Chí Tôn Vô Lại
Chương 125
Ba người ngồi xuống, Tiểu Lôi ngồi chính giữa, Diệu Yên, Nguyệt Hoa hai nàng ngồi hai bên. Mặc dù nơi này hàn khí bức nhân, băng thiên tuyết địa, nhưng trong động băng dưới mặt đất này, thần điện được làm bằng những bức vách đá cứng rắn, cộng thêm lúc này cường địch đã bị trừ diệt, trong lòng không còn chút cố kỵ nào nữa, Tiểu Lôi nhìn hai nàng tả hữu hai bên, một người tiên tử thanh lệ tuyệt tục, một người ôn nhu ngọc ngà động lòng người, lại đã có quan hệ xác thịt với mình nên thầm cảm thấy có chút đắc ý.
Nguyệt Hoa hãy hơi lo lắng nói: "Vết thương trên người anh đáng sợ như vậy, bây giờ đều không sao rồi chứ?"
Tiểu Lôi cười nhẹ, chỉ hé áo ra cho nàng nhìn một chút, chỉ thấy vết thương trên vai hắn sớm đã biến đi đâu mất, da thịt bóng loáng, Nguyệt Hoa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Lôi trầm ngâm nhìn sang Diệu Yên ở bên cạnh, cảm thấy bộ dạng nàng so với khi hai người cùng hoạn nạn tại Huyền Không đảo có vài phần bất đồng.
Nhớ lại ngày đó Diệu Yên vận hắc bào, kiều nhan yêu mị, diễm lệ vô song thì hôm nay khi nàng tỉnh lại trên mặt có thêm vài phần khí tức thánh khiết, sóng mắt nhu chuyển, dịu dàng uyển chuyển, cử chỉ tuyệt đại phong hoa, mang khí chất không thể xâm phạm được, có đến bảy tám phần tương tự với Tiên Âm tại Vạn Tiên đại hội ngày nào, nếu nàng đổi hắc bào thành bạch bào thì đã biến thành chưởng môn Tiên Sơn phái rồi.
Chỉ có một điểm khác biệt duy nhất là trong ánh mắt nàng ánh lên vẻ ngây thơ pha lẫn một phần tà khí.
Đều là là một đóa hoa sen cùng tu luyện thành người, nếu nói Tiên Âm là một tiên tử bình thường, thì Diệu Yên càng giống một ma nữ hơn. Ngoài ra, lần này Diệu Yên tỉnh lại, thần thái trong mắt tựa hồ lưu chuyển, thần quang hiện lên dường như tăng thêm một tầng.
Mắt nhìn thấy Tiểu Lôi đánh giá mình thế, Diệu Yên hé miệng cười nói: "Phu quân, chàng nhìn ta thế này dường như có chuyện gì vậy?"
Hai chữ "phu quân" nghe xong này làm Tiểu Lôi có hơi nhột nhạt, hắn biết tính tình nữ tử này nhìn qua có vẻ đơn thuần nhưng kỳ thực tâm ngoan thủ lạt. Vừa là một tiểu cô nương ngây thơ, vừa là nhân vật can đảm từng thống suất vạn yêu đến đại náo đại hội Vạn Tiên, trong đầu hắn nhớ ngày đó Diệu Yên đã từng nói nhận mình làm chồng, lại còn nói một câu nếu mình… thì sẽ biến mình thành thái giám. Nữ nhân này nói một là một, hai là hai, hiện tại tuy không có sự tình gì, tuy nhiên ai biết một ngày nào đó nàng trở nên không vui vẻ, với bản lĩnh của nàng e rằng trong thiên hạ chỉ có Khinh Linh Tử mới trị được. Nhưng lúc này Khinh Linh Tử không có ở đây, ngộ nhỡ nàng không được cao hứng thì…
Nghĩ tới đây Tiểu Lôi không khỏi cảm thấy chút đắng trong miệng, cười khổ nói: "Ta chỉ là kích động nhất thời, vốn tưởng rằng lần này chết chắc rồi, nghĩ đến nàng đột nhiên tỉnh lại cứu ta một mạng, xem ra vẫn là ở hiền gặp lành, nếu không có ngày đó chúng ta chung một phen hoạn nạn tại đảo Huyền không thì chắc là hôm nay ta đã chết toi rồi.
Diệu Yên lộ ra trong ánh mắt sự ấm áp, mỉm cười nói: "Thiếp mặc dù không thông tình lý phàm thế, nhưng từ nhỏ sư phụ đã dạy về quy củ, bây giờ thân Diệu Yên này thuộc về phu quân, phu quân gặp nạn thiếp sao có thể bàng quan tự thủ? Chỉ hận thiếp thân trong suốt bốn mươi chín ngày qua không có cách nào tỉnh lại, dẫu nghe được chàng gặp nạn nhưng không thể ra tay tương trợ.
Lời nàng lộ ra tình ý ấm áp, mềm mại và hồn nhiên như một người vợ dịu dàng nhưng ở nửa sau lại lộ ra bản tính của một ma nữ.
Tiếp đó Diệu Yên nhướng mày, trong mắt hiện lên ngạo khí, cười lạnh nói: "Loại yêu ma quỷ quái man di dám đả thương ta, dám đả thương phu quân của ta, lần này ta tỉnh lại sẽ tìm chúng tính sổ! Nếu ta tìm được, cho dù có là thần tiên yêu quái cũng chặt thành mười bảy mười tám miếng!"
Thấy nàng lộ tia sát khí, bộ dạng này Tiểu Lôi đã quá quen thuộc, nhớ ngày đó trên Huyền Không đảo tại Tiên Sơn, đối địch với chưởng môn phái Tiên Sơn, khi nàng sử ra chiêu số Tuyệt Mạch Thập Tam âm độc chẳng phải chính là cùng bộ dạng này? Tiểu Lôi trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Bây giờ thật ra không có nhiều phiền toái, vấn đề lớn nhất là làm sao để trở về…"
Diệu Yên cũng trầm ngâm giây lát nói: "Nếu là đằng vân giá vũ, ngay cả vạn lý thiên sơn, thiếp thân đều có thể đưa phu quân trở về. Nhưng thiếp lại không có bản lãnh nghịch chuyển quang âm, đến Đại La Kim Tiên sợ cũng không có bản lãnh này. Trừ phi đạt tới cảnh giới thần nhân mới có thể thi triển thủ đoạn này."
Trong mắt Tiểu Lôi hiện lên một tia nghi ngờ, chẳng lẽ mình đã từng ở nơi này bảy năm trước đây ư? Nghĩ tới thời gian, chợt động tâm đột nhiên nhớ tới một sự kiện quan trọng, vội vàng nắm tay Nguyệt Hoa hỏi nàng: "Hôm nay có phải ngày thứ mười bốn không? Em có phải đang nằm mơ gì đó không?"
Nguyệt Hoa hơi sửng sốt, ngạc nhiên nói: "Từ lúc anh hôn mê tới nay, lại được vị tỷ tỷ này cứu chúng ta, đến bây giờ em đâu có thời gian để ngủ? Đương nhiên là không nằm mơ rồi"
Tiểu Lôi kêu "ý" một tiếng, nhìn vào đồng hồ trên tay nàng, thấy thời gian hiển thị rất rõ ràng.
Bây giờ hẳn là ngày thứ 14 rồi!
Theo lịch sử ghi lại, ngày hôm qua, ngày thứ 13, đội trưởng đội leo núi tử vong, cũng vào tối qua, Nguyệt Hoa lại mơ một giấc mơ kỳ lạ, dường như sát nhân trong mộng. Chuyện này thực kỳ quái, hơn phân nửa là ngày đó Nguyệt Hoa bị Pandora phụ thể mà gây ra.
Tiểu Lôi đem chuyện này kể với Diệu Yên một lần, nàng liền trầm ngâm một khắc rồi nói: "Sự việc này cũng không phải là kỳ quái, pháp thuật của Trung Hoa chúng ta rất phong phú, kỹ xảo giết người trong ngàn dặm này không biết có bao nhiêu, loại khác không nói đến nhưng thiếp từng nghe sư phụ nói rằng ở Miêu Cương có một loại cổ thuật, hay là thuật lấy đầu không khác nhau là bao. Nói ra cũng không phức tạp, chỉ cần ngầm đặt pháp thuật lên người, đợi sau một khoảng thời gian, pháp thuật tự động vận chuyển, kẻ đó sẽ chết vong mạng."
Tiểu Lôi đã tu hành tại Tiêu Dao phái hơn một năm, tự nhiên có nghe tới việc này, thoáng suy nghĩ một chút liền nghĩ thông suốt, phẩy tay cười nói: "Không sai, không sai, theo như nàng nói, sự tình khủng bố này chẳng qua là một loại thiên môn pháp thuật thôi"
Chỉ có Nguyệt Hoa vẫn trợn mắt lên như cũ, ngạc nhiên không biết hai người nói có ý gì.
Tiểu Lôi cười ha hả, cầm tay Nguyệt Hoa nói: "Anh giải thích cho em nhé, địa phương này nguyên đã bị bố trí một loại trận pháp, một khi có người xâm nhập, kẻ đó sẽ bị một loại pháp thuật âm thầm tấn công, loại pháp thuật này… có lẽ là một loại mìn định giờ, bị ngầm đặt trên người, đến đúng thời khác liền… phành! nổ tung ah!"
Nguyệt Hoa không hiểu nói: "Nhưng trong giấc mộng kỳ quái kia, rõ ràng em nhìn thấy…"
Tiểu Lôi suy nghĩ kỹ càng một chút, đột nhiên vỗ vỗ Diệu Yên, chỉ vào tay áo nàng. Diệu Yên lập tức hiểu ý, phát ra một quyền, từ trong phóng ra một cái túi dài một thước, trong túi liền bắn ra một đạo kim quang, thấy một người cao chỉ ba tấc từ trong lăn ra, một nhân ảnh hắc sắc, bộ dạng có tới bảy tám phần giống Nguyệt Hoa, nhưng trên mặt chứa mấy tầng hắc khí, hiện rõ diện mục rồi rơi trên mặt đất, không thấy giãy dụa.
"Yêu nghiệt, ngươi hãy nghe cho kỹ, phu quân của ta có lời hỏi ngươi, ngươi hãy thành thực mà trả lời, nếu có nửa câu hư ngôn, ta sẽ làm cho ngươi hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục!" Diệu Yên nhấn mạnh từng chữ.
Tiểu Lôi nhìn xuống tiểu sinh vật dài không quá ba tấc, cười nói: "Các hạ chính là sứ giả đại danh đỉnh đỉnh mà nhân gian đồn đại là Pandora à, ngươi là nhân vật thần thoại hiếm có, làm sao lại biết nói ngôn ngữ Trung Hoa của chúng ta?"
Pandora bộ dạng có vẻ vô thanh vô tức, nằm đó một nửa điểm phản ứng cũng không có.
Ánh mắt Diệu Yên hiện ra sự lạnh lùng: "Chiếc túi này của ta là tiên gia pháp bảo, tên gọi là Phược Tiên Đại, ngay cả Đại La Kim tiên bị ta quăng vào đó, đừng có nghĩ đến chuyện ra! Huống hồ nó dùng một đạo kim quang trói vào người ngươi mỗi canh giờ lại hấp thụ một phần linh khí của ngươi, cho dù ngươi có lợi hại, chỉ vài canh giờ là hồn phách tiêu tán rồi. Bây giờ phu quân ta hỏi ngươi, nếu ngươi ngoan ngoãn trả lời, phu quân ta sẽ tỏ lòng nhân từ tha người, còn không thì… hừ!"
Sau một tiếng than nhẹ, hắc ảnh đang nằm trên sàn thấp giọng nói: "Các ngươi khẳng định sẽ thả ta chứ?"
Tiểu Lôi lập tức cười nói: "Chỉ cần ngươi nói sự thật, chúng ta với ngươi không phải là tử thù cộng bất đái thiên, việc gì nhất định phải muốn ngươi chết?"
"Tốt, ngươi muốn hỏi gì, mau hỏi đi" Âm thanh của ả nghe ong ong, bên trong vẫn chứa vài phần bất đắc dĩ.
"Rất tốt, câu hỏi đầu tiên của ta, ngươi nói ngươi là Pandora, vậy chư thần thần thần thoại có thật là tồn tại không?"
Pandora trầm mặc chốc lát rồi chậm rãi nói: "Chư thần vĩ đại đương nhiên tồn tại! Bọn họ chính là chúa tể vĩ đại của bầu trời này, đại địa này, hải dương này. Vô số truyền thuyết cũng đều xuất phát từ vết tích của họ!"
Tiểu Lôi cười nói: "Nhưng bây giờ bọn họ đang ở đâu? Làm sao mà ngay cả thần điện cũng bị đưa tới nơi hoang vu này?"
Lần này Pandora im lặng lâu hơn, Tiểu Lôi nhìn Diệu Yên, nàng liền vung tay giải trừ cấm chế trên người ả.
"Dù sao ngươi đánh không lại bọn ta, trốn cũng không thoát khỏi thần điện, bây giờ thả ngươi trước, nếu câu trả lời của ngươi làm chúng ta thoả mãn thì được, nếu không bắt ngươi trở lại lúc nào cũng được, không phải là chuyện khó"
Pandora một khi có thể cử động, lập tức nhẹ nhàng đứng lên, nhìn Diệu Yên cả nửa ngày, rồi ngạc nhiên nói: "Ngươi là vị thần linh nào? Có thể sở hữu thần lực cường đại như vậy, lẽ nào là nữ thần phong tuyết Bắc âu? Hay chính là đại thần dưới trướng của Odin? Hay là sứ giả thần thái dương Ai cập? Đông Phương Cửu Thiên Huyền Nữ?
Đối với lời này của Pandora, Tiểu Lôi chỉ cười: "Thật không nghĩ ra là ngươi đối với các tôn giáo trên thế giới này đều hiểu biết. Có điều ngươi sai rồi. Nàng chẳng phải thần tiên rồi, chỉ là…. thê tử của tiểu gia ta."
Pandora kinh ngạc nói: "Không thể nào, ta sinh ra đã được Zeus vĩ đại ban cho thần lực hộ thể. Nàng lại có thể phá được thần lực Zeus ban cho, bản lãnh này còn không phải của thần linh?"
Tiểu Lôi không nhẫn nại được nữa, quát: "Ngươi nói nhảm cái gì, bây giờ là ta hỏi ngươi hay ngươi hỏi ta?"
Pandora thở dài nói: "Được, bây giờ người là dao thớt, ta là thịt cá, ngươi hỏi gì ta trả lời nấy"
Tiểu lôi đột nhiên mỉm cười: "Ngươi nói tiếng Trung tinh thông như thế thật kỳ lạ, cái câu người là dao thớt, ta là thịt cá không phải là tên qủy Tây Dương tầm thường nào cũng nói ra được"
Pandora hừ một tiếng, ngạo nghễ thốt: "Ngày đó tiểu cô nương này mở cái hộp ra, giải phóng ta. Ta ẩn nấp trên thân nàng, mặc dù ta tạm thời không chiếm cứ được toàn thân, nhưng tất cả mọi thứ trong não nàng, ta đều có thể…Ài… Sử dụng ngôn ngữ các người gọi là, cộng hưởng, có phải không? Nàng nói ngôn ngữ của các ngươi, ta tất nhiên là biết nói rồi"
Tiểu Lôi gật đầu, trong lòng giải được một điều bí ẩn, lại tiếp tục nói: "Vậy sau đó thì sao? Đêm đó nàng có một giấc mơ kỳ lạ, sát nhân trong mộng, có phải là ngươi làm không?"
Pandora cười lạnh nói: "Can đảm xông vào miếu thần Zeus, chính là khinh nhờn thần linh. Tiểu cô nương này là ký thể của ta, ta sẽ không giết cô ta. Nhưng mà bốn người khác đều nhất thiết phải giết! Một khi vào trong thần điện, tất bị nguyền rủa, tính mạng đều trong tay ta, ta muốn trừ khử lúc nào thì trừ khử!"
Tiểu Lôi không khỏi tò mò, cẩn thận hỏi lại một lần, Pandora bất đắc dĩ phải mồm năm miệng mười nói ra.
Nói xong, Tiểu Lôi không khỏi kinh ngạc, nguyên lai loại pháp thuật của Pandora sử dụng mặc dù không thể nói là uy lực cường đại nhưng cũng khá kỳ diệu.
Nguyên lai của loại pháp thuật này nói lên thập phần đơn giản.
Chính là trong thần điện bố trí một trận pháp, phàm người nào xông vào đều ngấm ngầm bị để lại ấn ký trên người. Loại ấn ký này trên người Tiểu Lôi xem ra cực kỳ có tác dụng, không kể ở chân trời góc biển nào, chỉ cần Pandora phát động ấn ký lập tức có thể đem hồn phách của mình truyền tống đi.
Đơn giản mà nói, đội bốn người leo núi kia đều biến thành ma pháp truyền tống trận sống. Cho dù họ đi đến đâu, Pandora đều có thể xuất hiện trên thân họ, lấy đi tính mạng!
Tiểu Lôi nghĩ thầm trong lòng: Loại pháp thuật dùng để giết người này thực ra không có nhiều tác dụng lớn. Tỷ như nói cho dù Pandora có lưu lại ấn ký trên người Diệu Yên hoặc Khinh Linh Tử, có thể tự mình truyến tống đến người Diệu Yên hoặc Khinh Linh tử, nhưng khi đối mặt với loại cao thủ này, họ tiện tay là có thể giết chết hắn ngay.
Vì vậy nói một cách đơn giản, chính là uy lực giết người thật không đáng kể.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
38 chương