Lúc này, Tiểu Lôi đang lặng lẽ tiến đến nội đường phía sau núi, bên trong hỏa quang ngút trời. Trong khe núi, nơi vốn là thiền phòng, khói bốc lên cuồn cuộn, không ít tăng nhân mang theo thùng nước và các thứ chữa lửa, ra sức dập lửa. Khi Tiểu Lôi tiến đến, thiền phòng đã cháy sạch, Tiểu Lôi thấy Quan Nguyệt, Quan Giác đang đứng trong đám chúng tăng, Quan Nguyệt thiền sư nhìn chăm chăm hỏa quang trong khe núi, không biết trong lòng đang nghĩ gì, chỉ là ánh mắt có vài phần ý vị. Ngay cả tăng nhân của Thiên Thai tự cũng được huy động tới cứu hỏa, chỉ là càng thêm người thì thêm loạn. Tiểu Lôi âm thầm nhìn hồi lâu rồi mới đi ra, cố ý lớn tiếng nói: "Lửa cháy to quá!" Nói xong, hắn chậm rãi đi về phía Quan Nguyệt Quan Giác. Quan Nguyệt thấy Tiểu Lôi, ánh mắt hơi rối loạn, lập tức đau khổ nói: "Tiểu Lôi tiên sinh, ngươi làm sao …… ai ……" Tiểu Lôi cố ý nhìn nhìn, nhíu mày nói: "Nửa đêm canh ba, làm sao lại đột nhiên cháy?" Quan Giác tim đập thình thịch …… rõ ràng đệ tử báo lại, ôn thần này đã đi, làm sao lại trở lại? Hắn nghĩ vậy, lập tức nói: "Có lẽ là tăng nhân không cẩn thận đánh đổ đèn. Nơi này trên núi gió lớn, lửa theo thế gió, hiện tại đã lan tràn khắp nơi." Tiểu Lôi chỉ vào hỏa quang trong khe núi: "Sao? Đã cháy như vậy, các ngươi trước hết nên bảo vệ tàng kinh các …… làm sao lại đem nhiều người bảo vệ khe núi này?" Quan Nguyệt nói: "Tiểu Lôi tiên sinh không biết, đã phái người đi tàng kinh các rồi. Có điều khe núi này chính là trọng địa của Phục Hổ Tự, là nơi các cao tăng tiền bối khổ tu, trong thiền phòng lưu lại không ít phật kinh của các cao tăng tiền bối…… hiện tại …… hiện tại …… ai, tất cả đều hủy rồi…… Nói đến đây. Trong ngữ khí của hắn tràn đầy ai oán. Nỗi đau này là thật sự, không giống giả vờ. Chẳng lẻ bọn họ vì phóng hỏa hủy diệt chứng cớ, bỏ đi tiền vốn nhiều như vậy? Chịu hi sinh vài bản kinh cổ? Ngọn lửa trong khe núi quá lớn, trên núi lại không có đồ chữa lửa, thuần túy bằng vào thùng nước mà các tăng nhân cầm theo, làm sao có thể chữa lửa? Tiểu Lôi mĩm cười, nói: "Hay là để ta đến xem." Nói xong, hắn chậm rãi đi lên. Các tăng nhân hôm nay đã thấy qua hắn thi triển bản sự, lập tức chủ động đưa thùng nước. Tiểu Lôi lại không tiếp, chỉ nhìn hỏa quang, liên tục cười lạnh. Quan Nguyệt và Quan Giác bị giọng cười của hắn làm sợ hãi, bọn họ phóng hỏa, vốn chỉ định đốt đám cỏ cây trong khe núi. Chuyện này gọi là đã làm thì làm cho trót! Lời hai người nói trong thiền phòng đêm nay, quả thật là giả vờ! Bất quá nếu là nói đến hai người làm sao biết Tiểu Lôi nghe lén bên ngoài? Chuyện này nói ra, thật sự là do Tiểu Lôi càn rỡ. Nếu chỉ bằng vào pháp thuật Tiểu Lôi, hắn nấp bên ngoài. pháp lực tu vi hai hòa thượng đều kém hắn rất nhiều, làm sao có thể phát hiện hắn ? Thuần túy chính là bởi vì thanh danh của Tiểu Lôi tại Tiêu Dao phái quá lớn, "Ác danh" của hắn lưu truyền trong mười dặm chung quanh Nga Mi sơn, Phục Hổ Tự bị hắn quấy phá cũng không phải một lần, đối với tính tình giảo hoạt vô lại của hắn sớm đã lĩnh giáo. Họ biết rõ Tiểu Lôi tuyệt đối không đơn giản. Hôm nay Phục Hổ Tự xảy ra loại sự tình kỳ quái thế này, với tính tình của hắn, làm sao có thể không nghe thấy? Cho dù là người thường cũng có lòng hiếu kỳ, huống chi là Tiểu Lôi ? Vả lại, với tính tình vô lại của hắn. Không có chuyện gì làm thì đi phá phách! Hơn nữa …… nếu bị hắn biết trong Phục Hổ Tự có bảo bối. Nếu Tiểu Lôi không có phản ứng, chuyện đó mới kỳ quái ! Yêu nhân Thánh Huyết Tông cố nhiên là đã giải quyết, Thiên Đài tự Diệu Nghiêm, Diệu Tâm cũng bị chế phục. Nhưng Tiểu Lôi nhúng tay vào. Đối Phục Hổ Tự mà nói, cũng vị tất là chuyện gì tốt lành. Chính là ác lang mới vừa đi, mãnh hổ đã đến! Quan Nguyệt Quan Giác, hai người một đêm không ngủ, thương nghị một hồi liền nhận định Tiểu Lôi nhất định sẽ có hành động. Hai người quyết định, dứt khoát chờ trong nội đường, quả nhiên phát hiện Tiểu Lôi mò vào hậu sơn trong đêm. Thân pháp Tiểu Lôi, tự nhiên là hạng nhất, nhưng dù sao hai người đã chuẩn bị, nội đường ở hậu sơn trống trải, Tiểu Lôi lại không dùng ẩn thân pháp, mặc dù lúc đến vô thanh vô tức, nhưng vẫn bị hai người nhìn thấy. Hai người biết nếu bằng thực lực, tự nhiên tuyệt đối không phải đối thủ của Tiểu Lôi. Biện pháp duy nhất, chỉ có thể tỏ ra yếu thế, sau đó lừa tên ôn thần này bỏ đi là được. Cho nên, đợi Tiểu Lôi đến hậu sơn, hai hòa thượng mới nghênh ngang đi vào thiền phòng trong khe núi, sau đó bắt đầu diễn kịch. Quả nhiên Tiểu Lôi vừa nghe, liền bị mắc lừa, tưởng rằng Phục Hổ Tự là bị oan uổng, gần như thật sự bỏ đi. Chỉ là dù sao trong u minh lại có thiên ý. Hai hòa thượng lại hành động dại dột! Tự mình phóng hỏa đốt hậu sơn. Hai người vốn là định lừa Tiểu Lôi bỏ đi, nhưng dù sao này phía sau núi dị tượng quá mức kỳ quái, không cẩn thận tiết lộ ra ngoài, khó tránh dẫn đến những kẻ thèm muốn. Huống hồ nơi Tiểu Lôi ở là Tiêu Dao phái cách đây không xa …… khó tránh được tiểu tử này một ngày nào đó hứng chí, lại lặng lẽ xông tới - dù sao chuyện này cũng không phải là một hai lần. Vả lại dị tượng ở phía sau núi này là mầm họa, còn không bằng thừa dịp vội vàng hủy đi. Nếu là động thủ hỏa thiêu đám hoa cỏ cây cối trong sơn cốc, khó tránh phải cần nhiều người, nêu tiết lộ ra ngoài thì không tốt, không bằng dứt khoát đốt sạch sẽ ! Hơn nữa nơi này địa hình cực kỳ có thuận tiện, thông tới mặt sau sơn cốc, chỉ có một hẻm núi này. Đốt một mồi lửa trong sơn cốc, sau đó đốt luôn thiền phòng trong khe núi. Như vậy, người bên ngoài muốn dập lửa trong sơn cốc, sẽ không thể vào, bởi vì thiền phòng đang cháy, không thể đi vào sơn cốc. Hai hòa thượng tính toán xong, liền ra tay đốt thiền phòng. Trong sơn cốc mọi thứ đều bị lửa thiêu sạch. Ngoài ra, Quan Giác hòa thượng sợ tăng nhân thủ dập lửa quá nhanh, dứt khoát lặng lẽ phóng hỏa luôn hai đại điện trong chùa, làm xáo trộn sự chú ý của mọi người. Tiểu Lôi hiểu rõ, thấy tăng nhân Phục Hổ Tự không cầm theo thùng nước, lại không đến gần ngọn lửa, từ xa đã bị sóng nhiệt và khói ngăn cản. Bất quá tình huống này, hai hòa thượng Quan Nguyệt và Quan Giác, làm sao có biện pháp? Bọn họ nói như thế nào, cũng là người biết pháp thuật! Tăng nhân bình thường đến gần đám lửa này, chẳng lẻ hai lão hòa thượng trông có vẻ sốt ruột, lại không tự mình ra tay. Chắc chắn là có chuyện ! Đẩy một tăng nhân đưa thùng nước cho mình. Tiểu Lôi đi vài bước, nhưng thấy trong khe núi khói bốc lên cuồn cuộn. Vốn khe núi tựa như một cửa thông gió. Gió thổi khói bay ra dày đặc, đứng đằng xa, đã không thể chịu nổi. Tiểu Lôi miệng niệm chú, đột nhiên hét lớn một tiếng ! Cơ thể không ngờ đột nhiên bay lên, đột nhiên biến thành to lớn, cao đến bốn năm thước! Pháp thuật này, làm các tăng nhân sợ đến run rẩy, bò ra quỳ lạy, ngay cả thùng nước trong tay cũng quăng sang một bên. Tiểu Lôi dang hai tay, há miệng hít sâu một hơi …… Ào một tiếng, khí lưu chung quanh bắt đầu khởi động, hỏa quang trong khe núi biến thành như một con hỏa long, bay về phía Tiểu Lôi. Đoàn hỏa diễm hừng hực, toàn bộ bị Tiểu Lôi hút sạch! Tiểu Lôi nuốt đoàn hỏa diễm vào bụng, rồi vận chuyển pháp thuật, dùng pháp lực hóa giải đám hỏa diễm, tinh phách bên trong lại có thể bổ sung tam vị chân hỏa trong cơ thể. Còn như các tạp chất khác, với thể chất và pháp lực hiện tại của Tiểu Lôi, đều có thể hóa giải. Pháp thuật hiển lộ quá đáng sợ, các tăng nhân nhìn đều ngây dại. Khi Tiểu Lôi thở ra, cơ thể chậm rãi thu nhỏ lại, biến thành hình dáng ban đầu, đột nhiên hắn ợ ra, trong miệng mũi phun ra khói đen đậm đặc. Chúng nhân lúc này mới tỉnh lại, đám lửa trong khe núi, không ngờ đã bị hắn hút toàn bộ vào trong bụng ! Tiểu Lôi không để ý tới ánh mắt người bên ngoài, chỉ nhìn hai người Quan Nguyệt Quan Giác, đột nhiên mở miệng cười nói: "Làm sao vậy ? Hai đại hòa thượng, cảm thấy ta dập lửa quá nhanh sao?" Quan Nguyệt bị hắn nói trúng tâm tư, nói không nên lời. Nhưng Quan Giác chưởng quản sự vụ tại chùa, cũng có chút bản sự ứng biến, miễn cưỡng cười nói "Thi chủ thần thông kinh nhân". Tiểu Lôi lại cũng không vạch trần hắn, thấy đám cháy đã bị dập tắt, chỉ có thiền phòng bị thiêu hủy biến thành một đám gỗ cháy đen, còn tản ra những làn khói nhè nhẹ. Tiểu Lôi cũng không nói nữa, đi thẳng vào khe núi. Mặt sau Quan Nguyệt Quan Giác định ngăn trở, nhưng làm sao kịp? Hai người nhìn nhau có chút khẩn trương, cũng đành phải đi theo sau. Trong khe núi, thiền phòng tự nhiên đã bị hủy, Tiểu Lôi đi qua thiền phòng, cố ý cười nói: "Đáng tiếc đáng tiếc …… đây là thiền phòng mà cao tăng các đời tu luyện sao? Ai, không bằng phái người lôi đám gỗ này ra, nói không chừng còn có thể cứu lại được chút gì đó." Hai người Quan Giác, Quan Nguyệt chắp tay, một chữ cũng nói không nên lời. Tiểu Lôi lại đã tiếp tục đi vào sơn cốc kỳ dị. Quả nhiên, sau khi trải qua một hồi hỏa diễm, sơn cốc nơi này vốn tràn đầy hoa cỏ cây cối, lại biến thành một mảnh phế tích hoang tàn, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối. Bất quá Tiểu Lôi dập lửa quả thực quá nhanh, sơn cốc này bị thiêu hủy phân nửa, còn có một phần nhỏ chưa bị thiêu cháy, chỉ dính một ít tro bụi che dấu màu xanh cây cối bên dưới. Chỉ là nơi này nhìn qua vẫn có chút quái dị. Trong tiểu sơn cốc trước mặt, quá nửa đều hoang tàn, cây cối hoa cỏ đều là bị thiêu cháy, nhưng có một nơi ngay bên cạnh lại vẫn xanh biếc, cây cối hoa cỏ, cắm rễ trong các khe hở của tảng đá, không ngờ sinh trưởng tươi tốt như thế …… "Kỳ quan ! Kỳ quan a !" Tiểu Lôi cố ý làm ra vẻ kinh ngạc, chỉ vào đám cây cối hoa cỏ, lớn tiếng nói: "Không thể tưởng được, nơi này vốn phải cháy rụi, tại một chỗ toàn là đá sỏi, không ngờ có thể mọc ra cây cỏ tươi tốt như vậy ……" hai người Quan Nguyệt và Quan Giác trong lòng không khỏi lầm bầm: "Còn bày đặt làm bộ, ngươi không phải đã xem qua rồi sao?" "Đáng tiếc, một kỳ quan như vậy, lại bị hủy trong đám cháy…… Tiểu Lôi thở dài: "Không ngờ tại hậu sơn Phục Hổ Tự của các ngươi, còn có loại địa phương như vậy……" Quan Giác miễn cưỡng cười nói: "Đây là nơi khổ tu của các đời cao tăng tiền bối trong chùa, khó tránh tiêm nhiễm một ít phật pháp và linh khí ……" Tiểu Lôi cười hắc hắc, gật đầu nói: "A, phật pháp linh khí, hóa ra là như thế." Hắn cười vài tiếng, đột nhiên lạnh lùng nói: "Hai đại hòa thượng đừng vội gạt ta! Hừ ! Phật pháp linh khí ? Phật pháp có thể làm cây cối sinh trưởng trên tảng đá? Phật pháp có thể làm hoa cỏ bốn mùa xanh tươi?? Phật pháp có thể làm cho người ta tu luyện pháp lực làm ít hưởng nhiều ?? Nếu thật sự là tốt như vậy, vậy người tu hành trong thiên hạ đều đi làm hòa thượng rồi! Hắc hắc, hai gia hỏa các ngươi, tại sao đánh không lại yêu nhân Thánh Huyết Tông?" Quan Giác sắc mặt cứng đờ, miệng quanh co nói: "Chuyện này ……" Tiểu Lôi phẩy tay, lạnh lùng nói: " Hai gia hỏa các ngươi, khi dễ ta còn trẻ, định lừa ta sao ? Hừ ! Diễn kịch trong thiền phòng à! Hắc hắc, tiểu gia ta vốn đêm nay chỉ là hiếu kỳ, lúc này mới vụng trộm đến xem, phật bảo trong truyền thuyết là có hình dáng gì, vị tất đã định cướp thứ gì đó của các ngươi. Nhưng không ngờ ngươi lại diễn kịch gạt ta, vậy đừng trách ta không khách khí!" Quan Giác lập tức nói: "Thí chủ đừng giận ……chuyện này, trong chùa ta quả thật không có bảo vật……" "Bây giờ còn gạt ta !" Tiểu Lôi cười lạnh. Quan Giác trấn định lại, trầm giọng nói: "Mặc kệ như thế nào, trong chùa của ta có bảo hay không có bảo, cũng là chuyện của Phục Hổ Tự!" Tiểu Lôi gật đầu, cũng không phản bác, đưa tay ra: "Được, vậy đưa đây! "Đưa cái gì? "Đương nhiên là thù lao !!" Tiểu Lôi trợn mắt. "Thù lao ?" "Đương nhiên !" Tiểu Lôi cố ý kinh hãi tiểu quái nói: "Ta hỏi ngươi, hôm nay ta giúp các ngươi môn đánh yêu nhân Thánh Huyết Tông, cứu các ngươi, có phải không?" "Phải! Đa tạ thí chủ nể mặt viện thủ, bản tự trên dưới cảm kích vô cùng ……" Quan Nguyệt vội vàng chắp tay. "Cảm tạ không cần phải nói, tiết kiệm chút nước bọt đi." Tiểu Lôi phẩy phẩy tay, tiếp tục nói: "Vừa rồi, ta lại giúp các ngươi cứu hỏa, có phải không?" "Phải ……" khóe mắt Quan Giác co giật, không thể nói đám cháy đó là do mình tự đốt. Tiểu Lôi lúc này mới cố ý thở hắt ra, cười nói: "Các ngươi đều nhận, vậy là tốt rồi. Ta giúp cho các ngươi nhiều như vậy, các ngươi cũng phải tỏ vẻ một chút phải không?"