Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế
Chương 37 : Tỉnh lại
"Không muốn?" Mộ Hi nở nụ cười giễu cợt: "Lúc cô tổn thương chủ nhân của tôi, tại sao lại không nghĩ tới hậu quả, lúc này nói không muốn, có phải hơi muộn không?"
Bộ dạng đẫm máu hôm nay của Sở Thanh, bây giờ nhớ lại, Mộ Hi vẫn cảm thấy giật mình phát hoảng, mà cảnh tượng như vậy người đàn bà này lại làm như không thấy, không chỉ có như thế, lại còn muốn bọn họ bỏ lại chủ nhân, thật sự không thể bỏ qua đơn giản như vậy!
"Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, sau này tôi sẽ không bao giờ....hại A Thanh nữa. Tôi thề, tôi thật sự thề!" Sở Nghiên khàn giọng gào thét, giờ phút này cô thật sự sợ hãi, thái độ hôm nay của A Trạch đối với cô đã không như lúc trước, nếu như cô còn mất đi dung mạo, không biết lúc nào A Trạch sẽ bỏ cô, cô không dám mạo hiểm!
"Sở Nghiên, nhớ kỹ lời hôm nay của cô, nếu như còn muốn hại chủ nhân, tôi chắc chắn sẽ lưu lại một ấn ký trên mặt cô để cô suốt đời không quên." Giọng nói của Mộ Hi không có lạnh nhạt, nhưng lại tràn đầy dữ tợn bạo ngược, làm cho Sở Nghiên không chút nghi ngờ nào, chỉ cần cô có hành động không nên với Sở Thanh, gương mặt của cô chắc chắn sẽ bị hủy dưới tay Mộ Hi!
Mà thủ đoạn của người đàn ông này, kiếp trước cô có nghe thấy một chút, cô biết người đàn ông này không có nói đùa, kiếp trước, vì Sở Thanh, anh ta đã giải quyết không ít người, hơn nữa thủ đoạn rất máu tanh, làm cho ai cũng sợ hãi.
Sau khi được thả ra, Sở Nghiên lảo đảo bước ra khỏi siêu thị, cô sợ Mộ Hi sẽ đổi ý, nếu lúc này trên mặt cô có mấy vết sẹo, cô không thể chịu được!
"Mộ tiên sinh, thật sự bỏ qua cho cô ta như vậy sao?" Giọng nói của Hoàng Á Lê có chút lo lắng, ác ý của Sở Nghiên đối với Sở Thanh đã có từ lâu, hôm nay bỏ qua cho Sở Nghiên, nói không chừng qua mấy ngày cô ta sẽ quên ngày hôm nay.
"Bỏ qua cho cô ta? Ai nói tôi bỏ qua, có một số việc không thể làm ngoài sáng...." Mộ Hi cười bí hiểm, nhìn bóng lưng Sở Nghiên, nở nụ cười làm cho người ta không rét mà run.
Phương pháp người nhà họ Mộ đào tạo ra "bóng" cũng giống như cách bồi dưỡng ám vệ, tử sĩ thời cổ đại, cho nên thủ đoạn của anh không chỉ giết người đơn giản như vậy, đặc biệt thân là thiếu chủ nhà họ Mộ, anh có rất nhiều biện pháp, mà vừa rồi anh....
Khà, sau này, trăng tròn mỗi tháng, Sở Nghiên sẽ rất dễ chịu nha!
Nghe Mộ Hi nói, Hoàng Á Lê yên tâm không ít, kiếp trước cô cũng có nghe thấy thủ đoạn của vị Mộ tiên sinh này, người rơi vào tay anh ta, không có ai có kết quả tốt, đã từng có người thương tổn Sở Thanh, kết quả sau khi rơi vào tay người đàn ông này, kết cục kia, hắc hắc hắc, cô thật sự không muốn nhớ lại, người đàn ông này quá độc ác tàn nhẫn!
"Chúng ta đi thu đồ tiếp thôi, chỗ này có kho hàng dưới đất, thu hết tất cả xăng trong kho hàng, đoán rằng có thể đủ dùng trong một khoảng thời gian." Mặc dù không biết sau khi A Thanh tỉnh lại sẽ như thế nào, nhưng nghĩ chắc sẽ không tốt lắm, cho nên chẩn bị xăng đầy đủ cũng đảm bảo cô thoải mái một chút cũng tốt.
Cứ như vậy, hai người làm việc hơn nửa giờ, mới đem tất cả xăng dầu trong trạm thu hết, mơ hồ không chừa lại thứ gì.
Lúc trở lại xe, hai người thấy Sở Nghiên dùng ánh mắt sợ hãi nhìn mình, mà sắc mặt những người còn lại cũng hơi khó coi, hiển nhiên thu hoạch không nhiều, nhưng lại không có một người nào dám lên tiếng, hiện tại đã là mạt thế, người mạnh là vua, mặc dù T2 đã bị Sở Thanh diệt, nhưng những người đó hiểu, trừ Sở Thanh, hai người đàn ông còn lại cũng không phải hạng người dễ chọc.
"Lục đại ca, A Thanh thế nào rồi?" Đối với thu hoạch của hai người, Hoàng Á Lê không đề cập tới một chữ, hiện tại quan tâm duy nhất của cô là Sở Thanh như thế nào, mặc dù nói máu đã ngừng chảy, sắc mặt của Sở Thanh cũng dễ nhìn hơn một chút, nhưng một khi cô ấy chưa tỉnh lại, Hoàng Á Lê không thể nào yên tâm.
Mà Lục Thần bị hỏi như vậy cũng trưng ra khuôn mặt lo lắng, mặc dù hô hấp của Sở Thanh cũng không còn yếu ớt nữa, nhưng người lại không có dấu hiệu tỉnh lại, nhìn hai mắt cô nhắm chặt không nhúc nhích, Lục Thần cảm giác được tâm mình rất đau.
"Hiện tại thì không biết, bất quá đã không sao rồi, chỉ cần máu ngừng chảy là tốt." Mặc dù nói như vậy, nhưng Lục Thần ôm Sở Thanh thật chặt vào ngực mình, cảm giác như nếu buông tay ra sẽ vĩnh viễn mất đi bảo vật quý giá nhất trong cuộc đời, làm cho hai người bên cạnh không biết an ủi thế nào.
Lúc mấy người còn trầm mặc, Sở Thanh vẫn đang yên lặng giống như cảm giác được cái gì, mày hơi nhíu lại, mắt vốn nhắm chặt nhẹ nhàng run lên, tùy thời có thể mở ra.
Một màn này cả ba người đều thấy được, nhất là Lục Thần, thân thể anh lập tức căn thẳng, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Sở Thanh, chỉ sợ là ảo giác của mình, thật ra thì cho tới bây giờ Sở Thanh cũng không có tỉnh lại.
Cuối cùng dưới ánh mắt nóng bỏng của ba người, Sở Thanh từ từ mở mắt ra, trong mắt lóe lên tia nghi ngờ, sau đó giơ tay lên chạm vào đầu có chút đau, sau đó cũng phát hiện thân thể của mình vô cùng suy yếu, thậm chí tay cũng không thể giơ lên được.
"Ta....Thế nào?" Âm thanh Sở Thanh có chút khàn khàn, nói xong thì ho khan mấy tiếng, hiển nhiên cô cũng biết tình trạng thân thể của mình lúc này không tốt.
Hoàng Á Lê vội vàng rót cho cô một chén nước, đưa tới miệng cô, lúc này Sở Thanh cũng đã nhớ lại mọi chuyện, sau khi cô dùng αL chiến đấu với T2, lại không nghĩ rằng đối phương lại khó đối phó như vậy, cuối cùng chỉ có thể liều mạng bị trọng thương bắt được T2, mới có thể diệt được nó.
Sau đó hình như cô mất đi ý thức, bây giờ nhìn lại thì không có chuyện gì.
"Anh Thần, sau khi T2 chết, không có tang thi khác đến đây sao?" Sở Thanh rất hiểu, trạm xăng này không có tang thi xuất hiện là do uy áp của T2, một khi T2 biến mất, nơi này sẽ có tang thi mò đến.
"Tạm thời không có, bất quá chúng ta cũng không thể ở lại chỗ này lâu được, chỉ cần em tỉnh lại, chúng ta sẽ tùy thời rời đi." Thật ra từ lúc đầu, Lục Thần cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở đây, nếu không phải vì Sở Thanh hôn mê bất tỉnh, thì bọn họ đã rời đi lâu rồi, hơn nữa lại là bỏ lại một nhóm Sở Nghiên rời đi!
Sở Thanh nghĩ một chút, sau đó từ từ nói: "Bây giờ thì tạm ở lại không đi, trời cũng sắp tối, một khi trời tối, chính là thời gian tan thi hoạt động nhiều nhất, như vậy nguy hiểm sẽ tăng lên rất nhiều, đợi sáng sớm mai hãy rời khỏi đây."
Hoàng Á Lê đã nói, lúc mạt thế vừa bắt đầu, khắp nơi chỉ là tang thi cấp thấp, không thể nào hoạt động dưới ánh sáng mặt trời, coi như có thể hoạt động, nhưng động tác rất chậm, như vậy, các cô chọn lúc có mặt trời mới lên đường, sẽ miễn đi không ít phiền toái.
Đạo lý này bây giờ mọi người đều biết, cho nên đều gật đầu đồng ý, cứ như vậy, một nhóm bốn người chuẩn bị sáng sớm ngày mai, khi mặt trời ló dạng sẽ rời khỏi đây, mà lần này, bọn họ cũng không có thông báo với đoàn người Sở Nghiên.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
97 chương
251 chương
10 chương
10 chương
83 chương
23 chương