Chí Tôn Vô Lại
Chương 10
Tiểu Lôi đang hối hả - hắn đang dùng một cây bút lông thô to vẽ lên trên giường ngủ của Điền gia tiểu thư một vài đồ hình kỳ dị, chỉ có điều trên cây bút lông không có mực, vẽ tới vẽ lui, trên giường cũng không lưu lại hình vẽ nào.
" Tên đồng bóng, quỷ chiêu hồn gì đó mà ngươi nói , khi nào thì tới vậy?" Lôi Hống có chút nóng lòng.
Tiểu Lôi thoáng nhìn qua Lôi Hống đang khẩn trương, cười nói :" Không phải ngươi sợ đấy chứ?"
" Sợ cái con chim! Lôi Hống ưỡn ngực nói, trong mắt hiện lên một vẻ nghiêm nghị, nhưng lập tức lại có chút do dự, nói :" Chỉ là ta cho tới bây giờ chưa thấy qua quỷ, nên mới có chút khẩn trương."
Tiểu Lôi cười thầm, nghĩ tên này cũng nói rất thật lòng, nên nhìn hắn nghiêm mặt nói :" Nhanh! Ngươi xưa có câu "nửa đêm canh ba quỷ môn mở", nửa đêm canh ba của cổ nhân cũng chính là rạng sáng của thời đại chúng ta. Có nghĩa là khoảng 2 giờ sáng. Lúc này, chính là thời khắc dương khí trong trời đất yếu nhất, âm khí thịnh nhất. Những ti chức tiểu quỷ chiêu hồn của âm phủ cũng thừa lúc này mà ra ngoài… chỉ là hy vọng chỉ có tiểu quỷ tới, nếu là hắc bạch vô thường tới, vậy thì gặp phiền toái rồi.
Lôi Hống tựa hồ có chút nghi hoặc, thấp giọng nói :" Tên đồng bóng, ta đã nghe một lão nhân nói qua vài chuyện quỷ thần, không phải Âm phủ trong truyền thuyết phụ trách câu hồn chính là "hắc bạch vô thường" hay sao? Tại sao ngươi lại nói là cái gì câu hồn tiểu quỷ?"
Tiểu Lôi mỉm cười :"việc này a, Hắc bạch vô thường là quỷ đầu mục của thủ hạ Diêm La vương, chuyên phụ trách câu hồn những người ở dương gian xuống địa phủ, nhưng ngươi nghĩ trên đời này có bao nhiêu người? Mỗi ngày lại chết bao nhiêu người? Chẳng lẽ toàn bộ là do hắc bạch vô thường hai tên gia hỏa này mang tới hết sao? Đơn giản mà nói, câu hồn quỷ giống như cục cảnh sát, còn hắc bạch vô thường là cảnh sát trưởng , còn những tiểu quỷ thì chính là các tiểu binh. Bình thường nếu không có một cái chết nào quan trọng thì cục trưởng sẽ không xuất hiện đâu."
"Mẹ kiếp, nghĩ không ra âm phủ mà cũng có quỷ đạo." Lôi Hống thấp giọng mắng một câu, nhưng lại cảm thấy ngạc nhiên nói :" Tại sao ngươi lại biết việc này?"
Tiểu Lôi thong thả từ trong ngực lấy ra một quyển sách rách nát, trên bìa sách viết nguệch ngoạc mấy chữ đại tự : (quỷ thần từ điển thế kỷ 21tân biên ) Biên soạn : Ngô Đạo Tử
Đinh đinh đương đương, một cái kim cương linh (chuông gió) đột nhiên khẽ lắc, phát ra những tiếng vang trong trẻo, Tiểu Lôi vốn đã thi triển pháp thuật khiến cho trong phòng không còn rét lạnh, đột nhiên lại xuất hiện một đạo khí tức chí âm chí hàn, trong lúc nhất thời, cả tiểu Lôi và Lôi Hống đều cảm thấy lạnh gáy, hơi thở ra cũng thành bạch khí, như vậy cũng có thể biết được nhiệt độ ấm phòng giảm xuống nhiều như thế nào.
"Tới rồi!" Tiểu Lôi kêu khẻ một tiếng, đánh mắt ra hiệu với Lôi Hống.
Bên trong tòa nhà của Điền gia, chỗ hai người đang đứng là ở một gian phòng bên ngoài.
Ở trong đại sảnh, Điền Chấn đang ngồi trên ghế, hắn cũng cảm giác được khí âm hàn trong không khí, sau đó lại nhìn thấy hai bóng đen bỗng nhiên xuất hiện trong đại sảnh.
Hai cái bóng này nhìn rất mông lung, phảng phất chỉ là hư ảo, hai tên gia hỏa này trên mũ có một cái nón lông dài, bộ dáng giống như dùng giấy mà bồi nên, cái lưỡi từ trong miệng thò dài ra, một người sắc mặt từ màu xanh đen, còn một người sắc mặt tái nhợt, trong tay đều cầm một cái chổi lông gà rất to, bất quá hôm nay Điền Chấn cũng đã được tiểu Lôi miêu tả qua đây chính là vũ khí của của lũ tiểu quỷ - Câu hồn bài!
Càng làm cho người ta cảm thấy da đầu ngứa ngáy chính là hai tên gia hỏa này lại không có chân, trong lúc di chuyển phảng phất như chỉ nhảy tới phía trước.
Hai hai tên gia hỏa này vừa hiện thân đã nhìn thấy Điền Chấn đang ngồi đó, chỉ là chúng cũng chẳng thèm liếc Điền Chấn lấy một cái , huy động câu hồn bài trong tay, đã xác định rõ mục tiêu, quay sang một cánh cửa phòng khác nhảy tới.
"Này!" Điền Chấn khí trầm đan điền, đột nhiên hét to một tiếng, đã cản ở chính giữa, lông mi nhíu lại, lạnh lung nói :" Yêu nghiệt phương nào, dám xông vào nhà ta làm càng!"
Hai tiểu quỷ nhìn thoáng nhau, ngữ khí uy nghiêm phảng phất như đến từ Cửu U địa phủ, vang lên những tiếng như đứt quãng.
"tên phàm nhân này có thể nhìn thấy chúng ta sao?"
"xem bộ dạng thì là người có thể thông linh."
Hai tên tiểu quỷ gương mặt lạnh như băng vừa nói với nhau được một câu, Điền Chấn đã hung hăng huy động một thanh trường kiếm cổ ở trong tay, tay nắm kiếm quyết, quát lên :"Yêu ma quỷ quái, mau mau lui lại!"
Hai tên tiểu quỷ chưa kịp có động tĩnh gì, vù một cái, kiếm đã đâm tới, chỉ thấy một đạo thanh quang chợt lóe, một kiếm đâm tới này của Điền Chấn rất có uy lực, hiển nhiên bản thân ông ta cũng có một nền tảng võ công chân chính, chỉ là một kiếm này đâm vào người tiểu quỷ, lại xuyên qua thân, phảng phất như đâm vào không khí, cái loại cảm giác này như là dụng khí lực đâm tới nhưng lại đâm không trúng vậy, làm cho người ta vận lực rất khó khăn quái dị.
Tiểu quỷ đó cười lên kiệt kiệt hai tiếng, không nói lời nào cũng không đánh trả, chỉ là cùng đồng bạn tiến về phía trước, hai người giống như chỉ là hai cái bóng trong suốt, lại không thèm để ý chút nào tới Điền Chấn đang đứng ngay trước mặt.
Điền Chấn chỉ cảm thấy thân thể lạnh thấu xương, hai tiểu quỷ đã xuyên thân đi qua.
Tiếng cười của hai tiểu quỷ tỏ ý khinh thường, giống như đang đùa cợt Điền Chấn không biết tự lượng sức mình.
Dù sao chỉ là phàm nhân a, chẳng lẽ lại không biết loài quỷ chính là thân thể hư ảo, sao có thể bị thương bởi những vật ở nhân gian được chứ?
Chỉ là trong mắt Điền Chấn lại bắn ra một tia khác thường nhưng không bị chúng nó nhìn thấy. Chỉ thấy Điền Chấn mặt không đổi sắc, tay trái từ trong người lấy ra một thanh kiếm gỗ đào dài, trở tay một cái thanh kiếm đã chém về phía hai tiểu quỷ.
Gỗ đào mang theo mùi hương nhàn nhạt, trên kiếm lại có dán hai lá bùa của tiểu Lôi đại sư tự tay vẽ lên.
Thanh kiếm gỗ đào vừa mới đâm trúng một tiểu quỷ, tên tiểu quỷ lập tức giống như mèo bị chặt đuôi đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai, linh phù biến thành một đạo kim quang nhập vào thân thể của tiểu quỷ, khuôn mặt đang màu xanh đen của nó càng biến thành đen tới dọa người, vừa la lên một tiếng, một đạo hàn khí màu trắng từ trong miệng nó bay ra, con tiểu quỷ lảo đảo vài bước rồi ngà xuống, chỉ thấy nó vốn mông lung như cái bóng bị kim quang chiếu vào lập tức phai nhạt vài phần, giống như sắp bị tiêu tán vậy.
"Thật to gan! Dám đả thương âm tào quỷ sai!" Hai tiểu quỷ đồng thời la lên, câu hồn bài trong tay quay lại đánh tới Điền Chấn, Điền Chấn chỉ cảm thấy một cổ hàn khí nhập vào cơ thể trong nháy mắt đã bao phủ toàn thân, sau đó liền té xuống, kiếm gỗ đào trong tay củng gãy luôn, thân thể bất tỉnh nằm trên mặt đất, nhưng tiếp theo lại cảm thấy linh hồn của mình có chút đau đớn.
Điền Chấn nằm trên mặt đất, tức giận mắng :"còn chưa động thủ!!"
Một tiếng ra lệnh, đã thấy ở trên trần mở ra mấy cái lỗ hổng, mấy tên hắc y bảo xuất hiện, bọn họ mỗi người cầm trong tay mộ cái bình phun trong vườn hoa, nghe được một tiếng ra lệnh, đồng thời hành động, nhất thời bảy tám đạo chất lỏng đen không ra đen đỏ không ra đỏ mang theo mùi xú khí nồng nặc phun ra.
Hai tiểu quỷ lập tức hét lên một tiếng, quỷ khí sâm sâm, cả giận nói :" Máu chó! Các ngươi ngang nhiên lấy máu chó phun vào bọn ta!"
Chỉ là bảy tám đạo máu cho này thật sự quá nhiều, những đạo máu to nhỏ tỏa ra khắp cả bốn góc phòng, hai con tiểu quỷ hư ảo bị vô số máu đen tạc trúng người, linh thể vốn hư ảo lại bị máu chó dơ bẩn của thế gian tạc trúng, liền ảm đạm tới cực điểm, giống như tùy lúc có thể bị gió thổi tan mất.
Nhưng thánh nhân cũng có lúc lầm, chính là Điền Chấn. Hiện ở nơi này chỉ có mình hắn được mở thiên nhãn, đám thủ hạ căn bản không nhìn thấy quỷ quái gì, tự nhiên cũng không thể ngắm trúng, chỉ nghe theo lệnh của lão bản mà phun máu chó, còn phun trúng cả mặt nữa, chẳng những vậy những đồ đạc quý bằng gỗ trong phòng toàn bộ cũng bị dính, Điền Chấn đứng ở trong phòng lúc này cũng vậy.
Cái này đúng là danh phó kỳ thật "Máu chó lâm đầu".
Còn về phần máu chó này – ưm, đương nhiên một nhà giàu có tiền có thế, trong nhà nuôi bảy tám con chó làm sủng vật cũng rất bình thường.
Vì lấy cho đủ năm bình máu chó, vào buổi tối, đám danh cẩu giá trị vạn kim do Điền gia nuôi dưỡng cũng đã xuýt đi tong, bốn con chó Sherpher thuần chủng Tô Cách Lan bị lấy máu cơ hồ sắp chết, hai con chó Altair Anh Quốc thiếu chút nữa bởi vì mất máu quá nhiều mà mạng chó khó giữ rồi.
Mấy con súc sinh này tuyệt đối không nghĩ tới mình lại có ngày hôm nay, một trận huyết quang tai ương này, chỉ bởi vì một tên gia hỏa cơ cảnh muốn bày ra cái gì "cẩu huyết đại trận".
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
38 chương