Chí Tôn Vô Lại
Chương 127
Nguyệt Hoa chậm rãi thì thầm: "Chúng ta sống trên núi Olympia, bọn họ gọi chúng ta là thần, chúng ta ban cho họ thủ hộ, bảo vệ trật tự cho bọn họ. Nhưng ta cho rằng…."
"Em cho rằng?" Tiểu Lôi cau mày nói: "Em cho rằng thế nào?"
Nguyệt Hoa sửng sốt một chút, cười khổ nói: "Không phải, đây là ở trên này viết "ta cho rằng"
Tiểu Lôi cũng ngẩn ra.
Buổi hoàng hôn của chư thần, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, tựa như là một bộ lịch sử của thế giới thần linh, đều là "chúng ta" như thế này như thế kia, nhưng mà bây giờ lại hơn một lần xưng "ta!"
"Hả?" Tiểu Lôi cũng ngạc nhiên nói: "Chuyện này kỳ quái đây, chẳng lẽ là đây là quan điểm của chính người viết quyển này? Em tiếp tục đọc đi."
"Ân…"Nguyệt Hoa ngưng thần nhìn lên chữ viết một chút, chậm rãi thì thầm: …nhưng ta cho rằng, bọn họ và chúng ta giống nhau, không phải như con cừu mà chúng ta thả nuôi, không phải ngưỡng vọng chúng ta. Bọn họ cần công cụ, ta cầu thủ lãnh giáo hội cho bọn họ công cụ, bọn họ không có lửa, ta cầu thủ lãnh, thủ lãnh không đồng ý. Thủ lãnh sợ bọn họ có năng lực của lửa, sẽ không còn tôn kính chúng ta. Ta lén trộm đem lửa ban cho con người, từ đó về sau bọn họ có ánh sáng cùng ấm áp…trời ạ!!"
Nói đến cuối cùng, Nguyệt Hoa kinh hãi kêu lên một tiếng, bụm miệng của mình, kinh hô: "Prometheus! Prometheus! Tác giả bài văn này là Prometheus! Đây là do Prometheus viết!!"
Căn cứ thần thoại Hy Lạp ghi lại, loài người từng không cách nào tạo ra lửa, kết quả là một thành viên trong chúng thần Hy Lạp. Prometheus lấy trộm lửa từ thần linh đem cho loài người, khiến cho loài người từ đó về sau biết phương pháp sử dụng lửa.
Chỉ là theo thần thoại, Prometheus bởi vì lén dạy loài người phương pháp sử dụng lửa, bị Zeus tức giận trừng phạt…
Tiểu Lôi liếc mắt nhìn Nguyệt Hoa, cười nói: "Có ý tứ a. Xem ra Prometheus này thật là một gã thú vị, a, hoàng hôn của chư thần là hắn viết ra sao? Hắn quả thật là nhân vật đảm nhiệm chức sử quan không tệ a, ha ha…giống như sử gia Trung Quốc cổ đại Tư Mã Thiên, sau khi bị trừng phạt do đắc tội với hoàng đế, bắt đầu viết sử."
Nguyệt Hoa thở dài, tiếp tục đọc.
Vài chương sau, nội dung cũng không có gì làm người ta rung động, đại bộ phận miêu tả có chút tương tự với thần thoại Hy Lạp bây giờ vẫn truyền lưu, đơn giản là miêu tả loài người tôn kính thần linh như thế nào. Đối với thần linh kính sợ như thế nào, mà thần linh lại là chúc phúc hoặc trợ giúp cho loài người như ra sao. Chỉ là Tiểu Lôi càng nghe lại càng khó chịu. Mắng một câu, nói: "Con mẹ nó cái gì mà trợ giúp loài người, ta như thế nào mà càng nghe càng giống như là một tên chủ nô ban cho nô lệ một chút ân huệ vậy? Bọn người kia, lúc đại tai nạn giáng xuống, làm chuột bao nhiêu thế kỷ dưới lòng đất, sau lại chạy lên trên mặt đất bắt đầu tác uy tác phúc? Con mẹ nó!"
Nguyệt Hoa ánh mắt lộ ra vài phần bất đắc dĩ, mắt thấy Tiểu Lôi tức giận chửi mắng, chỉ là cười khổ, lại nhìn Diệu Yêu, Diệu Yêu sắc mặt bình thản, chỉ ngồi yên.
Tiểu Lôi mắng vài câu, lúc này mới thở ra một hơi dài, nói: "Tốt lắm, Nguyệt Hoa. Em tiếp tục đọc tiếp đi, bất quá cái này không nên đọc, sau này hãy xem. Còn không có hứng thú nữa, cái này cùng chuyện thần thoại cũng không sai biệt lắm, không cần phải đọc nữa.
Nguyệt Hoa nhu thuận gật đầu, nhìn thật kỹ trong chốc lát, mới đứng lên, nhìn Tiểu Lôi, nói: "Đây là một đoạn cuối cùng, em nghĩ, đoạn này, hẳn là có thể giải thích nghi vấn cuối cùng của chúng ta."
"Sao? Cái gì?"
"Ân…là viết như thế này….bọn họ đã xuất hiện, cánh bọn họ dài trắng toát, giống như trong truyền thuyết, bọn họ từng là minh hữu của chúng ta, bây giờ lại biến thành địch nhân của chúng ta! Bọn họ thuyết phục thủ lĩnh phát động chiến tranh đối với Phương Đông, thủ lĩnh liền đáp ứng. Nhưng ta rất lo lắng. Chúng ta từ trường đại nạn kia sống lại, dân tộc phương Đông so với chúng ta càng cường đại, bọn họ tất nhiên cũng sinh tồn tiếp tục. Nhưng mà thủ lĩnh muốn chiếm lấy đất đai phương Đông, muốn trở thành thần linh chân chính. Được càng nhiều người kính sợ…hắn đã quên rồi, chúng ta kỳ thật giống như bọn họ, chúng ta cũng là người!"
"Thủ Lĩnh nói cho vị lãnh tụ nhân loại Alexander, một quốc vương trẻ tuổi, bảo hắn thẳng tiến đến phía Đông. Alexander dẫn quân đội của hắn đi tới, bọn họ đi một ngàn dặm, hai ngàn dặm, đã chinh phục được một mảng lớn đất đai, cuối cùng cũng tới phương Đông. Nhưng lo lắng của ta đã thành sự thật. Dân tộc phương Đông quả nhiên tồn tại, bọn họ càng cường đại so với chúng ta, bọn họ đã đánh bại chúng ta. Sau khi Alexander chết đi, nhân loại lần đầu tiên sinh ra hoài nghi đối với chúng ta, bọn họ nhận thấy chúng ta chúc phúc cho bọn họ không có hiệu quả! Mà lúc này tên gia hỏa cánh trắng lại xuất hiện…
"Bọn họ mê hoặc loài người, nói chúng ta là giả thần…loài người dao động, quốc vương của loài người dao động, quốc vương của loài người phân liệt, bọn họ chia làm nhiều phái, chiến tranh bộc phát, bọn họ phá hủy thần điện thờ phụng chúng ta, phá hủy đi những pho tượng vì kính sợ chúng ta mà kiến tạo…"
Câu nói cuối cùng là: Bọn họ đã đến! Bọn họ có cánh trắng, có thể bay qua núi cao. Bọn họ có trường kiếm bén nhọn có thể đâm thủng da thịt chúng ta, bọn họ có tấm khiên chắc chắn, có thể ngăn cản tia chớp của chúng ta! Bọn họ đến, bọn họ đến Olympia…Bọn họ đã đến, rất gần…bọn họ đoạt lấy con dân của chúng ta, hủy diệt thần điện của chúng ta….đúng vậy, bọn họ đã hủy diệt chúng ta, bọn họ chính là những thần linh mới trên đại địa này, những chúa tể mới!
Văn tự đến đây kết thúc, nhưng Tiểu Lôi lại cảm thấy rung động!
Hắn trầm mặc một lúc lâu, vẻ mặt biến ảo, một hồi cau mày, một hồi cười lạnh, cuối cùng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, lớn tiếng nói: "Thú vị, thú vị! Nghĩ không ra cái gọi là thần thánh, cái gọi là tôn giáo, cái gọi là chí cao vô thượng, nguyên lai diện mục chân thật không ngờ là như thế này. Ta xem bất quá chỉ là một màn đấu tranh chính trị, tranh quyền đoạt lợi mà thôi!"
Hắn lại không thèm nhìn bảng văn tự màu vàng đó nửa, đi tới bên cạnh Pandora, thản nhiên nói: "Vật này ta đã xem xong hết rồi, nhưng ta còn muốn hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng…nếu chư thần Hy Lạp đã thất bại. Bọn họ đi đâu? Chết ư? Hay là đi đến địa phương nào?"
"Sức mạnh của thần linh không phải là chuyện ngươi có thể đoán được!" Pandora cả giận nói: "Chư thần vĩ đại sẽ không diệt vong, chúng ta mặc dù đã thất bại, nhưng chỉ là mất đi mảnh đất này, mất đi con dân phản bội chúng ta. Một ngày nào đó, uy nghiêm của chư thần sẽ trở lại trên mảnh đất này! Sẽ…"
"Dừng!" Tiểu Lôi kêu một tiếng, cười mắng: "Ta hỏi ngươi bọn họ đi đâu, câu hỏi đơn giản như vậy, không cần ngươi nói nhiều như vậy."
"Ra đi." Giọng nói Pandora có chút buồn bã: "Người thất bại phải ra đi, đây là quy tắc."
"Ra đi?" Tiểu Lôi ngạc nhiên nói: "Ra đi là ý tứ gì? Đi đâu?"
Pandora lại không nói, sau một chút chi trì trầm mặc, giơ tay chỉ chỉ đỉnh đầu.
"Trên núi?"
Pandora lắc đầu
"Bầu trời?"
Pandora vẫn lắc đầu.
Tiểu Lôi con người nhất chuyển: "Chẳng lẽ đã rời khỏi địa cầu?"
Pandora rốt cuộc không lắc đầu nữa, chỉ dùng một loại ngữ khí kiên định nói: "Chủ thần còn sẽ lại giáng xuống nhân gian! Bởi vì mảnh đất này thuộc về chúng ta!"
Tiểu Lôi hít một hơi thật sâu, cười nói: "Vậy nơi này… thần điện này. Còn các thần tượng này, nói vậy chính là chư thần trước lúc chiến bại. Là nơi lưu lại sao, vậy ngươi tại sao ở chỗ này?"
"Vì trả thù!". Pandora giọng nói rất lạnh lùng: "Trả thù loài người phản bội chư thần! Bọn họ từ bỏ thần linh, từ bỏ tín ngưỡng! Sứ mạng của ta chính là gây tai nạn cho thế giới này! Những…những tên gia hỏa đó, những tên mang theo thập tự giá lúc đó mê hoặc loài người lật đổ tín ngưỡng của chúng ta, vậy thì chúng ta cũng có thể làm như vậy! Ta sẽ mang đến cho tai nạn cho mọi người, có thể khiến cho mọi người đối với những tên đó không tín nhiệm, giống như lúc đó bọn họ đã làm đối với chúng ta! Ta sẽ lại rải ra mầm mống tôn kính thờ phụng thần linh. Làm cho quang huy của ngôi sao sáu cánh một lần nữa thay thế thập tự giá tà ác! Một lần nữa giá lâm ở trên đại địa này!"
"A! Hiểu rồi." Tiểu Lôi lại cười tự đắc, nói: "Nguyên lai như thế, nói như vậy, ngươi kỳ thật cùng vị Da Tô kia sứ mạng giống nhau a. Da Tô được xưng là thánh tử, nhiệm vụ là truyền giáo, kết quả là đem tín ngưỡng thượng đế truyền bá ra. Ngươi chính là một con cờ chư thần lưu ở thế giới này….ha ha ha ha ha…rất thú vị, rất thú vị!!"
Hắn cười nửa ngày, đột nhiên tiếng cười tắc nghẽn lại, lạnh lùng nhìn Pandora: "Các ngươi. Hay những tên gia hỏa mang cánh màu trắng, ta xem ra, cũng không phải là cái gì tốt đẹp. Bất quá là một đám con cháu của đám người hủ lậu thời tiền sử mà thôi. Thần linh? Hừ! Loài người cổ đại bị pháp lực của các ngươi dọa nạt. Mới có thể gọi các ngươi là thần linh mà thôi, nếu là bây giờ bị ta gặp phải, hừ hừ, một đao giơ lên, chém thành hai đoạn!"
Tiểu Lôi nhìn Diệu Yên một chút, đột nhiên thấp giọng nói: "Hảo lão bà đại nhân, bây giờ chuyện nên hỏi cũng đã hỏi xong, về phần ả đó…ta xem ra cũng không có ý tứ gì. Dùng hồn phách của ả luyện chế pháp bảo gì đó cũng tốt, luyện chế đan dược cũng tốt, dù sao thì nàng tùy tiện xử lý đi."
"Hèn hạ!" Diệu Yên còn chưa nói gì, Pandora đột nhiên rít lên chói tai: "Loài người hèn hạ! Ngươi đáp ứng rồi! Ngươi đáp ứng qua chỉ cần ta trở lời vấn đề, ngươi sẽ…"
"Ta đã đáp ứng rồi." Tiểu Lôi lạnh lùng cười, lại vênh váo nói: "Về phần hèn hạ….người mắng ta hèn hạ nhiều như vậy, ta thiếu chút nữa quên nói cho ngươi, tiểu gia ta chính là một tên vô lại, nói dối lừa người chính là như cơm bữa, ta lại lừa ngươi thì đã sao? Ngươi cắn ta a!"
Diệu Yên hì hì cười, thấp giọng nói: "Ta biết rồi." Nàng cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Loại man di này, có thể luyện chế pháp bảo gì, ngược lại làm bẩn tay ta, không bằng đốt sạch!"
Trong mắt nàng hiện lên một tia sát khí, tiện tay xạ ra một đạo kim quang, Pandora đang phiêu động tại trước mặt lại bị kim quang trói buộc lại, không thể động đậy.
Lập tức trong tiếng thét chói tai của ả, Diệu Yên hé miệng, phun ra một đạo kim sắc hỏa diễm, một đạo hỏa diễm kia quấn quanh trên thân ảnh Pandora, trong nháy mắt liền thiêu ả thành tro bụi.
"Ài, ả này tam vị chân hỏa đã cháy sạch, ả từ nay về sau hồn phi phách tán tan thành mây khói…" Tiểu Lôi cười cười, đột nhiên trầm mặc nói một câu: "Trên cái thế giới này, căn bản không cần cái gì thần linh. Chuyện của loài người, loài người tự mình có thể nắm trong tay!"
Pandora đã bị hủy diệt, Tiểu Lôi trong lòng giải trừ được một nút thắt lớn nhất, kéo Nguyệt Hoa qua, nói: "Em cảm giác như thế nào, có cảm giác không khỏe gì không?"
Nguyệt Hoa lắc lắc đầu, nói: "Em rất tốt."
Tiểu Lôi lúc này mới yên tâm, đột nhiên trong lòng thầm nghĩ: "Bây giờ ngày thứ mười bốn, nhưng là Nguyệt Hoa lại không có mơ thấy kỳ quái mộng kia nữa…nói cách khác, ngày thứ mười bốn là lúc những thành viên đội leo núi phải chết, cũng không có chết…chuyện này há không phải nói, lịch sử đã thay đổi? Đây là chuyện gì đã xảy ra?"
Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, lại có trăm mạch suy nghĩ không lý giải được.
Suy nghĩ một hồi, đã không nghĩ ra, dứt khoát tạm thời không thèm nghĩ nữa, Tiểu Lôi vỗ vỗ tay, nói: "Địa phương này, ta dù sao cũng đợi đến phát chán, yêu ma quỷ quái đã giết chết hết rồi, bây giờ tất nhiên là đi ra chứ."
Nguyệt Hoa tự nhiên là không có dị nghị, nàng đối với địa phương kinh khủng này sớm đã có chút phiền chán. Diệu Yên cũng chỉ cười nhẹ, nói: "Phu quân nói đi ra ngoài, vây đi ra ngoài đi."
Ba người đi ra đại điện, nhưng mà đi tới bậc thềm, Nguyệt Hoa lại kinh hô lên một tiếng "A!"
Nguyên lai, cái động khẩu lúc trước tới đã sập đổ, bị băng nham đổ xuống bịt chặt, không có một tia khe hở.
Tiểu Lôi cười cười, an ủi nói: "Yên tâm đi, hiện tại có một đại cao thủ ở đây, đừng nói là cái sơn động này, cho dù đem nàng giam giữ dưới chân núi Hymalaya, nàng cũng có thể thoát ra được."
Diệu Yên mỉm cười ôn nhu nói: "Phu quân cẩn thận." Nàng một tay che chắn cho Nguyệt Hoa, mấy người lùi ra phía sau hai bước, Diệu Yên trong tay đột nhiên huyễn hóa ra Thanh Phong kiếm. Trong miệng niệm động hai câu kiếm quyết….
Một tiếng "vù", chỉ thấy kiếm phong trong nháy mắt biến thành một thanh cự kiếm màu vàng to lớn vô cùng, hướng về phía đỉnh đầu đột nhiên chém tới!
Nhất thời băng sơn địa liệt!
Nếu giờ phút này có người ở dưới chân núi, lập tức có thể nhìn thấy, trên đỉnh núi mơ hồ bộc phát một băng sơn thật lớn! Tuyết cuồn cuộn lăn xuống, đất rung núi chuyển!
Mơ hồ, có một đạo kim quang từ trong núi bắn ra ngoài, biến mất ở giữa không trung……
"Phu quân, chúng ta đi đâu?"
Tiểu Lôi trầm ngâm trong chốc lát, sau đó chỉ tay, nói: "Hướng kia…ta nhớ kỹ tiểu trấn thánh địa kia ở nơi đó, ta vô ý xuyên qua thời không ở nơi đó, nếu chúng ta muốn quay về, tất nhiên là phải từ nơi đó mà đi!"
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
38 chương