Editor: Lãng Nhược Y Sau một lúc, chưởng quầy đổ đầy mồ hôi chạy xuống, phía sau có hai tiểu nhị đi theo, mỗi tiểu nhị đều cầm trong tay một cái hộp to, dù cách một chiếc hộp dày nhưng vẫn có thể cảm nhận được linh lực dao động của đồ vật bên trong. Chưởng quầy bước nhanh đến trước mặt Thiển Ly, kinh sợ nói: “Mai rùa bất tử một ngàn năm có một khối nặng một cân, hoàn hồn thảo một ngàn năm có ba gốc nặng nửa cân, trường sinh hoa hai ngàn năm có một cân, ứng thảo một vạn năm có ba lượng, bá vương cốt một vạn năm có một cân bảy lượng, giác ưng quả một vạn năm có ba quả tổng cộng chín lượng, Dược Vương Trai chỉ trữ bấy nhiêu hàng mà thôi.” Thiển Ly nghe vậy, cử động bả vai nói: “Có hơi ít, nhưng cũng có thể tạm chấp nhận, tính sổ.” “Vâng, tính theo cân thì tổng cộng là một trăm bảy mươi mốt vạn lượng hoàng kim, số lẻ không tính.” Chưởng quầy lau mồ hôi trên trán một phen, đây lần đầu ông ta làm vụ mua bán lớn như vậy. Bạc trắng đã không thể dùng làm đơn vị, phải dùng hoàng kim. Thiển Ly gật gật đầu, sau đó dường như nhớ tới điều gì, quay đầu nhìn Tiểu Khả, mỉm cười: “Có muốn tăng gấp bội nữa không?” Tiểu Khả còn chưa trả lời, Thiển Ly lại cười ha hả nói tiếp: “Xem trí nhớ của ta này, thật là không tốt, rõ ràng ngươi vừa mới phát hỏa vì bốn trăm mười sáu vạn lượng kia, hiện giờ đừng nói tăng giá gấp bội, có thể mua số dược liệu này thì đã không tồi rồi, vậy mà ta lại còn hỏi ngươi, ôi, có triệu chứng đãng trí của người già, thật là không tốt.” Vỗ vào lòng bàn tay một cái, Thiển Ly cười tủm tỉm quay đầu lại nhìn chưởng quầy, phóng khoáng vung tay nói: “Gói tất cả lại cho ta, ta……” “Ha ha, gói lại, ta thấy ngươi chỉ muốn làm chưởng quầy bận rộn một phen, còn ngươi có tiền hay không thì lại là chuyện khác, mặc da hổ giả uy phong.” Tiểu Khả vẫn luôn im lặng đột nhiên không nhanh không chậm mở miệng, ngay sau đó còn nhìn Thiển Ly cười một cái, khiêu khích nói: “Lại nói, số dược liệu này đúng là thứ tốt, ta quả thật muốn đấu đấy. Đến cuối cùng là ngươi mua được hay là ta mua được, cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, ngươi nói có đúng không?” Ồ, lại còn dò hỏi nàng, Thiển Ly cười. “Vậy ý của ngươi là?” Thiển Ly vẫn duy trì nụ cười tươi nhìn Tiểu Khả. Lúc này Tiểu Khả cũng nở nụ cười điềm đạm đáng yêu nhìn Thiển Ly gằn từng chữ: “Mua dược liệu chẳng qua là xem tiền tài nhiều hay ít, không thú vị lắm, chi bằng chúng ta đổi cách khác, đánh cược một phen thế nào?” Thiển Ly nghe vậy nhướn mày: “Ngươi muốn đánh cược thứ gì?” “Chúng ta cược xem ta hay ngươi có thể mua được lượng lớn dược liệu kia với giá cao nhất, thế nào?” Tiểu Khả cười ngọt ngào xinh đẹp. Đây là đánh cược gia thế giữa hai người họ. Thiển Ly nhìn vẻ tươi cười kia, thoạt nhìn thì Tiểu Khả giống như một mỹ nhân điềm đạm đáng yêu nhưng sự thật lại là một con cáo già, khóe miệng khẽ giật, trên mặt thoáng qua chút do dự, nhưng lại nhanh chóng chìm vào đáy mắt, gương mặt trở về với dáng vẻ ban đầu, sau đó giống như nắm chắc thắng lợi vung tay: “Được.” Tiểu Khả tinh mắt phát hiện ra chút do dự thoáng qua trên mặt Thiển Ly, lại càng khẳng định ý nghĩ của mình, lập tức vỗ tay cười nói: “Sảng khoái, nhưng chúng ta đánh cược thì phải có người thắng, vậy phần thưởng thì sao? Hay thế này đi, nếu ngươi thua, ta muốn ngươi thoát y bò một vòng quanh thành kinh đô, thế nào, ngươi dám không?” Nụ cười điềm đạm xinh đẹp khác thường, nhưng tiền đặt cược lại cực kỳ âm ngoan độc ác. Tiểu Khả nhìn Thiển Ly cười ngọt ngào, ánh mắt lúc này lại tràn ngập chán ghét và ngoan độc,