Chí Tôn Vô Lại
Chương 165
Ngọc Cơ Tử thản nhiên nói: "Bí pháp của Côn Luân ta, tất nhiên là khác rồi."
Đột nhiên hắn đứng lên, một chưởng trực tiếp hướng tới Tiểu Lôi đánh ra. Tiểu Lôi mỉm cười, hắn vốn đã có ý phòng bị, vừa rồi từng bước đi tới, trong lòng đã nghĩ biện pháp đối ứng. Lúc này tâm ý vừa động, đã thi triển Tiêu Diêu bộ pháp.
Ngọc Cơ Tử một chưởng xuất ra không trúng, không nhịn được nói : "Tiểu tử này pháp lực yếu ớt, vậy mà dùng Tiêu Diêu bộ pháp để chạy cũng ra dáng đấy chứ."
Lời vừa dứt đạo bào liền vung lên, một thanh trường kiếm từ trong tay áo vọt ra ngoài, Tiểu Lôi thoáng nhìn đã biết lợi hại, tay nắm chặt thái đao nâng lên trước ngực, đỡ chiêu này.
Đinh một tiếng, Tiểu Lôi chỉ cảm thấy cả người run rẩy, thái đao suýt chút nữa tuột khỏi tay. May là hai ngày nay hắn tu luyện Luyện Thần Thiên, cũng đã có thành tựu không tầm thường. Pháp lực mặc dù chưa có đại tiến, nhưng nội tức đã trở nên ổn định, nguyên thần linh thể nhục thể so với trước kia còn có phần mạnh mẽ hơn nhiều, nếu mà là trước kia thì thái đao đã văng mất rồi.
Ngọc Cơ Tử điềm nhiên cười :"Tiểu tử khá lắm, xem ra vẫn còn dấu diếm thực lực a" Nói xong, Ngọc Cơ Tử cười cười, trường kiếm kia lại vung lên chỉ thấy kiếm quang rung động dệt thành một màn kiếm võng màu vàng bổ xuống.
Lần này sắp bị úp xuống, Tiểu Lôi muốn tránh cũng không tránh được, đành bất đắc dĩ nâng thái đao lên đỡ, quanh thân có một màn kim quang tỏa ra, chính là tuyệt chiêu ngày trước trong lúc đánh nhau với Khinh Linh Tử, Diệu Yên đã ngộ ra, đích thị là một loại thuật pháp phòng ngự cực mạnh.
Vốn pháp thuật phòng ngự này cực kỳ lợi hại với người khác còn đối với một tuyệt đỉnh cao thủ như Ngọc Cơ Tử , thì đích thực là vô dụng. Nhưng Ngọc Cơ Tử là loại thân phận nào ? Đi đối phó với một tiểu môn đồ của Tiêu Dao Phái nên lão chỉ dùng có ba phần công lực xuất chiêu, chính vì vậy mà màn kiếm quang kia bổ xuống đinh đinh không ngừng, liền bị pháp thuật phòng ngự của Tiểu Lôi ngăn trở.
Ngọc Cơ Tử lúc này mới cười nói : "Thủ rất tốt, pháp thuật này không phải của Tiêu Dao Phái, là ai dạy ngươi hả ?" Tiểu Lôi sớm đã lùi một bước tới bên khe suối , nhưng vừa động thân thì đã thấy Ngọc Cơ Tử đứng ngăn trước mặt hắn.
Tiểu Lôi đành cười khổ nói :" Uy, ngươi nói mời ta uống rượu ta mới tới, tại sao bây giờ lại ngăn không cho ta đi?"
Ngọc Cơ Tử thản nhiên nói :" Ta đã nói mời người uống rượu, nhưng chưa có nói là sẽ cho ngươi đi. Bây giờ rượu ngươi cũng đã uống xong rồi, cũng không thể tính là ta nuốt lời. Tuy vậy ta cũng chỉ nói chỉ cần các ngươi không qua sông thì ta sẽ không ra tay một ngày. Bây giờ ngươi đã qua sông rồi thì tất nhiên ta có thể ra tay rồi."
Tiểu Lôi tự biết chính mình quyết không phải là đối thủ của chưởng môn Côn Luân trong ngũ đại cao nhân đương thời. Thấy Ngọc Cơ Tử sắc mặt âm u đang đứng chắn trước mặt mình, đột nhiên kêu lên:"Uy, Tiên Âm, ngươi đừng tới đây, ta gặp xui xẻo rồi."
Mắt thấy Ngọc Cơ Tử lại vỗ một chưởng tới, mặc dù nhìn qua có vẻ nhẹ nhẹ nhàng nhàng tựa như không có lấy nửa phần lực đạo. Nhưng Tiểu Lôi là kẻ ngu ngốc sao? Đối phương đường đường là chưởng môn Côn Luân, một chưởng đánh ra há lại không có lực đạo ? Nói vậy thì làm sao hắn dám ngạnh tiếp, lập tức thi triển Tiêu Dao bộ pháp tránh qua. Một chưởng của Ngọc Cơ Tử không trúng Tiểu Lôi mà đánh vào cái cây phía sau hắn, lập tức cả cây đại thụ to lớn là thế vô thanh vô tức biến thành phấn mạt. Tiểu Lôi trong lòng cực kỳ kinh hãi, miệng cuống quít hô to. Ngọc Cơ Tử thu tay lại cười cười nói :" Ngươi nếu không qua sông, không thể trở về được, không bằng hãy thúc thủ chịu trói, nể mặt mũi của Tiêu Dao phái ta sẽ không đả thương ngươi là được."
Tiểu Lôi cười lớn nói : "Ngươi đường đường là chưởng môn của Côn Luân mà cũng giở trò xảo trá, không ngờ lại gạt ta qua sông"
Ngọc Cơ Tử mỉm cười nói : "Ngươi tự mình đi qua, không thể nói là ta lừa ngươi được, bây giờ hãy ngoan ngoãn ngồi xuống, tất nhiên là ta sẽ không làm ngươi bị thương. Nhưng nếu người mà định bỏ chạy lần nữa thì đừng có tránh ta hạ thủ vô tình."
Tiểu Lôi đảo mắt rồi hét lớn: "Tiên Âm còn không quản nổi ta, chẳng nhẽ ngươi quản được chắc ?"
Ngọc Cơ Tử thản nhiên nói: "Tiên Âm tiên tử trúng Độc Long Thảo, cho dù Hoạt Bồ Tát tiền bối đã cho nàng ta giải dược, nhưng không có ba mươi sáu canh giờ thì cũng sẽ không khôi phục được"
Quả nhiên, thân thể tiên Âm khẽ động tự hồ muốn cử động,lại rung lên một chút
Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng, chậm rãi khẽ ngâm : "Tiên chi nói tại, tị linh tuệ nhi tẩu thai quang,thị vi ích dã,duy khí nhi bất hành,duy pháp nhi bất hành,duy tức nhi bất hành,thị vi phi đạo……"
Mấy câu này là khẩu quyết trong Nghịch Thiên Quyết hắn thuận miệng đọc ra. Còn Tiên Âm căn bản là đang trong giai đoạn hành công, dù mắt không nhìn nhưng tai vẫn nghe không sót một chữ biết là Tiểu Lôi đang bị Ngọc Cơ Tử vây khốn. Nàng không lo lắng được sao? . Đúng như lời Ngọc Cơ Tử nói, mắt nàng còn chưa nhìn lại được, hơn nữa thương thế của mình còn chưa khỏi hẳn, khẳng định không phải là đối thủ của Ngọc Cơ Tử. Cho nên không dám tới xuất thủ, nhưng không ngờ Tiểu Lôi lại đọc một câu khẩu quyết của Nghịch Thiên quyết, làm sao mà Tiên Âm không động tâm cho được?
Trong lòng nàng lập tức nóng lên, lập tức đem mọi lo lắng trong đầu quẳng về phía sau. Song chưởng đập mạnh xuống đất, bật dậy phóng qua khe suối, đồng thời một chưởng xuất ra đánh về phía Ngọc Cơ Tử .
Ngọc Cơ Tử sớm đã nghe thấy thanh âm , không khỏi khẽ thở dài, một chưởng đưa ra nghênh tiếp chưởng của Tiên Âm, lại nói : "Tiên Âm, bây giờ ngươi không phải là đối thủ của ta, đây là do ngươi muốn ra tay, không thể trách ta được"
Hai người vô thanh vô tức đối một chưởng. Tiên Âm thân thể khẽ động, sát khí lộ rõ trên mặt, đột nhiên đang ở giữa không trung, hai bàn tay kết một thủ ấn kỳ quái, hai ngón tay xiên chéo vào nhau, trông giống như một đóa hoa lan, quát lớn: "Tiểu Lôi, mau vượt sông"
Nói xong, cả người lao về Ngọc Cơ Tử đánh tới, mấy ngón tay của nàng trong nháy mắt biến hóa thành bảy tám loại thủ ấn, sát khí đột tăng. Ngọc Cơ Tử thở dài, chậm rãi lùi lại một bước, lúc này mới vung chưởng lên đón.
Một chưởng này của Tiên Âm kêu là "Bách Hoa Ấn", một trong tuyệt học Diệu Thập Tứ Quyết vô cùng cao thâm của Tiên Sơn phái. Hai bàn tay kết thành các loại thủ ấn hình hoa, trong lúc chưởng lực biến hóa có kèm theo cả ám kình, rất thích hợp cho nữ tử tu luyện. Quả nhiên Tiên Âm một chưởng xuất ra, mang theo một đạo ngũ sắc quang mang, không ngờ trong thời gian ngắn đã áp trụ được Ngọc Cơ Tử rồi!
Ngọc Cơ Tử hú dài một tiếng tựa như rồng ngâm hổ gầm, hốt nhiên tay áo của hắn nát thành từng mảnh bởi chưởng phong ngũ sắc của Tiên Âm. Nhưng lại nghe Tiên Âm kêu lên một tiếng đau đớn, giật lùi về phía sau. Ngọc Cơ Tử cười lạnh: "Tiên Âm, với pháp lực ngươi hiện tại ngay cả tuyệt học tinh diệu của Tiên Sơn phái cũng không phải là đối thủ của ta"
Người hắn vừa chuyển động, đã tiến sát vào. Lúc này, Tiên Âm đang ở trên không liên tiếp biến ảo thân pháp, nhưng song thủ như trảo của Ngọc Cơ Tử liên tiếp chụp tới, điểm, trảm, mổ, móc, tựa như một bức tường gió lọt không qua, vây Tiên Âm vào trong. Mặc cho Tiên Âm vùng vẫy thế nào, cũng không thoát ra được. Từng bước từng bước bức Tiên Âm càng ngày càng xa khe suối.
Tiên Âm bất đắc dĩ cố gắng thôi động pháp lực, khẽ quát một tiếng. Mắt nàng không nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy một chưởng của Ngọc Cơ Tử kích tới. Thân mình chỉ khẽ nghiêng sang một bên, cũng không thèm né tránh, một chưởng rít lên nghênh đón, lại là một chưởng lưỡng bại câu thương.
Ngọc Cơ Tử lạnh lùng cười, Tiên Âm lập tức biết là không ổn rồi. Nàng đánh hụt một chưởng, cảm giác được phía sau lưng một trận đau nhức, nhịn không được phun ra một ngụm máu. Ngọc Cơ Tử ở phía sau nàng thở dài nói: "Tiên tử, hai mắt ngươi nhìn không thấy, càng thêm không phải là đối thủ của ta, ta vừa rồi chỉ dùng ba phần lực, ngươi hãy thúc thủ chịu trói đi."
Tiên Âm thở dài nói: "Được rồi!" Thân thể nàng mềm nhũn ngã trên mặt đất. Ngọc Cơ Tử thở dài một tiếng: "Tam thanh đạo tôn tại thượng, Tiên Âm tiên tử, ta chỉ là mời ngươi trở về Côn Luân một chuyến để giải thích cho ta. Sẽ không quá mức làm khó ngươi."
Nói xong, hắn đưa tay đặt tại hậu tâm Tiên Âm. Nhưng bàn tay hắn vừa đặt phía sau lưng Tiên Âm thì đột nhiên cảm thấy một tia hàn khí. Trong lòng chợt rùng mình nhưng đã chậm nửa phần!
Tiên Âm đột nhiên nhảy lên! Ngọc Cơ Tử tu vi thần thông cũng phản ứng ngay, nghiêng người né tránh, đột nhiên cảm thấy một đạo âm phong từ trước mặt ập tới, mắt thấy phía sau có một bụi cỏ bị âm phong kia đánh trúng, đám hoa cỏ nọ vô thanh vô tức khô héo ngay lập tức…..
Ngọc Cơ Tử cả giận nói: "Tiên Âm, không ngờ ngươi ra tay ác độc như thế đừng mong ta lưu tình nữa."
Nhưng Tiên Âm lại sớm đã mượn cơ hội bay qua dòng suối, lạnh lùng nói:" Vậy cũng tùy ngươi … A!" Nàng đột nhiên kinh hô lên một tiếng, cảm thấy một đạo hàn khí ập thẳng vào mặt. Đạo hàn khí đó sắc bén dị thường, giống như là một thứ binh khí sắc bén! Tiên Âm trong khi hoang mang mười ngón tay phóng ra, thôi động pháp lực, liên tiếp ba đạo kình phong bắn qua, cũng chỉ miễn cưỡng ngăn trở được một chút, đạo hàn khí đã đến trước mặt. Nàng chỉ kịp nghiêng đầu qua tránh, lại nghe thấy xuy xuy hai tiếng, mái tóc dài của nàng đã bị cắt đứt một mảng! Tóc bay tán loạn khiến Tiên Âm cả giận nói:"Tiểu Lôi, không ngờ ngươi lại đánh lén ta!"
Tiểu Lôi sớm đã tới bờ bên kia suối, vừa rồi hắn trông thấy Tiên Âm muốn đào thoát, đã sớm nắm lấy thái đao. Hắn khinh thường Tiên Âm không nhìn thấy gì, đứng ở bờ suối bên này đột nhiên đem hết toàn lực bổ tới một đao! Một đao này chính là Tiểu Lôi đã đem toàn lực, chính là dùng "Bách Trảm Quy Nhất"! Loại đao pháp này giống như Phá Sơn Không, đều là tụ tập pháp lực toàn thân vào một điểm, uy lực so với bình thường tăng thêm mấy lần. Tiên Âm không cẩn thận, thiếu chút nữa đã bị thương dưới đao của Tiểu Lôi.
Nàng mặc dù tránh được, nhưng vẫn bị Tiểu Lôi chém mất một đoạn tóc, đầu tóc tán loạn bất đắc dĩ đành lui về bên cạnh Ngọc Cơ Tử.
Mặc dù Ngọc Cơ Tử thấy kỳ quái vì Tiểu Lôi đột nhiên ra tay với Tiên Âm, nhưng động động tác của hắn vẫn rất nhanh, thấy Tiên Âm bị lui trở về, một đạo kim quang trong tay phóng tới, triển khai giữa không trung, cũng là một chiếc lưới tơ màu vàng? Chiếc lưới to trùm lên người Tiên Âm, lập tức Tiên Âm quỵ trên mặt đất, không còn lực để phản kháng nữa, nhưng trong miệng vẫn mắng: "Tiểu tặc giỏi lắm! Không ngờ lại ám toán ta!"
Tiểu Lôi đứng đối diện bên dòng suối, hi hi cười nói: "Tiên Âm, nếu không phải như thế, làm sao ta có thể thoát khỏi ngươi chứ?"
Bộ dạng hắn lúc này cợt nhả xấc xược, trong tay lấy từ đâu ra hồ lô rượu của Ngọc Cơ Tử, ngửa đầu uống một ngụm cười nói: "Ngọc Cơ Tử, đa tạ ngươi, ta bị bà nương này bắt đi vài ngày, hôm nay nhờ có ngươi, ta mới đắc ý thoát thân!"
Ngọc Cơ Tử sắc mặt âm trầm, chậm rãi nói: "Một tên tiểu tử thật giảo hoạt! Ngươi vừa rồi qua sông, là đã tính trước Tiên Âm sẽ tới cứu ngươi? Ngươi trong lòng sớm đã tính toán đâu ra đấy rồi phải không?"
Tiểu Lôi liếm liếm môi: "Đó là đương nhiên, Bách Hoa Quả tửu gì đó của ngươi mặc dù không tệ, nhưng cũng không thật đáng đến mức chính ta phải đến đổi. Nói tiếp, ngươi còn phải cám ơn ta, nếu không phải vì ta, Tiên Âm sao lại qua sông để cho ngươi chế trụ được chứ?"
Ngọc Cơ Tử trầm giọng nói: "Ngươi còn nhỏ tuổi mà đã giảo hoạt như vậy! Tiên Âm là đồng bọn của ngươi mà không ngờ ngươi lại cũng ám toán nàng?"
"Hừ, đồng bọn sao? Ta không có khả năng là đồng bọn với bà nương này, là nàng ức hiếp ta, ta mới ở cùng chỗ với nàng ta." Tiểu Lôi lại vênh vang nói: "Đa tạ ngươi, hiện giờ bà nương này bị ngươi bắt, ta có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi, bất quá bà nương này thật là độc ác, sau này ngươi có chọc giận nàng thì tự mình tiếp thụ đi."
Ngọc Cơ Tử nhíu mày nói: "Ta mặc kệ ngươi với Tiên Âm có chung một đường hay không, ngươi cuối cùng đã đả thương đệ tử Côn Luân phái ta, bất kể thế nào, ta nhất định phải bắt ngươi đem trở về."
Tiểu Lôi ha ha cười: "Cái đó tùy ngươi, ngươi tưởng vượt sông trước ta à, cứ chầm chậm mà chờ đi! Tiểu gia ta rất có lòng kiên nhẫn, ở chỗ này có rượu có thịt, còn có Hoạt Bồ Tát tiền bối cùng ta nói chuyện, cho dù có ngồi lại ở đây một năm nửa năm, cũng không thành vấn đề! Ngược lại ngươi, Côn Luân chưởng môn, ngươi có thể chờ ở đây nửa năm một năm sao? Ngươi bắt Tiên Sơn chưởng môn, còn không mau chóng trở về? Phiền toái này không nhỏ đâu, chuyện này có khi làm cho ngươi đau đầu đấy, còn có thời gian ở chỗ này dây dưa với vô danh tiểu tử như ta?"
Nói xong, hắn ngồi trên mặt đất, lại cầm hồ lô ngửa đầu uống một ngụm, thở dài nói: "Rượu ngon! Rượu ngon!"
Ngọc Cơ Tử dở khóc dở cười, tính đi tính lại, mình ngược lại bị Tiểu Lôi cho vào tròng, còn bị người dùng kế tá đao sát nhân. Hắn suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: "Không sao, tính ra lòng kiên trì của ta cũng không tệ, ở chỗ này đợi vài ngày cũng không có gì."
Tiên Âm trên người bị một chiếc lưới lớn bao phủ, cái lưới này cũng không biết là pháp bảo gì, từ khi bị nó chế trụ, Tiên Âm trở nên vô thanh vô tức.
Tiểu Lôi lại uống thêm hai ngụm rượu nữa, trong rừng cây đột nhiên nghe thấy thanh âm của Hoạt Bồ Tát.
"Tiểu tử, rượu ngon như thế, tại sao không mời lão nhân gia ta uống cùng?" Vừa dứt lời, đã nhìn thấy Hoạt Bồ Tát từ trong rừng chậm rãi đi ra, nhìn thấy Tiểu Lôi, vẻ mặt có chút phức tạp.
Tiểu Lôi hì hì cười, đem hồ lô rượu ném tới, thở dài nói: "Thôi thôi, bây giờ ta đang làm khách ở địa bàn của ngươi, cần ngươi bảo hộ, bỏ qua chút rượu tính toán cái gì. Uy, Hoạt Bồ Tát, ta nghĩ hay là lại dùng phương pháp kiếm gà rừng thỏ hoang nào đó, chúng ta một bên uống rượu, một bên ăn thịt, chẳng phải là thống khoái lắm sao?"
Hoạt Bồ Tát tiếp nhận hồ lô, đang định uống rượu, nhưng lại quay về phía
Ngọc Cơ Tử bên bờ suối đối diện nói: "Uy! Ngọc Cơ Tử, rượu là do tên tiểu tử này mời ta uống, nên không quan hệ với ngươi!"
Ngọc Cơ Tử cười khổ hai tiếng, chắp tay thi lễ cười nói: "Không sao, không sao, tiền bối cứ tự nhiên hưởng dụng."
Hoạt Bồ Tát thi triển pháp thuật cũng thật là kỳ quái, trong miệng hắn huýt lên một tiếng dài, lập tức từ trong các bụi rậm chạy ra vài con thỏ hoang, rồi lại tự đâm đầu tới trước mặt Tiểu Lôi, Tiểu Lôi một tay bắt một con, cười nói: "Hoạt Bồ Tát, pháp thuật này của ngươi thật ra rất thú vị, không bằng dạy cho ta đi."
Hoạt Bồ Tát đảo đôi bạch nhãn, nói: "Tên tiểu tử ngươi tâm địa không quá tốt, nếu dạy cho ngươi loại pháp thuật này, e rằng sinh linh ngọn núi này đều gặp xui xẻo hết."
Tiểu Lôi bĩu môi: "Cũng là sát sinh cả, ngươi giết một cũng là giết, mà giết mười cũng là giết, có khác nhau sao? Ngươi nếu hẹp hòi, không chịu dạy cũng tùy ngươi. Nhưng thật ra, lại có loại hòa thượng như ngươi, ngày ngày hết uống rượu rồi đến ăn thịt, lại còn sát sinh, thật là kỳ quái."
Hoạt Bồ Tát mỉm cười: "Chuyện của lão nhân gia ta, ngươi nào hiểu được."
Ngay trước mặt Ngọc Cơ Tử, Tiểu Lôi thoải mái đem chú thỏ hoang mổ bụng lột da ngay tại dòng suối, lại nhóm lửa trên bờ, nướng với dã vị. Mắt thấy chú thỏ hoang kia được nướng chín vàng, hương thơm tỏa ra bốn phía, Hoạt
Bồ Tát nhịn không được mặt mày hớn hở nói: "Tiểu tử ngươi mặc dù tâm địa không quá hiền hậu, nhưng lại nướng thịt thật ngon a!"
Hắn vươn đại thủ ra, không khách khí ngoạm luôn.
Tiểu Lôi cũng không tức giận, lãnh đạm cười nói: "Nhân hậu hay không nhân hậu, còn phải tùy xem đối với ai. Ta hai ngày trước cũng đã nhân hậu với Tiên Âm, nhưng nàng ta lại ba phen bốn phen lấy oán báo ân, nếu ta đối với nàng nhân hậu, vậy chẳng phải là đứa ngốc sao."
Hoạt Bồ Tát thở dài nói: "Tính tình này của ngươi thật ra cực kỳ giống hắn, ai, chỉ là giống hắn, nhưng vị tất đã là chuyện tốt gì ……
Truyện khác cùng thể loại
694 chương
2917 chương
951 chương
8 chương
71 chương
42 chương