Chí Tôn Vô Lại
Chương 220
Tiểu Lôi chậm rãi nói: "Đạt Ma tổ sư đại từ bi, tâm địa này được người người kính phục …… ngươi cũng không cần quá mức lo âu. Nếu ngươi vì thế mà lại sinh ra Tâm Ma, vậy không phải đã lãng phí một phen hảo ý của Đạt Ma tổ sư? Huống hồ cao tăng đại từ bi như người, cho dù một đời không thể đến thế giới Tây phương cực lạc, nhưng sau khi chuyển thế, còn có thể tiếp tục tu luyện, đại từ bi như người, tích lũy nhiều thiện đức công quả như vậy, sớm muộn gì cũng có thể tu thành chính quả!"
Độc Lang Quân nói: "Lúc ấy trong lòng ta áy náy …… người …… người cũng nói như vậy, miễn là ta đừng giữ ở trong lòng. Nếu ta vì thế mà áy náy không yên, e rằng sẽ lại sinh ra Tâm Ma. Đến lúc đó, một phen tâm ý của người, toàn bộ lại bị bỏ phí. Trong lòng ta cảm ân đức của người, liền quyết định từ đây quy y cửa Phật, chuyên tâm khổ tu, những chuyện cũ trong lòng, toàn bộ buông xuôi hết!"
Tiểu Lôi thầm nghĩ: "Ngươi buông xuôi việc tu luyện Nghịch Thiên Kiếm gì đó, tìm Tôn Ngộ Không gây chuyện, điều đó tự nhiên tốt đấy …… dù sao phỏng chừng ngươi có tu luyện tiếp trăm năm ngàn năm, cũng không phải là đối thủ của hầu tử đó đâu. Nhưng, ngươi lần này nhập Phật môn, Ngọc Tu La vậy là thảm rồi!
Độc Lang Quân thở dài nói: "Ta lúc ấy không còn hy vọng, một lòng muốn nhập Phật môn, từ nay về sau không còn để ý tới chuyện thế tục nữa. Nhưng duy nhất có một việc, làm ta vẫn có chút bất lực …… ai, vốn ta trong lòng cảm ân đức của Đạt Ma tổ sư, muốn xuất gia tại Thiếu Lâm …… nhưng cuối cùng lại không thích hợp. Thiếu Lâm Tự này, dù sao là chùa ở phàm gian. Tựa hồ kiểu người như ta, đã tu luyện thành nhân gian tán tiên, e rằng có sống thêm mấy ngàn năm nữa cũng là bình thường. Nếu bất tử tại nhân gian, chẳng phải đã thành chuyện lạ sao? Huống hồ. Trong lòng ta cũng không yên tâm, ta mà xuất gia ở Thiếu Lâm, nàng …… khi nàng tìm tới, e là sẽ cực kỳ không ổn. Cho nên ta trước suy sau nghĩ, hay là ly khai Thiếu Lâm Tự, đi Cửu Hoa Sơn. Cửu Hoa Sơn chính là đạo tràng của Địa Tạng Vương Bồ Tát."
Tiểu Lôi thở dài.
Độc Lang Quân nói: "Trước lúc ta ly khai Thiếu Lâm, Đạt Ma tổ sư có tặng ta một thứ. Thứ đó là người năm đó từ Thiên Trúc xa tận thiên sơn vạn thủy mang về một cây thiền trượng. Thiền trượng đó bất quá là vật bình thường, nhưng Đạt Ma tổ sư, lại mang cây thiền trượng này, từ Thiên trúc đi bộ vạn dặm tới Trung thổ, bao gian khổ trên quãng đường đó, phần thiện nghiệp này thật là công đức vô lượng!"
Tiểu Lôi đột nhiên cười nói: "Trong truyền thuyết, Đạt Ma đã từng cầm một cây mộc trượng qua sông! Chẳng lẽ là nó?"
Độc Lang Quân gật gật đầu nói: "Ta trong lòng cảm ân đức của Đạt Ma, đem thiền trượng này, luyện hóa, đúc một thanh kiếm …… kiếm này, chính là Ma Kha kiếm!"
"Ta vốn quyết tâm mang Ma Kha Kiếm này theo bên mình. Nhưng nàng …… ai, nàng lại không biết thế nào đã tìm được ta. Thấy ta quyết tâm trốn vào Không môn, nàng trong lòng oán hận, cùng ta đánh nhau một hồi …… ta như thế nào lại có thể thực sự nhẫn tâm xuất thủ đả thương nàng? Trận đấu đó, ta bị nàng đánh trọng thương, dù sao trong lòng nàng không đành lòng giết ta, vẫn lưu lại ta một mạng, chỉ đem Ma Kha Kiếm đi." Độc Lang Quân thở dài, ngó ngó Tiên Âm: "Nữ thí chủ này. Lai lịch của Ma Kha Kiếm, chính là như thế. Ngươi nói nữ tử đó, mặc một bộ y phục màu xanh, bình nhật không thích không cười, phải không? Vậy tự nhiên là nàng rồi. Ngươi có lẽ là đệ tử của nàng?"
Tiên Âm nghe vậy có phần ngỡ ngàng – nói thật, nàng đã sớm quên hết thảy, tự nhiên không biết mình rốt cuộc có phải là đệ tử của Ngọc Tu La không.
Tiểu Lôi lại biết hiện trạng của Tiên Âm, lắc đầu nói: "Không phải, nàng ta không phải đệ tử của Ngọc Tu La. Chỉ có thể xem như đồng môn thôi."
Độc Lang Quân nghe vậy gật gật đầu, cũng không nói gì.
Ba người trầm mặc hồi lâu, Tiểu Lôi đột nhiên cười nói: "Nói như thế, Ma Kha Kiếm là dùng pháp trượng của Đạt Ma tổ sư luyện thành, tự nhiên là pháp khí của Phật môn. Cái này mới có thể hấp dẫn vật dưới đất kia xuất hiện. Đã như thế, chúng ta đi tìm tiếp một món pháp khí Phật môn, nhất định có thể lại dụ được vật đó ra!"
Độc Lang Quân nhíu mày nói: "Không thể! Vật kia không phải ngươi có thể khống chế được, cho dù có dụ ra cũng vô dụng."
Tiểu Lôi vừa liếc nhìn ông ta, Độc Lang Quân lập tức nói: "A di đà phật, bần tăng quyết sẽ không xuất thủ giúp ngươi những chuyện thế này. Mới vừa rồi nếu không phải ngươi dẫn phát thiên lôi, ta cũng sẽ không hiện thân gặp ngươi."
Tiểu Lôi đảo mắt: "Vậy ngươi đi theo ta, nếu thấy ta có khó khăn, ngươi cũng không quản?"
Độc Lang Quân nhíu mày: "Quản thì phải quản …… nhưng nếu ngươi làm xằng làm bậy, ta cũng sẽ xuất thủ ngăn cấm!"
Tiểu Lôi chỉ trên mặt đất, lớn tiếng nói: "Ngươi có phải làm hòa thượng đến ngốc rồi không? Dưới đất có vô thượng chí bảo của Phật gia các ngươi! Ngươi nếu hiện tại là Phật môn đệ tử, chẳng lẽ lại mặc kệ nó?"
Độc Lang Quân vẫn lắc đầu: "Việc này, ta tự nhiên sẽ bẩm báo sư phụ Bồ Tát, nghe pháp chỉ của sư phụ sau."
Tiểu Lôi cố ý thở dài: "Thôi thôi, hình dạng ngươi bây giờ, còn đâu dáng dấp rung chuyển trời đất năm đó của Độc Lang Quân, ta xem ngươi làm hòa thượng đến phát ngốc rồi!" Đột nhiên, trên mặt hắn lộ ra biểu tình kinh ngạc, nhìn xa xa phía sau Độc Lang Quân, kinh hô: "Ồ, Khinh Linh Tử! Ngươi như thế nào lại đến đây!!"
Độc Lang Quân dù sao tu vi cũng cao thâm, phía sau có người hay không, vốn Tiểu Lôi không thể lừa được ông ta, nhưng lời Tiểu Lôi nói "Khinh Linh Tử" lại là chuyện khác!
Mặc dù trong lòng ông ta không tin, lại vẫn không tự chủ được mà quay đầu nhìn lại …… quả nhiên, phía sau một mảng trống trải, nơi này có bóng người nào sao?
Độc Lang Quân lập tức hiểu đã bị lừa, vừa mới ngoảnh đầu lại, Tiểu Lôi đã triển khai thân pháp, phi rất nhanh lùi về tận cùng bên trong sơn cốc, áp sát vách núi. Hắn sớm đã thuận tay lấy từ trong người ra vật gì đó, chính là một chuỗi phật châu đen bóng! Chính là chuỗi phật châu mà ngày đó sau khi Độc Lang Quân hủy thái đao của Tiểu Lôi, đưa cho hắn.
Độc Lang Quân trông thấy cử động của Tiểu Lôi, lập tức biết hắn muốn làm cái gì, quát: "Đừng! Đó là pháp khí Bồ Tát tặng ngươi, ngươi không thể hủy nó!" Nói xong, xuất thủ chưởng, bắt Tiểu Lôi lại.
Vốn ông ta ngồi tại chỗ, xuất thủ lần này, cơ thể cơ hồ thoáng chớp lên. Tiểu Lôi sớm có chuẩn bị, lập tức lớn tiếng quát: "Xú bà nương! Mau ngăn hắn lại!"
Tiên Âm vào lúc này, e rằng trên thế giới, chỉ duy nhất Tiểu Lôi có thể khiến nàng nghe lời. Nghe thấy Tiểu Lôi hét lên, Tiên Âm không cần nghĩ ngợi, thân thủ lập tức chớp động, đã chắn trước mặt Độc Lang Quân.
Độc Lang Quân trầm giọng nói: "A di đà phật, nữ thí chủ, mời tránh ra!"
Thân pháp ông ta chớp lên. Liên tục trái phải trên dưới đột phá mấy lần. Tiên Âm dù sao pháp lực tu vi cũng không kém, huống hồ Nghê Thường Vũ của nàng ta, thân pháp ảo diệu, không dưới Tiêu Dao bộ pháp của Tiêu Dao phái. Độc Lang Quân liên tục vài lần, chẳng ngờ lại không cách nào đột phá qua Tiên Âm.
"Đại hòa thượng, hắn không cho ngươi đi, ngươi đừng tới." Tiên Âm lạnh lùng nói.
Tiểu Lôi đang đứng ở trong cùng vách núi phía sau, lại đang lắc lư chuỗi phật châu. Chỉ là hắn không biết pháp thuật Phật môn, lại không biết thi triển như thế nào. Trong lòng chợt nảy ra một ý, vận Viên Chân Diệu Quyết, đẩy một phần pháp lực vào trong phật châu. Chợt nghe thấy một tiếng "cách", phật châu dưới pháp lực đè nén của hắn, thoáng cái đã nổ tung một hạt!
Ở phía xa Độc Lang Quân cả giận nói: "To gan! Pháp khí Bồ Tát tặng, ngươi cũng dám hủy đi!" Nói xong, ông ta phách một chưởng tới Tiên Âm, quát: "Tránh ra đi!"
Ống tay áo Tiên Âm phất phơ, ngọc chưởng mảnh khảnh lập tức đối chưởng với ông ta, "bách" một tiếng, hai người đều chấn động. Tiên Âm sắc mặt trầm xuống, nhưng không lui dù chỉ nửa bước!
Mặt Độc Lang Quân lại lộ vẻ khác thường: "Ồ? Không ngờ pháp lực của ngươi cao cường như thế?"
Phải biết rằng, pháp lực của Tiên Âm, tại đương thế, nếu không tính bốn lão quái vật biến thái Khinh Linh Tử, Hoạt Bồ Tát, thì trong những người còn lại, có thể chắc chắn thắng được nàng, e rằng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Độc Lang Quân nói cho cùng không biết Tiên Âm, không nghĩ một chưởng của mình chẳng ngờ lại không chiếm được nửa phần tiện nghi.
Ông ta lập tức thu liễm tâm thần, hai mắt trợn lên, xuất một chỉ lăng không, một đạo kim quang từ đầu ngón tay lóe sáng. Thủ chỉ Độc Lang Quân điểm điểm vẽ vẽ, chính là viết ra Phạn văn Phật môn kệ ngữ, sau đó vung ống tay áo lên, những kim tự (chữ vàng) đó ép về phía Tiên Âm.
Tiên Âm cười lạnh một tiếng, nàng ta lúc này mặc dù trong tay không có phi kiếm cùng lợi nhận (kiếm sắc), nhưng đơn thủ bấm thành lan hoa, thân thủ nhẹ nhàng uyển chuyển. Bắn lan hoa tới đám kim tự đang bay lại……
Kim tự kia bị nàng bắn phải, lập tức hóa thành vô số kim phấn (bụi vàng), tiêu tán trong không trung. Thân thủ Tiên Âm chấn động, đột nhiên lùi một mạch bảy tám thước, sau đó tại chỗ quay tròn hai vòng, phảng phất như đang tung tăng nhảy múa vậy. Động tác của nàng ta mặc dù ưa nhìn, nhưng kỳ thực là đang cố hết sức.
Độc Lang Quân lại quát một tiếng: "Ngã phật từ bi!"
Thủ chỉ ông ta rất nhanh, liên tục viết một tràng kệ ngữ thật dài giữa không trung, miệng quát: "Ma ni ma ni hồng!"
Những chữ đó cơ hồ như từ trong miệng phun ra, thanh âm chấn động, trong cả sơn cốc, cây cối đều mơ hồ rung lên!
Chuỗi kim tự đó, tựa như một dải dây lưng vàng, quấn quanh Tiên Âm. Tiên Âm biết là lợi hại, không dám lùi tiếp, hốt nhiên tại chỗ quay tròn liên tục, song chưởng trái phải bổ ra. Trước mặt nàng lập tức xuất hiện một thứ gì đó giống như một bức tường khí. Song thủ Tiên Âm đẩy về phía trước, sắc mặt ngưng trọng ……
Vù vù!!
Vù vù!!!
Vù vù!!!!
Liên tục một chuỗi thanh âm, đám kim tự đụng vào bức tường khí, lập tức bị dính lên đó…… từng chữ kích vào, mỗi lúc một nhiều hơn. Cước bộ Tiên Âm chợt lùi một bước, sắc mặt nàng ta ngưng trọng, càng lúc càng khó coi.
"Còn chưa tránh ra!" Độc Lang Quân quát: "Đây là Phật môn Phục Ma Chú, ngươi hiện tại buông tay, nhiều nhất chỉ bị chế trụ, ta sẽ không thương tổn ngươi."
Ông ta tự nhiên là có một phen hảo ý, dù sao Độc Lang Quân hiện giờ là đệ tử Phật môn, sẽ không tùy tiện xuất sát chiêu, huống hồ Tiên Âm tựa hồ cùng Ngọc Tu La có chút uyên nguyên, ông ta càng thêm hạ thủ lưu tình.
Chỉ có điều một câu này, trái lại đã kích khởi ngạo khí của Tiên Âm!
"Hứ! Ai cần ngươi hạ thủ lưu tình!" Sắc mặt Tiên Âm trầm xuống, hốt nhiên thét dài một tiếng. Trên khuôn mặt nàng ta ẩn ước có một tia kim khí lóe lên, bỗng nhiên đạo tường khí trước mặt phân khai, cơ thể không lùi mà tiến! Một chiếc bóng bạch sắc lóe lên, chợt nghe thấy liên tục mấy tiếng "bách bách"!
Chỉ thấy thân thủ Tiên Âm tựa như một đạo bóng mờ, không ngờ lại có thể chia ra thành bảy! Giống như có bảy Tiên Âm đồng thời xuất thủ, mỗi một Tiên Âm đều xuất một chỉ, đem đám kim tự Phục Ma Chú đánh tan, sau đó bảy bóng mờ tiêu thất trong nháy mắt ……
Sắc mặt Độc Lang Quân hốt nhiên trầm xuống, hừ một tiếng, một chưởng đẩy ra phía trước ……
Chợt trong khoảnh khắc đó, trước mặt ông ta đột nhiên một thân ảnh từ đâu xuất hiện, lại chẳng ngờ là Tiên Âm, không biết bằng cách nào, bỗng chốc thuấn di đến trước mặt ông ta. Trong tay Tiên Âm vẫn kết lan hoa chỉ, điểm tới mi tâm Độc Lang Quân. Thủ chưởng Độc Lang Quân duỗi ra một nửa, thình lình lại biến chưởng thành chỉ, nhẹ nhàng điểm lên đầu ngón tay của Tiên Âm.
"Hắc!" Độc Lang Quân thổ khí quát một tiếng, giẫm chân lên mặt đất tạo thành vô số vết nứt nho nhỏ, bỗng nhiên lùi ra sau, hai chân vốn đã lún sâu trong đất. Lần lùi này, lập tức mặt đất đã bị hai chân của ông ta cày thành một đường thật sâu thật dài!
Hai người đồng thời xuất thủ. Sắc mặt Độc Lang Quân càng phát ra vẻ nghiêm trọng. Kim khí trên mặt Tiên Âm lại càng phát ra mạnh mẽ. Chợt nghe thấy một tiếng kêu đau đớn. Độc Lang Quân đột nhiên thở dài, mắt lộ xuất vài phần từ bi, cước bộ lại lùi một bước, thân ảnh chớp động, đã ra phía xa.
Kim khí trên mặt Tiên Âm lúc này mới tiêu thất, cơ thể nhũn ra, suýt nữa không đứng vững được.
Độc Lang Quân đứng ở đằng xa, mỉm cười nói: "Được! Không nghĩ rằng ngươi lại có thể còn có loại bản sự này …… pháp thuật gì đó vừa rồi ngươi dùng, lại khả dĩ đem pháp lực của ngươi trong nháy mắt đề thăng đến mức cao như vậy ……" Nói đến đây, ông ta hốt nhiên há mồm, từ trong miệng chậm rãi thổ ra một ngụm máu. Động tác ông ta thong thả nhu hòa, rõ ràng là thổ huyết, lại hời hợt, dường như chỉ là nhổ một chút nước bọt vậy.
Sau đó lau khóe miệng một chút, nét cười trên mặt Độc Lang Quân không đổi, nói: "Bằng vào pháp lực đến bậc này, ngươi đã có thể được coi là đứng đầu tại đương thế. Bất quá ta xin khuyên ngươi một câu, công pháp ngươi vừa rồi trong nháy mắt đề thăng pháp lực, tựa hồ có sơ hở quá lớn. Ngươi miễn cưỡng đề thăng pháp lực, lại tự thương tổn thân thể, hơn nữa trong lúc vận công, rất nhiều sơ hở, phương pháp không ổn này, hay là đừng nên tu luyện thì tốt!"
Ông ta lại không biết, vừa rồi dưới tình thế cấp bách, Tiên Âm thi triển ra, không ngờ lại là Nghịch Thiên Quyết!
Chỉ có điều Nghịch Thiên Quyết mà Tiên Âm lĩnh hội, là vài câu mà Tiểu Lôi tùy tiện đọc mà thôi, quá nửa là Tiểu Lôi cố ý đọc sai. Chỉ là Tiên Âm lúc ấy si mê Nghịch Thiên Quyết, lại cường hành tu luyện. Tự nhiên tu luyện quá sai biệt, còn khiến cho hồn phách tán loạn, mất đi thần thức, thiếu chút nữa nhập ma.
Nàng ta bất quá dựa vào vài đoạn khẩu quyết sai lầm, tự nhiên uy lực không thể so sánh với Nghịch Thiên Quyết chân chính. Tiên Âm cũng thật là lợi hại! Nàng ta pháp lực vốn cao cường, tu vi tinh trạm, lại có thể cường hành tu luyện xuất ra được mấy phần tâm đắc, chỉ là như đúng mà là sai, không giống Nghịch Thiên Quyết, ngược lại mơ hồ có vài phần giống với "Phá Sơn Không" mà Tiểu Lôi đã học.
Mặc dù cũng miễn cưỡng có thể trong tích tắc đề thăng pháp lực một chút, nhưng bất quá cũng chỉ miễn cưỡng có thể duy trì như vậy được một chút. Hơn nữa sau khi dùng, hao tổn của mình quả thực quá lớn, so với Phá Sơn Không của Tiểu Lôi, lại còn phải kém hơn vài phần.
Truyện khác cùng thể loại
694 chương
2917 chương
951 chương
8 chương
71 chương
42 chương