Chí Tôn Vô Lại
Chương 113
Cuộc nói chuyện đến đây đột ngột bị dừng lại. Ngoài lều truyền lại tiếng bước chân, khoá kéo cửa lều mở ra, một thanh niên bước vào.
Tiểu Lôi nhận ra người này không phải là người đã đến trước đó mà là người khác, trẻ hơn một chút, vẻ mặt anh tuấn, có đôi mắt màu xanh biếc của vùng Địa Trung Hải và chiếc cằm kiểu Hy Lạp.
Hắn liếc mắt nhìn, thấy Tiểu Lôi đã tỉnh lại và ngồi đấy, thì hơi ngạc nhiên nhưng không nói gì, chỉ liếc nhìn Nguyệt Hoa, dùng tiếng Pháp nói nhanh vài câu, rồi lại liếc Tiểu Lôi, sau đó lui ra ngoài. Hắn có vẻ lo lắng.
Nguyệt Hoa nhíu mày nói: "Chúng ta phải rời đi ngay, hắn là Ruben, hắn cho ta biết đội trưởng hạ lệnh chúng ta phải lập tức rời nơi này, đến một chỗ khác cắm trại. Gió tuyết bên ngoài ngày càng dữ dội, ở lại đây quá nguy hiểm, không biết bão tuyết sẽ bao lâu mới hết, nếu hôm nay không rời đi, sợ ngày mai sẽ bị chôn ở đây"
Nàng lập tức đứng dậy, dọn dẹp đồ đạc. Tiểu Lôi cau mày nói: ""Rời nơi này? Đi đâu?"
"Ruben cho ta biết, đội trưởng phát hiện ở cách đây hai trăm thước có một nham thạch lớn, mặt sau có một cái tấm chắn tự nhiên, chúng ta có thể nấp vào đó đợi bão tuyết qua đi."
Nguyệt Hoa lấy ra một ống kim tiêm, bên trong có một ít thuốc, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng bấm kim tiêm, đi đến bên Tiểu Lôi nói: "Được rồi, ta tiêm cho anh một mũi nữa, giọng nói anh còn yếu, xem ra nước trong phổi chưa hoàn toàn tiêu trừ, một mũi tiêm nữa sẽ tốt cho anh"
Tiểu Lôi muốn cự tuyệt, muốn nói cho Nguyệt Hoa biết hắn không bị cái gì là "phế thuỷ thũng" mà là khi xuyên qua không quan, bị một lực lượng kỳ quái lưu loạn làm cơ thể hắn bị thương, nhưng do loại chuyện này không có cách nào giải thích, hắn còn đang do dự, Nguyệt Hoa đã nhanh chóng tiêm vào vai hắn.
Tiểu Lôi thấy da đau nhói, cười khổ nói: "Cô không phải là một hộ lý tốt rồi"
Nguyệt Hoa nhoẻn miệng cười: "Anh cũng không phải là bệnh nhân tốt." dừng một chút, nàng có chút ưu tư nói: "Chúng ta phải đi, nhưng bây giờ anh có thể cử động được chứ?"
Tiểu Lôi miễn cưỡng vận động gân cốt, cười nói: "đương nhiên có thể, cái địa phương kia chỉ cách có hai trăm thước, ta có thể đi được"
Khí lực trong người hắn đã hồi phục được một chút, nhưng toàn thân hãy còn đau đớn.
Xem ra loại dòng chảy hổn loạn trong thời không này đã làm cơ thể hắn bị tổn thương khá nặng. Hắn cảm thấy tiên thiên chi khí vốn liên miên bất tuyệt trong cơ thể trở nên hư nhược bất kham. Cái gọi là bán tiên chi thể cũng yếu đi rất nhiều.
Lúc trước, cho dù đao chém vào người cũng khó có thể làm hắn bị thương, nhưng bây giờ một cây kim của Nguyệt Hoa cũng có thể đâm vào cơ thể của hắn.
Đưa cho Tiểu Lôi một bộ y phục leo núi, Nguyệt Hoa thấp giọng nói: "Xin lỗi, chúng ta không có thừa y phục, bộ này là của ta có lẽ hơi nhỏ một chút"
Sau đó Nguyệt Hoa dẫn Tiểu Lôi ra ngoài lều.
Nàng thu thập toàn bộ đồ đạc vào một cái ba lô đeo trên lưng, sau đó gấp lều gọn gàng một cách rất thuần thục, cho vào ba lô.
Tiểu Lôi nhìn xung quanh, năm cái lều đặt tại đó, mặc dù nơi này là chỗ đất trũng, có thể tránh né cuồng phong hữu hiễu, nhưng bây giờ tuyết rơi rất nhiều, rất nhiều bông tuyết bay dày đặc trong gió mạnh, cứ thế này sẽ sớm bị tuyết phủ bằng.
Gã đội trưởng hắn vừa gặp qua đã thu dọn xong hành lý, chỉ vào phía trước kêu lên vài tiếng, Tiểu Lôi lúc này mới có cơ hội quan sát toàn bộ thành viên đội leo núi.
Gã đội trưởng là một thanh niên thân hình cao lớn, giọng nói to rõ, mặc một bộ đồ leo núi màu vàng.
Nếu Tiểu Lôi không nhớ nhầm, theo "lịch sử" mà hắn biết, mười ba ngày sau khi tên đội trưởng xuống núi, hắn bị tai nạn, tử vong trên đường về nhà.
Gã Ruben mà Tiểu Lôi đã gặp kia thân hình cao hơn.
Theo "lịch sử", hắn sẽ bị chết vào ngày thứ mười bốn ở nhà của mình, nguyên nhân do bị điện giật.
Còn hai người đến từ Paris là Pierre và Luke, tướng mạo bình thường nhưng là dân yêu thích leo núi nên thân thể rất cường tráng…
Bọn họ sẽ chết tại Paris vào ngày thứ mười lăm, nguyên nhân là hai người tự bắn vào nhau.
Nhìn thấy mấy người đó, trong lòng Tiểu Lôi không khỏi sinh cảm giác hoang đường.
Tuy nhiên mấy người này tựa hồ không hữu hảo với Tiểu Lôi, ánh mắt của họ nhìn hắn có vẻ rất khó chịu, không nói một lời. Gã đội trưởng thu thập ba lô đi đầu tiên về phía trước.
"Đừng đứng ngây ra thế, chúng ta phải nhanh lên" Nguyệt Hoa nắm tay Tiểu Lôi dẫn hắn theo sau cả đội.
Điểm hạ trại mới cách đó hai trăm thước, đằng sau một tảng nham thạch, tảng nham thạch này rất to, rộng ước chừng khoảng bảy trăm thước, cao ba, bốn thước. Đây là nơi tránh gió tự nhiên… đương nhiên là với điều kiện gió không đổi hướng.
Một lần nữa dựng lều, Tiểu Lôi nhìn Nguyệt Hoa định vị chốt lều trên mặt đất, sau đó hai người chui vào.
"Anh lạnh à?", Nguyệt Hoa nhìn Tiểu Lôi nói: "Ta sẽ lập tức đưa túi ngủ, anh chui vào trong có thể ấm lên một chút"
Tiểu lôi cười: "Không sao, ta cảm thấy hồi phục nhiều rồi"
Mặc dù nhiệt độ bên ngoài rất thấp khoảng âm mười lăm độ, Tiểu Lôi lại thấy không lạnh chút nào. Mặc dù trọng thương nhưng cơ thể của hắn là bán tiên chi thể, mặc dù khí lực chưa khôi phục nhưng đặc tính "nóng lạnh bất xâm" vẫn còn nên hắn không cảm thấy lạnh.
Nhưng Nguyệt Hoa nhất quyết bắt Tiểu Lôi nằm xuống, cho hắn ăn một chút, rồi đun một ít nước cho hắn uống.
Tiểu Lôi thở dài: "Cảm ơn, cô là một nữ tử rất thiện lương"
Nguyệt Hoa cười nói ngắn gọn "Mỗi người đều có quyền được sống sót"
Nàng làm xong mấy việc này, ngồi xuống cạnh Tiểu Lôi.
Lều dành cho dân leo núi khá nhỏ nên hai người ngồi trong khá chật chội.
"Vừa rồi gã đội trưởng kia hình như nói với cô điều gì?" Tiểu Lôi hỏi
Nguyệt Hoa cuời: "Hắn nói có cần chuyển anh sang lều của hắn, ta nói không cần. Hắn to xác vậy hai người sẽ đụng nhau mất, hơn nữa anh là bệnh nhân, cần phải được chăm sóc cẩn thận, hơn nữa ta có thể nói chuyện với anh, còn anh không biết tiếng Pháp."
Nguyệt Hoa suy nghĩ một chút rồi chậm rãi hỏi: "Được rồi, bây giờ có lẽ ta nên hỏi anh… làm sao anh xuất hiện ở đây? Ở một nơi đáng sợ thế này? Lại trong bộ dạng này?"
Tiểu Lôi hắc hắc cười gượng, nhìn vào mắt Nguyệt Hoa, ánh mắt nàng trong suốt thật yên bình, đối mặt với loại mục quang thuần khiết này, tự dưng hắn cảm thấy khó xử.
Hắn cười tiếp hai tiếng rồi hỏi lại: "Nếu ta nói ta không biết tại sao mình lại ở đây, cô có tin không?"
Nguyệt Hoa nhíu mày, nhìn Tiểu Lôi có chút trách móc.
Tiểu Lôi vội vàng nói: "Ta nói thực mà… như thế này này, chúng ta đều đến từ Trung Quốc, ta nghĩ nàng cũng có nghe tới một số truyền thuyết thần bí của Trung Quốc rồi… à… nói đơn giản thế này… ta…ta…" Hắn đột nhiên động tâm nói: "Ta có một số loại võ thuật cổ của Trung Quốc, không phải cái loại thông thường, nhưng chính là võ học Trung Quốc, ta có được một loại võ học thần bí, nhưng vì cái gì mà đến nơi đây… nguyên nhân rất phức tạp, nói ra dài lắm…"
Nguyệt Hoa gật gật đầu: "Ta có thể tin bởi vì ta biết một số loại võ thuật thần bí này đích thực có tồn tại"
Tiểu Lôi thở phào nhẹ nhõm.
Những lời này nếu nói cho người khác ắt sẽ không tin, nhưng hắn biết Nguyệt Hoa xuất phát từ Minh Nguyệt gia, là đệ tử võ học thế gia, nên loại giải thích thế này nàng có thể miễn cưỡng tin được.
"Vậy anh làm sao lại xuất hiện tại địa phương đó? Trong khe băng? Rồi trước khi ta phát hiện ra anh, trên mặt khe nứt có tuyết rất dày mà truớc đó thời tiết rất tốt, không có gió tuyết… tuyết rơi dày như thế phải mất ít nhất một tuần! Anh chẳng biế sao lại rơi vào trong cái khe nứt đó, lại còn nằm đó môt tuần liền?"
Tiểu Lôi cười khổ nói: "Nếu ta nói ta có thể sử dụng Quy Tức Công trong truyền thuyết, cô tin không? Ta tiến vào một trạng thái nghỉ ngơi, khiến cơ năng toàn thần tiếng vào trạng thái ngủ đông giống như động vật, có thể kéo dài tính mạng, khiến ta có thể duy trì rất lâu trong hoàn cảnh khắc nghiệt so với người khác…"
Nguyệt Hoa nhìn Tiểu lôi, nhìn thật lâu, trong mắt có ý nghĩ kỳ quái nào đó, rồi nhẹ nhàng nói: "Lời nói của anh có hơi lộn xộn.. nhưng ta không có quyền truy hỏi anh.. nhưng ta nghĩ đội trưởng bọn họ sẽ hỏi anh, bây giờ… tất cả đều điên rồi, tinh thần họ đều không bình thường…"
Trong mắt nàng lộ rõ vẻ lo âu.
Tiểu Lôi ngắt lời: "Tại sao? Có phải liên quan tới những thứ các người phát hiện trong huyệt động? Rốt cục các người đã tìm thấy gì vậy?"
Nguyệt Hoa trầm mặc vài giây, rồi lấy ngón tay vẽ lên mặt đất mấy hàng chữ.
Những văn tự này ngoằn nghèo khó hiểu, Tiểu Lôi không nhận ra, Nguyệt Hoa giải thích: "Đây là văn tự cổ Hy Lạp, ý là… thần miếu… thiên thần chi điện…"
Tiểu Lôi tròn mắt nhìn nàng, Nguyệt Hoa định giải thích thì cửa lều mở ra, gã Ruben thò đầu vào nói một câu gì đó với nàng.
Nguyệt Hoa thở dài thấp giọng nói: "Đội trưởng muốn nói chuyện với anh.. anh nên tìm cách giải thích với họ.." Nàng tỏ vẻ u buồn, dường như định nói điều rồi nhưng lại thôi.
Gã Ruben kia nhìn Tiểu Lôi với ánh mắt không có gì hữu hảo, có thể nói là có chút ghen tức!
Năm phút sau gã đội trưởng có thân hình cao to bước vào lều của Nguyệt Hoa, chậm rãi ngồi xuống, nhìn Tiểu Lội khoảng một phút, rồi chầm chậm mở miệng nói vài lời.
"Hắn nói có mấy câu hỏi muốn hỏi anh" Nguyệt Hoa dịch.
"Ngươi biết tiếng Anh không?"
" Ta biết một ít, ta nghĩ chúng ta có thể trực tiếp trao đổi" - Tiểu Lôi gật đầu.
Tốt lắm" Đội trưởng trả lời dứt khoát, sau đó hắn lạnh lùng nói: "Tiên sinh, ta hy vọng có thể lấy được từ ngươi một số đáp án, bất kể như thế nào thì sự xuất hiện của người thật quá bất thường"
Tiểu Lôi trả lời càng thêm dứt khoát: "Ngươi có thể coi ta là người bị rớt lại của một nhóm leo núi khác, còn cụ thể thế nào ta từ chối giải thích"
Sắc mặt của đội trưởng trở nên khó coi hơn vài lần.
Dựa vào linh giác của mình đang dần hồi phục, Tiểu Lôi có thể nhận biết được, từ khi bước vào lều, ánh mắt của gã đội trưởng không có chút hảo ý nào.
"Được thôi… vấn đề thứ hai… chúng ta phát hiện ở dưới hầm băng những thứ… những thứ… nhưng ngươi lại xuất hiện tại chính nơi đó, giữa ngươi và sự kiện đó có gì liên quan không? Hoặc là, ngươi có biết gì về những thứ đó không?" Đội trưởng hỏi cẩn thận.
Tiểu Lôi lắc đầu: "Ta không biết gì hết, ta vì một nguyên nhân ngẫu nhiên bị rơi xuống đó, thứ gì dưới đó ta không biết, với lại ta cũng rất tò mò với những thứ dưới đó…"
Đội trưởng biến sắc, nhìn chằm chằm Nguyệt Hoa quát: "Cô nói cho hắn biết?"
Ngữ khí của hắn đầy sự phẫn nộ và bất mãn, thậm chí có một tia sát khí!
Nguyệt Hoa lạnh lùng đón ánh mắt của hắn, trả lời: "Các ngươi hy vọng giấu diếm cái bí mật kia? Không phải là lúc đầu các ngươi đòi công bố thứ đó ra ngoài sao?"
Đội trưởng đỏ mặt, thấp giọng thoá mạ câu gì đó, không để ý tới Nguyệt Hoa, đột nhiên lạnh lùng nói: "Có lẽ hắn ta là dấu hiệu bất tường…"
Tiểu Lôi lập tức phản bác: "Dấu hiệu cái gì? Rốt cuộc các ngươi phát hiện ra cái gì ở dưới đó?"
Đội trưởng lạnh lùng nói: "Không phải việc của ngươi!" rồi nhìn Nguyệt Hoa: "Ta không cho phép cô tiếp tục nói với hắn những chuyện này nữa, nếu không hiệp ước giữa chúng ta sẽ bị phế bỏ!"
Nguyệt Hoa cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng nhìn đội trưởng có chút khinh bỉ, nhưng vẫn gật đầu thở dài: "Được, ta không nói nữa"
Đội trưởng gật đầu hài lòng, nói thêm một câu: "Bây giờ đưa hắn sang lều của ta"
"Không được!" Nguyệt Hoa hét to "Ngươi không được… không được…"
Đội trưởng lạnh lùng nói: "Ta sẽ không làm tổn thương hắn. Lều của ta lớn hơn của cô một chút..với lại ta muốn đảm bảo cô sẽ không nói hươu nói vượn với hắn. Nguyệt Hoa, ta rất tôn trọng cô, đừng ép ta việc ta không muốn làm!"
Tiểu Lôi lập tức hiểu rõ ràng, nguyên lai Nguyệt Hoa kiên trì giữ mình ở lại lều của nàng là để bảo vệ, rõ ràng mấy người của đội leo núi có mưu đồ xấu với hắn…
"Không được" Nguyệt Hoa lạnh lùng nói "Ta phải tự mình chiếu cố hắn, ta muốn thấy hắn an toàn xuống núi!"
Ánh mắt gã đội trưởng lập tức tối sầm: "Xuống núi? Hừ, chúng ta đang bị khốn tại cái nơi bão tuyết chết tiệt này, mất liên lạc với bên ngoài… không biết trận bão tuyết này kéo dài bao lâu.. còn nữa, cô biết là lương thực của chúng ta hiện giờ thiếu thốn, chúng ta đã đánh rơi mất nửa số thực phẩm dưới hầm băng rồi…"
Nguyệt Hoa cười lạnh nói: "Có lẽ là bị trừng phạt bởi thói tham lam"
Ánh mắt đội trưởng lập tức âm trầm nhìn xuống, lạnh lùng nói: "Đừng chọc giận ta nữa, Nguyệt Hoa, như thế là không khôn ngoan đâu!"
Tiếp theo hắn ném cho Nguyệt Hoa một bao đồ, nói: "Đây là thực phẩm phân phối cho hôm nay"
Nguyệt Hoa cau mày: "Ít thế này…"
"Hừ, cô biết trong tình trạng này chúng ta đã mất nửa số thức ăn trong hang động, giờ bị khốn tại đay, chúng ta phải tiết kiệm! Tiết kiệm, cô hiểu không?" Đội trưởng cười rất âm hiểm.
"Nhưng ở đây ta còn có bệnh nhân" Nguyệt Hoa vẫn tranh luận với hắn.
Đội trưởng chỉ nhìn lạnh lùng rồi đi ra khỏi lều.
Nguyệt Hoa tức giận mặt trắng bệch, cắn chặt môi, kéo mạnh dây kéo khoá lều, ngồi xuống thở dốc.
"Có chuyện gì vậy?" Tiểu Lôi thở dài: "Hắn hình như... có vấn đề. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Nguyệt Hoa do dự một chút, đột nhiên thấp giọng nói: "Được rồi, anh đừng hỏi nữa, ta không thể nói cho anh nữa đâu…" Nàng đột nhiên trầm giọng nói: "Ta lo lắng hắn có thể sẽ giết anh"
Tiểu Lôi cười nhẹ: "Giết ta?"
Nguyệt Hoa thở dài, lấy ra ít thực phẩm được phân phối, đó là nửa miếng bánh bích quy và một miếng thịt khô, im lặng nhìn đỉnh núi rồi nói với một nụ cười hiếm hoi: "Nhiên liệu dự phòng của ta không còn nhiều, nếu anh không phiền, chúng ta nên tiết kiệm chút, mặc dù bánh khô có hơi khó ăn, nhưng phải lưu lại số nhiên liệu đó, vì ở lại đây sợ là phải dùng đến nó để sưởi ấm"
Sau đó Nguyệt Hoa bẻ miếng thịt khô thành hai mảnh, một nửa to đưa cho Tiểu Lôi, lưỡng lự rồi đưa nốt miếng còn lại cho Tiểu Lôi cười nhẹ: "Anh ăn đi, ta bình thường ăn ít lắm"
Tiểu Lôi nhìn miếng thịt khô - thực phẩm cho sự sống còn đặt trước mặt, trong lòng cảm thấy một tư vị khác lạ, hắn chợt cầm tay Nguyệt Hoa, nghiêm sắc mặt hỏi: "Nói cho ta biết, thật sự xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt nàng có chút phức tạp, thấp giọng nói: "Ta không thể mạo hiểm… ít nhất là bây giờ không thể. Bọn họ đều điên rồi, ta rất sợ họ sẽ làm những việc điên rồ, ài… bọn họ vốn là người tốt. Nhưng…" nàng lắc đầu: "Bọn họ có người biết thế lực gia đình ta, cũng biết rằng ta quên nhiều nhân vật lớn, nên hiện giờ không dám làm gì ta.. nhưng không thể đảm bảo nếu họ phát điên lên…" Ánh mắt nàng hiện lên một tia sợ hãi, sau đó chậm rãi nói: "Nhưng anh lại khác… anh.. chỉ là một người thôi…"
Tiểu Lôi thở dài: "Nhưng cô cho rằng hắn sẽ bỏ qua ta? Ta cảm thấy sát khí của hắn… cô quên ta nói gì rồi? ta biết một chút võ thuật, cảm giác của ta rất chính xác… nói cho ta biết, có chuyện gì?" dừng một chút, hắn cười nói: "Cô với ta nói tiếng Trung, họ nghe làm sao hiểu được"
Nguyệt Hoa càng lo lắng nói: "Hắn sẽ không bỏ qua cho anh… ôi.. ta rất lo lắng…"
Tiểu Lôi nắm chặt tay nàng, nghiêm mặt nói: "Vậy nói cho ta biết, mang tất cả những gì nàng biết nói cho ta!"
Nguyệt Hoa đột nhiên đỏ mặt, khe khẽ rút bàn tay bị Tiểu Lôi nắm chặt, lưỡng lự chốc lát rồi trong mắt hiện lên vẻ kiên định nói: "Được rồi, ta sẽ nói hết cho anh biết"
Nàng nhẹ nhàng kể lại…
"Sau khi Ruben ngã xuống bậc thang, chúng tôi đã tìm thấy những thứ làm người ta điên loạn…"
Âm sắc của Ruben từ dưới truyền lên đầy vẻ run rẩy và hưng phấn cực độ. Đội trưởng nhảy xuống đầu tiên liền hô to cho mọi người phải cẩn thận.
Không ai muốn ở lại bên trên vì ở đây có quá nhiều phát hiện làm người ta kinh ngạc nên tất cả mọi người đều xuống.
Bậc thang dẫn xuống dưới, dưới đó không tối lắm vì quang mang từ mặt băng phản xạ, đủ giúp chúng ta nhìn rõ bên dưới. Nhưng bậc thang đó …hết sức kỳ quái.
Bậc thang dốc 45 độ, một bên dựa vào băng hà, một bên là vách băng, ta có cảm giác năm người chúng ta dường như là năm sinh vật bé nhỏ đang tiến vào hang chuột.
Băng hà này không biết đã tồn tại bao nhiêu vạn năm, khắp nơi đều là khe nứt, Ruben đứng ở phía dưới, không có vẻ bị thương nhưng ba lô trên lưng không thấy nữa.
Hắn nói vào lúc ngã xuống, ba lô đã rơi xuống vực, mặc dù trong đó là nửa số thực phẩm của chúng ta nhưng hắn hình như không để ý một chút nào.
Sự thật là cũng không ai quan tâm đến điều đó, vì tất cả đều kinh sợ bởi cảnh tượng trước mặt!
Bậc thang không thẳng xuống dưới mà sau khoảng mười mấy bước là một đường gấp khúc 90 độ, Ruben lúc đó đang đứng ở đầu khúc ngoặt, mặt đầy vẻ hoan hỉ, đợi bọn ta đến bên cạnh hắn, sau đó chúng ta đều nhìn thấy cảnh vật đằng sau khúc ngoặt đó và tất cả mọi người đều muốn phát điên.
Đằng sau khúc ngoặt vẫn là bậc thang, khoảng một trăm mét ở dưới là một toà kiến trúc khổng lồ!
Ta không có nói sai, đó là một khối kiến trúc khổng lồ, to thế nào ta cũng không tính toán được, tóm lại là rất lớn như là một toà cung điện hoặc một toà điện thờ.
Do đã học qua về kiến trúc tại trường học, ta vừa nhìn đã nhận ra đó là kiến trúc của thức cột Doric tiêu chuẩn.
Anh có biết đó là gì không? Đó là một cung điện lớn không có tường xung quanh, bốn phía đều là những cột lớn! Không có vách tường, những cột lớn này làm trụ cho mái cung điện, đứng ở chỗ nào cũng có thể nhìn thấy rõ bên trong cung điện.
Ta cảm thấy khối kiến trúc lớn kia rất quen thuộc như là đã nhìn thấy ở đâu đó, nhưng nghe những lời thì thào của Ruben, hắn đã vui mừng đến phát cuồng, ta nghe hắn nói mới tỉnh ngộ ra.
Hắn nói chính là: Ba mươi tám cây cột!
Trên trái đất, kiến trúc thức cột Doric vẫn còn được bảo tồn không ít, nhưng kiến truc to lớn và lại có tới ba mươi tám cột thì chỉ có một cái rất nổi tiếng!
Ta từng nhìn thấy trong sách, nhưng bất quá bức hình đó chỉ là phục chế lại mà thôi.
Nó tên là: Đền thờ thần Zeus
Mặt Tiểu Lôi trở nên cổ quái, cười khổ nói: "Cô nói chính là Đền thờ thần Zeus?"
"Đúng vậy, ta có thể khẳng định" Nguyệt Hoa quả quyết.
Tiểu Lôi rên rỉ: "Trời ạ, đền thờ tại sao xuất hiện trên dưới băng hà của đỉnh Pyrenees?"
Mặc dù không hiểu rõ về lịch sử phương Tây nhưng ít nhất hắn cũng xem qua một ít trên tivi và sách tư liệu.
Thần Zeus, hắn đương nhiên biết. Đó chính là một vị thần trong chúng thần của thần thoại Hy Lạp, thần chí cao vô thượng.
Mấy ngàn năm trước, nền văn minh huy hoàng và sớm nhất của châu Âu chính là Hy Lạp cổ đại. Có thể nói, Hy Lạp cổ đại là toàn bộ nền móng xuất phát của nền văn minh châu Âu. Từ khi châu Âu chỉ là một vùng đất hoang vu, Hy Lạp cổ đại đã tạo ra một nền văn minh xán lạn.
Có thể nói rằng họ là đại biểu của toàn bộ châu Âu, của nền văn minh châu Âu. Đồng thời phải nói rõ rằng thời kỳ đó trên thế giới chưa có đạo Cơ đốc. Tín ngưỡng của loài người lúc ấy là thờ chúng thần của thần thoại Hy Lạp.
Nếu anh không tin, có thể thấy biểu tượng của các thánh đấu sĩ kinh điển quen thuộc như nữ thần trí tuệ Athena, minh vương Hardes, hải vương Poseidon, thần mặt trời Apollo…
Những cái tên này thuộc về thần thoại Hy Lạp. Trong đó, thần Zeus là vua của chúng thần chí cao vô thượng.
Tương truyền người Hy lạp cổ đại xây dựng nên một ngôi đền lớn nhất thế giới tên là đền thờ thần Zeus để biểu đạt lòng kính trọng với ngài, trong đó vật đáng giá nhất chính là tượng thần Zeus.
Trong truyền thuyết, tượng thần cao tới 10 mét, toàn thân đều được làm bằng vàng. Căn cứ vào những văn bản cổ đại lưu lại không được trọn vẹn và cùng với truyền thuyết, thần miếu này đã bị huỷ diệt trong chiến tranh, bức tượng thần bằng vàng cũng biến mất
Tất cả chỉ là "truyền thuyết" mà thôi..
Nguyệt Hoa hít một hơi thật sâu, biểu lộ sự run rẩy do kiệt sức: "Ta khẳng định đấy là đền thờ của thần Zeus, vì chúng ta nhìn thấy pho tượng bằng vàng cao tới mười mét!"
Tiểu Lôi thở ra một hơi, trong lòng bắt đầu mơ màng…
"Tượng cao mười mét, bằng vàng ròng! Mười mét là thế nào nhỉ? Có thể cao bằng toà nhà ba tầng… lại làm toàn bằng vàng, vậy nó đáng giá bao nhiêu?"
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
38 chương