhiễm thu dọn hành lý vừa hỏi: - Bao giờ người bên trung tâm môi giới dẫn người đến xem nhà? - Họ nói là buổi chiều. Đối phương cần mua nhà gấp, vừa hay tớ cũng cần bán gấp. Nếu không có vấn đề gì thì sẽ làm thủ tục sang tên đổi chủ. - Nhiễm Nhiễm vừa trả lời vừa mở chiếc hộp nhựa đựng ảnh ra. Cô lật từng trang xem kỹ từng bức một, rồi rút ra xếp thành chồng, đút vào phong bì đã chuẩn bị trước. Mục Thanh liếc nhìn bức ảnh trên tay cô, không kìm được hỏi: - Trước khi đi, cậu có đi thăm bà Hàn không? Nhiễm Nhiễm cúi đầu, cẩn thận sắp xếp chồng ảnh, bình tĩnh trả lời: - Có. Phải đi chứ. Hôm sau, Trần Lạc có việc phải làm, cô cũng không gọi anh ta, một mình bắt xe đến thăm bà Hàn. Từ khi bị bắt đến giờ, đây là lần đầu tiên Nhiễm Nhiễm gặp bà, cô gần như không thể nhận ra bà. Bà già đi nhiều, mái tóc đen đã bạc hơn nửa. - Mẹ biết con oán mẹ nên mới không chịu đến gặp mẹ. - Bà Hàn cúi đầu nói: - Nhưng mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con, mẹ muốn giúp con giành lại công ty. Nhiễm Nhiễm lặng lẽ nhìn bà rồi chậm rãi nói: - Công ty đã phá sản rồi. Vì chuyện này, ông Hạ Hồng Viễn cũng nhảy lầu tự sát. Bà Hàn sững sờ, mở to mắt không dám tin nhìn Nhiễm Nhiễm. Nhiễm Nhiễm tiếp tục nói: - Con và Thiệu Minh Trạch cũng đã chia tay. Bà Hàn bị những câu nói của cô làm cho đầu óc hoảng loạn, chỉ lẩm bẩm: - Cuối cùng vẫn là con số không sao? Nhìn người đàn bà tiều tụy trước mặt, rõ ràng Nhiễm Nhiễm tự nhủ bản thân phải kiên cường nhưng khóe mắt vẫn bất giác hoe đỏ. Cô cúi xuống, bình thản nói: - Tuy mẹ nói vì con nhưng con cũng đã cố gắng hết sức để giữ tính mạng cho mẹ. Sau này như thế nào thì chỉ có thể còn dựa vào bản thân mẹ thôi. Vài ngày nữa, con sẽ ra nước ngoài. Có lẽ, sau này con không về nữa. Con đã giao nhà bên ngoại cho Mục Thanh, nhờ cậu ấy trông coi giúp. Có chuyện gì, mẹ đều có thể tìm cậu ấy. Bà Hàn vẫn đắm chìm trong chuyện vừa nghe, chỉ ngồi đó thất thần. Nhiễm Nhiễm ngần ngừ giây lát rồi đưa tay ra nắm bàn tay gầy gò của mẹ, mắt đỏ hoe nói: - Mẹ, buông tay đi. Buông tay, cũng là cho bản thân một con đường sống. Từ nhà tù đi ra, ánh mặt trời chói chang, bầu trời trong xanh như ngọc. Nhiễm Nhiễm không vội bắt xe mà đi bộ men theo con đường. Cỏ dại bên đường đã bắt đầu ngả vàng, những chú chim sẻ từ trong lùm cỏ chốc chốc lại hoảng hốt bay lên khi có tiếng bước chân người, nhưng chúng cũng không bay xa, chúng lại đậu xuống cách lùm cỏ một đoạn, khi có người đến gần chúng sẽ bay lên. Nếu bạn càng đuổi theo một con chim sẻ, nó sẽ càng đùa bỡn bạn. Giống như khát vọng của con người, luôn dừng lại ở gần ngay trước mặt bạn, dụ bạn theo đuổi, tới khi bạn đưa tay ra tóm thì nó lại bay đi. Thực sự, nếu nghĩ thông rồi, những điều đó chẳng qua cũng chỉ là thứ có mà như không. Khi chiếc taxi bóp còi bên cạnh Nhiễm Nhiễm, cô quay đầu mỉm cười xua tay với người lái xe, ra hiệu mình không muốn đi. Lúc sắp đến thành phố, Mục Thanh gọi điện hỏi cô đang ở đâu và nói là Lâm Hướng An đợi cô ở dưới nhà. Lâm Hướng An đến để ly hôn với Nhiễm Nhiễm. Có lẽ lương tâm của anh thức tỉnh, hoặc là cuối cùng anh đã nhận ra cô không còn là mối đe dọa với Tô Mạch nữa nên mới kết thúc cuộc hôn nhân hoang đường này. Hai người ly hôn xong từ Cục Dân chính bước ra, Lâm Hướng An cúi đầu hỏi: - Có phải em sẽ hận anh cả đời không? Cô nghe vậy mà phì cười, nói: - Tôi còn trẻ như vậy, nào biết hết được mọi chuyện của cuộc đời. Lâm Hướng An im lặng một lát, bỗng nói: - Nhiễm Nhiễm, xin lỗi em. Anh chỉ không thể bỏ mặc Tô Mạch thôi. Anh và cô ấy lớn lên bên nhau, cùng trải qua rất nhiều chuyện. Bây giờ anh không rõ, rốt cuộc tình cảm anh dành cho cô ấy là tình yêu hay tình thân. Anh chỉ cảm thấy cô ấy rất quan trọng. Khi Nha Nha nguy kịch, thấy cô ấy không cầm cự nổi, anh… - Anh nói đến đây thì ngừng lại, yết hầu lên xuống, khó khăn lắm mới nói tiếp được: - Anh đành để em chịu ấm ức. Anh nghĩ, nếu làm như vậy, ba người nhà họ sẽ đoàn tụ. Còn em, anh sẽ dùng cả đời để bù đắp cho em. - Lâm Hướng An, thực ra anh không cần giải thích với tôi như thế, vì tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ tha thứ cho anh. - Nhiễm Nhiễm bỗng ngắt lời Lâm Hướng An, đút hai tay vào túi áo, hơi ngẩng lên nhìn anh: - Anh hỏi tôi liệu có hận anh cả đời không? Tôi sẽ không, vì tôi không thể cả đời nhớ đến anh. Bây giờ tôi chỉ buông xuôi thôi, chứ không phải tha thứ. Tôi nghĩ, nếu bây giờ anh rơi xuống giếng, chắc chắn tôi sẽ coi anh là hòn đá. Tôi sẽ không trả thù anh, chỉ cảm thấy như vậy mới công bằng. Cánh môi Lâm Hướng An run run, anh vừa kinh ngạc vừa đau khổ nhìn cô. Nhiễm Nhiễm mỉm cười, nói: - Thế mới nói, sau này tôi sẽ không hận anh thêm nữa nhưng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh, và quên luôn anh. Bởi cô không bao dung đến thế, cũng vì anh không đáng để nhận được sự tha thứ của cô.