Chí Tôn Vô Lại
Chương 35
- Tỷ tỷ?
Phản ứng đầu tiên của Tiểu Lôi là suýt nữa nhảy dựng lên!
Một con đại tinh tinh, lại có một tỷ tỷ xinh đẹp, nóng bỏng hoang dại thế này ư?
Chẳng lẽ tinh tinh cùng với nhân loại lại có thể sống cùng với nhau trong một nhà?
Không lẽ thuyết di truyền học của nhân loại đã bị lật lại?
Ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Lôi chăm dù dò xét thân hình của "tỷ tỷ" kia mấy lần, rốt cục khiến cho đối phương chú ý.
- "Lôi Hống, đây là ai?"
Lôi Hống lập tức ưỡn ngực lên, lớn tiếng nói: "Đây là Tiểu Lôi, là bằng hữu của ta, uhm…Kha Nhi muội muội cũng quen (biết) hắn."
- "Ồ?" Nữ lang áo đỏ nóng bỏng này có chút kinh ngạc, hướng Điền Kha Nhi nhìn thoáng qua, nhưng không ngờ lại thấy nàng cả mặt đỏ bừng xấu hổ cơ hồ không dám ngẩng đầu lên. Trong lòng nữ lang áo đỏ này có chút nghi hoặc, nàng lại liếc mắt nhìn Tiểu Lôi một cái, ánh mắt có chút suy nghĩ không ra.
- "Uhm, là như thế này…" Lôi Hống sắc mặt có chút ửng đỏ, đem chuyện vừa rồi đại khái nói lại một lần. Hắn bị người khác đánh bại, vẻ mặt có chút không được tự nhiên, nói chuyện cũng có chút ấp úng.
Nữ lang áo đỏ nghe xong, con mắt lập tức nhướng lên, nụ cười trên mặt mang theo ý vị phức tạp: "Ồ? Hôm nay ngươi cũng đã bị đánh bại?" Nàng mặc dù đang cười, nhưng là ánh mắt lại phi thường lăng lệ. Lôi Hống sợ đến lập tức cúi đầu, hiển nhiên đối với tỷ tỷ này rất sợ hãi.
Tiểu Lôi vốn im lặng đứng tại một bên, nghe được câu nói đó, lập tức nói chen vào: "Luận võ mà, thắng bại là chuyện thường tình. Nói không chừng Lôi Hống hôm nay cảm sốt, trạng thái không được tốt."
Lôi Hống tức thì thở dài ra một hơi, cảm kích liếc nhìn Tiểu Lôi.
Nữ lang áo đỏ này cười cười, quay sang Tiểu Lôi nói: "Ngươi gọi là Tiểu Lôi đúng không? Ngay cả người Lôi Hống đánh không lại, ngươi cũng có thể đánh bại, xem ra thân thủ của ngươi rất không tầm thường. Không biết ngươi là người của võ quán nào?"
Tiểu Lôi cố tình không nói, con mắt chuyển qua chuyển lại trên bộ ngực cao vút của nàng, quả nhiên, hồng y nữ lang trên mặt lộ ra vài phần khinh bỉ, lạnh nhạt nói: "Nếu đã là bằng hữu của Lôi Hống, không ngại thì cùng chúng ta đi ăn cơm". Nàng liếc mắt nhìn Lôi Hống, thở dài một cái, ánh mắt có chút ấm áp: "Xuẩn ngưu, về nhà sẽ chỉnh đốn ngươi, còn không lên xe?"
Lôi Hống như trút được gánh nặng, kéo Tiểu Lôi lên xe, Tiểu Lôi cười cười, cũng không từ chối, cùng ngồi ở phía sau xe.
Hồng y nữ lang lái xe, Điền Kha Nhi ngồi ở phía trước xe, có điều khuôn mặt vẫn đỏ hồng như cũ, thỉnh thoảng lại lén nhìn Tiểu Lôi một cái.
Nữ lang áo đỏ dọc đường lái xe, cũng không nói chuyện cùng Tiểu Lôi, chỉ hỏi tỉ mỉ quá trình Lôi Hống hôm nay thất bại ra sao, Lôi Hống một năm một mười nói ra, nữ lang này càng nghe vẻ mặt càng ngưng trọng, cuối cùng mới chậm rãi nói: "…Hừ hừ, chính diện phá công phu khổ luyện của ngươi? Cái này cũng chẳng nói lên điều gì. Tên ngốc nhà ngươi, tưởng rằng đem thân thể luyện khỏe như trâu là lợi hại sao? Đừng nói là trâu, cho dù là ngươi luyện thành voi, nhiều nhất cũng chỉ là chịu đòn mà thôi, loại công phu thô kệch này, cũng chỉ có ngươi mới chịu luyện. Nhưng mà tên Lyon kia có thể trúng mấy đòn nặng của ngươi mà cũng không có việc gì, người này không đơn giản, lần sau gặp lại, ngươi phải cẩn thận!"
Lôi Hống chỉ cúi đầu không nói gì, cũng không dám phản bác.
Chiếc xe màu đỏ này chạy rất nhanh, cuối cùng lại dừng lại ở ngã tư của một con đường thương mại nằm ở trung tâm thành phố. Tiểu Lôi mặc dù một năm không có trở lại, nhưng vẫn loáng thoáng nhận ra nơi này, chính là một tòa "Tư nhân sở hội" nổi tiếng của thành phố.
Sở dĩ gọi là "Tư nhân sở hội", chính là nơi cung cấp dịch vụ cho tư nhân hội viên. Có thể có được thân phận hội viên ở những nơi như thế này, đều là những người "phi phú tức quý" (không giàu có thì cũng có địa vị). Tương ứng, sự phục vụ ở những nơi này tuyệt đối là dạng cao cấp nhất.
Đương nhiên, giá cả cũng là cao nhất.
Lúc Tiểu Lôi kiếm được hai ngàn vạn, từng quyết chí đến nơi này ăn uống một hồi, thể nghiệm một chút hưởng thụ của người có tiền, nhưng mà về sau này hai ngàn vạn tài sản cho chuột ăn rồi (??!!), tự nhiên không đề cập đến nữa.
Hiển nhiên Tư nhân hội sở này đẳng cấp cực kỳ cao, ở nơi tuyến phố thương mại tấc đất tấc vàng này, nhưng lại chiếm cứ đến hai mươi mét mặt phố. Mặt tiền mặc dù xây dựng cũng không phải kim bích huy hoàng gì, nhưng lại là khí thế phi phàm. Mấy người xuống xe, tỷ tỷ của Lôi Hống tiện tay đưa chìa khóa xe cho một người gác cửa, dẫn đầu tiến vào. Suốt dọc đường, phục vụ nhân viên thấy nàng lập tức cúi mình chào.
Tiểu Lôi cho tới bây giờ chưa có đến những nơi như thế này, bình thường cũng chỉ có thể nhìn từ bên ngoài. Đây là lần đầu tiên đi vào, nhịn không được tò mò quan sát xung quanh. Nơi này tất cả đều dùng kỹ thuật trang hoàng hiện đại tiên tiến nhất đến xa xỉ. Mặc dù có phong thái, nhưng lại không có biểu hiện dung tục. Nhân viên phục vụ trong đại sảnh đều quần áo sạch sẽ, trên mặt đều nở nụ cười cung kính lễ mạo rõ ràng được huấn luyện mà nên.
Theo thang máy tới tầng cao nhất, vừa bước chân ra, đây hiển nhiên là sân thượng của tòa nhà!
Tiểu Lôi nhìn thoáng qua, cũng không nén được sự kinh ngạc trước sự khoa trương của nơi này.
Chu vi khoảng nghìn thước vuông của tầng thượng này đã được tu sửa quy mô lớn. Trên này xây lên một tòa đình đài lầu các ngói xanh cột đỏ theo phong cách cổ xưa, ở giữa còn có một tiểu trì theo phong cách thời Minh Thanh, xung quanh được trồng một khóm "tương phi trúc*" nhỏ.
Nước chảy róc rách, lá trúc xào xạc trong gió. Lại còn có âm thanh cổ nhạc, thật khó có thể làm cho người ta tin được nơi này lại là tầng thượng của một tòa nhà lớn trong chốn phồn hoa đô thị!
"Người có tiền thật sự là biết hưởng thụ a…" Tiểu Lôi lẩm bẩm trong lòng.
Theo một cô gái phục vụ mặc áo dài đi tới một cái lương các nho nhỏ, bốn người lúc này mới ngồi xuống.
"Thời tiết có chút hơi nóng bức, ăn một chút thanh đạm nha." Tỷ tỷ của Lôi Hống tùy ý phất tay, ra hiệu cho nữ phục vụ. Cô ta đột nhiên quay về hướng Tiểu Lôi cười ngọt ngào, ánh mắt mang theo vài phần mờ ám: "Tiểu Lôi, ngươi thấy nơi này thế nào?"
"Rất tốt." Tiểu Lôi thật thà nói.
"Ah, ta thực không biết Lôi Hống còn có một vị bằng hữu là ngươi. Ngươi làm nghề gì?"
A ha, sao lại muốn biết tường tận về ta?
Tiểu Lôi hì hì cười nói: "Ta ư? Bất quá là một người bình thường mà thôi. Từ nhỏ cùng thúc thúc học được một chút kỹ thuật bấm huyệt Trung y (Đông y TQ), cũng học qua qua tí võ thuật truyền thống, một chút quyền cước mà thôi. Ngày thường thường đi theo thúc thúc xem phong thủy, thỉnh thoảng cũng có xem bệnh cho người ta."
Khi hắn nói đến hai chữ "xem bệnh", cả người Điền Kha Nhi rõ ràng run lên, đến ngay cả cái lỗ tai cũng đỏ hồng lên, cái đầu cúi xuống gần như chạm vào ngực. Những biểu hiên đó đều bị tỷ tỷ của Lôi Hống nhìn thấy, khóe miệng hiện ra một nụ cười quái dị, đột ngột đứng lên, cười nói: "Tiểu Lôi, nếu ngươi thích nơi này, ta dẫn ngươi đi xem một vòng."
Không đợi Tiểu Lôi lên tiếng, cô ta quay sang Lôi Hống lạnh nhạt nói: "Ngươi ngồi tại chỗ này bồi tiếp Kha Nhi"
Nói xong, nàng đi trước bước ra ngoài, Tiểu Lôi sắc mặt không thay đổi theo sát bên.
Tỷ tỷ của Lôi Hống nói "đưa Tiểu Lôi đi xem xung quanh" nhưng sau khi ra khỏi cửa, nàng căn bản không hề để ý đến Tiểu Lôi, mà bước nhanh qua tiểu đàm nằm ở giữa tầng thượng, Tiểu Lôi cũng không nói lời nào, theo ở phía sau, nhưng mắt cứ đảo qua đảo lại.
Tỷ tỷ của Lôi Hống dáng người thật sự nóng bỏng, bộ áo quần bó sát làm lộ ra đường nét tuyệt mỹ của người nàng, trước mặt, cái eo nhỏ lắc lư đung đưa, lại còn đồn bộ săn chắc kinh người phía dưới. Tiểu Lôi nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
"Tốt rồi, chính là chỗ này." Tỷ tỷ của Lôi Hống đột nhiên dừng lại, đứng ở bên cạnh hồ nước, bên trái một khóm tương phi trúc nhỏ, vừa hay ngăn cách với lương các chỗ Lôi Hống, Điền Khả Nhi.
Mắt thấy tỷ tỷ của Lôi Hống xoay người lại, Tiểu Lôi lập tức thu hồi ánh mắt của mình, sắc mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cười nói: "Lôi đại tỷ, người dẫn ta đến nơi này là để xem cái gì?"
Tỷ tỷ của Lôi Hống sắc mặt đột nhiên lạnh lùng, đôi mắt từ trên xuống dưới đánh giá Tiểu Lôi: "Thứ nhất, ta không phải đại tỷ của ngươi, nếu ngươi muốn xưng hô, tốt nhất gọi ta Lôi tiểu thư. Thứ hai…"
Nàng nhìn tay Tiêu Lôi một chút, thấp giọng nói: "Lôi Hống nói ngươi có thể đánh bại người nước ngoài kia, ta không quá tin tưởng, mặc dù Lôi Hống không thế nói dối, nhưng là nhìn tay ngươi thanh tú như vậy, cũng không giống với người luyện võ…"
Nàng đột nhiên trừng mắt quát: "Ngươi cuối cùng là ai? Tiếp cận Lôi gia chúng ta có ý đồ gì?"
Nói xong, nàng đột nhiên trở tay một cái, trong tay đã xuất hiện một thanh chủy thủ sáng chói, bất thình lình nhằm cổ Tiểu Lôi chém tới.
Tiểu Lôi bị dọa đến nhảy dựng lên, không thể tưởng tượng nữ tử xinh đẹp này nói trở mặt là trở mặt, nhưng là hắn phản ứng cũng không chậm, nghiêng mình bước một bước, tránh khỏi chủy thủ của đối phương, trở tay hất lên, hai ngón tay kẹp chặt chủy thủ của đối phương, miệng kêu lên: "Cô làm gì vậy?"
Tỷ tỷ của Lôi Hống một chiêu đã bị đối phương đoạt mất vũ khí, sắc mặt khẽ đổi, lập tức buông chủy thủ ra, người nhanh chóng lùi về phía sau, cũng không biết cô ta moi ở đâu ra một cây súng, chĩa về Tiểu Lôi nói: "Hừ, không được cử động, ngươi nếu lợi hại, có thể nhanh hơn đạn sao?"
Tiểu Lôi ném chủy thủ về phía hồ nước, hai tay dang ra, cười khổ nói: "Được rồi, Lôi tiểu thư, ta và cô không có thù oán gì. Cô sao lại làm vậy?"
Hắn miệng nói chuyện, nhưng cước bộ lại chậm rãi tiến về phía trước từng bước một. Tỷ tỷ của Lôi Hống cũng cực kỳ cảnh giác, lập tức nhướng mày quát: "Không được qua đây!"
Tiểu Lôi sắc mặt lúng túng, mắt thấy đối phương đặt tay lên cò súng, lập tức thu hồi cước bộ, cười khổ nói: "Ta không có chọc giận cô chứ?"
Tỷ tỷ của Lôi Hống ánh mắt lạnh lùng "Ngươi thân thủ quả nhiên rất nhanh nhẹn, nhưng là ngươi có tin hay không, ở chỗ này ta chỉ cần ra lệnh một tiếng, lập tức có mười mấy khẩu súng chĩa vào người ngươi!"
"Ta tin!" Tiểu Lôi lập tức mở miệng: "Đây là địa bàn của cô. Nhưng là chúng ta vô duyên vô cừu. Cô cũng không có lý nào vừa thấy mặt, đã muốn lấy mạng ta chứ?"
"Yên tâm, ta cũng không muốn giết ngươi. Chúng ta làm một cuộc giao dịch thôi". Tỷ tỷ Lôi Hông đột nhiên nở nụ cười, buông súng xuống, cô ta cười rất phong tình, mang theo vài phần dã tính.
-----------
Tương phi trúc: tương truyền vua Thuấn đi tuần ở Thương Ngô thì băng hà, hai vợ vua Thuấn thương chồng than khóc ở khoảng giữa hai bờ Tương Giang và Trường Giang. Nước mắt bay vào các cây trúc, từ đó bề mặt thân trúc có đốm (Theo từ điển Lạc Việt)
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
41 chương
280 chương
9 chương
112 chương
62 chương
66 chương
803 chương
1584 chương