Editor: Imelda Phạm. "Tiểu Khấu Tử ~ a ~~ đúng rồi, chính là chỗ đó ~~ đừng dừng lại ~~" Thẩm Kha quần áo xốc xếch nằm lỳ trên giường, vẻ mặt thỏa mãn, miệng không ngừng thúc giục, "Nhanh lên một chút! Nhanh lên một chút! Dùng sức chút nữa... Thật thoải mái ~" Tiểu Khấu Tử từ trong giường thò đầu ra, tay không ngừng động tác, nhăn mặt nói, "Công chúa, thật sự làm tiếp sao?" Thẩm Kha quay đầu nhìn hắn chằm chằm, "Ngươi sợ cái gì? Bản công chúa lệnh cho ngươi làm!" "Nô tài sợ Thất công tử đến sẽ thấy được." Thẩm Kha trừng mắt lớn hơn nữa, "Ta hỏi ngươi, Tiểu Khấu Tử, là bổn công chúa lớn, hay là Phong Thất lớn?" "Đương nhiên là công chúa rồi!" "Vậy ngươi nghe ai?" "..." Thẩm Kha hết nói nổi. Tiểu Khấu Tử, ngươi còn không nghĩ xem ai là ngươi phát tiền công cho ngươi sao? Trả lời vấn đề này khó khăn đến thế sao? Không phải ngươi trước giờ vẫn là kẻ biết ôm đùi kêu meo meo nhất sao? Tiếng người huyên náo bên ngoài dần biến mất. Ngay khi cửa phòng được mở ra, Thẩm Kha và Tiểu Khấu Tử gần như dùng tốc độ của loài báo trùm chăn kín mít, tốc độ của ánh sáng buông màn, sau đó một một người nằm thẳng tắp, một người đứng nghiêm. Tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần. Thẩm Kha ngừng thở, như lâm đại địch. "Tiểu Khấu Tử, ngươi ra ngoài trước, trong phòng có ta rồi." Tiếng nói ôn nhu của Giang Phong vang lên. Tiểu Khấu Tử nhìn Thẩm Kha đang nằm ngay đơ một lát, rất không có tình hữu nghị của đồng chí cách mạng mà chạy ra ngoài. Thẩm Kha cảm thấy rất thất bại. Bản thân đường đường có lớp da của công chúa, lại không có phong phạm của hoàng tộc, nếu không phải vậy, Tiểu Khấu Tử sao dám nghiêng về phía Giang Phong mà không chịu giúp nàng? Tiếng bước chân dừng lại bên giường, Thẩm Kha liều chết nhắm mắt. Ta ngứa đến sắp chết rồi, gãi một chút cũng không được hay sao?! Đồ đáng ghét! Thẩm Kha còn chưa phát tiết xong, toàn thân đột nhiên chấn động. Chiếc chăn vừa đắp vội trên người bị người nọ đẩy ra một góc, sau đó một bàn tay mát lạnh gãi nhẹ lên lưng nàng, lực đạo vừa phải, thoải mái đến tận tâm can. Thẩm Kha không tự chủ được *ưm* một tiếng, sau đó lập tức che miệng. Âm thanh này, quá mức mập mờ rồi! Mà người hiện tại đang gãi lưng cho nàng, chính là Giang Phong, là nam sủng của công chúa Trường Nhạc. Nghĩ đến quan hệ của hai người, Thẩm Kha có chút không tự nhiên, hơi hơi xoay người, lại bị Giang Phong đè bả vai xuống. "Công chúa, mẩn đỏ trên người này không thể dùng sức cào, cào rồi sẽ để lại sẹo, cũng không dễ chữa lành." Khuôn mặt Thẩm Kha nóng lên, cảm thấy vừa rồi bản thân mắng Giang Phong không có tính người thật là không phải, sau đó lại không quên chửi thầm tên đầu sỏ gây nên chuyện này lần thứ N+1. Tư vị ly rượu của Bạch Dung kia nàng không có nhớ rõ, nhưng "tác dụng chậm" của nó, Thẩm Kha thực sự nếm quá đủ. Sau khi tỉnh lại, nàng liền rơi vào bi kịch như hiện tại. Trước đó Thẩm Kha không biết cơ thể Trường Nhạc dị ứng với cồn, mỗi lần uống rượu xong, cả người đều nổi ban đỏ, vô cùng ngứa ngáy khó chịu. Khi trước Hoàng hậu cố tình căn dặn Bùi Uyên để ý nàng, chính là bảo hắn cản rượu thay nàng. Mà từ đầu đến cuối bữa tiệc, Bùi Uyên vẫn ngồi ở chiếc bàn cạnh nàng, ai ngờ hắn vừa rời đi giây lát, Bạch Dung kia đã tới rồi. Liên Dung, chắc chắn là ngươi cố ý! Nhớ tới nam nhân khiến nàng thảm hại như vậy, Thẩm Kha liền giận điên người. Giang Phong gãi lưng giúp nàng một lát, ngừng tay nói: "Công chúa, các công tử nghe nói người bị bệnh, muốn tới thăm. Mới vừa rồi Phong Thất ngăn bọn họ lại, bảo họ trước tiên trở về, ngày mai hẵng tới." "Cái gì!?" Thẩm Kha như bị điện giật ngồi bật dậy, hốt hoảng trợn mắt, "Không phải nói bọn hắn không cần tới nữa sao?" Giang Phong nhìn nàng, không nhanh không chậm trả lời, "Công chúa, nếu như người còn tiếp tục không gặp bọn họ, chỉ sợ có người sinh lờng nghi hoặc." Thẩm Kha lặng lẽ ngẫm nghĩ, cảm thấy Giang Phong nói không sai. Mấy hôm trước còn dễ ăn nói, bây giờ nàng bị bệnh, lại không cho bọn họ tới thăm, những người kia chắc chắn sẽ cảm thấy kỳ quái. Đám nam sủng này là những người gần gũi nhất với Trường Nhạc, mà nàng lại không phải công chúa thật, nếu như bọn họ đem lòng nghi ngờ tới tìm hiểu, chỉ e không bao lâu nữa giấy sẽ không bọc nổi lửa. "Giang Phong, ngươi nhất định phải giúp ta!" Thẩm Kha nghiêm mặt vỗ vỗ vai hắn - đồng chí tốt, hiện tại ta chỉ có thể dựa vào ngươi. Giang Phong hơi híp mắt, dịu dàng nở nụ cười, "Nếu Phong Thất có thể trợ giúp công chúa vượt qua ải này, chẳng hay có thể yêu cầu người đáp ứng một việc?" "Có thể! Có thể!" Thẩm Kha gật đầu như giã tỏi. Thời điểm này, đương nhiên hắn nói thế nào thì thế ấy, nàng sẽ không ngu đi cò kè mặc cả. Ý cười của Giang Phong ngày một sâu hơn. Hắn đứng lên, bưng bát thuốc tới cho nàng, "Thuốc không nóng nữa. Công chúa mau uống rồi đi ngủ! Ngày mai Giang Phong tự có cách." Nghe được những lời này của Giang Phong, Thẩm Kha thở phào một hơi. Bàn tay đón lấy chén thuộc của nàng bị hắn tránh được, Giang Phong cố ý muốn "hầu hạ" nàng, trực tiếp bón thuốc. Trong toa thuốc mà ngự y kê có thảo dược an thần, hơn nữa trước đó Giang Phong còn giúp nàng gãi lưng vô cùng thoải mái, Thẩm Kha uống xong không lâu liền từ từ chìm vào giấc ngủ. Một đêm không mộng mị. Nàng ngủ một mạch đến sáng hôm sau, khi tự mình tỉnh lại thì thấy sắc trời đã hơi sáng. Thẩm Kha vươn vai, vừa muốn ngồi dậy, đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng. Nàng kinh ngạc xoay người, chỉ thấy Giang Phong y quan chỉnh tề gục đầu bên thành giường. Chỗ mềm mại nhất nơi đáy lòng bị chạm tới, Thẩm Kha yên lặng nhìn hắn. Từ nhỏ tới lớn, chỉ có ba mẹ từng vì nàng trông coi bên giường. Khi đó nàng sốt cao không khỏi, lại vừa lúc bên ngoài đang có bệnh dịch, ba mẹ nàng liền cắn răng thức trắng hai ngày hai đêm, cứ bốn tiếng lại đo nhiệt độ thân thể giúp nàng. Đến ngày thứ ba, Thẩm Kha rốt cục tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt nàng chính là cảnh tượng ba mẹ mệt mỏi gục đầu trên đệm. Một màn kia, cả đời Thẩm Kha khắc ghi trong lòng. Hai mắt ẩm ướt, nàng giơ tay quệt đi, lại hít sâu một hơi. Được rồi, được rồi, miễn là còn sống sót liền có cơ hội trở về. Yên tâm! Bố mẹ, con nhất định sẽ trở về! Quyết tâm hoàn tất, Thẩm Kha nhìn người nọ một chút, cầm ngoại bào, nhẹ nhàng đắp lên vai hắn. Nam nhân này, không sợ cảm lạnh sao? Đã cuối thu rồi còn mặc y phục mỏng thế này, đẹp thì đẹp đấy, nhưng không thể chắn gió. Thẩm Kha thầm nghĩ một lát, trong nháy mắt khi nàng thu tay về, ánh mắt chợt rơi vào gương mặt tuấn tú của Giang Phong. Thẩm Kha không nhịn được cảm khái, da thật đẹp, môi cũng đẹp, mũi rất cao, lông mi đen dài, đôi mắt...Lúc này, nàng mới chú ý lông mi của Giang Phong rất dài, nhưng không có vểnh lên, cho nên bình thường đôi mắt đều bị hàng mi che khuất, tựa như một tầng sương phủ. Tới khi Thẩm Kha tỉnh táo trở lại, ngón tay của nàng đã vuốt nhẹ lên lông mi của Giang Phong. Cảm giác ngưa ngứa từ lòng bàn tay một đường lan ra toàn thân, trái tim nhỏ bé chợt đập nhanh hơn. Đột nhiên, mí mắt Giang Phong động một chút, sau đó chậm rãi mở ra. Thẩm Kha hoảng sợ rụt tay về, cuống quít nằm xuống giả bộ chưa tỉnh, tim đập loạn như muốn văng ra khỏi lồng ngực. Đến cùng là ta đang làm gì thế! Tại sao lại phải lén lút như vậy chứ? Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả lên mặt nàng, Thẩm Kha còn chưa kịp mở mắt, bờ môi đã chợt ướt át. Đây là tình huống gì vậy? Thẩm Kha trợn tròn mắt, không dám tin nhìn vào đôi con ngươi đen láy kia. "Công chúa." Giọng nói của Giang Phong rất thấp, rất nhẹ, "Bắt đầu thôi." Bắt đầu? Bắt đầu cái gì! ! Thẩm Kha theo bản năng vươn tay đẩy lồng ngực của Giang Phong ra, hắn lại ôm nàng càng chặt hơn, hai cánh tay khua loạn trước ngực áo hắn, ngược lại giống như đang giữ chặt không cho Giang Phong rời khỏi. Bình tĩnh! Giang...Giang Phong, ngươi bình tĩnh một chút ~. Những lời này của Thẩm Kha bị chặn lại bởi bờ môi quấn quít của hai người, chậm rãi tan thành mảnh nhỏ. Một tay Giang Phong ôm chặt lấy nàng, tay kia ghì chặt sau gáy, nụ hôn ngày càng sâu. Thẩm Kha thực sự khóc không ra nước mắt. Tay đã không thể làm gì, nàng liền dùng hai chân đạp loạn trên không trung. Ông trời ơi! Ta sai rồi! Ta không nên không bằng cầm thú đi sờ trộm lông của người khác như vậy, nhưng mà ta không có đói khát đến mức này nha! Trong tình huống sống chết trước mắt này, cửa phòng bỗng nhiên *rầm* một tiếng bị đẩy ra. "Ha ha, các ngươi đều lui xuống đi! Ngày hôm nay Công chúa phải đi cùng bản vương rồi. Tiểu Trường Nhạc, mau dậy đi, hoàng huynh bảo con và bản vương bồi sứ thần đại nhân đi..." Câu nói ngay tức khắc bị cảnh tượng trên giường cắt đứt. Tiểu Khấu Tử đứng sau "cây hành" Lưu thân vương, miệng há to tới nỗi có thể đút vừa một quả trứng ngỗng, mắt không chớp lấy một cái. Mà phía sau hắn, còn có vài nam nhân khác quần áo chỉnh tề, vẻ mặt quỷ dị... Ngón tay của Thẩm Kha run run lướt qua một lượt, vừa vặn đếm được mười một người..