Chí tôn hồn sư: phế vật nghịch thiên
Chương 3 : Nản lòng
Tuyết Phá Lang băng hệ hồn thú nhưng thuộc tính thiên về nhanh nhẹn. Sở dĩ có thể sống ở Cực Bắc Hoang Nguyên là vì lớp da lông dày của nó. Nàng nhìn màu lông vẫn còn hơi xám của Tuyết Phá Lang trong lòng thở phào một hơi, may mắn chỉ là một con Tuyết Phá Lang trên thập niên.
Tuyết Phá Lang tấn công không trúng, ánh mắt long lên, tiếp tục lao tới.
Phượng Khuynh Ca dù sao cũng từng học võ, thân thủ né tránh lại từ trong vòng tay trữ vật lấy ra một thanh kiếm. Đây là nàng mua ở ven đường Tuyết Tinh thành.
Tuyết Phá Lang thuộc tính nhanh nhẹn nếu để nó liên tục tấn công nàng tuyệt đối khó có thể chống đỡ vì vậy “tiên hạ thủ vi cường”, nàng nắm chặt kiếm xông lên.
Tuyết Phá Lang ỷ vào da dày thịt béo ăn liên tục mấy đường kiếm của nàng vẫn không có dấu hiệu lùi lại, thậm chí còn muốn điên cuồng công kích. Lợi trảo lóe sáng, một đường vồ tới Phượng Khuynh Ca.
Nàng dùng kiếm đỡ lấy lợi trảo, dùng hết sức bình sinh đẩy nó ra sau đó lộn một vòng về phía sau. Tuyết Phá Lang gầm gừ mấy tiếng, đôi mắt càng thêm điên cuồng, nháy mắt đã đánh tới. Phượng Khuynh Ca hừ lạnh, vận hồn lực nhảy lên không trung, hai tay nắm kiếm “a” một tiếng, kiếm từ trên cao hạ xuống xuyên thẳng vào đầu của Tuyết Phá Lang, máu phun ra như mưa.
Thời điểm Tuyết Phá Lang ngã xuống, từ trên người nó bay ra một cái vòng tròn ánh sáng màu trắng. Phượng Khuynh Ca vừa đưa tay ra nó đã bay đến chỗ nàng.
“ Đây là hồn hoàn ?” Phượng Khuynh Ca không nhịn được kinh ngạc.
Xích Long nói : “ Đúng vậy, nhưng nó không thích hợp với ngươi. Mau đi thôi, nếu không mùi máu lan tỏa sẽ dẫn các hồn thú khác đến.”
Phượng Khuynh Ca gật đầu, nàng chẳng qua cảm thấy thật kỳ diệu mà thôi. Nàng thu xác của Tuyết Phá Lang vào trong vòng tay trữ vật sau đó nhanh chóng rời đi. Trước đó nàng còn xé rách vạt áo bị dính máu của Tuyết Phá Lang.
Tiếp tục đi về phía Tây thêm ba ngày, dường như đây là còn đường tiến sâu vào Cực Bắc Hoang Nguyên, cường đại yêu thú cũng vì vậy mà xuất hiện nhiều hơn.
“ Xích Long, đó không phải là Đại Lực Tuyết Viên sao ?” Phượng Khuynh Ca hướng về một con tuyết viên cách đó không xa nói.
Đại Lực Tuyết Viên là hồn thú có đặc tính phòng ngự và công phá rất cao, đồng thời công kích của nó còn mang theo băng hệ thuộc tính !
Xích Long dường như suy nghĩ cái gì đó, thanh âm có chút trầm : “ Đại Lực Tuyết Viên tuy là hồn thú băng hệ nhưng thuộc tính băng không cao lại thiên về phòng ngực, tấn công chủ yếu là lực.” Hắn dừng một chút, nói tiếp : “ Lẽ nào ngươi nghĩ nó thích hợp với ngươi sao ? Vả lại con Đại Lực Tuyết Viên này chỉ khoảng 1200 năm.”
Lời nói của Xích Long khiến Phượng Khuynh Ca hơi khựng lại, đúng vậy, Băng Phách Ngân Long Thánh Vương là cường công ( chuyên tấn công mạnh mẽ ) băng hệ nếu đệ nhất hồn hoàn là Đại Lực Tuyết Viên chắc chắn sẽ phá hủy nó, biến nó công thủ đều phế ! Nàng khẽ cắn môi, có lẽ vì mấy ngày nay đi lâu như vậy vẫn chưa có mục tiêu khiến nàng có chút nản lòng. Không được ! Đoạn đường phía trước dài bao nhiêu còn chưa biết được, nàng hiện tại vì chút khó khăn này là thoái chí sao ? Tất nhiên là không !
“ Đa tạ ngươi nhắc nhở, sẽ không có lần sau.” Nàng hít một hơi thật sâu, khẽ nói. Song nàng chợt nhíu mày : “ Ngươi nói chỉ khoảng 1200 năm, tức là 1200 năm vẫn không đủ ?”
Xích Long hừ một tiếng : “ Đừng nói 1200 năm, một vạn hai nghìn năm cũng không đủ !”
Phượng Khuynh Ca mở to mắt, kinh hãi : “ Ý ngươi là...” Nàng biết Xích Long mắt cao hơn đầu nhưng đệ nhất hồn hoàn cho dù thiên tài chịu đựng tốt nhất cũng chỉ trên ngàn năm, Xích Long hắn rốt cuộc muốn làm gì ?
“ Ngươi yên tâm, có ta ở đây đừng nói là thập vạn niên ( mười vạn năm ), cho dù là bách vạn niên ( trăm vạn năm ) cũng không thành vấn đề !” Xích Long tiếp tục nện một búa vào đầu nàng.
Bách vạn niên ? Đó là khái niệm gì ? Phượng Khuynh Ca từ trong kinh ngạc chuyển thành một nụ cười. Được rồi, giả sử Xích Long giúp nàng hấp thu được hồn hoàn thập vạn niên, bách vạn niên nhưng vấn đề là nàng – một hồn sư cấp 10 chưa có hồn hoàn làm sao giết chết được hồn thú cấp bậc đấy ? Nàng vẫn là nên tỉnh táo đi tìm hồn hoàn cho bản thân.
Xích Long thấy nàng không tin hắn chỉ hừ một cái, không nói đến vấn đề đó nữa.
“ Xích Long, lẽ nào trên vách núi băng này có hồn thú sao ?” Phượng Khuynh Ca một tay bám vào vách núi băng, một chân tìm kiếm chỗ đáp, từng chút một chậm chạp leo lên. Không phải nàng nghi ngờ hắn mà là đa số hồn thú cường đại đều có bản thể rất lớn, trên vách núi làm sao có hồn thú xuất hiện !
Xích Long khí định thần nhàn, ghét bỏ nói : “ Ta bảo ngươi leo thì ngươi cứ leo, đến nơi tự khắc sẽ biết.”
Khóe môi Phượng Khuynh Ca giật giật, được rồi, Xích Long tuy kiêu ngạo một chút, xấu tính một chút nhưng việc hắn khẳng định chắc chắn rất đáng tin cậy. Nàng thở dài một cái, tiếp tục hì hục leo lên.
Một tòa băng sơn cao ngất ngưỡng Phượng Khuynh Ca dùng hết sáu ngày, tốn chín trâu hai hổ sức lực rốt cuộc cũng leo lên đến một hang động. Hang động này nếu không biết rõ từ trước hoặc không phải quan sát từ cự li gần tuyệt đối không thể phát hiện ra bởi vì miệng hang động đã bị che lấp bởi băng nhũ, chỉ hé ra một lối đi nhỏ vừa vặn Phượng Khuynh Ca có thể lọt qua.
Vừa bước vào hang động nàng đã cảm giác được hơi thở hàn băng vô cùng lạnh lẽo tựa như cơn gió len lỏi khắp người khiến nàng không kiềm được mà rùng mình. Rốt cuộc thứ gì khiến nơi này lạnh lẽo như vậy ?
Phượng Khuynh Ca chậm chạp đi vào bên trong, gió lạnh thổi từng cơn thỉnh thoảng hun hút mấy tiếng làm người ta sợ hãi. Bất quá, hang động này càng đi vạo lại càng sáng sủa, tất nhiên cũng lạnh lẽo hơn rất nhiều. Điều này khiến Phượng Khuynh Ca càng thêm mong đợi.
Đi suốt một canh giờ Phượng Khuynh Ca mới dừng chân lại, nàng thật sự bị choáng ngợp bởi cảnh tượng trước mắt !
Trước mặt nàng là một tảng băng trong suốt như pha lê chiếm cả một phần ba hang động, thoạt nhìn giống như một ngọn núi nhỏ trong suốt mà xinh đẹp, bởi vì phản xạ mà đồng loạt cùng băng nhũ liên tục lóe sáng, đẹp đến mức choáng ngợp !
“ Đây là...?” Phượng Khuynh Ca không nhịn được bật thốt. Nàng tuy thấy nó giống như một viên pha lê trong suốt nhưng đánh chết nàng cũng không tin đó chỉ là một viên thủy tinh vô hại !
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
186 chương
9 chương
608 chương
39 chương