Chí Tôn Đào Phi
Chương 82
Đã một tháng không có gặp mặt hai người liền dính cùng một chỗ, đang ở thời điểm cởi ra nỗi khổ tương tư, đột nhiên có một thanh âm thực không phối hợp xuất hiện.
“Có phải trẫm nên thay toàn bộ thị vệ trong cung hay là tăng cường số người lên, càng làm cho canh phòng của hoàng cung sâm nghiêm hơn nữa? Nếu không, trẫm thực lo lắng về sau có thích khách rất dễ dàng tiến vào thâm cung nội viện, đến ám sát trẫm a!”
Nhìn người đột nhiên xuất hiện trong này – Thương Diễm Túc, Ngọc Nhàn Dật nhịn không được trong lòng một trận ai thán, đây là cái tình huống gì? Người kia vậy mà vào thâm cung của hắn như vào nơi không người như vậy.
Dường như bất mãn với việc Ngọc Nhàn Dật đột nhiên xuất hiện quấy rầy, nhưng dù sao nơi này cũng là địa bàn của người ta, Thương Diễm Túc vẫn là quay đầu lại, nhìn về phía hắn, nói: “Hoàng Thượng lo lắng quá, bổn vương cũng không có muốn ám sát ngài, nếu thực sự như vậy, cho dù ngài có thêm bao nhiêu người canh phòng cũng đều vô dụng!”
Nghe vậy, Ngọc Nhàn Dật không khỏi nhướng nhướng mày, vẻ mặt từ chối cho ý kiến, cũng không có ý muốn khó xử Thương Diễm Túc.
Tang Dĩnh đi vào cùng hắn khóe miệng mang theo mỉm cười, vẻ mặt khó hiểu nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Lạc vương gia, chẳng lẽ, việc trong Thương Lang quốc, ngươi đều đã xử lý tốt sao? Nếu không, bản cung sẽ không để ngươi đem Thanh Nghiên mang đi nha! Ngươi cũng biết, nếu ngươi còn không có đem mọi việc xử lý tốt, không biết có bao nhiêu người muốn gây bất lợi cho Thanh Nghiên đâu”.
Thương Diễm Túc cười khẽ một tiếng, hướng về phía Tang Dĩnh gật đầu nói: “Đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm Nghiên nhi, có điều Nghiên nhi cũng đã quấy rầy nhiều ngày, thật sự là có điểm khó xử a”.
“Lạc vương gia khách khí, Thanh Nghiên chính là hảo tỷ muội của bản cung, cho dù nàng muốn cả đời ở nơi này bản cung đều không có ý kiến, huống chi là vài ngày, căn bản là không thể gọi là quấy rầy”.
Thương Diễm Túc khóe miệng khẽ nhếch, tiếp tục cười nói: “Lời tuy như thế, nhưng bổn vương vẫn cảm thấy vô cùng khó xử, cho nên, hiện tại sẽ mang Nghiên nhi rời đi, cũng tránh lại quấy rầy hoàng hậu nương nương cùng Ngọc Diễm hoàng thượng”.
Nói xong, còn ý nhị nhìn Ngọc Nhàn Dật, liếc mắt một cái, khiến cho Ngọc Nhàn Dật nhất thời cảm thấy chính mình tự hiểu lấy, tuy rằng hắn đối với việc Lãnh Thanh Nghiên ở lại Ngọc Diễm quốc đều không ý kiến gì, nhưng sự tồn tại của nàng quả thật là làm cho hắn mất rất nhiều cơ hội thân thiết cùng hoàng hậu thân ái.
Còn chưa kịp gật đầu với Thương Diễm Túc tỏ vẻ đồng ý, đột nhiên liền cảm giác được một miếng thịt trên lưng bị hung hăng véo, sau đó xoay tròn ba trăm sáu mươi độ.
Không khỏi liên tục đổ mồ hôi lạnh, nếu không phải có người ngoài ở đây, phỏng chừng hắn sẽ nhảy dựng lên, chỉ là ở trước mặt Lãnh Thanh Nghiên cùng Thương Diễm Túc, hắn còn phải bảo trì phong thái vua của một nước, chỉ có thể cẩn thận nắm tay hoàng hậu thân ái, sau đó cẩn thận đem dời đi.
Động tác tuy rằng được che khuất, nhưng vẫn bị hai người Thương Diễm Túc đứng đối diện bọn họ thấy được, không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người trong mắt đều ẩn ẩn ý cười.
Thương Diễm Túc ôm eo nhỏ Lãnh Thanh Nghiên, hướng về phía hai người Ngọc Nhàn Dật cùng Tang Dĩnh khẽ gật đầu nói: “Hai người vợ chồng ta sẽ không tiếp tục quấy rầy các ngươi, xin cáo từ trước”.
Nói xong, liền mang theo Lãnh Thanh Nghiên bay vút về phía tường cung kia, vừa rồi hắn chính là từ bên kia trèo tường mà vào, hiện tại đương nhiên cũng là tính đường cũ quay trở về.
Về phần nói muốn đem Lãnh Thanh Nghiên tiếp tục ở lại trong hoàng cung Ngọc Diễm quốc, hắn thực sự là có chút lo lắng, không phải lo lắng Ngọc Nhàn Dật, mà ngược lại, hắn thực lo lắng hoàng hậu nương nương Ngọc Diễm quốc Tang Dĩnh.
Có điều khi Thương Diễm Túc đem lời kia nói xong định rời khỏi, Tang Dĩnh cũng đột nhiên tạm thời “Buông tha” Ngọc Nhàn Dật, quay đầu nhìn về phía hai người bọn họ, đồng thời thân thể cũng không có nửa điểm nhàn rỗi, trực tiếp tấn công về phía Thương Diễm Túc.
“Hắc, Thương Diễm Túc, chẳng lẽ ngươi cứ nghĩ như vậy có thể mang Thanh Nghiên đi sao? Ngươi còn chưa có được sự đồng ý của bản cung đâu! Hơn nữa, ngươi lại tự nhiên đi lại trong hoàng cung Ngọc Diễm quốc ta như vậy, ngươi coi Ngọc Diễm quốc ta trở thành cái gì?”
Tang Dĩnh đột nhiên tấn công, khiến cho Thương Diễm Túc không thể không ứng chiến, ít nhất trước không đánh lui Tang Dĩnh thì cũng đừng nghĩ mang Nghiên nhi rời khỏi nơi này.
Chỉ là, Tang Dĩnh dù sao cùng Nghiên nhi quan hệ không phải là nhỏ, tỷ muội tốt từng sinh tử có nhau, cho dù là ứng chiến cũng chỉ có thể ngăn cản mà thôi, nếu không, vạn nhất gây tổn thương đến nàng, chẳng những Ngọc Nhàn Dật sẽ tìm hắn gây phiền toái, quan trọng hơn là, Nghiên nhi khẳng định sẽ trách cứ hắn.
Lãnh Thanh Nghiên đứng ở bên cạnh, im lặng nhìn hai người so chiêu, cũng không lo lắng, chỉ là, hai người so chiêu gây ra động tĩnh cũng đã kinh động một ít thị vệ từ bên ngoài, giờ phút này đang hướng về phía bên này.
Ngọc Nhàn Dật hiển nhiên cũng đã phát hiện ra tình huống, nhìn hai người đanh so chiêu kia, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói: “Các ngươi lại đánh tiếp, thị vệ bên ngoài cũng đã sắp vào đến nơi”.
Nghe vậy, Tang Dĩnh động tác cứng lại, theo bản năng đem tầm mắt chuyển dời đến ngoài cung, mà Thương Diễm Túc lại nhân cơ hội này một chiêu bức lui nàng, lắc mình đi đến bên người Lãnh Thanh Nghiên, tay vòng trên eo nhỏ của nàng, sau đó mang theo nàng bay đến trên tường, vài cái lên xuống cũng đã biến mất khỏi tầm mắt Tang Dĩnh.
Tang Dĩnh không khỏi một trận căm tức, muốn đuổi theo nhưng mà cũng đã không kịp rồi, cho nên thực tự nhiên đem toàn bộ lửa giận đều phát tiết trên người Ngọc Nhàn Dật. Đều do hắn, thế nhưng tại thời điểm quan trọng như vậy đến quấy rầy nàng, làm hại nàng một lần không chú ý để cho Thương Diễm Túc trốn thoát, hắn chạy còn chưa tính, thế nhưng còn mang Thanh Nghiên đi!
***
“Túc, cục cưng đâu?” Khi Thương Diễm Túc tạm thời đặt chân trong khách sạn, Lãnh Thanh Nghiên nhìn xung quanh, lại không có phát hiện người nào trừ Thương Diễm Túc, không khỏi hỏi. Biểu tình Thương Diễm Túc có chút quái dị, làm như bất đắc dĩ, lại giống như có chút không biết nói sao, nói: “Ngày hôm đó con biết được nơi nàng ở từ Diệp Trần Nhiên, liền rời kinh thành đi tìm nàng, nhưng mà lúc đi được nửa đường lại chuyển sang đi Sa Châu”.
“Sa Châu?” Sửng sốt, liền nhăn mày lại, thì thào lẩm bẩm, “Con đi Sa Châu làm cái gì?”
“Ta cũng không biết, ta đã phái ra bốn thị vệ âm thầm đi theo con, bảo vệ con an toàn, đang định sau khi rời khỏi nơi này liền trực tiếp đi Sa Châu, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.
Nhẹ gật đầu, tuy rằng không biết cục cưng đi Sa Châu làm gì, nhưng đã có bốn người âm thầm bảo hộ, hơn nữa bé là một tiểu hài tử, hẳn là không có người nào gây bất lợi cho bé mới đúng, cũng tạm thời yên tâm.
Về phần đề nghị của Thương Diễm Túc, nàng tất nhiên là đồng ý vô điều kiện, có điều lại đột nhiên nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng.
“Túc, chàng có tìm được mẫu hậu hay không?”
Sửng sốt, không khỏi cười khẽ hỏi: “Sao đột nhiên hỏi cái này?”
“Không có gì, chỉ là quan tâm chàng một chút mà thôi, không được a?”
Lãnh Thanh Nghiên hiếm khi làm nũng, khiến cho Thương Diễm Túc nhịn không được cảm giác có dòng điện chạy qua khiến cả người chấn động, có chút kìm lòng không đậu đem nàng ôm vào trong lòng, cúi đầu hôn môi nàng, nói: “Còn không có tìm được”.
Bị hắn hôn môi tay chân có chút như nhũn ra, nhưng Lãnh Thanh Nghiên vẫn ngăn hắn lại đúng lúc, thở hổn hển, nói: “Nếu chàng gặp được người, chàng có thể rất tức giận với người hay không?”
Thương Diễm Túc khẽ nhíu mày, đem mặt vùi vào gáy Lãnh Thanh Nghiên, nhẹ cọ vài cái, nói: “Ta không biết”.
Hắn thật sự không biết, hắn rất muốn gặp bà, đây là chuyện không thể phủ nhận, mười mấy năm qua, hầu như không lúc nào là hắn không nhớ tới mẫu thân mình, nhưng mà, nghĩ đến bà thế nhưng mười mấy năm trước đã rời khỏi bọn họ, mà lại không hề cho bọn họ biết bà còn sống trên đời, hắn liền không thể đối việc này tiêu tan.
Tuy rằng Nghiên nhi nói với hắn rất nhiều, hắn cũng hiểu được trong tình huống đó bà không có cách nào khác mới phải làm như vậy, cũng hiểu được nỗi khổ của bà, nhưng mà, hiểu được là một chuyện, còn đồng ý với hành động này của bà lại là một chuyện khác.
Thường xuyên sẽ nhớ, cho dù, thật sự là bà bất đắc dĩ, nhưng vì sao ngay cả chính con mình cũng giấu diếm như vậy? Chẳng lẽ để cho các con mình biết chuyện mình còn sống cũng không thể sao?
Thậm chí mắt thấy bọn họ hiểu lầm phụ hoàng như vậy, vì sao bà cũng không giải thích một chút?
Tuy rằng nói bà luôn luôn âm thầm bảo hộ bọn họ, tuy rằng nói mãi đến khi bọn họ có năng lực bảo hộ mình bà mới rời đi, tuy rằng bà có rất nhiều điều bất đắc dĩ, rất nhiều nỗi khổ, nhưng tất cả những thứ này, đối với huynh đệ Thương Diễm Túc mà nói, đều không có nhiều lực thuyết phục lắm, chỉ có thể làm cho bọn họ hiểu được năm đó mẫu hậu vì sao phải làm như vậy mà thôi.
Nhiều năm qua như vậy, gần như là đã thành thói quen, khiến cho bọn họ cho dù hiểu được, nhưng cũng chỉ là hiểu được mà thôi, mà khi nhìn thấy mẫu hậu sẽ có tâm trạng ra sao, cũng là không thể tưởng tượng.
Lãnh Thanh Nghiên ánh mắt thoáng dao động, mang theo điểm dò hỏi: “Túc, nếu hiện tại mẫu hậu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt chàng, chàng có muốn gặp người hay không?”
Buông lỏng tay đang ôm nàng, cúi đầu chạm trán nàng, nói: “Nghiên nhi, có phải nàng có chuyện gì muốn nói với ta hay không?”
Khẽ cúi đầu, cuối cùng cũng gật gật đầu, nói: “Ta đã gặp mẫu hậu”.
Lời này vừa nói ra, Lãnh Thanh Nghiên rõ ràng cảm giác được lực cánh tay hắn nắm nàng đột nhiên lớn hơn một chút, đồng tử hơi hơi phóng đại, hiện lên thần sắc phức tạp.
Tay khẽ vuốt hai má hắn, thư hoãn biểu tình trên mặt hắn một chút, có chút không thích nhìn dáng vẻ hắn giống như rất khó chịu như vậy, nhẹ giọng nói: “Túc, mẫu hậu kỳ thật cũng rất nhớ các ngươi, cho dù chuyện bà giả chết khiến chàng khó chịu, nhưng không phải những năm gần đây chàng rất nhớ người sao? Hơn nữa, bà cũng là rơi vào đường cùng mới nên mới rời đi, chàng vẫn không thể hiểu sao?”
“Ta hiểu”. Thương Diễm Túc trên mặt nói không nên lời là biểu tình gì, nhẹ giọng nói, “Hiểu là một chuyện, chỉ cần nghĩ đến chuyện bà còn sống cũng không báo cho chúng ta biết một câu, trong lòng ta, sẽ rất khó chịu”.
Lãnh Thanh Nghiên cực kỳ đau lòng, vùi vào trong ngực hắn, nói: “Ta hiểu được, vậy chúng ta sẽ không gặp mẫu hậu”.
Có Nghiên nhi dựa vào trong ngực, Thương Diễm Túc sẽ nhịn không được cảm giác được cả người đều là một trận ấm áp, thực thoải mái, thực đầy đủ, không khỏi ôm chặt nàng, trong lòng tối tăm cũng tiêu tán một ít, khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười, nói: “Nghiên nhi, mẫu hậu bà hiện tại, ở nơi nào?”
Sửng sốt, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của hắn, đột nhiên cười khẽ một tiếng, nói: “Nói nhiều như vậy, không phải là rất muốn gặp mẫu hậu sao?”
Biểu tình trong nháy mắt mất tự nhiên, vỗ nhẹ lên mông của nàng, nói: “Sao còn nói nhiều lời vô nghĩa như vậy? Còn không mau nói?”
Thương Diễm Túc đi tìm mẫu hậu, Lãnh Thanh Nghiên cũng không có cùng đi, bởi vì nàng biết, mẫu tử mười mấy năm không có gặp mặt, khẳng định sẽ có rất nhiều lời muốn nói, hơn nữa dựa vào trong lòng Thương Diễm Túc còn chút khó mà tiêu tan mà mất tự nhiên, khẳng định sẽ phát sinh một ít chuyện không vui, nàng sẽ không đi cùng giúp vui.
Về phần cuối cùng thế nào, Lãnh Thanh Nghiên cũng không lo lắng, nàng chỉ cần bắt đầu chuẩn bị đi Sa Châu là được.
Mà về chuyện tình trong Thương Lang quốc, Túc không phải đã nói rồi sao? Có Thương Diễm Hách, sợ cái gì? Huống hồ, phụ hoàng đã có biểu hiện rõ ràng muốn truyền ngôi cho Túc như vậy, làm sao còn có thể tiếp tục ở lại Thương Lang thành? Vạn nhất thực sự để cho ngôi vị hoàng đế kia rơi xuống trên đầu Túc, phải làm sao bây giờ?
Cho nên, Lãnh Thanh Nghiên thậm chí đã quyết định, trước khi phụ hoàng chưa đem ngôi vị hoàng đế truyền cho một vị hoàng tử Vương gia nào, bọn họ tuyệt đối sẽ không đặt chân vào Thương Lang thành.
Đối với Thương Diễm Hách, Lãnh Thanh Nghiên vẫn tương đối có chút tin tưởng, tuy rằng hắn đứng đầu ăn chơi trác táng ở Thương Lang thành, tuy rằng hắn hình như cũng không giỏi chuyện gì, vô đức vô năng.
Kỳ thật để Thương Diễm Hách làm hoàng đế liền rất đúng, dù sao hắn thích mỹ nữ như vậy, hậu cung ba ngàn giai lệ, cam đoan có thể đủ cho hắn thưởng thức. Về phần Túc, hắn chính là người của nàng, ai cũng đừng hòng tranh với nàng!
Tuy rằng nói làm hoàng đế có thể giải tán hậu cung, giống như Ngọc Nhàn Dật, nhưng vẫn thực không an toàn nha, bởi vì các đại thần đều nhìn chằm chằm hậu cung đâu, lại muốn tìm các loại mỹ nữ đưa vào cung, nhiều phiền toái!
Lãnh Thanh Nghiên chuẩn bị vật dụng cần dùng, chờ Túc trở về là có thể cùng nhau đi Sa Châu ở Thương Lang quốc, chỉ là nàng còn chưa có đợi được Thương Diễm Túc, trước mắt cũng xuất hiện một người.
Nhìn người đứng ở cửa, Lãnh Thanh Nghiên cười đến có chút bất đắc dĩ, nói: “Dĩnh nhi, sao ngươi lại tìm đến nơi này vậy?”
Tang Dĩnh hừ hừ vài tiếng, trực tiếp bước vào trong phòng, ngồi xuống ghế, nói: “Còn không có được bản cung đồng ý, các ngươi đã muốn đi? Nghĩ cũng đừng nghĩ! Đương nhiên, nếu Thương Diễm Túc một người muốn chạy, ta tuyệt đối không có gì ngăn cản, thậm chí còn có thể phái người vui vẻ đưa tiễn hắn nữa”.
Lãnh Thanh Nghiên cười khẽ lắc đầu, nói: “Dĩnh nhi, ta cũng đã ở đây gần một tháng, nếu như còn tiếp tục quấy rầy, ta sợ ta lúc nào biến thành người Ngọc Diễm quốc cũng không biết đâu!”
“Vậy thì có quan hệ gì? Dù sao ta cũng sẽ không để cho hai người rời đi, chỉ là, tiểu Nghiên nhi, người ta còn có thiệt nhiều điều muốn nói với ngươi, ngươi chẳng lẽ thật sự muốn nhanh như vậy liền rời đi sao?”
Nhìn Tang Dĩnh cả người đều dán trên người nàng, không ngừng mà cọ xát làm nũng, Lãnh Thanh Nghiên khóe miệng run rẩy vài cái, nói: “Đều đã muốn nói… Nói một tháng, ngươi còn chưa có… Chưa nói xong sao?”
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
46 chương
41 chương
501 chương
142 chương
5 chương
80 chương