CHƯƠNG 12 Lí Trọng Quang bị dọa đến mất hồn, nhưng vẫn nhỏ giọng hỏi: “Ý của Hoàng Thượng là gì? Đại tướng quân có chỗ nào không ổn sao? Hoàng Thượng xin đừng tin những lời gièm pha, Đại tướng quân thái độ làm người chính trực vô tư, quả thật là tấm gương cho các thần tử khác. . . . . .” Lời còn chưa dứt liền bị Long Triệt cắt đứt, cả giận: “Ngươi đang nghĩ đi đâu vậy, trẫm sao phải lo lắng tỷ phu của mình, trẫm có mục đích khác, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn làm tốt là được.” Lí Trọng Quang vẫn ù ù cạc cạc, nhưng thấy Long Triệt nói vậy, tỷ tỷ hắn lại nháy mắt bảo hắn không cần hỏi nhiều, hắn chỉ đành nghi hoặc đi ra, Liên Hương ở lại không nhịn được nở nụ cười nói một tiếng: “Nô tỳ lúc trước còn thay Đại tướng quân bất bình, hiện giờ nghĩ lại, Hoàng Thượng thật cũng rất đáng thương, nhiều năm như vậy, thế mà chưa từng được nhìn thấy Đại tướng quân say rượu, đến mức nghĩ muốn vượt qua cái khoảng cách đó một chút cũng không thể.” Ánh mắt Long Triệt trước nay luôn thâm thúy lúc này mới giống như một hài tử khờ dại ủy khuất, đối Liên Hương nói: “Còn không phải sao? Ngươi bây giờ mới biết được a, tửu lượng của tỷ phu tuyệt không thấp, trẫm thân là hoàng đế, lúc nào cũng phải duy trì thanh tỉnh, không thể cuồng ẩm(*), nếu không phải thế, ta còn chờ đến bây giờ mới đem nhiệm vụ này giao cho Trọng Quang sao?” Nói xong trong mắt lại tràn ngập hi vọng, xuất thần nói: “Trẫm thật muốn nhìn thấy lúc tỷ phu say, y còn có thể dễ dàng tỉnh giấc như trước đây không.” Trong ngự hoa viên, sớm đã giăng đèn kết hoa, mấy trăm cung nữ y phục lướt theo gió, liên tục qua lại, mang lên mĩ tửu giai hào(**), Long Triệt, Vệ Thanh Hồng, Lí Trọng Quang, Lí Phong, Thái Khang, Phương Nguyên cùng với Thụy vương Hòa vương ngồi ở bàn cao nhất. Mọi người chỉ nhìn thấy bọn họ chuyện trò vui vẻ, không khí hòa hợp nói không nên lời, lại nào ai biết được mỗi người lại mang một tâm tư riêng. Rượu quá ba tuần, số ít các quan viên đã say khướt, Long Triệt liền lệnh bọn họ tan tiệc trở về, còn bản thân vẫn ngồi lại, không hề có ý định rời đi, Lí Trọng Quang biết dụng ý của hắn, đành phải liều mạng tìm đủ lý do kính rượu Vệ Thanh Hồng. Vệ Thanh Hồng muốn từ chối, lại nề hà Hoàng Thượng cùng Thái Khang không ngừng mời rượu, thật sự là bất dắc dĩ, chỉ đành uống hết. Mặc dù tửu lượng của y không thấp, nhưng luôn tự giữ mình, từ trước đến nay rất ít uống, Lí Trọng Quang kia tửu lượng cũng không kém hơn y là bao, hơn nữa hai vị Vương gia rồi thêm cả hảo hữu mỗi người lại mời vài chén, bởi vậy đến cuối cùng, cũng đã có chút say, y không hề nghi ngờ gì, còn tưởng rằng Lí Trọng Quang vì vừa được phong làm Thượng tướng quân, nên mới vui vẻ quá mức như thế. Trong men say cũng không quên dặn dò: “Tối nay là ngoại lệ, nhưng sau này tuyệt đối không được loạn ẩm(*) như vậy, ngươi thân là Thượng tướng quân, không nên để cho bộ hạ thấy tấm gương như vậy, ta nếu nghe thấy được chuyện như hôm nay tuyệt sẽ không dễ dãi bỏ qua như hôm nay.” Trong lòng Lí Trọng Quang vô cùng cảm động, nhưng cũng không thiếu phần chột dạ, hoàn hảo Liên Hương đã sớm cam đoan với hắn, sẽ không xảy ra chuyện gì, nếu không chỉ sợ hắn đến cuối cùng vẫn không hạ thủ được. Khó khăn chịu đựng cho đến khi yến tan, Vệ Thanh Hồng ngay cả đi đứng cũng lảo đảo, Lí Phong lại càng không yên tâm, muốn cùng Phương Nguyên đưa y về, Long Triệt làm sao để yên như vậy. Thái Khang đứng một bên lắc đầu nói: “Thật là, cũng không nhìn xem là lúc nào, bây giờ không phải là lúc giành ăn với lão hổ đâu.” Một bên kéo hai người, tự mình lôi đi. Long Triệt lúc này tràn ngập vui sướng, thật sự là nói không nên lời, nhẹ nhàng đem Vệ Thanh Hồng ôm vào lòng, một bên nói: “Tỷ phu, ngươi say, nghỉ lại trong cung đi.” Vệ Thanh Hồng bây giờ sao còn có thể phản đối, chỉ có thể dựa vào hắn mà đi. Lí Trọng Quang nhìn về phía a tỷ của mình nói: “Thật sự không có việc gì chứ? Bằng không ta ở chỗ tỷ một đêm đi, Đại tướng quân chưa từng như vậy bao giờ, ít nhiều cũng có hơi lo lắng.” Liên Hương cười mắng: “Nghiêm chỉnh làm chuyện của ngươi là được, ngươi cho là ngươi là Đại tướng quân sao? Hoàng Thượng chỉ ước gì y có thể ở lại trong cung, ngươi nếu ở lại hậu cung canh chừng, có mấy cái đầu cũng không đủ chặt đâu. Ngươi yên tâm, ta không việc gì phải gạt ngươi, ngươi không thấy Hoàng Thượng vui vẻ như vậy, sao giống với bộ dáng của người muốn hại y, ta khuyên nữa ngươi một câu, đừng nghĩ đến thứ gì khác, nhất là tâm của Đại tướng quân, bình an của bản thân mới là quân trọng nhất.” Nói xong cũng vội vàng theo đi. Bên này Long Triệt liền đem Vệ Thanh Hồng phù vào tẩm cung của mình, đưa y nhẹ nhàng nằm lên long tháp, Vệ Thanh Hồng vốn đã say bí tỉ, làm sao còn có thể biết đây là nơi nào, đầu vừa đặt vào chiếc gối kế bên liền ngủ ngay. Lập tức có cung nữ mang tới tỉnh tửu thang linh tinh, liền bị Liên Hương đón lấy, nhẹ giọng nói: “Đêm nay không cần các ngươi hầu hạ, đều xuống đi.” Nhẹ nhàng đóng cửa, nhìn Long Triệt, đôi mắt như ngây dại, tất cả sự trìu mến đều tập trung trên gương mặt Vệ Thanh Hồng. Nàng đi lên phía trước, khẽ cười nói: “Hoàng Thượng lúc này đã được như nguyện, còn không thừa dịp người ta đang say mà đụng chạm một chút đi, nhưng phải hiểu, chỉ nên vừa phải, hiện tại chưa phải là lúc người có thể tận hưởng.” Long Triệt quay đầu lại nói: “Liên Hương, ngươi đứng canh bên ngoài, trẫm sợ bản thân thật sự nhịn không được, ngươi cũng biết, đối tỷ phu, trẫm luôn không có cách nào giữ được mình. Nếu phát hiện trẫm nhất thời xúc động, còn phải nhờ ngươi nhắc nhở một tiếng.” Liên Hương đáp ứng, qua phòng bên cạnh, buông màn ngăn, bản thân lại ngồi vào ghế mà suy nghĩ: Đại tướng quân a, ngươi chớ trách tiểu tỳ ngoan độc, làm đồng lõa của Hoàng Thượng, thứ nhất, quan hệ của hắn với ta so với ngài sâu hơn một tầng, thứ hai, người không vì mình, trời tru đất diệt, ai, tiểu tử Trọng Quang kia rất kính ngưỡng sùng bái ngài, ngày nào đó còn phải nhắc nhở hắn, đừng để tương lai gặp phiễn nhiễu gì mới tốt. Chợt nhớ tới một chuyện, thầm nghĩ: đúng rồi, Thái Khang hình như đã biết được cái gì đó, nhưng nếu hắn biết, vì sao còn mặc kệ Hoàng Thượng như thế? Hắn vốn là tri kỷ của Đại tướng quân không phải sao?” Chú giải: (**)Cuồng ẩm, loạn ẩm: uống không cần biết gì, mặc kệ tất cả (***)Mĩ tửu, giai hào: rượu ngon, mĩ thực Heát chính vaên ñeä thaäp nhò chöông