Quả Quả đang dụi mắt được Mạnh Nịnh bế lên đùi, mấy người phụ nữ mới biết thì ra con của người ta đã lớn chừng này! Từ trước tới giờ chưa từng trông thấy đứa trẻ nào dễ thương như vậy! Khuôn mặt trắng như trứng gà bóc, một đôi mắt long lanh vừa đen vừa to, sống mũi cao miệng nhỏ hồng, so với Thi Vinh thì quả thật là một khuôn mẫu khắc ra. “Đây là con của cậu?” Mạnh Nịnh gật đầu: “Quả Quả, mau chào mấy dì.” Bé con ngoan ngoãn nói: “Chào dì.” Thật là khiến người ta đố kỵ. Chồng hoàn mỹ dịu dàng, con trai xinh xắn khôn ngoan, có tiền có thế, lại là giảng viên đại học….toàn bộ chuyện tốt trên đời này đều cho Mạnh Nịnh hết rồi? Mà Mạnh Nịnh trái lại không thích người khác nhìn cô như thế. Ở trong mắt người khác, cô là số may, tất cả mọi người nói cô có thể gả cho Thi Vinh, đó là kiếp trước làm chuyện tốt, nói Thi Vinh đối xử tốt với cô lại thương cô, hai người đã có con, cô thật may mắn thật làm người khác đố kỵ…Đây là điều Mạnh Nịnh không thích nghe nhất. Trong miệng người khác, cô như không phải là cô, mà phải phụ thuộc vào chồng là Thi Vinh, là đồ đạc của anh ta, mà không phải là một người có suy nghĩ độc lập rành rành ra đó. Nhìn thấy Mạnh Nịnh khó chịu, Thi Vinh nhanh chóng hạ lệnh tiễn khách. Anh lớn lên khôi ngô, giọng nói lại êm tai, khí chất bất phàm, dẫu có là bà già bảy tám mươi tuổi, cũng vô ý thức muốn lưu lại ấn tượng tốt đẹp ở trước mặt anh. Cho nên mấy người phụ nữ ngoan ngoãn lui ra, sau khi mọi người đi khỏi, Mạnh Nịnh nhẹ nhàng thở ra. Chuyện này thật đáng ghét, lúc trước đi học cũng vậy. Chỉ có điều trước kia hỏi là thi học kỳ thế nào, định thi đại học nào, hằng năm xếp thứ mấy…..Giờ trở thành chồng cậu đang làm gì, nhà có bao nhiêu xe, con bao nhiêu tuổi….. Nếu như các bậc bề trên hiền từ hỏi những điều này thì cũng đành thôi, hết lần này tới lần khác lại là một đám người không quen biết. Mạnh Nịnh đặt Quả Quả lên giường, sau đó hỏi Thi Vinh: “Anh muốn làm tiệc cưới bổ sung?” Thi Vinh nói đương nhiên: “Đúng.” “Tại sao?” Mạnh Nịnh giật mình khi thấy mình hỏi hơi quá, vội vàng nói: “Ý em là, chúng ta đã kết hôn lâu rồi, không cần làm tiệc cưới bổ sung nữa?” “Tại sao lại không cần? Ít nhất phải để cho bọn họ biết là em đã thực sự lập gia đình.” Thi Vinh nheo mắt lại. “Anh không thích có người nói xấu sau lưng em. Hơn nữa, chỉ có bổ sung tiệc cưới, mọi người mới biết em đã là người của anh.” Dựa theo tính tình của anh, lúc nghe có người nói xấu Mạnh Nịnh ở sau lưng mình sẽ tiến lên đánh người, đâu có thể chịu đựng tới bây giờ.bup&becau&nang Thi Vinh cũng không phải người hiền lành, ai dám trêu chọc anh, vậy thì phải chuẩn bị tốt tinh thần cả nhà đều chết. Mạnh Nịnh không còn lời nào để nói. Thi Vinh đã quyết định chuyện gì, cô không có cách nào thay đổi được. Lúc ăn cơm tối, Thi Vinh nói chuyện này với cha Mạnh, Mạnh Nịnh nghĩ cha sẽ không đồng ý, ai ngờ cha Mạnh suy nghĩ xong lại đồng ý, còn bảo Thi Vinh nói đúng, trong thôn luôn có lời đồn không hay, đây là cơ hội tốt. Còn kêu Mạnh Nịnh mời bạn học thời cấp ba đến uống rượu mừng, ai cũng phải đi. Nghe giọng điệu cha Mạnh, giống như là bỏ qua hết những chuyện trước kia. Nhưng Mạnh Nịnh không buông xuống được. Cô không muốn gặp bạn học cấp ba tí nào, cô không muốn nghe thấy bất cứ thứ gì liên quan đến cô từ trong miệng bọn họ, nếu như cả đời không gặp lại là tốt nhất. Nhưng cha cùng chồng, kể cả con trai cũng đã đồng ý bổ sung tiệc cưới, một mình cô không đấu lại ba người bọn họ, cuối cùng chỉ có thể đồng ý. Bát đũa do Thi Vinh rửa, tuy anh luôn bắt cô nấu cơm, nhưng lại không thích cô rửa chén, bởi vì như vậy sẽ hại da tay. Trong khi Thi Vinh rửa chén, Mạnh Nịnh tắm rửa sạch sẽ cho Quả Quả, nhóc con này đặc biệt thích ông ngoại, nhất định muốn tối nay ngủ cùng ông ngoại. Cha Mạnh cũng muốn bù đắp tình cảm bỏ lỡ mấy năm nay với cháu ngoại, vì vậy sau khi tắm xong, Quả Quả tự động chạy một mạch tới phòng cha Mạnh, bỏ Mạnh Nịnh lại phòng tắm một mình. Bởi vì đây là nhà cha mẹ, cha ngủ ở bên cạnh, lại chỉ có một nhà vệ sinh, vì vậy Mạnh Nịnh hoàn toàn không nghĩ tới Thi Vinh cả gan không để ý gì mà đi vào. May mắn cô đã tắm xong, nếu không sẽ bị Thi Vinh dồn ép không có chỗ trốn. Nhưng mà cho dù vậy, cô vẫn bị Thi Vinh cưỡng bức tắm cho anh – giống như tắm rửa cho Quả Quả, cọ rửa toàn thân kỹ càng, xoa xà bông, tráng sạch sẽ. Trong lúc đó ông chủ Thi Vinh nhắm mắt hưởng thụ, anh rất thích hành động thân mật như vậy, nếu như đây không phải nhà cha vợ, anh nhất định sẽ cùng vợ yêu tắm uyên ương. Buổi tối không có Quả Quả quấy rầy, Thi Vinh có thể tha hồ làm chuyện xấu. Giường của Mạnh nịnh là một cái giường đơn bình thường, hai người ngủ có hơi chật, nhưng Thi Vinh rất thích, bởi vì giường nhỏ, Mạnh Nịnh buộc phải nằm sát vào anh. Điều hòa thổi hơi lạnh, trên bàn sách đầu giường chỉ có một ngọn đèn nhỏ lờ mờ, có loại mỹ cảm tịch mịch nói không nên lời. Anh nhớ có một đêm, cha Mạnh đang chấm bài ở một phòng khác, anh lén lút lẻn vào, cách một bức tường, khiến cho Mạnh Nịnh đến tận cùng khoái hoạt, khi đó cô bụm miệng không dám lên tiếng, nước mắt đầy mặt, cái miệng phía trên im lặng, cái miệng phía dưới lại cực kỳ chặt chẽ, cảm giác này rất kích thích, tới bây giờ Thi Vinh hồi tưởng lại vẫn còn thấy mới mẻ.bup&be!!cau&nangVì vậy anh bắt đầu cúi xuống cắn vào cổ Mạnh Nịnh, phóng ra từng chút dục thú tích tụ trong lồng ngực. Mạnh Nịnh nháy mắt, vội vàng muốn nói gì để ngăn anh lại, nhưng cô chưa kịp nói gì, Thi Vinh đã hỏi: “Còn nhớ lần đầu tiên anh tới tìm em không?” Thân thể Mạnh Nịnh cứng đờ. Đời này cô không thể quên được! Sống gần 30 tuổi, tất cả hổ hẹn và nhếch nhác đều là Thi Vinh mang đến cho cô, chỉ cần nghĩ tới mình từng không biết liêm sỉ mềm nhũn như một vũng nước ở dưới người anh, Mạnh Nịnh liền xấu hổ và giận dữ muốn chết. Bây giờ làm vợ anh rồi, hai người ML là bình thường, nhưng lúc trước, vào lúc cô vừa hiểu cái gì là nam nữ khác biệt, lại bị Thi Vinh chiếm đoạt, trong lòng sợ hãi không thôi. Khi đó cô không hiểu chuyện, lại còn nhỏ, không biết dùng thuốc tránh thai, lo lắng sợ hãi suốt một tháng, sợ mình mang thai, cũng may một tháng sau, kinh nguyệt của cô tới, Mạnh Nịnh mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng cơn ác mộng chỉ mới bắt đầu. Lúc Thi Vinh cảm thấy hứng thú với một người, không chơi đến chán, anh sẽ không buông tay. Mạnh Nịnh không bao giờ….muốn nhớ lại khoảng thời gian đó, cả ngày cô mất hồn mất vía, lại không dám nói ra, thật sự nhát gan cực kỳ. Nếu như quay lại lúc đó….Mạnh Nịnh nghĩ, nếu như có cơ hội, cô nhất định sẽ giết anh ngay tại lúc Thi Vinh cưỡng đoạt cô. Đáng tiếc tất cả không thể quay trở lại, cô bị anh buộc kết hôn, bay giờ cũng đã kết hôn mười năm rồi, thói quen là thứ thật đáng sợ. Không thể thay đổi Thi Vinh, cũng không cho Thi Vinh báo ứng, lại làm cho Mạnh Nịnh hoạt bát sáng sủa trở nên tao nhã nữ tính trưởng thành. “….Không nhớ rõ.” Cô nói. “Nói dối.” Thi Vinh cắn xương quai xanh của cô, con mắt bén nhọn nhìn cô chằm chằm. “Anh luôn luôn nhớ, em thì sao? Em có muốn nhớ?” Mạnh Nịnh lắc đầu. “Không cho nói dối.” Lúc này anh dùng thêm chút sức để cắn. Miễn là đáp án anh muốn, thì đều là Mạnh Nịnh nói xạo. “….Muốn.” “Anh biết ngay em muốn.” Thi Vinh có được đáp án như mong muốn thì nở nụ cười, anh cười rộ lên thật sự vô cùng vô cùng đẹp mắt, anh tuấn làm người ta hít thở không thông, nếu không phải có gương mặt vô cùng khôi ngô, anh làm sao làm cho người khác tin tưởng anh đến vậy? Nhìn xem, bạn học thân thiết của Mạnh Nịnh, chỉ nhìn mặt anh đã bị anh mê hoặc đến không biết năm nay là năm nào, càng đừng nói đi nghiên cứu nội tâm ẩn giấu bên trong. Bọn họ chỉ cần biết Mạnh Nịnh gả vào chỗ tốt, chồng Mạnh Nịnh rất có tiền, hơn nữa đối với Mạnh Nịnh rất tốt, ngày nào đó lúc vợ chồng cãi nhau, kích thích nửa kia của mình, hoặc là ban đêm yên tĩnh len lén ghen ghét, thế là đủ rồi. Về phần phía trong hỏng be hỏng bét, hư thối tanh tưởi, bọn họ không muốn biết.