Chí Tôn Vô Lại
Chương 151
Con đại xà trở lại trước mặt Tiểu Lôi, miệng ngậm một con hươu đã bị cắn chết, huyết nhục lẫn lộn, nó liên tục gật đầu với Tiểu lôi.
Hắn lập tức hiểu ý, mỉm cười nói: "Xà huynh à xà huynh, cảm tạ ngươi, ta quả thực rất đói!"
Trầm ngâm một lúc, hắn nói: "Nhưng ăn không của người là không tốt" rồi lấy ra một hoàn đan dược từ túi càn khôn, đó là linh dược bồi bổ nguyên khí của tu hành giả, nhẹ nhàng quăng xuống, cười nói: "Ngươi cũng là linh vật tu hành, coi như đồng đạo với ta, ta ăn đồng thời biếu ngươi một hoàn đan dược chứ!"
Hoàn đan dược này không phải là đơn giản, là do Tiêu Dao phái dùng một ít thiên địa tài bảo chế luyện ra, nhưng hôm nay Tiểu Lôi lại đưa ra để đổi lấy một con hươu, nếu Tiêu Dao tử nghe được không tức chết mới lạ.
Con đại xà bộ dạng có vẻ biết giá trị, bò tới ngửi ngửi dược hoàn, lập tức quay sang Tiểu Lôi liên tục gật đầu ba lần rồi mới thè lưỡi chậm rãi nuốt lấy.
Tiểu Lôi miễn cưỡng cử động nửa thân người, con hươu nằm trước mặt nhưng đáng tiếc trên người không có lửa, hai chân không thể động đậy, lại tìm không ra thứ gì có thể nhóm lửa. Bây giờ pháp lực của hắn đã mất hoàn toàn, ngay cả loại pháp lực thấp kém nhất cũng không thể thi triển, bằng không hắn chỉ cần một Chưởng Tâm Lôi là có thể lập tức nhóm lửa rồi.
Nghĩ một hồi, cuối cùng bụng đã đói lả, hắn đành cố gắng cắn một miếng, ăn thịt sống rất khó ăn, mùi máu tươi lại quá nặng, nhưng sau vài miếng cũng cảm thấy ngon miệng một chút. Hắn dù sao cũng không quen ăn thịt sống, hồ đồ nuốt vài miếng rồi lại để sang bên, lau miệng cười khổ: "Lão tổ tông của chúng ta chính là ăn tươi nuốt sống, hôm nay ta thật có phong cách của tổ tông đây!"
Hắn thử vận công, nhưng do nội lực tán loạn, mất cả buổi tối mới khôi phục được ba thành khí tức, nhưng trong Linh Tuệ Phách vẫn trống rỗng, một tia pháp lực cũng không có.
Trong lòng hắn cảm thấy khổ sở, cảm thấy pháp lực hai năm khổ luyện trôi thành bọt nước, cho dù hắn thiên sinh lười nhác vẫn cảm thấy chút bi thương, nhịn không được lớn tiếng mắng con mụ đàn bà ác độc Tiên Âm kia.
Hắn càng chửi mắng càng tức giận, cuối cùng chửi cả Tiên Sơn phái, chửi cả cái tông phái đó ba ngàn ngăm tự cổ chí kim không có lấy một thứ tốt đẹp, toàn là sinh ra loại bại hoại hạ tiện như "đồ đầu lợn chó không biết xấu hổ, con giặc cái chết bầm" trong miệng hắn tuôn ra, nếu các đại tổ sư Tiên Sơn phái trên trời nghe được sợ rằng đã phóng thiểm điện đánh chết hắn.
Hắn mắng một hồi, dù sao thân dưới cũng bị trọng thương, nên dần mơ màng rơi vào giấc ngủ.
Ban đêm trong rừng vừa lạnh vừa ẩm thấp, may mà hắn có bán tiên chi thể bách bệnh bất xâm nên mới trụ lại được.
Tiểu Lôi thiên tính lười nhác, chỉ thương tâm có một ngày, ngày thứ hai khôi phục lại ngay, nghĩ thầm bất quá chỉ là chút pháp lực mà thôi, cùng lắm ta tu luyện lại một năm, khi nào có thành tựu sẽ bắt con mụ Tiên Âm đó lại lột da rút gân, phân thành tám khối, tiền dâm hậu sát, sát rồi gian, gian rồi lại sát….. cứ mơ màng suy nghĩ như vậy nửa ngày rồi mới thực sự luyện công trở lại.
Con hươu kia, mất một ngày Tiểu Lôi mới ăn hết, lần này dường như thương thế của hắn rất kỳ quái, bụng luôn đói lả, ngày xưa hắn tuyệt đối không ăn nhiều như vậy, mà lần này mỗi lần luyện công bụng đói lả, mặc dù thịt sống máu tanh cũng không vấn đề gì.
Con đại xà ăn linh đan của Tiểu Lôi, ngày nào cũng mang đến cho hắn thứ gì đó để ăn, lúc thì là hươu, khi thì một con gà núi, ngày thứ ba lại mang một con mèo rừng lớn đến.
Đáng thương cho con mèo rừng có hàm răng bén nhọn, móng vuốt sắc bén, nhưng đã bị đại xà biến thành cơm tối cho Tiểu Lôi, nhưng hắn vừa cắn một miếng đã phun ra ngoài, nguyên là thịt con này vừa tanh vừa hôi vừa chua, mùi vị kỳ cục không tả nổi!
Cứ như vậy đợi suốt ba ngày, Tiểu Lôi trong lòng vẫn hy vọng bọn Tiêu Dao Tử có thể đi tìm, cứu mình thoát hiểm, nhưng mỗi ngày qua hy vọng càng giảm đi một ít.
Con mụ Tiên Âm kia cố ý đi ngược đường, xem chừng đã lừa được cái lão ngốc Tiêu Dao tử rồi.
Cũng may nội lực dần dần quy nguyên, khí lực khôi phục từng ngày, mặc dù không có pháp lực, nhưng đợi đến hai chân và các xương trên người lành lặn lại, có thể đi được rồi.
Ngày thứ ba, thứ tư, Tiểu Lôi mỗi ngày đều đưa linh dược cho đại xà, nó một ngày ăn một viên, ban đêm không ngủ bên người Tiểu Lôi mà chạy tới địa phương nào đó.
Ba ngày sau, bộ dạng đại xà tựa như bắt đầu có nhiều biến hóa, Tiểu lôi cảm thấy trên thân hình đầy vẩy đen của nó mơ hồ tỏa chút kim quang, hai cái sừng trên đầu cũng dường như dài hơn nửa tấc, hiển nhiên linh khí ngày càng phong phú.
Một người một rắn cứ an nhiên đến ngày thứ tư, đại xà sáng sớm đã đến bên người Tiểu lôi liên tục gật đầu.
Tiểu Lôi lấy làm lạ, cười nói: "Xà huynh à, chưa đến giờ ăn cơm, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Con đại xà phục trên mặt đất, không ngừng gật đầu, Tiểu Lôi xem xét một hồi không khỏi kinh ngạc, nguyên lai trên thân rắn bắt đầu lột da!
Trên thân nó có chỗ đã lột da, lộ ra bên trong, tất cả đều là vảy vàng.
Tiểu lôi cười ha hả nói: "Ta rõ ràng rồi, nguyên lai ngươi vội đến tìm ta báo hỉ, vậy ta chúc mừng ngươi tu thành chánh quả. Ngươi lần này lột da, kim lân khắp thân, đó chính là thành rồng, tương lai đắc đạo phi thăng cũng không nên quên tiểu đệ vài phần a"
Con đại xà rối rít gật đầu.
Tiểu Lôi trầm ngâm rồi nói: "Ta hiểu rồi, ý của ngươi là hôm nay bận lột da nên không thể mang đồ ăn cho ta, có phải không?"
Đại xà lại gật đầu.
Tiểu Lôi cười nói: "Không sao không sao, mặc dù chân ta không cử động được nhưng đã đủ khí lực, hôm qua đã có con mèo núi này bên cạnh, mặc dù thịt nó khó ăn nhưng miễn cưỡng dùng cũng không chết người, hai chân ta vài ngày nữa có thể cử động, ngươi yên tâm đi"
Suy nghĩ một lát rồi lấy ra viên đan dược cười nói: "Đây là viên đan dược cuối cùng trong túi, mặc dù ngươi bây giờ đã hóa kim lân, không cần dược vật bồi bổ, nhưng coi như là kỷ niệm một hồi chúng ta quen biết đi"
Nói xong xuất chỉ bắn viên thuốc trước mặt đại xà.
Con đại xà thè dài lưỡi thu lấy thuốc rồi cuộn người bò đi.
Tiểu Lôi thấy đại xà rời đi, nghe tiếng cây cối trên đường nó đi đổ rầm rầm trong lòng đột nhiên cảm thấy thương cảm, mình từ cỏi chết quay về, bốn ngày nay còn có con rắn này bên cạnh, bây giờ không biết nó đi nơi nào, chỉ còn lại một mình tự dưng cảm thấy buồn rầu. Vào buổi trưa, con đại xà vẫn chưa mang đồ ăn đến cho Tiểu Lôi, hắn cố nén vị tanh hôi, cắn hai miếng thịt mèo rừng, bây giờ không còn nhẫn nại nữa liền chửi một câu: "Cái đồ khó xơi này, ngày thường có giết ta cũng đừng hy vọng ta ăn một miếng! Mẹ nó có phải là mèo không? Ta thấy y như là uống nước tiểu của mèo!"
Trong lòng hắn không khỏi hoài niệm những nữ nhân ở nhà, càng thấy đói dữ dội, đột nhiên nhớ tới một người.
Lâm San San!
Khi Lâm San San ở bên cạnh hắn, cô gái đó hoàn cảnh đáng thương nhưng tận tâm chiếu cố chăm sóc hắn, tề gia nội trợ gọn gàng, lại còn nấu ăn ngon, đáng tiếc là cuối cùng cũng rời xa hắn, không tìm được nữa.
Suy nghĩ một hồi, Tiểu Lôi trong lòng tự mắng chính mình, Lâm San San đã rời đi nhiều ngày rồi, những ngày có nhiều nữ sắc vờn quanh dần quên mất nàng, bây giờ bụng đói mới nghĩ đến điểm tốt của nàng, có phải là quá vô tình bạc nghĩa hay không.
Người đang gặp cảnh ngộ khó tránh khỏi suy nghĩ linh tinh, Tiểu Lôi sau một hồi cũng định miễn cưỡng ăn hai miếng thịt mèo để luyện công, nhưng lại thấy xa xa truyền đến tiếng động ầm ầm quen thuộc, hắn ngưng thần nhìn lại, thấy từ phía xa đúng là đại xà đã trở về!
Lần đầu tiên trong đời Tiểu Lôi đối với một động vật nảy sinh thân tình, không nhịn được cao giọng kêu: "Xà huynh ơi xà huynh, ngươi không nỡ bỏ rơi ta, lại đến chơi với ta sao?"
Đại xà chậm rãi bò tới cạnh Tiểu Lôi, giống như mọi lần, mở cái miệng rộng ra, nhả ra một con mồi, nhưng lần này Tiểu Lôi nhìn thấy bèn kinh hô lên một tiếng: "A!!"
Hóa ra con vật từ trong miệng đại xà rơi ra không phải là động vật hoang dã, mà là một người, một phụ nữ!
Nữ tử này tóc rất dài, y phục toàn thân đã rách nát, mặt đầy máu và bùn, quần áo đã rách lộ cả da thịt nhưng có thể nhận ra trước đây là màu trắng.
Nữ tử này không biết là chết, hay là bất tỉnh, thân thể cứng ngắc bất động.
Tiểu Lôi vừa nhìn đã nhận ra nữ tử này chẳng phải ai xa lạ, chính là Tiên Âm!!!
Nhận ra nàng, tâm tình hắn trở nên kích động, thiếu chút nữa không để ý đến thương thế định đứng lên, bi phẫn hét to: "Hay lắm! Nghĩ không ra thật là oan gia ngõ hẹp, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông tới!"
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
38 chương