Chỉ vì cố chấp yêu em
Chương 8
Kinh nguyệt của Mạnh Nịnh đã sớm hết, cô cũng có dự cảm, hôm nay cô đừng mong né tránh, mỗi lần về đại trạch, tính thú của Thi Vinh đều cao hơn bình thường rất nhiều, cơ bản mỗi lần đều giày vò cô tới gần chết. Trước kia Mạnh Nịnh sẽ ngủ trước khi Thi Vinh lên giường, nhưng kết quả là vào thời điểm Thi Vinh đánh thức cô, quần áo trên người một cái cũng không còn. Giác quan hoàn toàn không kiểm soát được, cuối cùng vẫn để anh được như ý, còn cô thì bị giày vò đến không chịu nổi.
Cho nên hiện tại, Thi Vinh không lên giường, Mạnh Nịnh cũng không ngủ.
Lúc Thi Vinh đi ra, đã nhìn thấy Mạnh Nịnh ngồi ở trên giường, trong tay lật một quyển sách, rèm cửa sổ sát đất không kéo lại, gió đêm thổi bay mái tóc dài của cô, áo ngủ rộng rãi mỏng manh, đèn bàn mờ nhạt, thật là có loại mỹ cảm nói không ra lời.
Anh cực kỳ thích mái tóc dài của Mạnh Ninh. Lúc mới gặp cô, cô còn là một học sinh trung học, để tóc ngắn chạm vai. Bắt đầu từ cái nhìn kia, Thi Vinh đã cảm thấy, tóc cô gái này sờ khẳng định là rất thoải mái. Cho nên, anh giành cô vào tay, vừa đe dọa vừa dụ dỗ cô không được cắt ngắn, nuôi giữ đã nhiều năm, hôm nay đã dài đến eo, như thác nước, đen nhánh mềm mại, mỗi một sợi được chăm sóc tỉ mỉ, cũng không hề nhuộm, vẫn là mái tóc tự nhiên, làm cho Thi Vinh si mê không dứt.
Một chân đứng dưới đất, một chân quỳ gối trên giường, vừa lúc tạo thành tư thế mập mờ, có thể bao trùm Mạnh Nịnh ở trong ngực.bu!pbe# Tay cauMạnh Nịnhnang lật sách bất giác ngừng lại, cô ngẩng đầu nhìn Thi Vinh, không nói gì, chẳng qua là tùy ý để ngón tay anh luồn vào tóc cô, từ từ vuốt ve, một dòng điện theo da đầu đi xuống, nhiệt độ trong phòng vừa phải, nhưng Mạnh Nịnh bỗng nổi cả da gà. Cô run lên, Thi Vinh là một đàn ông kỳ lạ, có lúc anh chẳng có ham muốn xác thịt, mỗi lần anh sờ tóc cô một lúc lâu, Mạnh Nịnh đều cảm thấy da đầu tê dại, ngón tay của anh như mang theo ma lực, đối với người sợ nhột như Mạnh Ninh thì không thể nghi ngờ là cực kỳ đáng sợ.
Mạnh Ninh nhìn gương mặt Thi Vinh đã nhiều năm rồi, nhưng cho tới tận bây giờ, khắc sâu nhất trong trí nhớ cô vẫn là buổi tối kia, cô mơ màng mở mắt, phát hiện có người vận động ở trên người mình, cùng với đau đớn và sợ hãi là gương mặt anh tuấn phóng đại xuất hiện ngay trong tầm mắt cô làm người ta hít thở không thông.
“Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy!” Mạnh Nịnh nói.
“Anh muốn em.”
Mạnh Nịnh muốn từ chối, nhưng cô không dám. Kể từ sau khi đi theo Thi Vinh, cô chưa từng cự tuyệt yêu cầu của anh, cho dù là lúc có kinh nguyệt, chỉ cần Thi Vinh muốn thì cô đều cho. Cho nên cô nghe lời anh để sách lên tủ đầu giường, sau đó nhắm mắt lại, lông mi dài khẽ run, đang đợi nụ hôn rơi xuống.
Thi Vinh từ từ cúi đầu xuống, đầu tiên là chuồn chuồn lướt nước mấy cái trên môi Mạnh Nịnh, rồi sau đó liền tháo dây áo ngủ của Mạnh Nịnh, sờ soạng vào trong. Trước kia Mạnh Nịnh phòng bị anh rất chặt, lúc ngủ đều quấn thật chặt, song trải qua nhiều năm dạy dỗ, cô đã biết điều không mặc nội y lúc ngủ. Cho nên, một tay Thi Vinh phủ lên nơi cực kỳ mềm mại. Đàn ông đều một lòng hướng tới bộ phận trời sinh này của phụ nữ, Thi Vinh xoa nắn chỗ đẫy đà trong tay, trêu đùa: “lớn hơn so với trước khi sinh Quả Quả, phải không?”
Mạnh Nịnh xấu hổ, cô bắt lấy bàn tay Thi Vịnh đặt trước ngực mình, trong mắt tràn đầy vẻ cầu xin. Thi Vịnh chịu không nổi bộ dáng tội nghiệp lại dịu hiền này của cô nên lập tức kích động, động tác cũng cuồng dã hơn rất nhiều, từ đầu tới cuối, Mạnh Nịnh đều không rên tiếng nào.
Cô không chịu thì có thể làm được gì?
Ở trong chuyện ân ái, Thi Vinh rất giỏi giày vò, Mạnh Nịnh đã chuẩn bị tốt tâm lý hôm sau không bò dậy nổi.
Ngày hôm sau đợi đến khi cô mở mắt quả nhiên đã mười một giờ rồi, đêm hôm qua Thi Vinh giày vò cô gần chết, cô vừa khóc vừa nói biết bao nhiêu lời van xin cũng không làm cho anh mềm lòng, cuối cùng giọng đều khản đặc.
Quả Quả thức dậy rất sớm, cậu đi theo ông nội, hai ông cháu ăn xong bữa sáng còn cùng nhau dắt chó đi dạo, giờ này đang chơi đùa trong phòng.
Mạnh Nịnh chống thân thể ngồi dậy, tinh dịch tối hôm qua Thi Vinh trút vào trong thân thể cô cũng theo động tác mà chảy ra ngoài, váy ngủ của cô nhiều nếp nhăn không thể mặc lại, trên người đầy mùi vị ái muội, Mạnh Nịnh thở phào một cái, mang dép lê đi vào phòng tắm.
Tắm rửa xong quấn khăn tắm đi ra chuẩn bị lấy quần áo thay, không nghĩ tới Thi Vinh vừa lúc mở cửa đi vào, Mạnh Nịnh nhìn thấy anh cũng hơi sửng sốt, hôm nay Thi Vinh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen cùng quần tây, không đeo caravat như bình thường. bupb3ca11Nhìnang trang phục của anh, Mạnh Nịnh mới nhớ tới người đàn ông trước mắt này từng rất ghét chính trang. Cổ áo sơ mi để mở hai cúc, Mạnh Nịnh có thể loáng thoáng thấy được cơ ngực rắn chắc, mặt hơi ửng đỏ, vội vàng quay đi không dám nhìn.
“Tỉnh rồi?” Thi Vinh hỏi, ôm chầm lấy cô rồi hôn một cái.“Sửa soạn một chút, chúng ta xuất phát.”
“Đi bây giờ?” Mạnh Nịnh không nghĩ lại nhanh như vậy,“Không ở đại trạch vài ngày sao?”
“Mấy ngày trước khi khai giảng sẽ lại quay về.” Thi Vinh vừa nói vừa tháo khăn tắm trên người cô ra, sau đó chăm chú lau người cho cô, Mạnh Nịnh xấu hổ muốn chết, cả người cứng ngắc ở trong ngực anh, tay cũng không biết để chỗ nào. “Bay lúc 14 giờ 40.”
Đế đô cách Dung thành quá xa, nếu lái xe đi, ít nhất phải hai ngày, máy bay thì nhanh hơn nhiều.
Mạnh Nịnh ồ một tiếng không nói nữa, Thi Vinh đưa trang phục phối hợp tốt cho cô, cô chỉ cần giơ tay nhấc chân giống búp bê là được. Ngay cả quần lót áo lót đều là Thi Vinh chọn cho cô, Thi Vinh thích đưa quần áo cho Mạnh Nịnh, trước kia lúc anh vừa gặp cô, giống như là trẻ con chiếm được món đồ yêu thích, đi đâu cũng mang theo cô, trừ đùi anh ra, cô không được ngồi ở chỗ khác. Trừ anh ra, cô không được nói chuyện với bất kỳ ai. Trừ anh ra, mắt cô không được nhìn vào người khác. Trừ thức ăn anh đưa, cô không thể ăn gì hết. Cuộc sống của Mạnh Nịnh, hiện tại đều giống như đứa trẻ. Thi Vinh cảm thấy anh thực tôn trọng cô, nếu so với trước kia, thật là tôn trọng đến không thể tôn trọng hơn.
Lúc xuống lầu đúng thời điểm cơm trưa vừa được bưng lên, bữa này là bữa trưa sớm của Mạnh Nịnh, Quả Quả thấy mẹ, cũng vui vẻ muốn chết, bổ nhào vào trong ngực cô khoe khoang, nói cùng ông chơi ăn cái gì ông còn đáp ứng cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, Mạnh Nịnh ôm cậu nhóc như ôm hỏa tiễn, nhìn thấy cậu cười hiện ra má lúm đồng tiền, trong lòng cũng dịu dàng.
Nếu như nói cuộc hôn nhân với Thi Vinh có thứ gì khiến cô quý trọng nhất, thì đó chính là Quả Quả.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
8 chương
64 chương
48 chương
187 chương
52 chương
56 chương