Chí Tôn Vô Lại
Chương 296
Tiểu Lôi thở dài, cố ý cười nói: "Ồ, không ngờ ngươi ngay cả Tiên Sơn Phái cũng biết?"
Sắc mặt gã trung niên âm trầm, cười lạnh: "A, nguyên lai ngươi là người Tiên Sơn phái? Hừ, Tiên Sơn phái già trẻ, cũng dám xuất thủ quản sự tình Thánh Huyết Tông chúng ta?"
Tiểu Lôi cười nói: "Ai nói ta là Tiên Sơn phái? Không phải đâu."
Bọn họ đối thoại vài câu như vậy, vốn mọi người nghe không hiểu, cái gì mà Tiên Sơn phái hay là Thánh Huyết Tông gì đó, đối với loại gia tộc phàm gian như Minh Nguyệt gia, tự nhiên là không hiểu. Bất quá chúng nhân lại bộc phát từng trận kinh hô!
Nguyên là sau câu nói đầu tiên, Tiểu Lôi đã ôm eo Nguyệt Hoa, sau đó hai người nhẹ nhàng bay ra ngoài, lơ lửng ở giữa không trung!
Chuyện này….. Chuyện này là sao? Bay?!!!
Lúc hai người nói đến cái gì mà Tiên Sơn phái, gã trung niên đó cũng nhẹ nhẹ nhàng nhàng bay lên, cách mặt đất hai thước! Chúng nhân lại thêm một trận kinh hô!
Lập tức gã trung niên đó kêu lên, rõ ràng thấy hắn tay không, cũng không biết làm sao, đột nhiên trong tay lại có một thanh trường kiếm kiểu cổ, thanh kiếm tỏa sáng, hàn khí lành lạnh bức nhân. Hắn cầm kiếm nơi tay, ngâm khẽ một tiếng, một tay bấm kiếm quyết, trên kiếm phong lập tức bắn ra kiếm mang nửa tấc. Chuôi kiếm cũng biến thành màu vàng!
Mọi người lại có một trận kinh hô!
Còn chưa đợi chúng nhân phản ứng, trường kiếm gã trung niên đã rời tay, hóa thành một đạo kim quang, bắn về phía Tiểu Lôi, Tiểu Lôi "A ha" cười: "Nhiều người như vậy, không ngờ ngươi cũng dám phóng phi kiếm?"
Gã trung niên không đáp, lập tức Tiểu Lôi lắc mình, phi kiếm đã đâm vào khoảng không, ngón tay hắn bắt kiếm quyết, sắc mặt ngưng trọng, nhẹ nhàng vung lên, giữa không trung phi kiếm đột nhiên vòng vo đảo lộn, sau đó một chia thành hai, hai đạo kim quang đồng thời bắn xuống.
Lúc này chúng nhân vốn vẫn còn kinh hô, lại đột nhiên trầm mặc….
Chuyện này…. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Đây căn bản không phải võ công!
Biết bay…. Còn có thể phóng phi kiếm?
Chẳng lẽ là thần tiên?
Các thúc công vốn còn muốn ngăn cản hai người đánh nhau, lúc này đều đã trợn tròn hai mắt, quên cả nói chuyện.
Tiểu Lôi thấy hai đạo kim quang bắn tới, hắn cười nhẹ, cơ thể nhẹ nhàng chuyển động lưu lại giữa không trung một đạo tàn ảnh, thân pháp thoải mái tự nhiên, tràn ngập cảm giác tiêu sái ưu mỹ. Gã trung niên hừ một tiếng: "Hừ, còn nói ngươi không phải Tiên Sơn phái! Ngươi dùng không phải Nghê Thường Vũ Bộ thì là cái gì!"
Tiểu Lôi lạnh lùng cười: "Vậy còn ngươi? Trước khi ngươi vào Thánh Huyết Tông, thuộc môn phái gì?"
Sắc mặt gã trung niên biến đổi, cắn răng không nói, đột nhiên xòe hai tay, sau đó song chưởng tỏa ra một đoàn hồng quang, nhẹ nhàng hợp cùng một chỗ, lập tức niệm vài câu khẩu quyết, phi kiếm giữa không trung đột nhiên lại biến hóa, hai biến bốn, bốn biến tám, tám biến mười sáu! Cuối cùng mười sáu đạo kim quang trên dưới bay lượn, đồng thời bắn về phía Tiểu Lôi!
Sắc mặt Tiểu Lôi vẫn ung dung, chỉ có điều lần này hắn lại không hề né tránh, cứ như vậy đứng tại chỗ, cười lạnh nhìn mười sáu thanh phi kiếm hóa thành kim quang bắn về phía mình!
Đột nhiên, trong mắt chúng nhân, không gian chung quanh Tiểu Lôi dường như hơi ba động, lập tức mười sáu thanh phi kiếm đang đồng thời đâm tới chung quanh hắn, lại đột nhiên…. thời không dường như ngừng lại!
Tựa như không gian chung quanh Tiểu Lôi khoảng hai ba thước, đều bị hắn sửa đổi, mười sáu đạo kim quang vừa mới tiến gần sát Tiểu Lôi, tốc độ liền chậm lại mấy trăm lần, trong mắt chúng nhân, thậm chí có thể nhìn rõ ràng kiếm phong xuyên qua không khí, tạo ra từng vòng tròn ba động….
Tiểu Lôi cười nhẹ, động tác của hắn lại không bị ảnh hưởng, đột nhiên đưa một tay lên búng rất nhanh vào lưỡi kiếm.
Dưới mấy trăm ánh mắt nhìn chăm chú, mười sáu thanh phi kiếm đồng thời bị Tiểu Lôi bắn trúng, kiếm phong vô thanh vô tức nát vụn, tay áo Tiểu Lôi vung lên, nhất thời hóa thành vô số kim quang bay đi, trong lúc nhất thời trong đại đường kim quang chói lọi, làm cho người ta không thể mở mắt.
Bất quá chuyện này cũng chỉ trong nháy mắt rồi lập tức khôi phục bình thường, nhưng chung quanh đã trở nên yên tĩnh, mọi người đều dùng một loại ánh mắt bất khả tư nghị nhìn chằm chặp Tiểu Lôi.
Nguyệt Sơn…. Nguyệt Sơn…. Hắn thật sự là Nguyệt Sơn sao?
Hắn…. Hắn là người hay sao?
Lúc này trong đầu mỗi người sợ rằng đều nghĩ đến chuyện này.
Sắc mặt gã trung niên trở nên thảm hại, nhìn chòng chọc Tiểu Lôi, khàn khàn nói: "Ngươi…. Không thể tưởng được tu vi ngươi lại cao như vậy… ngươi rốt cuộc là người nào? Ngươi không phải người Nguyệt gia, người Nguyệt gia không có khả năng học được pháp thuật, càng không có khả năng có tu vi như ngươi!"
Tiểu Lôi lại hỏi: "Vậy ta vẫn còn đang kỳ quái, các ngươi khống chế màn âm mưu này, là vì cái gì?"
Hắn không hề nhìn gã trung niên, đột nhiên phóng người về phía Nguyệt Tinh, người đang ở giữa không trung, đã vươn một chưởng, vỗ xuống thiên linh cái Nguyệt Tinh.
Chúng nhân kinh hãi, các thúc công bên cạnh đồng thời quát: "Nguyệt Sơn!!"
Vài người đồng thời xuất thủ ngăn trở, lập tức chợt nghe thấy bọn họ nặng nề hừ một tiếng, bốn thúc công bị một chưởng của Tiểu Lôi đánh lui, Nguyệt Tinh cũng vội vàng lui về phía sau, tung một chưởng đón đỡ. Tiểu Lôi căn bản không tránh né, dù cho chưởng Nguyệt Tinh kích vào trước ngực, chỉ cười nhạt, hắn đã đặt tay lên thiên linh cái Nguyệt Tinh.
Còn chưa đợi chúng nhân kinh hô, bàn tay Tiểu Lôi đột nhiên huyễn hóa thành một vầng ngân sắc quang mang, lập tức liền thấy hắn đưa tay lên đỉnh đầu Nguyệt Tinh, sau đó gắng sức rút lên……
Xựt xựt hai tiếng, không ngờ hắn lại rút từ trên đầu Nguyệt Tinh ra hai cây hắc sắc tế châm dài chừng ba tấc!
Tế châm một khi rút ra, ánh mắt Nguyệt Tinh nhất thời trở nên yếu ớt, vẻ hờ hững lạnh như băng lập tức tiêu thất, nàng trở nên thống khổ hư nhược, lập tức cơ thể mềm nhũn ngã xuống.
Tiểu Lôi tiện tay đem hắc châm quăng trên mặt đất, ôm Nguyệt Tinh, không cho nàng ngã sấp xuống, đem nàng giao cho hai Nguyệt gia tử đệ bên cạnh, lại buông Nguyệt Hoa, hạ giọng nói: "Không có việc gì, Nguyệt Tinh sau vài phút sẽ tỉnh lại."
Hắn quay đầu nhìn gã trung niên, cười nói: "Khôi lỗi thuật này là ngươi hạ? Thủ pháp quá kém, theo ta biết, Khôi lỗi thuật tu luyện đến chỗ cao thâm, có thể đồng thời hạ bảy cây châm, ngươi lại chỉ hạ hai cây, xem ra Khôi lỗi thuật của ngươi cũng chỉ có hạn."
"Hứ" Ánh mắt gã trung niên đầy giận dữ: "Hôm nay ta tài không bằng người, với loại tu vi như ngươi, ta tự vấn không phải đối thủ của ngươi, ngươi hà tất giễu cợt làm gì? Khôi lỗi thuật này, nếu là đâm nhiều châm, tự nhiên có thể khống chế rất tốt, nhưng nữ tử này nguyên chỉ là phàm nhân, với tu vi của nàng ta, cắm hai cây châm đã là miễn cưỡng, nếu là cắm thêm một cây, sợ rằng cơ thể nàng ta không chịu đựng được!" Tiểu Lôi cười ha ha: "Nói như vậy, còn phải đa tạ ngươi lưu lại cho nàng một mạng?"
Gã trung niên lắc đầu: "Ta không phải đối thủ của ngươi, ngươi muốn nói như thế nào đều có thể. Thế nhưng ngươi đắc tội Thánh Huyết Tông chúng ta, sẽ không có kết quả tốt."
Trong tay hắn biến hóa ra một huyết sắc ngọc bội hình tròn, dụng lực quăng lên trời.
Kịch!
Huyết sắc ngọc bội vỡ tan, lập tức phun ra một đoàn sương khói màu đỏ, Tiểu Lôi nhíu mày: "Còn dám!"
Hắn phóng lên rất nhanh, đột nhiên mở miệng hút một hơi, đoàn sương khói màu đỏ nhất thời bị hắn hút vào.
Bất quá cũng có vài người của Minh Nguyệt gia bởi vì đứng quá gần, nhiễm một chút sương khói màu đỏ, nhất thời ngã xuống đất, khuôn mặt đỏ bừng, cơ thể co giật không thôi.
Tiểu Lôi thấy gã trung niên đã phóng ra ngoài, vội vàng quăng lại một chiếc bình, đuổi theo, lưu lại một câu: "Người trúng độc, mỗi người ăn một viên!"
Lời còn chưa dứt, hắn đã ra đến ngoài, vốn với bản sự Tiểu Lôi, dùng Cân Đẩu Vân, thiên hạ nào còn có người chạy thoát trước mắt hắn? Bất quá hắn vừa đuổi ra ngoài, đột nhiên động tâm, lặng lẽ giảm tốc độ, thi triển thân pháp, đi theo phía sau gã trung niên đó.
Tu vi gã trung niên cũng rất mạnh, Ngự phong thuật không ngờ rất có tạo nghệ, một hơi đã bay ra thật xa, sau đó đáp xuống một khu rừng phía nam thành phố. Tiểu Lôi tự nhiên lặng lẽ bám theo, chỉ thấy gã trung niên vừa vào rừng, lập tức lắc mình biến đổi, tướng mạo gã trung niên vốn bình thường nhất thời biến thành hình dáng một đạo sĩ mặc đạo bào.
Hắn lắc người vài cái đã bước đi thật xa, Tiểu Lôi lặng lẽ đi phía sau, không lâu lắm, đạo sĩ không ngờ đi lên một ngọn núi nhỏ.
Nam phương vốn có nhiều đồi núi, ngọn núi nhỏ này cũng không cao, thế nhưng khu rừng trên núi dày đặc, cũng không biết vì sao, đạo sĩ không cần pháp thuật, cứ đi bộ như vậy, Tiểu Lôi thầm kinh ngạc, bất quá lập tức liền tỉnh ngộ.
A, phải rồi, nơi này là một địa phương bí ẩn của bọn chúng, nhất định là dùng trận pháp bảo vệ chung quanh, đặc biệt là trên không, dù sao nơi này không phải thâm sơn, bên cạnh chỉ là thành thị, bọn chúng sợ có người nào đó thấy, nên dùng trận pháp đem một bộ phận của ngọn núi này che lại, trên không tất nhiên có trận pháp thủ hộ, cho nên hắn không thể phi hành.
Quả nhiên, đạo sĩ chạy tới trên núi, đến chỗ rừng rậm tách ra, phía trước bất ngờ xuất hiện một đạo quan nho nhỏ.
Đạo sĩ đi thẳng vào đạo quan, trở tay khép cửa lại. Tiểu Lôi lúc này mới đi ra khỏi khu rừng, đứng trước cổng đạo quan, ngẩng đầu nhìn thấy chiêu bài trên đạo quan, hắn nhịn không được trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc.
"Làm sao lại…. như vậy?"
Truyện khác cùng thể loại
272 chương
388 chương
125 chương
89 chương
119 chương
82 chương
4883 chương