CHƯƠNG 7 Liên Hương cẩn thận nhớ lại một lần, cuối cùng vẫn là lắc đầu, Long Triệt nhìn ngoài cửa sổ trông theo phương hướng Vệ Thanh Hồng biến mất, bỗng nhiên từng chữ từng chữ nói: “Tỷ phu, ta không thể không có ngươi. Những lời này, chính là lời tâm huyết của trẫm. Trẫm phải hao tâm tốn sức trước tiên cũng chỉ để tự mình chấp chính, cũng bất quá là vì muốn có được y. Giang sơn vạn lí thì sao? Quyền khuynh thiên hạ lại thế nào? Trẫm muốn, bất quá là một người, một người trẫm chân thành yêu thương trong suốt năm năm mà thôi.” Liên Hương không nói, trong lòng cũng không chấp nhận, thầm nghĩ: Hoàng Thượng, người tuy đối với Đại tướng quân là một mảnh tình thâm, nhất định phải chiếm được, nhưng đợi cho đến khi người tự mình chấp chính cùng chiếm được người mình tâm niệm, thêm hưởng được tư vị tuyệt vời của quyền lực, chỉ sợ sẽ không còn nghĩ như vậy nữa. Có được thứ mình muốn trong tay thì luôn không biết quý trọng, tự cổ chí kim đã là như thế. Huống chi phong quang của kẻ vạn nhân chi thượng, nào có thể bị một chữ ‘ tình ‘ thay thế được. Chỗ đáng thương nhất của Đại tướng quân không phải là việc đến cuối cùng y cũng nằm trong tay người, mà nằm ở việc người y đối mặt, lại là một người tràn ngập dã tâm như người, một vị thiên tử phi phàm vĩnh viễn cũng không bằng lòng với hiện tại của mình. Long Triệt thấy nàng không nói, biết nàng suy nghĩ điều gì, cũng không phá hỏng, chỉ khẽ cười một tiếng nói: “Bây giờ nói gì cũng đều không có ý nghĩa, chỉ hãy nhìn vào tương lai thôi.” Nói xong gọi một nội thị tiến vào phân phó: “Tuyên Lí hộ vệ.” Lí Trọng Quang bên ngoài đợi nửa ngày, đang buồn bực Hoàng Thượng cùng một nô tỳ như a tỷ có chuyện gì để nói nhiều như vậy, chợt nghe tuyên triệu, vội sửa sang lại áo mão bước vào vào thư phòng, quỳ xuống tham bái. Long Triệt nâng hắn lên, mỉm cười nói: “Ta vốn tính toán lưu ngươi lại trong cung vài ngày, xem như là học hỏi kinh nghiệm một chút, ai ngờ ngươi rất may mắn, vừa tiến cung liền gặp được việc ta phải đối phó với Mông Cổ, một chuyện tốt như vậy, tục ngữ nói ky bất khả nhất, thì bất tái lai(*). Thiết nghĩ ngươi hẳn là được trời phật chiếu cố, chỉ mong sự nghiệp sau này cũng có thể thuận buồm xuôi gió như vậy, vì trẫm kiến hạ một sự nghiệp bất thế.” Lí Trọng Quang sợ hãi cúi đầu nói: “Hoàng Thượng yêu mến, Lí Trọng Quang trăm triệu không dám nhận, dưới trướng Đại tướng quân tập hợp vô số dũng tướng, ta chẳng qua là biết chút ít bản lĩnh, sao dám ban môn lộng phủ(**).” Long Triệt mạc trắc cao thâm(***) mà cười, nhẹ giọng nói: “Có sao đâu, bản lĩnh không bằng ai, càng nên học hỏi thật nhiều, nhất là học cùng Vệ Đại tướng quân. Trẫm sẽ an bài ngươi làm phó tướng bên cạnh y, trẫm hy vọng ngày Đại quân chiến thắng trở về, có thể nhìn đến một Lý tướng quân thiếu niên xuất anh tài, người mới lại vượt qua người cũ, ngươi có hiểu được ý trẫm hay không?” Lí Trọng Quang lúc này cũng phát hiện lời nói của Long Triệt trong tựa hồ tâm ý sâu sắc, không hiểu được mấy phần, chỉ phải cẩn thận đáp: “Thần tuân chỉ, thần nhất định sẽ cố hết sức. . . . . .” Lời còn chưa dứt, liền bị Long Triệt ngắt ngang, lạnh lùng nói: “Không phải sẽ cố hết sức, mà là nhất định phải làm được, trẫm đã chờ đủ lâu rồi, không muốn lãng phí thêm thời gian nữa.” Nói xong lại ôn hòa cười nói: “Lí Trọng Quang, chẳng lẽ ngươi không nghĩ thử một chút cái tư vị phong quang khi là Đại tướng quân dưới một người trên vạn người sao?” Liên Hương đứng một bên không khỏi rùng mình, thiếu niên thiên tử trước mặt, tuy còn chưa tự mình chấp chính, cũng đã hiểu cùng vận dụng một cách hoàn mĩ ân uy tịnh thi(****) . Ánh mắt dời về phía thân đệ của mình, chỉ thấy trong mắt hắn nhanh chóng dâng lên niềm vui, không khỏi thầm nghĩ: Lí Trọng Quang a, ngươi hiện tại chỉ nghĩ đến việc Hoàng Thượng có ý muốn đề bạt nhân tài, nhưng ngày sau, ngươi chung quy cũng sẽ lãnh hội được sự đáng sợ của hắn, tỷ tỷ chỉ mong ngươi có thể từ Đại tướng quân học được cách đạm nhiên xử thế, sủng nhục bất kinh(*****), chỉ có như vậy, ngươi mới có thể có được một kết cục bình an. ×××××××××××××××××××××××××××××××××× Gió thu vắng lặng, trên bầu trời xa xăm, một bầy chim nhạn bay về trời nam. Long Triệt thu hồi ánh mắt đang nhìn bề phía bầy nhạn, sau đó dừng trên một gốc chuối trong hoa viên, bỗng nhiên nói: “Liên Hương, đêm qua trời mưa sao?” Liên Hương cười nói: “Cũng không có gì, chỉ là đêm qua trời đổ một trận mựa thật lớn, Hoàng Thượng chắc hẳn do đêm qua xử lý quốc sự quá mệt nhọc, nên không biết thôi, nhưng cũng không cảm giác được thời tiết hôm nay mát hơn rất nhiều sao? Nô tỳ đã lấy vài đại mao y phục(******), đang muốn cho ngài thay đây.” Long Triệt gật đầu, ngón tay gõ gõ trên lan can, đưa mắt nhìn chung quanh, chỉ cảm nhận được sự hoang vắng trong hoa viên tăng lên không ít, không khỏi buồn bả nói: “Đúng vậy, thời tiết lại lạnh hơn rồi. Chỉ một cơn mưa thu mà đã lạnh thế này, tỷ phu ở nơi biên quan xa xôi đó, không biết đã mặc khoác thêm y phục chưa, biên thuỳ vốn rất lạnh, y lại không biết thương thân mình, bên cạnh cũng không có ai biết cẩn thận, ai, chỉ ngẫm đã thấy đau lòng sốt ruột.” Liên Hương không khỏi cúi đầu cười thầm. Từ khi Long Triệt tự mình chấp chính tới nay, quân uy ngày càng tăng, các thần tử không ai không phục, ai có thể ngờ được một thiếu niên thiên tử trên đại điện chỉ cần một tia cười lạnh cũng khiến cho người ta sợ hãi, thế nhưng lại sẽ thâm tình tưởng niệm một người như vậy, tâm tư lại tinh tế tỉ mĩ cẩn thận như vậy, làm sao còn giống vị quân vương lãnh khốc, cao cao tại thượng kia. Nghĩ đến đây, liền nhẹ nhàng cười khuyên nhủ: “Hoàng Thượng gấp cái gì? Tin chiến thắng từ biên quan liên tiếp báo về, Mông Cổ kỵ binh đã bị Đại tướng quân đánh cho tan tát, chỉ cần nhìn đến lá cờ thêu chữ ‘Vệ’ là đã bỏ chạy không thấy tăm hơi, ngươi không phải đã hạ chỉ cho Đại tướng quân rồi sao, thời tiết ngày càng giá rét, không nên hành binh chinh chiến, muốn hắn sang năm thu binh hồi triều, Đại tướng quân cũng không phản đối mà? Thoáng cái mà lễ mừng năm mới ước chừng chỉ còn mấy tháng, sao lại không chờ được chốc lát?” Long Triệt cười nói: “Ngươi nói rất có lý, thế nhưng chỉ cần vừa nghĩ về y trẫm lại không tự kiếm chế mình được, ai, hai từ ‘tương tư’ này, thật là tư vị tối khổ cũng tối ngọt ngào trong thiên hạ.” Nói xong cũng lắc đầu cười khổ không thôi. Chú giải: (*)Ky bất khả nhất, thì bất tái lai: cơ hội tốt chỉ có một, đã mất rồi rất khó gặp lại nữa (**)Ban môn lộng phủ : búa rìu qua mắt thợ, múa búa trước mặt Lỗ Ban (***)Mạc trắc cao thâm: Sâu xa khó hiểu, sâu xa không lường (****)Ân uy tịnh thi: kiểu như câu vừa đánh vừa xoa của mình hiện đại ấy ân: ân huệ, Uy: oai. Tịnh: tập hợp. Thi: thực hiện, thi hành (*****)Sủng nhục bất kinh: nghĩa đen là được sủng ái củng như chịu nhục nhã cũng không hoảng sợ. nghĩa rộng: không màng thắng thua, không quan tậm chuyện thiệt hơn… (******)Đại mao y phục: quần áo bằng da thú, hoặc long cừu Heát chính vaên ñeä thaát chöông