Chí Tôn Vô Lại
Chương 50
Tay của đối phương tuy rất mảnh khảnh, nhưng ngón tay lại thon dài có lực, không hề có chút yếu nhược. Hơn nữa Tiểu Lôi cảm giác được tay của Phong Cuồng này lạnh như băng, giống như một chút hơi ấm cũng không có. Hai người bắt tay nhau, Tiểu Lôi cười nói : "Phong Cuồng? Cái tên này thật thú vị a. Ngươi là ai?"
Tiểu Lôi trên mặt mỉm cười, nhưng trong lòng thì lại trầm xuống! Tên trẻ tuổi trước mặt này gọi là Phong Cuồng, nhìn qua mặc dù trong khí tức không có lấy nửa phần sắc bén, nhưng đứng trước mặt người ta, vẫn ẩn ẩn mang theo một khí thế kỳ quái, phảng phất những người đứng chung quanh làm cho hắn thêm nổi bật. Khí thế của những người khác đều bị hắn đàn áp hết!
Cơ hồ trời sanh ra người này để làm thủ lĩnh vậy!
Phong Cuồng ngữ khí bình tĩnh, chậm rãi nói: "Ta chỉ là một bằng hữu của Lôi tiểu thư, nghe nói nhà nàng có chuyện, nên tới đây giúp đỡ mà thôi." Hắn chậm rãi đi tới cạnh Tiểu Lôi, hướng về phía Phương Bá đang ngồi ủ rủ trên mặt đất.
Chỉ thấy Phong Cuồng trên mặt lộ ra nụ cười bình thản, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên đầu Phương Bá, mắt lại nhìn Tiểu Lôi nói : "Bất quá, xem ra phiền toái đều đã được ngươi giải quyết hết rồi, ta có lẽ cũng không giúp được gì."
Nói xong, cổ tay hắn đột nhiên run lên, nhẹ nhàng đánh vào động mạch sau cổ Phương bá, ông ta hừ một tiếng, người mềm oặt, ngã xuống.
Tiểu Lôi cười hắc hắc, ánh mắt không chút khách khí nhìn Phong Cuồng, nhàn nhạt nói: "Giúp đỡ sao? Ta thấy là ngươi muốn nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng thì có…"
Phong Cuồng lắc đầu, nhíu mày nói: "Cái tên này ngươi luôn nói chuyện chói tai như vậy sao?"
Tỷ tỷ của Lôi Hống vung tay lên, mấy tên thủ hạ đi tới, lôi Phương Bá đi.
Phong Cuồng ngữ khí thong thả, thanh âm vẫn lạnh lùng nhàn nhạt như cũ: "Tiểu Lôi, ta tối hôm nay tới nơi này, kỳ thật mục đích chủ yếu là muốn gặp ngươi thôi."
Dừng một chút, hắn đột nhiên trên mặt lộ ra nụ cười kỳ quái: "Sự tình trong trang viên, ta cũng vừa mới biết thôi, nếu không phải Lôi tiểu thư nhận được điện thoại, chúng ta cũng sẽ không tới… bất quá, chuyện làm ta thật sự cảm thấy hứng thú, lại chính là ngươi đó."
Tỷ tỷ của Lôi Hống cũng lạnh lùng nói: "Sự việc phát sinh trong trang viên, ta căn bản không biết! Đêm nay nhận được điện thoại ta cũng rất ngạc nhiên, cho nên mới vội vàng chạy đến! Chẳng lẽ ngươi hoài nghi ta sao? Hừ… ta không lẻ ngay cả đệ đệ của mình cũng hại sao?"
Tiểu Lôi nhíu mày, lẩm bẩm: "Đúng vậy, việc này quả thật là không nghĩ ra được manh mối gì."
Lúc này những người đó cũng đã đi đến, trong tay họ đều cầm theo đồ vật, có cầm thiết côn, cuốc xẻng. Phong Cuồng từ từ nói: "Việc này ngươi không nghĩ ra, có lẽ ta có thể giải thích một chút cho ngươi …"
Trên mặt hắn lộ ra chút vui vẻ, chỉ vào phía sau xe, nhàn nhạt nói: "Bây giờ trời cũng sắp tối rồi, chỗ mộ địa này không khí ẩm thấp quá, không bằng chúng ta vào xe nói chuyện, ngươi thấy sao?"
Tiểu Lôi liền cùng hắn đi tới chiếc xe.
Sau khi ngồi lên xe hơi đặc chế, hai người ngồi đối diện nhau, Phong Cuồng chậm rãi lấy từ trong xe ra bình rượu nói: "Uống một chút không?"
Tiểu Lôi lắc đầu: "Ta chỉ uống nước."
Phong Cuồng mỉm cười: "Thói quen tốt" Hắn mở bình ra, uống rượu vào, nhắm hai mắt lại tựa hồ đang thưởng thức hương vị, khoảng năm giây sau, mới mở mắt ra, thở dài: "Ài… cái loại rượu này, thật sự là làm cho người ta vừa yêu vừa hận, biết rõ là nó có hại, nhưng ngươi vẫn không thể cự tuyệt nổi sự hấp dẫn của nó."
Tiểu Lôi nhìn tỷ tỷ của Lôi Hống ở bên ngoài xe, nhíu mày nói: "Ngươi rốt cục là ai? Tại sao đại tiểu thư của Lôi gia ở trước mặt ngươi, giống như là người hầu vậy?"
Phong Cuồng cười nhẹ, nhàn nhạt nói: "Ngươi nói cũng đúng. Nàng quả thật có thể xem là người hầu của ta."
Dừng một chút hắn chậm rãi nói: "Ngươi có muốn nghe ta kể một chuyện cũ không?"
Tiểu Lôi ngã người ra sau, lại uể oải nói :"Có thể nghe kể chuyện cũ, đương nhiên là rất tốt."
Phong Cuồng ừ một tiếng, uống một ngụm rượu, trầm tư một hồi, rồi chậm rãi mở miệng: "Tối nay, Lôi tiểu thư nhận điện thoại mới biết đã có chuyện xảy ra trong trang viên. Nhưng hai cô gái trong biệt thự nói, hình như bị dọa tới nỗi rất sợ hãi, nói chuyện trong điện thoại rất kỳ quái, đương nhiên, nếu người bình thường nghe được, tự nhiên là không tin. Chỉ là chúng ta đều không phải người thường, sự việc này, ta, hay là ngươi, đều biết là thật. Ta chỉ có hai điểm tò mò, một là, tại sao trong trang viên nhà Lôi tiểu thư lại có quỷ phá? Theo tư liệu ta có, hình như có người dựa theo pháp thuật phong thủy bố trí một vài trận pháp, ảnh hưởng tới phong thủy chung quanh đây… mà việc thứ hai làm ta tò mò là ngươi đấy."
Nói xong câu cuối, trong mắt Phong Cuồng hiện lên một tia sắc bén.
Tiểu Lôi cố ý cười ha ha :"Ta sao? Ta có cái gì đáng để ngươi tò mò chứ? Năm phút trước, ta thậm chí còn chưa quen ngươi."
Phong Cuồng thở dài :"Trên thế giới này, đại đa số đều là phàm phu tục tử. mặc dù thỉnh thoảng có một hai thần côn, cũng quá nửa là giang hồ phiến tử để lừa tiền thôi, người thật sự biết pháp thuật thật sự rất ít. Mà ngươi tựa hồ là biết pháp thuật chân chính, hơn nữa vừa rồi ta ở trong biệt thự nghe được bọn họ nói chuyện, nếu ta đoán không sai, ngươi chẳng những biết pháp thuật, mà công pháp còn là tu đạo huyền môn chánh tông, đúng không?"
Tiểu Lôi thở dài :"Ta có phủ nhận cũng vô dụng. Dù sao ngươi cũng biết rồi."
Phong Cuồng gật đầu, mỉm cười nói: "Hay lắm, chúng ta đều là người tu hành, vậy nói chuyện cũng đơn giản hơn…" Hắn nhẹ nhàng nói: "Ngươi có nghe qua "Ngũ hành tông" chưa?"
Tim của Tiểu Lôi đập mạnh một cái!
Cái tên Ngũ Hành tông này, hắn đương nhiên đã nghe! Lúc trước nghe Ngô Đạo Tử nói qua lão gia hỏa đó và người của Ngũ hành tông từng đánh nhau! Kết quả là Ngô Đạo Tử phải chịu thua thiệt.
Hắn trong lòng mặc dù ý niệm chuyển động, nhưng trên mặt lại không biểu lộ chút nào, lông mày cũng không nhíu chút nào.
"Trên thế giới này các tông môn tu luyện không ít, Ngũ Hành tông vốn không phải có danh tiếng to lớn gì. Trong mắt các tông môn tu tiên chánh thức, Ngũ Hành tông chỉ có thể xem như một môn phái thế tục, không có chút phân lượng nào…"
Phong Cuồng không chút vội vàng, chậm rãi nói :"Nhưng, Ngũ Hành tông đã có thể tồn tại qua, mấy trăm năm, tự nhiên có đạo lý của nó. Ngũ Hành tông kiến lập vào mấy trăm năm trước, Do hai vị tu đạo cao nhân trong giới tu đạo sáng lập, một vị họ Điền, một vị họ Phong. Hai người đều là cao nhân am hiểu ngũ hành thuật pháp. Cho nên, môn phái của họ lấy tên là Ngũ Hành tông."
Sau hai vị cao nhân đó, lại có đệ tử truyền lại. Bất quá thật là đáng tiếc, hậu nhân đệ tử của hai vị cao nhân đó, đối với công pháp tu luyện của Ngũ Hành tông lộ số lại chia ra khác nhau. Đệ tử sau này của vị cao nhân họ Điền, đều học võ công, phương pháp là dùng võ nhập đạo, vị cao nhân họ Điền vốn là cao thủ am hiểu võ công. Mà cao nhân họ Phong lại không giống, ông ta tu luyện thuần túy là thuật pháp, tu luyện các loại pháp thuật âm dương bát quái càn khôn ngũ hành. Vốn hai loại lộ số này, không thể nói là ai sai, nếu tu luyện một lộ số tới đỉnh cao, đều sẽ có thành tựu nhất định." Phong Cuồng thần sắc bình thản, từ từ nói ra.
Tiểu Lôi nghe tên trẻ tuổi này nói xong không khỏi tăng thêm vài phần hảo cảm. Phong Cuồng rõ ràng là môn nhân của Phong môn Ngũ Hành tông, nhưng đối với công pháp tu luyện của tông phái còn lại của Ngũ Hành tông hắn lại không hề bài xích, chỉ bằng khí độ này, cũng đủ khiến người khác bội phục.
Phong Cuồng thở dài, chậm rãi nói :"Nhưng sự việc sau này, lại trở nên rất khác biệt. Trên đời chỉ cần nơi nào có người, thì nơi đó sẽ có đấu tranh để tranh quyền đoạt lợi! Ngay cả dù là người tu hành có cuộc sống siêu nhiên cũng không ngoại lệ. Huống chi Ngũ Hành tông lúc ấy được coi như là một đại phái, vị trí tông chủ, Phong môn và Điền môn đệ tử của hai lưu phái này đều muốn tranh đoạt. Vốn mọi người đều là đồng tông đồng môn, cho dù có tranh đoạt cũng không quá đáng. Nhưng sau này, sự việc càng ngày càng lớn… Phong môn Điền môn tranh đoạt đã mấy trăm năm, mà thủ đoạn của song phương càng ngày càng tàn khốc, dần dần tạo ra rất nhiều thù hận. Hơn nữa, trong lúc tranh đấu thì mười phần hết tám chín là người của Phong môn đại bại. Ngươi biết tại sao không?"
Tiểu Lôi thoáng suy nghĩ, lập tức nói :" Việc này có gì khó đoán chứ? Ngươi nói Điền môn là chuyên dùng võ nhập đạo, Phong môn thì thuần túy là tu luyện thuật pháp. Theo đó mà nói, người của Điền môn tu luyện võ công, vài năm đã có chút thành tụ, sau khi tu luyện mười năm, dù cho tu luyện không thành pháp thuật gì, hay còn lâu mới đạt tới cảnh giới "dùng võ nhập đạo" gì đó, nhưng ít nhất cũng có thể thành một cao thủ võ công. Nhưng người của Phong môn lại chịu thiệt nhiều hơn. Chỉ đơn thuần tu luyện pháp thuật, xem trọng tu hành huyền môn nội tức, luyện đạo dưỡng khí, cố bản bồi nguyên. Phương pháp tu hành thuần túy này, không cần nói là năm năm hay mười năm, ngay cả là hai mươi, ba mươi năm cũng chưa chắc có được hiệu quả gì. Hơn nữa, cánh cửa tu luyện của hai lưu phái không giống nhau. Điền môn tu luyện võ công, mặc dù trong khi tuyển đệ tử cũng chọn lựa tư chất tốt, nhưng cái loại người đó cũng không phải khó tìm. Mà pháp thuật tu luyện của Phong môn, chọn lựa đệ tử phải là người có tiên thiên linh giác thông tuệ, nhưng đại đa số người đều là bình thường linh giác bế tắc, loại người này có thể xem có một trong vạn người. Cứ như vậy, tự nhiên Phong môn dần dần càng thưa thớt, hơn nữa người ta chỉ cần tu luyện năm, sáu năm, cho dù không luyện thành pháp thuật cao thâm gì, cũng có thể luyện thành thành võ công cao cường, nhưng người của Phong môn các ngươi đả tọa dưỡng khí hai mươi năm chưa chắc có công hiệu gì…. hắc hắc, ta nói đúng không?"
Phong Cuồng đưa mắt nhìn Tiểu Lôi chốc lát, rốt cuộc lắc đầu, thở dài :" Ngươi quả là rất thông minh!" Hắn nhíu mày nói :"Sự thật cũng như lời ngươi nói, trong chuyện hai phái tranh đoạt chức tông chủ, Phong môn đã một trăm năm rồi chưa hề giành được. Nhưng sau đó, sự tình đã có biến hóa…."
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
41 chương
280 chương
9 chương
112 chương
62 chương
66 chương
803 chương
1584 chương