Chí Tôn Vô Lại
Chương 225
"Ầm…"
Gỗ vụn bay tán loạn, trong trung tâm của sơn cốc một điểm kim quang bạo xuất, theo đó là một luồng khí màu vàng bùng tỏa ra, phàm là cỏ cây trong sơn cốc bị luồng khí này đi qua đều hóa thành phấn mạt, đất đá to nhỏ trên mặt đất đều nát bấy.
Luồng khí này tính từ trung tâm sơn cốc phải khuếch tán ra chừng hai mươi thước, khi bụi đất tan hết, trong sơn cốc đã hiện lên một mảnh đất trống, trên mặt đất có một cái hố nông chừng nửa tấc.
Ở giữa, còn có ba người Diệu Yên, Tiên Âm, Độc Lang Quân sắc mặt ngưng trọng, Diệu Yên và Tiên Âm tự nhiên là hai mắt tóe lửa, Độc Lang Quân lộ vẻ khẩn trương. Ba người đều có kim quang hộ thể, ngón tay Tiên Âm hơi run rẩy, một tay đặt sau lưng, một giọt huyết châu từ đầu ngón tay chảy lặng lẽ chảy xuống, hiển nhiên nàng đã bị thương.
Sợi dây thừng đen của Diệu Yên đã đứt một nửa, giờ đây sợi dây chỉ còn một đoạn ngắn, sắc mặt ẩn chứa sắc vàng nhàn nhạt.
Nhưng bộ dạng mỏi mệt và bị tiêu hao lớn nhất lại là người có pháp lực mạnh nhất, Độc Lang Quân.
Độc Lang Quân sắc mặt hơi tái, tăng bào đều rách nát, đôi bạch mi nhíu chặt, song thủ chắp lại trước ngực nhưng từ cánh tay trở xuống, tay áo đều tan thành phấn bay đi, trong chưởng tâm hai tay lộ ra một chuỗi phật châu, ông ta ho khan một tiếng, thở một hơi dài, khóe miệng rỉ máu nói: "Pháp lực của hai vị nữ thí chủ thật là ghê gớm!"
Kể ra, Độc Lang Quân đã hao tổn phần lớn công lực, hai người Diệu Yên Tiên Âm đều có thể tập trung toàn bộ tinh lực để liều mạng, nhưng Độc Lang Quân ở giữa lại vừa muốn hai người phân khai, vừa không thể xuất thủ thực sự đả thương các nàng – chuyện đó có dễ dàng không? tu vi Tiên Âm và Diệu Yên đều đỉnh cao, hai người cùng liều mạng, ai có thể dễ dàng phân khai?
Vừa rồi Độc Lang Quân hỗ trợ Tiên Âm một lúc, rồi lại hỗ trợ Diệu Yên, để phân khai họ, ông ta đã sử dụng pháp lực của mình để đối kháng công kích của hai người, không ngờ các nàng định tự nổ tung, may có Độc Lang Quân ở giữa hóa giải, nếu không sợ rằng cả đỉnh núi đều bị san thành bằng địa.
"Hai vị đánh đủ chưa?" Ngữ khí của Độc Lang Quân đã có vài phần tức giận.
Tiên Âm điều hòa nội lực, nói: "Hừ, hôm nay không phải là ả tử thì ta vong!"
Nói xong câu này nàng tự mình cảm thấy kỳ quái, dựa theo lý thuyết, không biết tại sao trong lòng càng lúc càng thù hận Diệu Yên? Vừa rồi những lời bất cộng đái thiên từ miệng thốt ra, dường như thật quá tự nhiên.
Diệu Yên cũng cười lạnh: "Muốn ta chết, vị tất đã dễ dàng như vậy! Tiên Âm, ngươi mau nói ra phu quân ta ở nơi nào! Nếu không ngươi đừng mong sống sót rời khỏi nơi này!"
Tiên Âm sắc mặt đỏ hồng, nghiến răng nói: "Không biết, ta không biết, dù ta biết cũng giết ngươi rồi mới nói!"
Lời chưa dứt, thân hình nàng bốc lên, y phục bạch sắc giống như một đóa bạch liên hoa, bắt đầu tung bay giữa không trung, ngón tay liên tục điểm ra, từng đợt kim quang bắn ra ngoài giống như vạn đạo kim xà.
Diệu Yên cười lạnh một tiếng, đơn chưởng kết thành một đóa hoa lan, tay kia dẫn theo một luồng lực đạo nhu hòa, từng vòng tròn xuất hiện từ lòng bàn tay nàng, đánh bật từng đạo kim quang .
Pháp lực Tiên Âm so với Diệu Yên yếu hơn một chút, bây giờ lại càng chịu thiệt vì đã mất đi một chút tâm trí, điều này mới là tối quan trọng.
Nếu là trước đây, hai người đã đánh nhau hàng trăm năm rồi, quá hiểu biết về nhau, đối phương nhất cử nhất động, nhất chiêu nhất thức đều thuộc nằm lòng, nhưng dần dần Tiên Âm quên mất kinh nghiệm thực chiến của Diệu Yên. Diệu Yên ngược lại vẫn nhớ rõ thói quen ra tay của Tiên Âm, nên chiếm rất nhiều tiện nghi.
Mắt thấy hơn mười đạo kim quang bị đối phương hất văng rồi đột nhiên bắn ngược trở lại, Tiên Âm gầm lên một tiếng, song chưởng mở ra, thân hình giữa không trung giống như một con chim đại bàng, song chưởng xuất ra một đoạn hỏa liên rất dài, đoạn xích hỏa này vòng quanh người nàng vài vòng sau đó rít lên một tiếng bay ra ngoài.
"Muốn liều mạng à!" Diệu Yên cười lạnh, thân mình không lùi mà lại tiến, hướng về phía Tiên Âm vọt tới, đoạn xích hỏa trong không trung tựa hồ bay sát cơ thể Diệu Yên nhưng không làm nàng thương tổn được nửa phần. Nhân ảnh Diệu Yên chợt lóe lên trong không trung, chỉ để lưu lại một bóng mờ, Tiên Âm trong lòng trầm xuống, cảm thấy lạnh ở sau lưng, rồi vọng đến tiếng của Diệu Yên: "Tiên Âm, ngươi thật sự thụt lùi nhiều rồi!"
Lập tức một chưởng áp lên hậu tâm Tiên Âm, nàng chỉ cảm thấy cơ thể run lên, hậu tâm đau nhức, một chưởng của đối phương tựa hồ đánh tan lớp kim quang hộ thân, cơ thể nàng lảo đảo về phía trước, miệng phun máu, nhưng không né tránh, phách một chưởng về phía sau, Diệu Yên cười hắc một tiếng: "Thật ác độc, vẫn như lúc xưa!"
Một chưởng Tiên Âm đánh vào khoảng không, biết là bất hảo lập tức nhanh chóng bay ra ngoài.
Nguyên trình độ hai người không khác biệt nhiều, kỳ thực vốn tương đương, nhưng Diệu Yên đối với thủ pháp của Tiên Âm thập phần quen thuộc, trong khi Tiên Âm lại quên hết thảy nên đối phó rất chật vật.
Cơ thể Diệu Yên hóa thành một đạo tàn ảnh, chân thân đích thực hiện ra bên trái, ngón tay bấm thành hình hoa lan, đang định co lại bắn ra ngoài, Độc Lang Quân đã tới rất nhanh bên nàng, trầm giọng nói: "Nữ thí chủ hạ thủ lưu tình!", nói xong đơn chưởng đánh bật tay Diệu Yên đi.
Diệu Yên biết khó có thể thắng được, lập tức lui về sau một chút, lạnh lùng nói: "Không phải ta muốn đánh, mà là nàng ta muốn liều mạng"
Độc Lang Quân thở dài nói: "Ta biết"
Lúc này Tiên Âm đã điều hòa được khí tức, mắt thấy Diệu Yên bị Độc Lang Quân níu kéo, liền chuyển thân phách chưởng, Độc Lang Quân nghiêng người, cũng không chuyển thân, trở tay đỡ một chưởng.
Tiên Âm cảm giác trong chưởng tâm của đối phương có một cỗ hấp lực cường đại truyền đến.
"Hừ! Tên hòa thượng nhiều chuyện khá lắm!" Trong lòng Tiên Âm bắt đầu tức giận, mặc kệ tất cả huy động pháp lực.
Diệu Yên hừ một tiếng, cơ thể trên không trung lùi lại một chút, nửa đoạn dây thừng từ tay áo bắn về phía Tiên Âm, nhưng cũng bị Độc Lang Quân ở giữa giữ lại.
Ba người lại giằng co một lần nữa, lại biến ra Tiên Âm Diệu Yên đứng hai bên, Độc Lang Quân ở giữa, tay trái đè lên tay Tiên Âm, tay phải nắm dây thừng của Diệu Yên.
Độc Lang Quân đột nhiên hống to: "ô ai….Khai!!!"
Từ này rơi vào tai Diệu Yên Tiên Âm khiến tâm thần hai người chấn động mạnh, đều lùi về phía sau, Độc Lang Quân nhân cơ hội này, thấy Tiên Âm bây giờ là người yếu nhất liền bắn ra một đạo chỉ kim quang, định chế phục Tiên Âm trước, rồi bảo mọi người ngồi lại nói chuyện.
Tiên Âm mặc dù bị hắn dùng Kim Cương Hống của Phật môn chấn nhiếp tinh thần, nhưng dù sao một thân tu vi vô cùng cao, thủ pháp định thân của Độc Lang Quân làm nàng dừng giữa không trung, nên đành phải lui lại, Độc Lang Quân bất đắc dĩ xuất ra phật châu, trong không trung hóa thành một vòng kim cương, chế trụ Tiên Âm. Sắc mặt nàng cuồng nộ quát: "Tặc hòa thượng! Ngươi cũng dám khi dễ ta!"
Song chưởng của nàng áp lên Kim Cương Quyển, dụng lực gỡ ra, Kim Cương Quyển mặc dù là pháp bảo lợi hại, nhưng khó có thể gây khó dễ cho cường giả như Tiên Âm, bị nàng gỡ ra. Lúc này, Độc Lang Quân lại bồi thêm một chỉ, lần này Tiên Âm đang bị kim cương quyển quấn lấy, không thể tránh né, rốt cục bị điểm trúng, bất đắc dĩ thở hắt ra, cơ thể đã bị chế trụ.
Diệu Yên không ra tay, chỉ hạ thân xuống, nhìn đối phương cười giả lả.
"Nữ thí chủ, có thể dừng tay được không?" Độc Lang Quân thở dài, chắp tay nói với Diệu Yên.
"Ta hiện giờ không có hứng thú giết nàng ta, chỉ là không biết phu quân đang ở nơi nào, nếu nàng chịu nói, ta tự nhiên buông tha"
Độc Lang Quân gật gật đầu, liếc mắt nhìn Tiên Âm: "Nữ thí chủ, ngươi nói đi"
Tiên Âm bị pháp thuật của hắn khống chế, lập tức từ linh tuệ phách xuất ra một chút pháp thuật định hóa giải Định Thân Pháp của đối phương, miệng lạnh lùng nói: "ta làm sao biết được phu quân của nàng sống chết ra sao!"
Độc Lang Quân nhíu mày nói: "Nữ thí chủ, là người không đúng rồi. Tiểu Lôi bị thứ gì đó cuốn đi, người trông coi hắn, ta đi mời phu nhân của hắn tới, bây giờ không thấy hắn, chúng ta biết hỏi ai?"
Tiên Âm nghiến răng nói: "Ta cho dù biết cũng không thích nói cho nàng ta! Hễ nhìn thấy nàng ta trong lòng ta mất cả hứng thú!"
Không hiểu tâm lý nữ nhân, Độc Lang Quân ngán ngẩm không nghĩ ra điều gì, đột nhiên Diệu Yên chậm rãi bước tới, hắn tưởng nàng muốn ra tay liền ra phía trước cản trở.
"Bà La Na Tề, ta sẽ không đả thương nàng ta" Diệu Yên lắc đầu.
Nàng liếc nhìn Tiên Âm, trong sự ngạc nhiên của Tiên Âm và Độc Lang Quân, thấp người vái dài, hạ giọng nói: "Tiên Âm, mặc kệ ta và ngươi ân oán ra sao, ta chỉ cần biết phu quân ta ở đâu, việc giữa ta và ngươi sau này nói sau, bây giờ coi như ta cầu ngươi!"
Nàng cúi đầu rất thấp, cái vái này khiến Tiên Âm kinh ngạc không tưởng được!
Tiên Âm mặc dù bây giờ không nhớ tới ân oán giữa hai người, nhưng trong tiềm thức còn hận Diệu Yên hơn, huống hồ nói về trước đó, hai người đã tranh đấu hàng mấy trăm năm, từ trước đến giờ không có chuyện ai nhường nhịn đối phương lấy một lần! Hai người đều tính khí ngoan cường, muốn các nàng chết thì dễ, nhưng bảo cúi đầu trước đối phương thì chỉ là vọng tưởng!
Lúc này Diệu Yên trong lòng lo lắng cho sự an nguy của Tiểu Lôi, không tị hiềm cúi đầu vái, là lần đầu tiên trong vòng mấy trăm năm tranh đấu giữa hai người, Tiên Âm mặc dù trí nhớ mất đi, nhưng thấy Diệu Yên bái trước mặt, trong lòng đột nhiên sinh ra một chút tư vị, tựa hồ có chút chua xót, pha lẫn cảm thán, sự tức giận trong lòng cũng giảm đi vài phần.
"Ai cần ngươi phải cầu! Ta nói không biết là không biết!"
Độc Lang Quân thở dài nói: "Vừa rồi ngươi và Tiểu Lôi ở nơi này, đột nhiên không thấy hắn đâu, ngươi có biết chuyện gì xảy ra không?"
Tiên Âm trầm mặc vài giây, cuối cùng thở dài, vô lực lắc đầu nói: "ta… ta thực không biết, vừa rối tình huống rất quái lạ…"
Thở gấp vài hơi, nàng ngẩng đầu nói, ngữ khí lạnh như băng: "Vừa rồi ta còn ở chỗ này trông chừng hắn, nhưng ta vừa ngồi vận khí một hồi, đột nhiên pháp lực toàn thân đều bị cấm chế, từ đầu đến cuối ta không nhìn thấy thân ảnh của đối phương, càng không nghe thấy thanh âm của đối phương. Kẻ tập kích cực kỳ giảo hoạt, chế ngự ta, ngay cả một chút dư lực phản kháng cũng không có. Ta bị hắn đặt dưới tàng cây, đợi khi các ngươi trở về mới có thể giải khai được Định Thân Pháp trên người ta"
Diệu Yên và Độc Lang Quân nghe xong trong lòng đều chấn động, nhìn nhau thấy trong mắt đối phương vài phần khiếp sợ.
Chế phục Tiên Âm?
Hai người tự nghĩ pháp lực của mình cao hơn Tiên Âm một chút, nếu muốn đánh bại hay chế trụ nàng không phải là việc khó, nhưng nếu nói một chiêu chế trụ Tiên Âm, làm nàng không một chút hoàn thủ thì hoàn toàn là điều không thể làm được.
Mặc dù đối phương dùng thủ đoạn tập kích, nhưng dù sao cũng thật đáng sợ
Tiên Âm ngữ khí lạnh lùng: "Mặc dù ta không cam lòng nhưng có thể khẳng định, kẻ tập kích ta mang tiểu tặc tử kia đi, pháp lực cao hơn ta rất nhiều! Chẳng những có thể một chiêu chế trụ ta, mà còn mang theo tên tặc tử đó. Hừ, tên tiểu tặc tử đó trên người còn có bao nhiêu linh phù, còn có cái gì trong chưởng tâm, nhưng hắn có thể vô thanh vô tức mang hắn đi…
Diệu Yên và Độc Lang quan suy tư chốc lát, thật nghĩ không ra kẻ nào đã nhân cơ hội mang Tiểu Lôi đi, nghĩ đi nghĩ lại đều không nghĩ ra điểm nào.
"Phu quân ta mặc dù có cừu gia, nhưng trong đó không có loại cao nhân lợi hại kiểu này," Diệu Yên lắc đầu nói: "Nếu không phải là cừu gia, thì quá nửa là giống như ngươi nói, là do bảo bối gì đó ở sơn cốc này"
Độc Lang Quân trầm ngâm giây lát, thở dài sườn sượt: "Bần tăng cũng không hiểu sự tình này, xem ra phải đi tìm sư phụ phục mệnh mới có thể định đoạt được"
Nói đến đây, ông ta liếc mắt nhìn Diệu Yên, lại nhìn Tiên Âm thăm dò.
Diệu Yên lập tức hiểu ý tứ đối phương: "Ngươi yên tâm di, ta và nàng mặc dù có chút ân oán, nhưng bây giờ nhìn hình dáng nàng, cho dù ta ra tay với nàng thì thắng cũng chẳng có ý nghĩa gì
Độc Lang Quân gật đầu, đến bên Tiên Âm khoanh chân ngồi xuống, điểm vào sau lưng Tiên Âm vài cái, Tiên Âm hự một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, chậm rãi ngã xuống.
"Đêm nay nàng bị thương không nhẹ, bần tăng dùng Định Thân Pháp chế trụ nàng không được lâu, đợi nàng giải thoát được lại lập tức muốn động thủ ngay, bần tăng đành phải làm nàng ngất đi, để nàng ngủ vài ngày. Nàng thổ ra một ngụm huyết ứ đọng, nội tức đã lưu thông một chút, nghỉ ngơi vài ngày là nội thương có thể khôi phục được bảy tám phần rồi"
Diệu Yên tư lự gật đầu nói: "Tốt, ta tuyệt không gây khó dễ cho nàng là được. Đại sư lần này trở về thỉnh bồ tát đi… chỉ là…"
Độc Lang Quân mỉm cười nói: "Bồ tát tựa hồ rất coi trọng Tiểu Lôi, hắn chính là kẻ hữu duyên mà Bồ tát nhắc đến, huống hồ trong tay hắn có món đồ cũng là chí bảo của Phật môn ta"
Hai người nói thêm vài câu, thanh âm càng ngày càng nhỏ lại…
Khi hai người nói chuyện, trên đỉnh đầu có một đám mây đen lặng lẽ tiến lại, dần bay thấp xuống, càng lúc càng thấp…
"Hừ! Yêu nghiệt phương nào!" Độc Lang Quân sắc mặt đột nhiên trầm xuống, trong mắt hiện lên tinh mang, cơ thể đột nhiên phình to lên ba lần, điểm một thủ chỉ, một viên phật châu bắn lên không trung, trên phật châu mang theo một đoàn kim khí, giống như một đạo lưu tinh trong đêm.
Trong đám bây giữa không trung lập tức truyền lại một tiếng kêu đau đớn, tựa hồ hơi khàn khàn.
Ngay sau đó thấy trong đám mây, một thân ảnh màu đỏ máu chật vật chạy trốn về phía bắc. Diệu Yên cười lạnh nói: "Muốn chạy!"
Nàng chỉ nói hai từ nhưng hai từ vừa kết thúc, thân thể đã ở ngoài ngàn mét, hướng về thân ảnh nọ, đơn thủ vận kiếm quyết, một đạo kiếm khí bắn đi.
Thân ảnh phía xa "ai nha" một tiếng, một thanh âm yếu ớt bay tới: "Pháp thuật phái Tiên Sơn! Hắc hắc, nguyên lai là Tiên Âm tiên tử… sự tình hôm nay Thánh Huyết Tông ta ghi nhớ, nhất định sẽ tìm Tiên sơn phái các ngươi tính sổ!"
Thanh âm này càng lúc càng nhỏ, về cuối tựa hồ không nghe rõ, hiển nhiên đối phương tốc độ cực nhanh, chỉ trong thời gian ngắn đã bay xa rồi.
Diệu Yên sắc mặt ngưng trọng, nhìn lên đám mây đen trên trời, trong đầu đầy suy nghĩ.
"Thánh Huyết Tông…" Độc Lang Quân nhíu mày: "Hóa ra là yêu nhân của Thánh Huyết Tông.. người vừa rồi có thể từ trên không trung nhìn lén lâu như vậy mới bị chúng ta phát hiện, sợ rằng tu vi không thấp… trong Thánh Huyết Tông không ngờ lại có cao nhân có tu vi như vậy"
Diệu Yên nghiến răng nói: "Hừ, bọn yêu quái Thánh Huyết Tông.. hắn đã ở chỗ này nhìn trộm, vậy sự tình của phu quân ta có quan hệ tới bọn họ"
Độc Lang Quân nghiêm mặt nói: "Nữ thí chủ, yêu nhân của Thánh Huyết Tông không được chính đạo dung nhập, bần tăng cũng sẽ không để yên."
Diệu Yên ngắt lời hắn, lạnh lùng nói: "Cái gì chính đạo hay không chính đạo, chính đạo của ngươi có cách của các ngươi, ta tự nhiên có cách tìm phu quân của ta, mỗi người tự làm lấy"
Nàng lạnh lùng thầm nghĩ: "Thánh Huyết Tông, ta mặc kệ các ngươi có phải là bắt đi phu quân của ta hay không, đều không tránh khỏi trách nhiệm! Hừ! Người trong chính đạo làm việc lề mề, hay là ta tự mình đi tìm phu quân!"
Nghĩ vậy, nàng hướng về Độc Lang Quân xua tay áo, nói lớn: "Đại sư đi gặp lệnh sư, tiểu nữ tử có chút việc phải làm, xin cáo từ!"
Nói xong, không liếc mắt đến Độc Lang Quân, lại càng không nhìn Tiên Âm trên mặt đất, thân thể phiêu diêu bay đi.
Phương hướng của nàng mờ mờ như định đến Mang Sơn.
Phải biết rằng trong lòng Diệu Yên đã tức giận rồi.
Nàng bây giờ, mặc dù đối với Tiên Âm có trăm năm ân oán, có thể bỏ qua, nhưng toàn bộ trái tim đều đặt trên người Tiểu Lôi, hắn đã trở thành điểm yếu duy nhất của nàng!
Phải biết rằng nàng không chỉ là Diệu Yên, nữ nhân của Tiểu Lôi, trước khi gặp hắn nàng đã thống suất vạn yêu. Ngay cả Vạn Yêu Vương cũng cam lòng nghe lệnh của nàng!
"Hừ, Thánh Huyết Tông, ta sẽ đem toàn bộ người của các ngươi ra giết sạch sẽ,… ta là ai! Ta là Diệu Yên! Ta không phải là Tiên tử Tiên sơn phái, mà là Yêu Liên Diệu Yên!"
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
38 chương