Chí Tôn Vô Lại
Chương 227
"Chỗ này… không phải là Hỏa diệm sơn chứ?"
Tiểu Lôi hít một hơi chân khí, đứng trên bờ vực, cẩn thận cúi người xuống xem. Dưới vực sâu vạn trượng, biển lửa hung tợn, từng lưỡi lửa thò ra kéo vào, bốc lên cuồn cuộn, đứng ở trên cũng cảm thấy từng trận nhiệt khí bốc lên.
Tiểu Lôi nhìn kỹ, không ngờ lại phát hiện một thứ kỳ quái…
Ngay dưới chân hắn, còn có một bậc thang bằng đá dẫn xuống.
Bậc thang mặc dù dốc gần chín mươi độ nhưng đúng là bậc đá thật, nhằm thẳng biển lửa đi xuống…
"Xem ra không biết đây là con đường gì…" Tiểu Lôi cảm thấy nhức đầu, chẳng lẽ con đường này dẫn vào biển lửa?
Nhưng hắn có thể chắc chắn lửa bên dưới chính là tam muội chân hỏa, vượt xa lửa thường, ngọn lửa bốc lên cuồn cuộn, sức nóng mãnh liệt hắn tuy là bán tiên chi thể không sợ phàm hỏa, có tính kháng hỏa cao, nhưng nhìn tình cảnh này nếu hỏa diễm phun lên người thì không sao, ngay cả đau cũng không hề, nhưng đi vào trong một biển lửa lại là chuyện khác!
Biển lửa ở dưới không biết đã có bao lâu rồi, không biết sâu bao nhiêu, chỗ nào mới là điểm cuối? Bây giờ ở địa phương kỳ quái này, muốn bay cũng không được, chạy trên hai chân làm sao nhanh được?
Một lúc thì còn chịu được, nhưng vạn nhất phải chạy vài giờ thì sao? Hoặc giả phải chạy trong sơn động quanh co này mất một hai ngày thì sao?
Nhìn xuống dưới, sợ rằng người thép xuống dưới cũng bị thiêu rụi!
Nhưng Tiểu Lôi lại vốn liều lĩnh, đường phía trước đã có, nhưng vừa quay đầu nhìn lại phía sau lập tức biến sắc, kêu khổ không thôi..
"Mẹ nó... chuyện gì xảy ra thế này?"
Toàn bộ sơn lộ đằng sau đã vô thanh vô tức biến mất, chỉ thấy vách núi trơn nhẳn, làm gì còn đường?
"Hừ, lên trời không đường, xuống đất…xuống đất con mẹ nó!" Tiểu Lôi phì một tiếng.
Hắn trầm tư chốc lát rồi thở dài, thử thả chân thăm dò đã thấy lửa liếm dưới chân, mặc dù lửa còn rất xa chân hắn đã phải rút nhanh chân lại.
Hắn đột nhiên nhảy dựng lên, hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời mắng to: "Gã ô quy vương bát đản nào dám trêu đùa lão tử! Cho một con đường, định bắt lão tử chui qua đống lửa a! Ngươi thích nướng thịt người phải không? Hay định bỏ lò những gã đẹp trai? Hôm nay nóng thế này, đốt một đống lửa to thế này, chắc thế nào cũng được một bữa no!"
Hắn càng chửi càng hăng, cuối cùng mang toàn bộ ngôn ngữ thô tục đầu đường xó chợ mang ra xài hết, chửi được nửa canh giờ khoanh chân ngồi trên mặt đất, không ngừng thở dốc nhưng vẫn không ngừng chửi loạn xạ.
Lửa bốc dưới chân ngày càng nóng, Tiểu Lôi mắng xong một trận càng thấy khó chịu, miệng lưỡi khô khốc.
Hắn đang cuồng nộ bỗng nghe thấy một thanh âm từ bốn phương tám hướng truyền đến: "Tiểu tử cuồng vọng…"
Âm thanh này kéo dài, không phân biệt rõ phương hướng từ đâu tới, phảng phất khắc sâu trong tâm linh của Tiểu Lôi
"Ai?" Tiểu Lôi mắt sáng ngời hỏi.
"Ngươi có muốn ra không?"
Tiểu Lôi mắng: "Nói nhảm! Đương nhiên muốn! Ngươi đến đây thử quay vịt mà coi!"
Thanh âm kia không nóng nảy, pha lẫn tiếng cười: "Nếu muốn ra ngoài, ngươi phải tự mình động thủ"
Tiểu Lôi lại cười lạnh nói: " Ngươi rốt cục là người thế nào, mang ta đến cái chỗ kỳ cục này là ý gì?"
Âm thanh kia lại cười nói: "Ngươi muốn biết thì đến gặp ta. Ngươi có thể đi tới, cũng có thể quay lại. Ngươi quay trở lại sơn động vừa nãy ta sẽ gặp ngươi tại động khẩu, nếu ngươi đi vào trong, đi đến cuối, có thể gặp được ta. Đi như thế nào, ngươi tự mình lựa chọn đi!"
Tiểu Lôi suy nghĩ một chút, lớn tiếng nói: "Nói nhảm, ngươi chặn mất đường, ta đi về thế nào? Phía trước là một biển lửa, dù ta không sợ lửa, nhưng nếu vào trong đó ta không chịu đựng nổi"
Thanh âm kia lại cười nói: "Nếu như vậy, ta sẽ nói cho ngươi biết về dưới đáy để ngươi tự mình lựa chọn"
Dừng một chút, Tiểu Lôi nghe thấy thanh âm kia nói tiếp: "Nếu ngươi quay đầu lại, từ chỗ này tới sơn động, vách núi này dầy hai trăm bốn sáu thước, nếu ngươi đi tới, dưới chân sẽ có đường, ngươi xuyên qua biển lửa có thể thấy ta… nhưng ngươi hãy nghĩ kỹ, trong biển lửa này phương hướng trăm ngàn kỳ quái, quanh co ngoắt ngoéo vô cùng, nếu tìm được đúng phương hướng phải chạy với tốc độ nhanh nhất, phải mất ba ngày ba đêm. Nếu ngươi lầm hướng, sợ rằng tám mười ngày cũng không ra được. Bộ y phục trên người ngươi chính là làm từ chất liệu tiên gia, có thể ở trong lửa ba ngày ba đêm không bị thương. Nhưng qua thời gian đó sẽ không bảo hộ được ngươi nữa. Nếu ngươi nghĩ kỹ, tự mình lựa chọn đi"
Tiểu Lôi thấy miệng đắng ngắt, rên rỉ nói: "Ba ngày ba đêm? Thân thể lão tử mặc dù có nhiều pháp môn, nhiều nhất là chịu được nửa canh giờ, nếu quá sẽ bị thương, quá hai canh giờ bị thiêu mất một nửa da thịt, quá bốn canh giờ một nửa huyết nhục sẽ bị thiêu hóa, quá năm canh giờ xương cốt bị thiêu hết. Nếu đi nhầm, đừng nói đến tám mười ngày, chỉ cần hai ngày ta sợ rằng đã bị thiêu đến tro cũng không còn!"
Dừng một chút, hắn lớn tiếng nói: "Đi về phía trước phần thắng ít quá, ta chọn quay lại! Hừ, ba trăm thước đá, ta sẽ mở ra một con đường. hắc hắc, thế gian vốn không có đường, nhiều người đi tất thành lộ! Tiểu gia sẽ làm riêng một con đường"
Nói xong, hắn niệm khẩu quyết, ngửa tay, xuất ra "Chưởng tâm lôi" một loại pháp thuật của đạo gia, làm ra một thứ tạc đạn, để nổ tung một sơn đạo không khó. Pháp lực toàn thân vẫn lưu chuyển, nhưng tới lòng bàn tay không thể nào phát ra được, lòng bàn tay đã đỏ sẫm lại, một đạo thiểm điện lẽ ra phải xuất ra, nhưng chỉ thấy xì một tiếng và xuất ra một ít khói…
Tiểu lôi cả kinh, cuống quýt vận pháp lực, nhưng chưởng tâm lôi vốn dễ dàng sử dụng nay không thể xuất ra lấy nửa phần.
"Chuyện gì thế này?" Tiểu Lôi mắng: "Cái địa phương quỷ quái, lão gia ta đã không bay được, thế nào lại cũng không thi triển được pháp lực nữa!"
Thanh âm kia cười nói: "Pháp thuật ư, trong động phủ của ta ngươi không thể dùng được, nếu ngươi muốn ra ngoài phải tự mình đào. Nơi đây ngoài ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, còn có phong hỏa lôi điện, ngươi đều không dùng được"
Tiểu Lôi tức đến muốn nhảy dựng lên: "Kim mộc thủy hỏa thổ không thể dùng, phong hỏa lôi điện cũng không thể. Ngươi khác nào bảo ta dùng tay mà đào! Cho ta một cái xẻng đi!"
Thanh âm kia cười: "Nếu ta cho ngươi một cái xẻng cũng vô dụng. Vách núi này chính là ngũ sắc huyền thạch, tam muội chân hỏa tầm thường không thể thiêu được, trừ phi là bảo bối bằng huyền thiết do tiên gia luyện chế mới mở được. Ta tìm đâu cho ngươi được loại xẻng bằng chất liệu như thế?"
Tiểu Lôi tức giận mắng to: "Ngươi một lòng muốn đẩy ta vào chỗ chết!"
"Tiểu tử chớ nói bậy, nếu muốn mạng ngươi, một chưởng là đủ rồi. Ta đã mất một trăm viên kim đan để mang ngươi tới đây, bớt sàm ngôn đi, ngươi hãy nghĩ đi, nên dựa vào chính mình!"
Tiểu Lôi nói thêm vài tiếng, thanh âm kia không hồi đáp lại.
Hắn đành thúc thủ ngồi trên mặt đất, lo nghĩ nửa ngày rồi nhảy dựng lên tiến lại điều tra con đường bây giờ đã biến thành phiến vách núi. Hắn trụ vững, hét lớn một tiếng, dùng song chưởng đánh vào tường đá…
Nghe oanh một tiếng, sơn động rung lên, trên mặt vách đá xuất hiện một lỗ to, mảnh vụn bay tứ tung, trên đầu đá rơi xuống rào rào.
Tiểu Lôi đánh liên tiếp ba chưởng, mỗi chưởng đều phát toàn lực, đều là "phá sơn không" lợi hại vô địch, tam chưởng xuất ra quả nhiên khai sơn phá thạch, vách núi hiện ra một hố sâu khoảng hai thước, Tiểu Lôi thấy đau tay không dám đánh nữa.
"Hừ, vách núi tà môn này thật cứng!" Hắn ho vài cái trong làn bụi mù, xoa nắn bàn tay bị đau.
Pháp lực của hắn hiện giờ có thể một chưởng đánh thủng một bức tường thành!
Thanh âm kia nói không sai, vách đá này quả nhiên cứng rắn, mình lao lực đánh ra ba chưởng mới khoan được hai thước, còn những hơn hai trăm thước nữa, phải đánh hơn ba trăm chưởng nữa?
Chơi cái trò gì đây? Bây giờ không thể dùng pháp thuật, sử dụng một đôi nhục chưởng mà phá, Phá sơn không đã là loại chưởng pháp lợi hại nhất cơ thể sử dụng, mặc dù lợi hại kinh người nhưng tiêu hao sức lực lớn, hắn nhiều nhất chỉ đánh tối đa được ba chưởng, nếu là ba trăm chưởng thì đánh đến ngày nào? Chỉ sợ đào không quá ba mươi thước đã mệt chết rồi.
Quay đầu nhìn lại biển lửa dưới chân, Tiểu Lôi trong lòng đã thực sự không giữ được chủ ý nữa.
Bộ y phục trên người này có thể chịu đựng được ba ngày ba đêm, nhưng nếu quá thời hạn đó mà không ra được? khác nào bị thiêu chết?
Cúi đầu suy nghĩ một khắc, Tiểu Lôi đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, tự nói: "Ta làm sao vậy? Bình thường ta trời không sợ đất không sợ, bây giờ học được chút pháp thuật lại nhát gan hơn! Hừ, không biết xuyên qua lửa thế nào, lão gia ta đi qua cho ngươi xem!"
Nói xong, hắn nhìn kỹ vách đá, hít thật sâu: "Vịt quay thì kệ vịt quay, lão gia tới đây!" nói rồi thuận theo phương hướng của thềm đá nhảy xuống…
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
38 chương