Chí Tôn Vô Lại
Chương 258
Tiếng huýt gió rõ ràng không phải là của nhân loại, lại không giống là của loài cầm thú bình thường nào, mơ hồ có pha vài phần tiếng kim loại va chạm leng keng! Lập tức chỉ thấy trong đám mây hiện ra một bóng đen, trong nháy mắt đã giương cặp cánh bổ nhào xuống. Chỉ thấy cặp trảo sắc bén như câu, mỏ nhọn như sắt, cặp cánh giương ra có hơn hai thước dư, không ngờ lại chính là một con thần điêu thật lớn!
Con thần điêu kia vừa đáp xuống, cặp cánh vẫy động, lập tức nổi lên một trận cuồng phong. Trên lưng con thần điêu lại ẩn hiện hai bóng nhân ảnh!
Nói thì chậm nhưng thật sự rất nhanh, trận cuồng phong do con thần điêu kia mang đến đã phủ xuống đầu mọi người. Cặp cánh rung lên, xoay xoay hai cái đã tà tà đáp xuống, từ trên lưng con thần điêu nhảy xuống hai người, một trước một sau chạy tới. Người đi trước áo quần tung bay phất phới, phía sau là một bím tóc dài đen nhánh, là một cô gái. Cô gái này nhảy tới trước mặt Khương Đại Hồ Tử, vui vẻ kêu lên: "A gia, người đi nhanh quá, chúng con cỡi Tuyền Cơ Thú mà vẫn đuổi không kịp người đó."
Ở phía sau cô ta là một người trẻ tuổi sắc mặt ngăm đen, cả người mặc vải gai, trên lưng đeo một cái rương gỗ nho nhỏ.
Tiểu Lôi chỉ liếc mắt nhìn hai người một cái rồi lại lập tức đem sự chú ý tập trung lên mình con thần điêu kia. Vừa thoáng nhìn đã không khỏi ngạc nhiên!
Thì ra là con thần điêu kia không ngờ lại không phải là vật sống! Chỉ thấy nó vừa thu cặp cánh vào, bộ lông đen trên người không ngờ lại là từng lớp vảy sắt! Cặp cánh kia lại mơ hồ phát ra một thứ ánh sáng kỳ dị, dường như là màu sơn bóng. Thân người của nó rõ ràng là từ một thứ gỗ nào đó, toàn thân lại điêu khắc lên một thứ đồ án hoa văn quái dị! Càng khiến Tiểu Lôi kinh ngạc hơn chính là con thần điêu mặc dù không phải là vật sống, nhưng lại còn hơn vật sống! Chẳng những cặp cánh có thể thu lại, mà cổ lại còn phát ra tiếng gáy nhẹ, rồi mới cụp đầu xuống, an phận đứng yên một chỗ, chỉ là cặp mắt của nó trông rất sống động.
"Phu quân, đây chính là Tuyền Cơ Thú của Thiên Cơ Môn, chính là món sở trường cơ quan thú của Thiên Cơ Môn. Đây bất quá chỉ là trung phẩm thiết sí điểu mà thôi, không thể tính là hàng tinh phẩm được. Thiếp từng thấy qua môn chủ đời trước mang theo một con côn bằng điểu cực lớn, đó mới chính là thượng phẩm cơ quan thú tạo hóa vô sông." Diệu Yên nhìn thấy trong mắt Tiểu Lôi lộ ra vẻ hứng thú, mới nhỏ giọng giải thích bên tai hắn.
Tiểu Lôi thở dài nói: "Đồ trung phẩm đã thần diệu như vậy, thứ thượng phẩm kia tự nhiên lại càng thêm bất phàm… ài, đáng tiếc là hôm nay không thể kiến thức một chút."
Diệu Yên lắc đầu thở dài nói: "Cơ quan thú này tạo ra rất là phức tạp. Phu quân chàng xem, mấy cái hoa văn điêu khắc lên người nó, kỳ thật chính là một loại trận đồ pháp thuật thượng cổ. Cơ quan thú này có thể bay nhảy uốn lượn như vậy, toàn là dựa vào pháp lực của trận pháp vẽ trên đó duy trì cho. Kỹ xảo cỡ đó, thật sự là ảo diệu vô song. Chỉ là tạo ra một cơ quan thú thật không dễ dàng. Một cơ quan thú trung phẩm, không có thời gian ba năm năm cũng làm không ra. Còn thượng phẩm cơ quan thú, lại càng khó làm hơn… chỉ đơn giản là trận pháp vẽ trên người nó, sợ rằng không có tu vi pháp lực nhất định thì không có cách nào bố trí ra được. Thiếp xem ra, sau khi môn chủ đời trước qua đời, đương thế sợ rằng không còn ai có thể tạo ra được thượng phẩm cơ quan thú. Vị Khương môn chủ này, xem ra tu vi không thấp, tương lai nếu khổ tu tinh tiến, cũng chưa chắc không có cơ hội."
Ý trong đó chính là hiện tại vị Khương Đại Hồ Tử của Thiên Cơ Môn kia, sợ rằng không có bản lãnh làm ra một thượng phẩm cơ quan thú.
Mấy lời này của Diệu Yên mặc dù là nói cho Tiểu Lôi nghe, bất quá tính của Diệu Yên khi nói chuyện không có lén lén lút lút, mặc dù thanh âm không lớn, nhưng người bên cạnh đều nghe được hết. Trong lòng Khương đại hồ tử kinh hãi, không khỏi liếc mắt nhìn Diệu Yên, nghĩ thầm không ngờ cô gái này đối với sự tình trong bản môn lại rõ ràng như vậy, sợ rằng lai lịch không phải chuyện đùa!
Quả nhiên như Diệu Yên nói, cơ quan thú này chính là một đại kỳ quan của Trung Thổ huyền môn, bắt nguồn từ thời đại Chiến Quốc. Truyền thuyết kể rằng Lỗ Ban có thể chế tạo ra các máy móc cầm thú chạy được, bay được, sớm hơn so với cái gọi là thời đại máy móc của Tây Phương cả ngàn năm.
Bất quá cũng đúng như Diệu Yên vừa nói, chế tạo ra cơ quan thú vật thật không dễ dàng chút nào. Vị Khương Đại Hồ Tử này tu vi chưa đủ, nên vẫn không tạo ra được cơ quan thú thượng phẩm. Hai món cơ quan thú thượng phẩm của Thiên Cơ Môn, ngay trước khi vị môn chủ đời trước quy tiên, đã hạ lệnh thiêu hủy rồi! Chính bởi vì ông ta hiểu rõ đạo lý trong câu thất phu vô tội, hoài bích tự tội (dân nghèo vô tội, giữ ngọc mạng tội). Một món thượng phẩm cơ quan thú, giá trị thậm chí còn cao hơn một món pháp bảo tuyệt phẩm. Môn chủ đời trước của Thiên Cơ Môn sợ rằng sau khi mình qua đời, thực lực đệ tử trong môn hộ không đủ, sẽ khiến cho kẻ xấu dòm ngó tới bảo bối của bản môn, cho nên mới dứt khoát thiêu hủy, đẻ tránh đưa tới tai họa diệt môn.
Vậy mới nói kẻ nói vô tâm, người nghe hữu ý. Diệu Yên vừa nói ra chuyện này, lại khiến Khương Đại Hồ Tử cảm khái một hồi. Nữ tử trẻ tuổi kia thì lại có ý không vui, nhịn không được liếc mắt nhìn Diệu Yên, mở miệng nói tỏ vẻ không hài lòng: "Cô ta là ai chứ, bằng vào cái gì mà đánh giá chuyện của bản môn! Chúng ta không tạo ra được cơ quan thú, đối với cô ta có liên can gì chứ?"
Cô nàng nói mấy câu này thật nhanh. Đợi đến khi Khương Đại Hồ Tử muốn ngăn cản thì đã muộn rồi.
Diệu Yên đưa mắt nhìn cô gái đó, lãnh đạm cười một cái. Nàng là thân phận gì chứ, há có thể so đo với tiểu nữ tử này, cho nên cũng chẳng thêm nói lời nào.
Khương Đại Hồ Tử vội vàng trừng mắt nhìn cô bé tôn nữ của mình, rồi cười nói: "Hai vị đạo hữu đừng trách, con bé này từ nhỏ chỉ ở trong môn phái, không biết trời cao đất dầy. Ta lần này mang nó đi theo ra ngoài là để ngắm nhìn chợ búa thành thị, để khỏi cứ ở trong nhà như ếch ngồi đáy giếng, tự cao tự đại."
Cô gái kia gắt gỏng mím môi mím miệng, dậm dậm chân, xoay người đi.
Tiểu Lôi chỉ nhún vai, cũng không có để ý tới cô gái đó. Hắn giờ phút này đã không còn là một tên thiếu niên tào lao, cứ thấy con gái đẹp là mở miệng đùa bỡn, trêu chọc như trước nữa. Huống chi vẻ đẹp của cô gái này cùng lắm là trên trung bình mà thôi. Mặc dù có chút xinh đẹp, nhưng dường như so với cả đám hồng nhan tri kỷ của hắn, thì còn kém xa lắm. Tiểu Lôi từng trải đã nhiều, tự nhiên là sẽ không hạ mình tranh cãi với tiểu nữ hài này.
Khương Đại Hồ Tử lại kéo cô gái kia cùng với tên thiếu niên mặc đen kia tới rồi nói: "Còn không đi qua bái kiến cao nhân!"
Tên thiếu niên mặt đen thì có chút thành thật, lập tức khom người thi lễ. Chỉ có thiếu nữ kia lại hừ một tiếng, nói: "Bọn họ so tuổi với cháu cũng không lớn hơn bao nhiêu, là cao nhân gì chớ?"
Sắc mặt Khương Đại Hồ Tử trở nên xấu hổ, lập tức nổi giận nói: "To gan! Lời nói của a gia cũng không chịu nghe phải không? Sao lại có thể ở trước mặt cao nhân vô lễ vậy!"
Cô thiếu nừ này bình thường quá nửa là được nuông chiều thành thói, ngược lại ngẩng đầu lên nói: "Hừ, cháu vẫn không tin! Cái tên tiểu tử này ngay cả cơ quan thú cũng nhận không ra, cháu xem cũng rất là cô lậu quả văn, hiểu biết kém cỏi mà thôi!"
Khuôn mặt Khương Đại Hồ Tử đỏ cả lên, lập tức muốn phát tác. Diệu Yên lại chỉ thản nhiên nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Quỷ công tử năm đó mặc dù khả năng không đủ liệt vào trong Ngũ Phương cao nhân. Nhưng kỳ tài ngút trời của ông ta, lại được đám bọn ta công nhận là đệ nhất nhân thiên hạ về cơ quan biến chuyển. Ba trăm năm sau đó, các môn phái mộc tượng trong thiên hạ, đều lấy Thiên Cơ Môn làm đầu! Chỉ hy vọng là hậu nhân của ông ta, chớ nên để thanh danh tốt đẹp của ông ta tàn lụi. Người trẻ tuổi nóng nảy bực bội một chút cũng không kể là sai trái gì. Chỉ là cái phần tính tình tự đại, lại vị tất là có lợi."
Nói xong, nàng phất tay áo một cái, rồi xoay người kéo Tiểu Lôi đi về phía "Thượng Thiên Thê. Tiểu Lôi chỉ cười cười, quay sang thiếu nữ kia làm mặt quỷ một cái rồi mới theo Diệu Yên rời khỏi chỗ này.
Thiếu nữ kia giận đến trợn trừng mắt, vừa muốn nói gì đó, lại đột nhiên cảm thấy tên thiếu niên mặt đen kéo kéo mình hai lần. Cô nàng vừa muốn mở miệng hét lớn, lại bị ánh mắt của thiếu niên kia ra hiệu, liền đưa mắt nhìn, vẻ mặt không khỏi chấn kinh.
Trên một phiến nham thạch ở phía xa xa, vô thanh vô tích lưu lại một lan hoa ấn!
Lan hoa ấn này nhận thật sâu trên mặt nham thạch, sâu đến cả nửa tấc, vô cùng rõ ràng. Cánh hoa của đóa lan sinh động, trông rất có hồn, dường như mơ hồ đang hé nở vậy!
Đây chính là vừa rồi Diệu Yên trước khi đi, tiện tay phất ống tay áo một cái mà tạo ra.
Khương Đại Hồ Tử liên hồi thở dài, trong lòng có chút hối hận đã mang theo con bé nha đầu không biết trời cao đất rộng đến đây. Vốn tưởng mang nó theo để mở rộng tầm mắt, không ngờ nha đầu này vừa tới đã đắc tội đến hai vị cao nhân địa vị thần bí. Vừa muốn mở miệng giáo huấn nó hai câu, lại thấy vẻ mặt ủy khuất của nữ hài này, không khỏi trong lòng mềm nhũn ra, chỉ đành thở dài.
Lúc này mới thấp giọng nói: "Không cho phép nói chuyện lung tung nữa. Bằng không, sẽ bắt cháu về nhà trước!"
Sau đó mới chuyển người theo sau Tiểu Lôi hai người đi lên "Thượng Thiên Thê.
Đứng dưới "Thượng Thiên Thê, Tiểu Lôi dòm dòm Diệu Yên, trong ánh mắt lộ vẻ nhu tình. Diệu Yên bị hắn nhìn đến đỏ mặt, nhẹ giọng nói: "Phu quân, chàng nhìn cái gì vậy?"
Tiểu Lôi cười nói: "Ta đang nghĩ, Diệu Yên nàng năm đó tay áo phất phới, cứ như một tiên tử vậy. Đi trên con đường "Thượng Thiên Thê này, phong tư tuyệt sắc cỡ nào chứ…"
Diệu Yên hé miệng cười, cầm lấy tay Tiểu Lôi, nép người bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: "Chàng lại trêu chọc thiếp rồi. Năm đó xếp hạng nhất trong mục "Thượng Thiên Thê này, thiếp không phải là mạnh nhất đâu."
"Hả? Vậy là ai chứ?"
Diệu Yên cười cười, liếc mắt nhìn Tiểu Lôi, không nói lời nào.
Tiểu Lôi thở dài: "Ài, ta biết rồi. Tự nhiên là Khinh Linh Tử sư huynh rồi. Mặc dù hắn ta đã kiềm chế tính tình, nhưng lại ngạo khí dữ lắm Khi tỉ thí thì có thể sẽ ẩn tàng thực lực bản thân. Bất quá đối mặt với thứ truyền thuyết thiên cổ này, hắn ta há có thể không hăng hái tham gia chứ, cùng với cao nhân trong truyền thuyết kia tỉ thí cao thấp một lần." Trong lòng hắn lại nghĩ thêm một câu nhưng không có nói ra: thì ra tỉ thí giữa Ngũ Phương cao nhân trong thiên hạ, căn bản là tu hành giả trên thế gian mô phỏng theo tứ đại kỳ nhân năm đó mà sáng tạo ra. Tứ đại kỳ nhân mới thật sự là người sáng lập ra Tiên Lâm thịnh hội mới phải. Bản thân Khinh Linh Tử lại là người đứng đầu trong tứ đai kỳ nhân, mắt thấy đoạn truyền kỳ này trước mặt, há có thể không cảm thấy ngứa ngáy chứ?
Nghĩ tới đây, mới hỏi: "Kết quả thế nào?"
Diệu Yên hít một hơi dài: "Kết quả… Đạo huynh Khinh Linh Tử rất là giảo hoạt, hắn đi lâu hơn thiếp một chút, lại làm bộ như không chịu nổi phải bỏ cuộc. Bất quá thiếp đã nhìn ra trò giả bộ của hắn. Lúc đó hắn chỉ đi một phần ba đoạn đường, xem ra thì trong lòng đã xác định được kết quả như thế nào rồi, do đó lại giả yếu ẩn tàng thực lực."
Trong lòng Tiểu Lôi nhất thời phát sinh vài phần hào khí, nhìn lên Thượng Thiên Thê, không nhịn được nói: "Ài, đã như vậy, chắc là sư huynh nhất định đã có thể làm được! Chỉ bất quá hắn lại ẩn tàng thực lực, không muốn để mọi người biết mà thôi. Nếu hắn có thể làm được, ta cũng muốn thử xem sao!"
Rồi nhìn sang Diệu Yên nói: "Diệu Yên giỏi, pháp lực của nàng so với năm đó đã mạnh hơn không ít, đương nhiên đã có thể đi lên đó trong một canh giờ rồi phải không?"
Diệu Yên suy nghĩ một chút rồi trầm giọng nói: "Không biết nữa, tóm lại phải đi rồi mới biết."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Khương Đại Hồ Tử từ xa ở phía sau đã đi tới. Bất quá ông ta nhìn thấy hai người đang thầm thì to nhỏ, không dám tiến lại gần để nghe, chỉ đứng từ xa lớn tiếng mở miệng nói: "Hai vị đạo hữu, đang muốn thử lên Thượng Thiên Thê sao?"
Tiểu Lôi rất có hảo cảm đối với khí khái của ông già này, quay đầu lại cười nói: "Khương môn chủ cũng có ý thử một lần sao?"
Khương Đại Hồ Tử cười rộ, liên hồi quơ tay nói: "Không dám, không dám. Một chút pháp lực vụn vặt của tiểu lão đầu, chỉ đủ để quơ tới quơ lui cây búa thôi. Bản lãnh lên Thượng Thiên Thê này thì không có, sợ rằng đi chưa tới nửa đường đã lăn cù xuống rồi! Xương cốt già yếu này của ta, có thể chịu không nổi cú ngã này đâu. Ha ha ha…"
Liền ngay lúc đó, lại thấy một đạo kim quang từ sâu trong rừng phóng thẳng lên cao phía chân trời, lập tức trên thiên không phát xuất một tràng lân quang. Lân quang kia cực kỳ mỹ lệ, ngay cả đang lúc ban ngày ban mặt, cũng không che dấu được quang mang của nó. Tiểu Lôi cười nói: "Sao giữa thanh thiên bạch nhật lại có người bắn pháo bông vậy?"
Diệu Yên đưa mắt nhìn, sắc mặt có vài phần khinh thường, thản nhiên nói: "Hừ, đây là pháo lệnh của môn chủ Trung Sơn Thiên Cương Môn. Thiên Cương Môn lúc nào cũng vậy, áo quần lễ nghi hoa hoè hoa sói, chỉ là bản lãnh lại rất ư là tầm thường."
Lúc này từ phía xa xa nghe được một tiếng ngâm dài từ trong rừng truyền tới: "Đại mộng thùy tiên giác, bình thân ngã tự tri." (đại mộng nào ai biết, bình thân ta tự hay)
Ngâm nga câu này thanh âm trầm bổng, lại mang vài phần tiên phong, tiếp theo đó thì có vài bóng người từ trong rừng phất phới đi ra. Chỉ thấy hai tên đồng tử tóc để chỏm đi trước, cả người đều mặc đạo phục màu vàng. Đồng tử bên trái trong tay cầm phất trần, đồng tử bên phải lại cầm một cái hộp vuông. Một người phía sau thân người thon dài, đầu đội mũ kim quan, mình mặc trường bào bát quái, tướng mạo tuấn tú sáng lạng, ba chòm râu phất phới trước ngực. Hắn ta chân không chạm đất, thân người phiêu nhiên mà đi, một tay cầm râu, một tay cầm phiến quạt lông ngỗng, phảng phất như tiên nhân cưỡi gió mà tới, trên đường đi dường như lại còn ẩn hiện một làn vụ khí bạch sắc.
Tiểu Lôi đưa mắt nhìn, không khỏi thở dài nói: "Lãng phí, lãng phí! Người này bước đi mang theo hơi mù, nhìn bề ngoài thì rất là đẹp mắt, nhưng món "Hoá Vân Thuật" này mỗi bước đi đều lãng phí pháp lực, vậy mà cũng làm ra được."
Diệu Yên cười cười nói: "Có người thích mặt mũi bề ngoài hơn là bên trong. Thứ người này chính là Trung Sơn Thiên Cương Môn. Thiếp cũng không nhận ra bọn chúng. Nhưng có thể tham gia thịnh hội, vậy đương nhiên là môn chủ rồi. Lai lịch của Thiên Cương Môn thật ra cũng bất phàm, danh khí cũng không nhỏ, chỉ là cách làm việc không khỏi có chút phô trương màu mè thái quá. Chỉ là không ngờ môn chủ đời trước trong kỳ thịnh hội vừa rồi, thua cuộc xấu hỏ bỏ chạy. Một đại môn chủ sao lại làm ra cái việc như vậy chứ, thật là kỳ quái."
Tiểu Lôi cười nói: "Thiên Cương Môn? Sao ta nghe quen tai quá vậy? Hình như là đã từng nghe qua ở đâu rồi…"
Diệu Yên hé miệng cười cười, khẽ điểm vào trán Tiểu Lôi một cái: "Phu quân, hắn vừa rồi mới ngâm câu thi từ kia, chẳng lẽ chàng còn chưa biết sao?"
Tiểu Lôi cười nói: "Cái này thì ta biết. Đó là vào thời kỳ Tam Quốc, Chư Cát Khổng Minh Ngọa Long tiên sinh đã từng ngâm tại thảo lư…Ài, chỉ là thi từ của Ngọa Long tiên sinh lại bị cái tên tục nhân hắn nói ra, không khỏi có chút…."
Diệu Yên lại càng cười cười thần bí: "Phu quân, cái này là chàng nói sai rồi đó. Trên đời nay, có tư cách ngâm xướng câu thi từ này của Chư Cát Lượng, sợ rằng nói ra cái tên đó là có tư cách nhất đó… Bởi vì Thiên Cương Môn còn có một danh xưng khác, chính là "Chư Cát Môn" á!"
Chư Cát Môn?
Tiểu Lôi lúc này mới sửng sốt, lập tức nhịn không được bật cười nói: "Hắn là môn chủ Chư Cát Môn sao? Sao lại trùng hợp vậy! Cái này kêu là Lý Quỷ đụng phải Lý Quỳ! Nàng không biết chứ, năm đó ta làm giang hồ thuật sĩ đi lường gạt thiên hạ, chính là treo cái chiêu bài Chư Cát môn nhân đi khắp nơi kiếm cơm. Giang hồ thuật sĩ lường gạt trên thiên hạ, có chín phần là mạo hiểm dùng tiếng tăm của Chư Cát môn nhân. Nói như vậy, cái tên gia hỏa này chính là tổ sư gia của cái đám lường gạt trong thiên hạ. Ha ha ha ha…"
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
38 chương