Chí Tôn Vô Lại
Chương 193
Lại nói Tiểu Lôi mê man, linh hồn thoát ra khỏi thân xác, bồng bềnh phiêu bạt, rồi hạ xuống địa phủ.
Đến khi hắn có tri giác trở lại, mở mắt ra nhìn, đã không còn ở trong nhà. Chung quanh dường như là một mảng hư không hỗn độn, bầu trời tựa như biến thành một màu. Trước mặt chỉ là một con đường hoang liêu ven sườn núi, sườn núi ấy cũng lại là màu đen. Khi Tiểu Lôi tỉnh lại, phát giác mình đang ngồi trên mặt đất, thân thể nhẹ nhàng bồng bềnh, dường như chỉ nặng bằng một phần hai so với bình thường.
Hắn khẽ nhíu mày, phát giác Diệu Yên lại không ở bên cạnh mình, trong lòng có chút bất an. Bất quá hắn thử vận khí, pháp lực vận chuyển tự nhiên, lúc này mới thoáng an tâm một chút. Lắng tai nghe ngóng, âm phong thê thảm, trong tiếng gió mơ hồ lẫn theo từng trận từng trận quỷ gào.
Thanh âm đó tựa như không biết có bao nhiêu quỷ hồn đồng thời kêu khóc, từ xa xa truyền đến, hòa quyện vào nhau. Có điều thanh âm đó nương theo âm phong, truyền vào trong lỗ tai người nghe, ngay cả gan lớn như Tiểu Lôi, trong lòng cũng không nén nổi sự sợ hãi.
Hắn đứng dậy, cẩn thận đi vòng qua sườn núi, không khỏi hít sâu vào một ngụm lương khí!
Chỉ thấy bên dưới sườn núi, một con đường lớn chạy xa tít. Hai bên con đường hoang vu âm lãnh, không thấy bất cứ cỏ cây gì. Trên đường lại có từng đại đội quỷ hồn, xếp thành hàng chậm rãi mà đi. Dõi mắt theo thấy già trẻ trai gái đều có, quả nhiên là trùng trùng quỷ ảnh, âm khí trùng thiên. Dọc theo đường đi, đoàn người liên miên bất tuyệt, cũng không biết có bao nhiêu quỷ hồn đi phía trước. Đám quỷ hồn này cúi đầu buông thõng tay chậm chạp mà đi.
Hai bên đội ngũ đó, đều có không ít tiểu quỷ giơ cao Câu hồn bài qua lại dò xét, đám tiểu quỷ này đều mặt xanh nanh vàng, trông giống như tiểu quỷ câu hồn vô thường Tiểu Lôi đã gặp lúc cứu Điền Kha Nhi tại Điền gia.
Đương nhiên. Thỉnh thoảng cũng có một số dù đã chết song trong lòng vẫn không cam tâm, thân thể không ngừng giãy dụa, phát ra tiếng kêu thê thảm. Có điều đám quỷ hồn không nghe lời này dù có giãy dụa chạy thoát ra khỏi đạo lộ, lập tức có vô thường tiểu quỷ chạy tới giơ Câu hồn bài dụng lực đánh cho quỷ hồn kêu lên thảm thiết. Dưới sự ước thúc của đám vô thường tiểu quỷ, đại đội quỷ hồn mới một mạch tiếp tục đi về phía trước.
Tiểu Lôi trông thấy mà rợn tóc gáy.
Con đường thật xa này cũng không biết thông tới nơi nào, ngoái nhìn lại, trên đạo lộ chỉ là một màn sương mù đen ngòm, còn có không ít quỷ hồn chậm chạp từ trong sương mù đi tới, gia nhập với đại đội quỷ hồn này.
Cạnh khối sương mù lại có một khối quái thạch, trên đó có ba chữ lớn đỏ thẫm như máu:
Hoàng tuyền lộ!
Tiểu Lôi lắc lắc đầu, trong lòng chịu đựng nghĩ: "Nhiều quỷ hồn như vậy!"
Nhưng phía sau đột nhiên có một bàn tay đặt lên bả vai Tiểu Lôi, Tiểu Lôi vừa động tâm, liền nghe thấy thanh âm của Diệu Yên phía sau truyền đến: "Phu quân"
Tiểu Lôi cười khổ nói: "Người dọa người, hù chết người rồi! Diệu Yên ngoan, mới vừa rồi nàng đã đi đâu?"
Quay đầu nhìn lại, Diệu Yên mặc một bộ hắc sa, đang đứng phía sau Tiểu Lôi. Mắt thấy chung quanh âm khí trùng thiên, quỷ khóc sói tru, Diệu Yên cũng hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Địa phương này thật có phần đáng sợ."
Hai người lặng lẽ nấp dưới sườn núi.
"Nàng xem, đây là Hoàng tuyền lộ nối thẳng đến địa phủ. Người ta thường nói trên Hoàng tuyền lộ không có đường quay lại …… đám quỷ hồn này đều là người vừa mới chết trên dương gian. Trong lòng có chút không cam lòng bỏ mạng, cũng muốn quay lại nhưng trở về không được."
"Nhưng tại sao lại nhiều quỷ hồn như vậy?" Diệu Yên cau mày.
Tiểu Lôi thở dài: "Âm tào địa phủ này chưởng quản đông phương U minh giới, phàm là con dân của Thần châu sau khi chết đều quy về nơi đây trông coi. Thử tính xem, quốc gia của chúng ta nhân khẩu vài tỷ, người có sanh lão bệnh tử họa phúc một sớm một chiều, nhân số tử vong mỗi ngày, cũng không phải số ít." Dừng một chút, hắn cau mày nói: "Vừa rồi nàng đi đâu thế?"
Diệu Yên cười nói: "Nguyên thần của chàng xuống đây, so với ta còn nhanh hơn một chút."
Nàng chỉ vào Hoàng tuyền lộ phía xa xa, nhỏ giọng nói: "Địa phương này chính là âm tào địa phủ rồi …… chúng ta làm sao bây giờ? Cứ đi theo đám quỷ hồn chứ?"
Tiểu Lôi cười nói: "Bọn chúng đi xuống chậm quá như vậy, không biết phải đi bao nhiêu ngày đây. Chúng ta không cần đi theo bọn chúng, dù sao trên Hoàng tuyền lộ chỉ có một con đường, cũng không sợ tìm sai chỗ."
Nói xong, hắn kéo Diệu Yên, hai người triển khai pháp thuật lặng lẽ bay về phía trước.
Dọc theo đường này, quỷ hồn trên Hoàng tuyền lộ quả nhiên đều bị vô thường tiểu quỷ câu tới. Trên Hoàng tuyền lộ còn có không ít quỷ hồn. Hai người pháp lực cao cường, đám tiểu quỷ này tự nhiên là không phát giác được.
Chỉ có điều Diệu Yên đã cảnh báo Tiểu Lôi, ngàn vạn lần không nên lại gần đám tiểu quỷ này. Bởi vì Tiểu Lôi là bán tiên chi thể, linh khí cường thịnh. Loại âm khí tiểu quỷ này một khi đến gần, lập tức sẽ tan thành mây khói. Còn đám quỷ hồn, cũng không thể đến gần Tiểu Lôi, một khi tiếp xúc thân thể hắn, kết quả cũng lập tức hồn phi phách tán. Vốn đám quỷ hồn này đều đã là người chết, nếu ngay cả hồn phách cũng tán đi thì chính thức là vạn kiếp bất phục. Diệu Yên dặn dò Tiểu Lôi kỹ càng, ngàn vạn lần không nên lại gần đám quỷ hồn này, nếu không nói chính là đã vô tình tạo sát nghiệp. Sát nghiệp quá nặng, tương lai thiên kiếp càng lợi hại.
"Sao?" Hóa ra ta lại lợi hai như vậy? Vậy chẳng phải ta tại Âm Phủ có thể hoành hành không kiêng dè sao?" Tiểu Lôi ngạc nhiên.
Diệu Yên lắc đầu: "Chàng nghĩ đi đâu đó, đám tiểu quỷ này không có pháp lực, tự nhiên e ngại thân thể tràn đầy linh khí dương khí của chàng. Bất quá gặp phải quỷ quan chánh thức, đám này có pháp lực, sẽ không sợ chàng nữa. Tỷ như Ngưu đầu Mã diện, còn có Hắc Bạch Vô Thường, không hề e ngại dương khí của chàng. Chỉ có điều pháp lực bọn chúng thấp kém, quá nửa cũng không phải là đối thủ của chàng thôi."
Thân thể hai người hóa thành hai luồng gió nhẹ, không biết là bao lâu, cũng đã đến điểm cuối của Hoàng tuyền lộ, trước mặt xuất hiện một tòa thành trì.
Hoàng tuyền đạo lộ nối thẳng đến cửa thành. Dưới cửa thành có vô thường tiểu quỷ đang canh giữ. Đám quỷ hồn đi trên Hoàng tuyền lộ đều xếp hàng nhập thành, dưới cửa thành còn có vài chục câu hồn quỷ đang cầm sổ kiểm kê nhân số danh mục.
Tiểu Lôi liếc mắt liền nhìn thấy trên thành lâu có hai quái vật đang đứng. Một tên tướng ngũ đoản, trên cổ lại là một cái đầu trâu dài, một cái khuyên sắt đâm xuyên qua lỗ mũi, trên đầu có một cặp sừng. Tên còn lại thân hình cao lớn, khuôn mặt như bị kéo dài ra, mặt lại như mặt ngựa! Nghĩ đến chính là đầu trâu mặt ngựa trong truyền thuyết.
Hai gia hỏa này đứng trên thành lâu, mục quang quét lên đám quỷ hồn đang xếp hàng trước mặt tiến vào thành.
Tiểu Lôi nhìn thoáng qua mặt trên cửa thành, quả nhiên viết ba chữ lớn "Phong đô thành", chính là âm tào địa phủ trong truyền thuyết.
Tiểu Lôi cười nói: "Hai người chúng ta, cũng thật thích hợp với câu châm ngôn ……
"Cái gì?"
Tiểu Lôi lắc đầu nói rõ ràng: "Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào! Ha ha."
Nói xong, hắn kéo Diệu Yên, tùy tiện đi hướng tới cửa thành. Câu hồn tiểu quỷ bên cạnh hốt nhiên trông thấy hai người đi tới, lập tức kinh hô chạy tới. Một tên tiểu quỷ mặt mũi hung ác giơ cao Câu hồn bài lên, quát: "To gan! Còn không mau mau trở lại đội! Coi chừng ta ……"
Diệu Yên nhướng mày, vừa muốn ra tay, nhưng Tiểu Lôi đã ngầm kéo tay nàng, mặt khác thò tay vào trong ngực móc ra một xấp tiền Âm Phủ vẩy tới, hì hì cười nói: "Giúp đỡ với, vợ chồng chúng ta mới tới, không biết quy củ, xin hãy giúp đỡ cho xen vào đội."
Tiểu quỷ kia nhận lấy tiền Âm Phủ, quả nhiên lập tức mặt mày rạng rỡ, cũng không nói lời nào. Trước tiên dẫn hai người đi tới ứng phó, một cước đá văng một quỷ hồn phía sau, chỉ vào vị trí vừa trống, nhỏ giọng nói: "Các ngươi cứ xếp hàng tại đây đi."
Tiểu Lôi hì hì cười kéo Diệu Yên, hai người đi vào đội ngũ.
Đám quỷ hồn được xếp hàng một mạch đi vào, qua cổng thành được điểm danh, rồi chậm chạp đếm đến trước mặt Tiểu Lôi. Quỷ quan ngăn tại cổng thành cũng là loại mặt mày hung ác, dữ tợn quát hỏi: "Tính danh!"
"Tiểu Lôi."
"Tuổi!"
"Mười chín đã qua, hai mươi chưa tới." Tiểu Lôi hì hì cười nói.
Quỷ quan nọ lật nhanh cuốn sổ trong tay, lật một hồi, rốt cuộc đã tìm thấy, thấp giọng lẩm nhẩm: "Tiểu Lôi, người Nam Đô, nam, dương thọ tám mươi mốt tuổi, chết già." Hắn ngẩng đầu lên liếc nhìn Tiểu Lôi, mờ mịt nói: "Ồ? Trông bộ dạng ngươi, không giống là đã tám mươi mốt tuổi a."
Tiểu Lôi cố ý kêu oan: "Tiểu nhân quả thật oan uổng, chẳng biết như thế nào, đang trong giấc mộng thì đã bị bắt đến nơi này."
Quỷ quan nọ quát: "À, ngươi dương thọ chưa hết, cho dù là chết oan đi nữa, qua xếp hàng bên kia đi!" Nói xong, chỉ ngón tay sang một bên cửa thành khác, quả nhiên đúng là cũng có quỷ hồn đang điểm danh.
Quỷ quan nọ không hề để ý tới Tiểu Lôi, lại hướng tới Diệu Yên phía sau Tiểu Lôi quát: "Tính danh!"
Không đợi Diệu Yên trả lời, Tiểu Lôi lập tức giành nói: "Đây là thê tử của ta, cũng đồng thời bị bắt tùy tiện tới, chắc hẳn là bắt sai rồi." Nói xong, lặng lẽ khép tay áo lại, lại là một xấp tiền Âm Phủ rất dày đưa ra.
Quỷ quan nọ lập tức mặt mày rạng rỡ, tỉnh bơ đưa ống tay áo lên, đem tiền dấu đi, lớn tiếng nói:" Hai người các ngươi cũng qua một bên xếp hàng đi, các ngươi là bị chết oan. Bất quá nếu đã chết, cho dù là chết oan, cũng không trở về được. Lát nữa ra công đường phán quan đại nhân có hỏi, các ngươi cứ theo sự thật mà nói, cũng an bài cho các ngươi sớm đầu thai một chút. Chiếu theo thiện đức công quả của các ngươi, an bài cho ngươi đầu thai đến chỗ tốt là được."
Dưới chỉ dẫn của tiểu quỷ, hai người Tiểu Lôi và Diệu Yên thuận lợi thông qua thành môn, đi theo một đội ngũ khác tiến vào Phong đô thành.
Đội quỷ hồn này xem ra đều bị chết oan. Già trẻ nam nữ đều có, khuôn mặt mỗi người đều tiều tụy, không hề có sinh khí. Duy nhất có Tiểu Lôi cùng Diệu Yên hai người hi hi ha ha, tiểu quỷ áp tống bên cạnh trách mắng, nhưng khi Tiểu Lôi vẩy bó lớn tiền Âm Phủ ra, cũng không quản nữa.
"Chàng ở đâu mà chuẩn bị được nhiều tiền Âm Phủ như vậy?"
Tiểu Lôi hì hì cười nói: "Hảo lão bà, lão công của nàng làm việc đều đã nghĩ đến việc chuẩn bị trước. Nếu muốn tới Âm Phủ, thế nào cũng phải mang theo một ít tiền tài chứ. Quan viên dưới Âm Phủ này cùng dương gian cũng không sai biệt lắm. Thường là tham ô hủ bại, hừ hừ ……"
Hai người đi vào thành, trong thành cũng chỉ có một con đường cái, chạy thẳng tới Minh điện địa phủ. Trên con đường này, suốt dọc đường, đi qua một đám miếu thờ to lớn. Trên miếu thờ đều điêu khắc mặt quỷ mặt xanh nanh vàng, nhìn qua có chút dọa người. Dọc đường, Tiểu Lôi lại cúi đầu nhìn mặt đường.
Toàn bộ mặt đường gần như đều là phiến đá màu đen, chỉ là trên phiến đá đó còn được điêu khắc, nhìn kỹ, từng khối thạch bản đều được điêu khắc mặt người! Già trẻ nam nữ đều có, chỉ là mỗi một khuôn mặt, đều hiện ra vẻ thống khổ cùng cực, vẻ mặt dữ tợn kinh khủng, làm cho người ta từng bước giẫm qua, trong lòng không khỏi có phần quái dị.
Tiểu Lôi thì thào: "Đây là âm ti lộ. Những phiến đá dưới chân chúng ta, kỳ thật đều là quỷ hồn biến thành …… đám người này trên dương gian không việc ác gì không làm, đi tới Âm Phủ liền bị trừng phạt biến thành phiến đá, vĩnh viễn bị ngàn vạn người giẫm đạp ……"
Trong lòng Diệu Yên cũng có chút ác tâm, nhíu mày nói: "Chàng sao lại biết nhiều sự tình như vậy?"
Tiểu Lôi thở dài: "Năm đó ta đi theo thúc thúc lừa gạt, đặc biệt chính là nghiên cứu chuyện âm dương ngũ hành Âm Phủ dương gian."
Phía trước là một tòa đại điện âm u, chắc hẳn là Diêm La điện. Trước đại điện cũng không có quỷ binh gì đó canh gác, chỉ là từng bước từng bước đi vào, âm khí dần dần tăng thêm, làm cho người ta không khỏi rùng mình.
Cung điện cao lớn nguy nga, cột trụ được sơn đỏ. Chỉ là điêu khắc bên trên cũng không có ngoại lệ, đều mang theo vài phần quỷ khí.
Diệu Yên cười nói: "Cứ thế này gặp Diêm La vương sao?"
Tiểu Lôi gật đầu: "Chỉ là không biết phải gặp vị Diêm Vương nào."
Phải biết rằng, đế vương Âm Phủ tổng cộng có mười vị, được gọi là Thập Điện Âm Đế. Mười vị Diêm Vương này phân biệt là "Thái Nghiễm Vương, Sở Giang Vương, Tống Đế Vương, Ngỗ Quan Vương, Diêm La Vương, Bình Đẳng Vương, Thái Sơn Vương, Đô Thị Vương, Biện Thành Vương, Chuyển Luân Vương." Mười vị Diêm Vương này chia ra lần lượt ngồi công đường xử án, quản lý sự vụ. Nói như thế, để biết Âm Phủ này lớn ra sao. Mỗi ngày nhiều người trên dương gian chết như vậy, còn có đám người xuất sanh, đều là từ Âm Phủ đầu thai. Một vị Diêm Vương nơi này sao có thể quản hết được?
Nhưng chỉ có điều mọi người trên dương gian không hiểu được sự tình dưới Âm Phủ. Phần lớn tưởng rằng Âm Phủ bất quá chỉ có một Diêm La vương là lão Đại, kỳ thật là sai rồi.
Mười vị Âm Đế thay phiên nhau nắm giữ quản lý sự vụ. Giống như làm hoàng đế luân phiên vậy, lần lượt trông coi một trăm chín mươi chín năm. Khi thời gian đến, lại đổi một người khác trông coi. Mà bên dưới Diêm Vương, còn có phán quan, xem như là trợ thủ của Diêm Vương. Chỉ có điều phán quan này cũng không phải chỉ có một, mà là bốn người. Chia thành Thưởng Thiện Ti, Phạt Ác Ti, Tra Sát Ti, Thôi Phán Quan. Đó chính là Tứ Đại Phán Quan của Âm Phủ.
Còn về đầu trâu mặt ngựa bên dưới, xem như là Âm Soái của Âm Phủ, là thống lĩnh của quỷ binh quỷ tướng Âm Phủ. Nhưng cùng với kiến giải lưu truyền trên Dương gian lại bất đồng. Đầu trâu mặt ngựa này, bất quá trong Âm Soái cũng chỉ có một hai người mà thôi.
Âm Soái của Âm Phủ, tổng cộng có mười người. Chia thành Nhật Du, Dạ Du, Hoàng Phong, Báo Vĩ, Điểu Chủy, Ngư Tai, Vô Thường, Ngưu Đầu, Mã Diện, Quỷ Vương. Mười vị Âm Soái của Âm Phủ, ai cũng có sở trường, chức năng và thành tựu của riêng mình. Ngưu đầu Mã diện, chẳng qua là hai trong số mười người bọn họ mà thôi. Bất quá Ngưu đầu Mã diện thường hầu bên cạnh Diêm Vương, cho nên mới có chút đại danh khí mà thôi.
Còn về Hắc Bạch Vô Thường, tương tự cũng bị hiểu lầm so với dương gian. Hắc Bạch Vô Thường tịnh không phải chuyên môn tới câu hồn.
Hắc Vô Thường tướng mạo dữ tợn, đội cái mũ màu đen thật dài, chỉ chuyên câu hồn quỷ của vong hồn làm điều ác, điều đó không sai.
Nhưng Bạch Vô Thường chính là, hình tượng Bạch Vô Thường, kỳ thật tay cầm quạt hương bồ trắng, mặt mỉm cười, ưỡn cái bụng phình trắng trẻo mập mạp, lại đặc biệt tiếp đãi vong hồn hành thiện tích đức.
Hai người Tiểu Lôi cùng Diệu Yên đi theo một đội quỷ chết oan tiến vào Diêm La điện.
Truyện khác cùng thể loại
694 chương
2917 chương
951 chương
8 chương
71 chương
42 chương