Trong một trang viên bí mật ở kinh thành, Lãnh Thanh Nghiên đang bình yên ngồi phía trên nhuyễn tháp, bên cạnh là Lâm Duyệt Tâm vẻ mặt cầu xin, vẻ mặt ai oán nhìn nàng, nói: “Các ngươi thật đúng là không chịu trách nhiệm a, thế nhưng lại vô thanh vô thức chạy đến nơi này, làm hại khách điếm của lão nương hiện tại bị người ta đến điều tra nơi nơi, như thế này ta làm sao còn có thể làm ăn gì nữa a?” Tiểu tử kia khoanh chân ngồi trên ghế, hai chân nhỏ cao thấp đung đưa, cười tủm tỉm nói: “Tâm di, người cũng đừng oán trách, oán giận nhiều nữa, mẹ con cũng sẽ không để ý người đâu!” “Xú tiểu tử, gọi nghĩa mẫu!” “Gì?” Tiểu tử kia chớp chớp ánh mắt, vẻ mặt vô tội nhìn Lâm Duyệt Tâm, nói, “Tâm di vừa rồi người nói gì a? Người ta không có nghe thấy a”. “Ngươi xú tiểu tử này!” Lâm Duyệt Tâm tức giận, lại không có biện pháp nào với hắn, nàng cũng đã thử qua hết các biện pháp, cho đến bây giờ vẫn không có thành công khiến cho hắn mở miệng gọi một tiếng nghĩa mẫu. Tay co lại chộp, hướng về phía tiểu tử kia nắm lấy, âm trầm nói: “Tiểu quỷ, ta muốn ăn ngươi!” “Oa, lão yêu quái a!” “Xú tiểu tử, ngươi nói ai là lão yêu quái?” “Vô nghĩa, đương nhiên là dì a!” “A! Dám nói ta lão! Ta giết ngươi!” Hai người kai cũng đã đi vào đến bên trong tiểu viện, Thương Diễm Túc ngồi xuống bên cạnh Lãnh Thanh Nghiên, nghiêng người nằm xuống, tựa đầu gối lên hai đùi của nàng, đưa tay nhẹ vỗ về hai má nàng, cười nói: “Ta hình như còn rất nhiều chuyện không có biết về Nghiên nhi đâu, Nghiên nhi có thể nói cho ta biết một chút hay ko?” Bắt lấy bàn tay đang tác quái trên mặt, cúi đầu nhìn hắn, hỏi: “Chàng biết mục đích của ta chứ?” “Ừm? Hẳn là có liên quan đến Mộc gia đi?” “Đúng vậy, năm đó, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, cuối cùng mới có một Thập Cửu còn sống đi ra từ trong ngục luyện kia, vào lúc đó, chúng ta có một ước định rằng, sẽ có một ngày, nhất định phải khiến cho Mộc gia trả một cái giá thật đắt vì đã đối xử với bọn ta như vậy”. Hai mắt híp lại, nói: “Nếu ta nhớ không nhầm, năm đó đi ra ngoài cùng nàng còn có tám người nữa, nhưng hình như đều đã chết khi làm nhiệm vụ, chẳng lẽ, bọn họ cũng chưa có chết?” “Đương nhiên không chết, chính là tìm đủ mợi loại cơ hội để khiến Mộc gia tưởng là bọn họ đã chết, sau đó liền âm thầm chuẩn bị để lật đổ Mộc gia” “Nghiên nhi, kỳ thật, nàng chắc hẳn cũng hiểu được, Mộc gia huấn luyện ám vệ cùng tử sĩ là vì hoàng gia”. Lãnh Thanh Nghiên cười đến thực là tinh khiết, gật đầu nói: “Chúng ta biết, nhưng trực tiếp khiến chúng ta bị tổn thương là Mộc gia, lúc trước, Mộc gia cũng không có đem ta giao cho hoàng thất, mà lại để lại để củng cố thực lực bên trong của bọn họ, hơn nữa ngoài ta ra lại bắt họ ăn ngàn trùng tán, về phần ta, sau khi thay thế Mộc Thiên Dao gả cho chàng, mới bức ta phải ăn ngàn trùng tán”. Ngàn trùng tán, chỉ có tử sĩ của Mộc gia mới được ăn vào, vì thứ đó chính là dùng để khống chế bọn họ tốt nhất. Nhìn bộ dáng nhíu mày khó hiểu của Thương Diễm Túc, Lãnh Thanh Nghiên khẽ nở nụ cười, hỏi: “Có phải chàng cảm thấy rất kì quái hay không, nếu tất cả chúng ta đều trúng loại độc này, thì vì sao đến bây giờ còn có thể bình yên vô sự, đúng hay không?” “Đúng”. “Bọn Trần Nhiên rời đi trước, dừng thời gian suốt ba năm, rốt cục thì nghiên cứu chế ra được giải dược, trong những năm đó có bao nhiêu thống khổ, thì cũng chỉ có bọn họ mới hiểu mà thôi”. “Trần Nhiên?” “Đúng, Diệp Trần Nhiên!” Thương Diễm Túc kinh ngạc nhíu mày, dường như còn có chút không xác định hỏi: “Thần y Diệp Trần Nhiên?” “Chứ không chàng nghĩ trên đời này còn có mấy người Diệp Trần Nhiên?” Nói xong, ánh mắt Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên buồn bã, nói, “Nhưng cho tới bây giờ, Trần Nhiên cùng Minh Dạ trên người vẫn còn có độc, tùy rằng hiện tại nhìn qua không khác người thường là mấy, nhưng cũng không biết đến khi nào độc sẽ phát tác, lấy đi tính mạng của bọn họ”. Lúc trước, tuy rằng đã bắt rất nhiều tiểu động vật, đầu tiên là cho chúng nó uống máu trên người mình, để cho chúng trúng độc, sau đó lại dùng phân lượng thuốc giải cho chúng uống, để xác định xem giải dược có phân lượng như thế nào. Nhưng phương pháp điều phối dược cũng có trăm ngàn loại, làm sao mà có thể tìm được nhiều loại động vật có thể chống lại ngàn trùng tán được? Vả lại, bọn họ cũng không có nhiều máu như vậy, cuối cùng hai người bọn họ đã đem chính mình ra làm chuột bạch để thử thuốc. Thương Diễm Túc ngồi xuống đem nàng ôm vào trong ngực, hôn nhẹ lên trán của nàng, nói: “Yên tâm đi, nhất định không có việc gì đâu”. “Ừm!” Nét ưu sầu trên vầng trán vẫn không thể nào mà gỡ bỏ được.. “Đúng rồi, vừa rồi nàng có nói, Minh Dạ?Sẽ không phải là.. “. Nàng thoáng sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ cười, nói: “Đoán đúng rồi, chính là U Minh Dạ, Vô Ảnh lâu lâu chủ, được xưng là đệ nhất sát thủ trong thiên hạ”. Kinh ngạc qua đi, nhịn không được mà bưng lấy khuôn mặt của nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, hỏi: “Nghiên nhi, năm đó có đến tám người cùng nàng ra ngoài, rốt cục hiện tại bọn họ có những thân phận gì a?” “Bí mật”. “Ngay cả ta cũng không thể nói sao?” “Không thể, bởi vì, đây không phải là bí mật của một mình ta”. Hắn hiểu, cho nên cũng không có khó xử nàng nữa, chỉ nói: “Vậy hiện tại thân phận của Nghiên nhi là gì a, điều này hẳn là có thể nói cho ta biết chứ?” Nàng nâng cằm thoáng suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Lạc Vương phi đã chết bốn năm trước”. “Nghiên nhi?” Nàng thản nhiên cười, nửa người nằm trên nhuyễn tháp, đem hai chân gác lên đùi hắn, một bộ giống như nữ vương vậy, vênh mặt hất hàm sai khiến nói: “Ngây ngốc ở đó làm gì, còn không mau xoa bóp cho ta?” Thương Diễm Túc cũng không có phản đối, còn thật sự nâng bàn chân nhỏ của nàng lên bắt đầu xoa bóp, biểu tình trên mặt, nói cái gì cũng đều có ôn như đến mức bị coi thường. Lãnh Thanh Nghiên thoải mái nheo nheo mắt, bỗng nhiên có một chút buồn ngủ. Tiểu tử kia từ bên ngoài chạy vào, nhảy lên trên nhuyễn tháp cả người như bám lấy Thương Diễm Túc, đem một cái chân nhỏ cố sức nâng đến trước mặt hắn, chớp chớp ánh mắt vẻ mặt vô tội nói: “Phụ thân, cục cưng cũng muốn xoa bóp”. Khóe miệng một trận run rẩy, Thương Diễm Túc có loại cảm giác muốn ném hắn bay ra bên ngoài, a, tiểu quỷ này, vì sao lại có cảm giác chán ghét như vậy? Khắp nơi nhân mã đều đang tìm Lạc Vương gia đang mất tích, còn có người đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất như quỷ Lạc Vương phi, thậm chí bắt đầu có lời đồn, nói kia căn bản chính là Quỷ Hồn do Lạc Vương phi biến thành, quay trở lại mang Lạc Vương gia đi. Còn có tiểu tử có bộ dáng tương tự như Lạc Vương gia, đó có lẽ cũng do tiểu quỷ biến thành mà thôi, căn bản không hề có con của Lạc Vương gia. Lời đồn cũng càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng quái dị, mà người bọn họ muốn tìm lại không hề có một chút tung tích nào cả. Đã qua rất nhiều ngày, những hỗn loạn ngoài kia dường như không hề có quan hệ đến trang viên bí ẩn này, Thương Diễm Túc lúc này lại giống như đang sống trong nước sôi lửa bỏng, đã rất nhiều ngày như vậy rồi, luôn tại thời điểm mấu chốt, khi hắn cùng Nghiên nhi thân mật thì tiểu tử kia cũng liền nhảy ra trước mặt bọn họ. Điều này khiến cho Thương Diễm Túc vô cùng buồn bực trong lòng, cũng đến mức khó chịu. Bốn năm qua hắn vì Nghiên nhi mà cấm dục, hắn vốn đối với nữ nhân không dậy nổi nửa điểm hứng thú, nhưng hiện tại Nghiên nhi lại ở ngay trước mắt hắn, tất cả những giam cầm bốn năm qua dường như bạo phát, cũng luôn luôn nghĩ đến chuyện tình kia. Nhưng, vì sao mỗi lần đến thời điểm mấu chốt, tiểu tử kia cũng thực là hợp thời mà xuất hiện, sau đó không chút khách khí mà chen vào giữa bọn họ? Còn có a, buổi tối khi đi ngủ, tất nhiên hắn cũng sẽ ngủ cùng với Nghiên nhi, nhưng tiểu tử kia lại luôn tại lúc hắn và Nghiên nhi thân mật, lại giống như bạch tuộc cả người đều bám lấy hắn, nếu không nó cũng sẽ không chịu ngủ. Ban đầu, hắn nghĩ những năm gần đây hắn không thể ở bên cạnh hai mẹ con, lại thấy nhi tử bám dính mình như vậy, nghĩ rằng nó muốn phụ thân, nhưng sau khi hắn tỉnh táo lại, suy nghĩ lại một chút, liền cảm thấy có một chút không thích hợp. Tuy rằng mùa hè đã qua, nhưng thời tiết vẫn có vẻ nóng bức, khi ở trong nhà, tiểu tử kia rất thích đi chân đất, thậm chí có đôi lúc chỉ mặc một cái tiết khố nhỏ, trên người cũng chỉ mặc một cái yếm nhỏ đi lại trong sân. Giờ phút này, nó đang ngồi ngay bên cạnh cái ao, phồng má lên, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm con cá dưới ao, trên tay cầm một cây gậy trúc nhỏ, đầu gậy trúc còn buộc một sợi dây, đầu sợi dây nhỏ còn gắn một lưỡi câu, trên đó còn gắn một sợi mì. Thương Diễm Túc dừng lại bên cạnh cây đại thụ, vẻ mặt mỉm cười nhìn tiểu tử kia, sau đó đi đến bên cạnh hắn ngồi xổm xuống, đưa mắt nhìn về phía lưỡi câu đang ở trong nước. “Cục cưng, hôm nay con câu được mấy con cá rồi?” Tiểu tử kia ngay cả đầu cũng không quay lại, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm chú cá đã bơi đến bên cạnh lưỡi câu, con cá đang có ý đồ ăn miếng mồi được dính trên lưỡi câu kia. Mấy con cá nơi này thật ngốc, như thế nào lại không biết sợ người a, bình thường chỉ cần có đồ ăn liền bơi đến ăn luôn sao. Khóe miệng Thương Diễm Túc hiện lên một tia cười ác ý, bấm tay bắn ra, một đạo kình khí liền bắn vào bên trong ao cá, ngay sau đó toàn bộ cá đều tản đi. Tiểu tử kia mở to hai mắt nhìn, sau đó ngẩng đầu lên vẻ mặt bất mãn nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Phụ thân người làm gì mà đuổi hết cá đi rồi?” Thương Diễm Túc hảo vô tội nhìn hắn, nói: “Phụ thân cũng chỉ ngồi ở đây thôi, cái gì cũng đều không có làm a”. Ánh mắt híp lại nhìn, mang theo nhiều điểm hào quang lóe ra, vẻ mặt kia động tác kia, nói không nên lời giống với Thương Diễm Túc, phồng má lên lạnh lùng nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Phụ thân người thật là xấu xa, con cũng không phải là tiểu hài tử ba tuổi, người không lừa được con đâu!” “Con không phải tiểu hài tử ba tuổi?” Thương Diễm Túc cười đến thực sáng lạn, xem ra tiểu tử kia trong mắt cũng thật là kiêu ngạo đi. Cau cái mũi, cong cong cái miệng nhỏ nhắn, nói: “Con đã ba tuổi rưỡi a!” Khóe miệng hắn kéo nhẹ một chút, một bộ biểu tình thực khinh thường nó, nói: “Được, con đã ba tuổi rưỡi”. Tiểu tử kia giương nanh múa vuốt muốn nhào lên, Thương Diễm Túc đưa tay nắm lấy cánh tay phấn nộn da thịt non mềm của hắn, nhất thời tiểu tử kia bị đứng im tại chỗ không đi lên được. Vô tội chớp chớp mắt, nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Phụ thân…” “Mị nhãn” siêu cường kia khiến cho Thương Diễm Túc thiếu chút nữa thì buông tay ra, đem bảo bối con ôm vào trong lòng, nhưng hắn vẫn cố gắng nhịn xuống, đem tiểu tử nhấc lên cao, cười tủm tỉm nhìn hắn nói: “Cục cưng, phụ thân có chuyện muốn thương lượng với con a, con nhất định phải đáp ứng ta nha!” “A, phụ thân nói đi, là chuyện gì?” Giờ phút này tiểu tử kia, nói nhu thuận thì cũng cực kì nhu thuận, lại đáng yêu khiến người ta rối tinh rối mù, nếu không phải Thương Diễm Túc định lực phi phàm, chỉ sợ cũng đã sớm đầu hàng rồi. Kéo con vào trong lòng, dùng sức nhu nhu chiếc đầu nhỏ của con, cười đến vô cùng sáng lạn, vô cùng vui vẻ, vô cùng ôn nhu, nói: “Cục cưng a, con cũng biết đấy, phụ thân cùng mẹ con đã xa nhau rất lâu rồi, cho nên có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau, rất nhiều chuyện phải làm, cục cưng về sau có thể đừng đến quấy rầy được không a?” Cả người tiểu tử kia đều bám đến trên người Thương Diễm Túc, hai tay ôm lấy cổ của phụ thân, dùng sức ôm chặt, cười đến vô cùng là đáng yêu, vô cùng thiên chân, vô cùng vô tà, gật đầu nói: “Được, thời điểm mà phụ thân cùng mẹ nói chuyện, cho đến bây giờ cục cưng cũng đâu có đến quấy rầy đâu a!” Cố ý cường điệu hai chữ “ Nói chuyện”, Thương Diễm Túc tươi cười càng phát ra sáng lạn, tất nhiên hắn cũng đã nghe ra ý tứ trong lời nói của con, nói đúng là ở thời điểm bọn họ làm việc, nó sẽ liền xuất hiện. Cảm giác của hắn quả nhiên không có sai a, tuy rằng không loại trừ là nó rất muốn được ở bên phụ thân, nhưng tiểu tử này làm như vậy tuyệt đối là có dụng tâm kín đáo.Nó chính là cố ý ở trong lúc hắn cùng Nghiên nhi đang thân mật mà xuất hiện, không cho hắn cùng Nghiên nhi có thêm tiến triển. Cánh tay đang ôm con càng thêm buộc chặt, tiểu tử kia cũng đã sắp bị hắn ôm đến mức bị bẹp, có điều tiểu tử kia cũng không có chịu yếu thế, cả người đều bám ở trên cổ của Thương Diễm Túc, trên tay cũng dùng sức nắm chặt. “Con, vì sao con lại làm như vậy?” “Đương nhiên là vì phòng ngừa mẹ bị người chiếm lấy, đến lúc đó vạn nhất mẹ không cần cục cưng thì làm sao bây giờ?” “Làm sao có thể đâu?” “Hừ hừ, phụ thân đương nhiên là nói như vậy rồi, có điều mẹ là của con, ai cũng đừng mong giành với con!” “Mẹ con chính là nương tử của ta”. “Cục cưng cũng là con của phụ thân a, chẳng lẽ phụ thân không thể nhường một chút cho cục cưng hay sao?” Tiểu tử kia sử dụng chiêu “ Nhu tình thế công”, vẻ mặt chờ mong nhìn Thương Diễm Túc. Nhưng Thương Diễm Túc lại chỉ phản ứng lại với nhu tình thế công của Lãnh Thanh Nghiên, cho nên hắn cười tủm tỉm nhìn tiểu tử kia, nói: “Không thể!” “Thiết, phụ thân xấu xa!” “Nhi tử xấu xa!” Trong lúc đó, phụ tử hai người gắt gao ôm nhau một chỗ, thâm tình nhìn nhau, ai cũng không nhường ai. “Hai người đang làm gì vậy?” Bên cạnh đột nhiên truyền đến thanh âm khiến cho cả hai người đều quay đầu lại, liền nhìn thấy Lãnh Thanh Nghiên đã đi đến bên cạnh, có chút khó hiểu nhìn hai người bọn họ. “Mẹ!” Tiểu tử kia chốc lát đã cười càng thêm sáng lạn, lần này là thật thực sáng lạn, buông tay ra khỏi người Thương Diễm Túc nghĩ muốn nhào qua ôm mẹ. Nhưng ngay khi nó vừa buông tay ra, Thương Diễm Túc cũng liền buông tay, “Bùm” một tiếng, tiểu tử kia thực không khéo liền rơi xuống ao. Lãnh Thanh Nghiên cũng đã rơi vào trong lòng Thương Diễm Túc sau đó hắn quay người lại nhìn con bị rơi vào trong ao kia, mặt lộ vẻ kinh ngạc, nói: “Cục cưng, con sao lại nhảy xuống ao a? Chẳng lẽ là do thời tiết quá nóng, nên muốn xuống ao bơi lội?” Tiểu tử kia từ trong nước nhô lên một cái đầu, “Phốc” một tiếng, phun ra một ngụm nước trong mồm, thế nhưng còn có thể nhìn thấy một con cá nhỏ bị nó phun ra, ngẩng đầu lên oán hận nhìn chằm chằm phụ thân xấu xa đã chiếm lấy mẹ. Nhìn con cá nhỏ bị nó phun ra khỏi miệng, Thương Diễm Túc thực là kinh ngạc một chút, trên mặt lập tức không nhin được mà bày ra một bộ biểu tình đắc ý tươi cười, trêu chọc hỏi: “Cục cưng, con muốn ăn cá a?” Tiểu tử miệng cười toe toét, lộ ra hai chiếc răng mèo lòe lèo tỏa sáng dưới ánh mặt trời, sau đó đạp nước vài cái bơi lên cạnh bờ ao, vừa phi thân lên liền nhào vào trong lòng của Thương Diễm Túc, cả người đều dán dính ở trên người hắn, làm cho cả người Thương Diễm Túc cũng ẩm ướt theo, làm nũng nói: “Phụ thân, người giúp cục cưng thay quần áo nha!” A, tiểu quỷ này, tại sao lại có thể đáng ghét như vậy? Thương Diễm Túc ôm tiểu tử kia quay về phòng thay quần áo, nhìn bóng dáng hai người phía trước, Lãnh Thanh Nghiên chỉ cảm thấy mạc danh kì diệu, ẩn ẩn còn có chút không khí quái dị. Khẽ nhíu đôi mày, lại không nghĩ ra được nguyên nhân gì cả, hướng về phía bóng dáng Thương Diễm Túc nói: “Túc, tối hôm nay đi với ta một lát”. Hắn nghe vậy vội vàng xoay người, hai mắt sáng lên, vội vàng gật đầu nói: “Được!” Thậm chí cũng không có hỏi là đi đâu, đi làm gì. Tiểu tử kia không vui ý, vội vàng cũng nói: “Mẹ, con cũng muốn đi!” “Con không được!” “Ai? Vì sao không được? Mẹ, cục cưng cũng muốn đi cùng mà!” Thương Diễm Túc cũng không cho nó có cơ hội làm nũng tiếp, vội vàng ôm con xoay người đi, về tới trong phòng, cười tủm tỉm nói: “Không được chính là không được, tiểu hài tử cần phải di ngủ sớm buổi tối, có biết hay không?” “Hừ!” Thương Diễm Túc cười đến vui vẻ, buổi tối rốt cục thì cũng có thể cùng ở với Nghiên nhi sao? Thật mong mau mau đến buổi tối a! Tiểu tử kia buồn bực không ngừng nhảy nhảy trên giường, nhìn về phía cửa hận là không thể lao ra, nhưng, mẹ cũng đã không còn ở trong này. A, chán ghét phụ thân xấu xa, khiến cho nó cả buổi chiều không thể nào mà tiếp cận được mẹ, toàn bộ buổi chiều đều giam cầm nó trong ngực, không cho phép nó làm nũng với mẹ, thậm chí còn không thể thấy mẹ được nữa. “Ô ô, mẹ!” Tiểu tử kia nằm sấp trên giường, nhìn bầu trời đêm tối như mực ở bên ngoài, ủy khuất giống như toàn bộ thế giới đều vứt bỏ nó vậy. Lâm Duyệt Tâm vừa bước vào trong phòng, cười tủm tỉm nhìn tiểu tử kia đáng thương hề hề nằm trên giường, cười đến mức giống như hồ ly tinh vậy, tiến đến trước mặt nó, nói: “Đến đây, cục cưng con nuôi, mẹ con không cần con, nghĩa mẫu sẽ chăm sóc con a!” Nó khinh thường liếc mắt nhìn nàng một cái, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển hướng khác, ngay cả nghĩ cũng không thèm nhìn nữ nhân không biết xấu hổ này, ai là con nuôi của nàng chứ, muốn có con sao lại không tự mình sinh một đứa đi? Hai bóng người ở trên bầu trời đêm bay vút qua, giống như quỷ mỵ bàn vô thanh vô tức, thậm chí cũng không có ảnh hưởng gì đến không khí, rất nhanh đã ẩn thân vào bên trong bóng tối. Phía trên một nóc tòa phủ đệ, đột nhiên xuất hiện hai cái bóng đen, tại thời điểm mà không có bất cứ kẻ nào chút ý đến, hai bóng đen kia rất nhanh cũng đã biến mất khỏi chỗ đó, đợi đến khi xuất hiện lại, thì cũng đã ở trên một cây đại thụ ở phía sau hậu viện phủ đệ. Không cần phải nói, hai người này chính là Lãnh Thanh Nghiên cùng Thương Diễm Túc đã nhẫn tâm bỏ tiểu tử kia ở nhà, giờ phút này đều mặc y phục dạ hành màu đen, cẩn thận quan sát tình huống xung quanh. Thương Diễm Túc nhẹ ôm lấy eo nhỏ của Lãnh Thanh Nghiên, sau một lúc lâu quan sát xung quanh, đột nhiên nhẹ giọng cảm thán nói: “Nơi này đúng là một nơi tốt để mà yêu đương vụng trộm!” Lãnh Thanh Nghiên không khỏi đưa tay nhéo bên hông hắn một cái, trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận nói: “Đầu chàng toàn suy nghĩ cái gì đâu đâu”. Miệng khẽ nhếch, cảm nhận được dáng người uyển chuyển linh hoạt trong lòng, mùi thơm trên người nàng còn vương vấn quanh mũi, một chút cũng không kiêng dè khẽ cười nói: “Cấm dục bốn năm, sau khi gặp lại Nghiên nhi nhưng lại luôn bị cục cưng quấy rầy, hiện tại nương tử thân ái nằm trong ngực, nếu như ta không có điểm muốn, thì đúng là không bình thường rồi”. Mặt cười ửng đỏ, may mắn hiện tại là buổi tối, Thương Diễm Túc không nhìn thấy biến hóa trên mặt nàng, hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn, sau đó khẽ hôn một cái lên mặt hắn, nói: “Ta biết chàng ủy khuất, vậy chờ chuyện nơi này giải quyết xong, tối hôm nay không quay về nữa”. “Vậy thì đi nơi nào?” “Đi yêu đương vụng trộm!” Mấy chữ này khiến cho Thương Diễm Túc nhiệt huyết sôi trào lên, thiếu chút nữa thì máu mũi cũng văng ra tại chỗ, vội vàng ổn định lại tâm thần, hai mắt bừng lên hai đạo tinh quang, nhanh chóng xem xét chung quanh, một bộ dáng tinh thần sáng láng. “Chúng ta nhanh đi đi, sớm một chút đem sự tình làm xong xuôi, sau đó là có thể đi yêu đương vụng trộm”. “Đáng ghét! Ai, đi bên này!” Bên ngoài cửa sổ của một căn phòng, hai người giấu mình bên trong bóng tối, từ trong phòng truyền ra thanh âm, không khỏi có chút mặt đỏ tai hồng, cộng thêm tim càng đập gia tốc. Bàn tay đang nắm lấy eo nhỏ của Lãnh Thanh Nghiên có chút buộc chặt, điều chỉnh hô hấp, tận lực làm cho mình bình tĩnh lại, không thèm chú ý đến Thanh Nghiên ở trong lòng nữa, sau đó mới nhẹ giọng ở bên tai nàng nói: “Trừ bỏ chúng ta ra, hình như còn có người khác đang ở nơi này yêu đương vụng trộm a!” Nhéo nhéo thắt lưng hắn, khẽ gắt nói: “Ai với chàng ở trong này yêu đương vụng trộm?” Đem bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt trong tay, vội vàng nói: “Không phải ở trong này yêu đương vụng trộm, vậy lát nữa đổi nơi khác a?” Mặt cười hơi hơi nóng lên, mặc dù nghe hắn nói như vậy, nhưng cái loại cảm giác mặt đỏ tai hồng như vừa rồi, tim đập thình thịch nhưng hình như yêu đi một chút, nhưng bên tai lại chượt nghe thây thanh âm kiều diễm như vậy, thực sự là khiến cho người đã cấm dục nhiều năm tâm thần không được yên. “Chàng nói xem, nam nhân bên trong kia sẽ là ai đây?” Lãnh Thanh Nghiên nhẹ giọng hỏi. Khẽ nhíu mày, nói: “Thương Diễm Trác là người thích sạch sẽ, bất kể là ở phương diện cuộc sống bình thường hay là ở phương diện nữ nhân, bốn năm trước Mộc Thiên Dao đã cùng người bỏ trốn, thân thể đã sớm không còn được trong sạch, hơn nữa, nửa năm qua, nghe nói Thương Diễm Trác chưa từng có bước nửa bước vào của phòng của Mộc Thiên Dao, cho nên nam nhân bên trong kia khẳng định không phải là Thương Diễm Trác”. Đúng vậy, hiện tại bọn họ chính là đang ở bên trong Lỗ Vương phủ, hơn nữa còn đang nấp bên ngoài cửa phòng của Mộc Thiên Dao, nhưng điều khiến cho bọn họ không thể ngờ được là, thế nhưng lại nghe được thanh âm không được hài hòa truyền ra từ bên trong phòng. Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu đôi mày thanh tú, nói thầm: “Hắn nghĩ bản thân hắn thì sạch sẽ được bao nhiêu a? Thật là xú nam nhân khiến cho người ta chán ghét!” Thương Diễm Túc sâu sắc chấp nhận, nói: “Đúng, tất cả nam nhân trên đời đều đáng ghét cả, chỉ có tướng công nhà nàng là tốt nhất”. Xem thường liếc nhìn hắn một cái, khinh thường cau cái mũi lại, vươn ngón tay dùng sức chỉ vào ngực hắn, hỏi: “Nói đi, chàng đã chạm qua nữ nhân khác hay chưa?” “Không có, tuyệt đối không có, ta vẫn luôn vì Nghiên nhi mà thủ thân như ngọc”. “Thật sự?” “Thật sự!” “Hừ, như vậy còn không kém lắm”. Hai người, thực vô sỉ đứng ngoài cửa sổ của người khác mà liếc mắt đưa tình, một chút cũng không hề lo lắng sẽ bị người khác phát hiện.Nhưng mà, hôm nay thực là xúi quẩy, vốn nghĩ muốn đến tìm Mộc Thiên Dao để trao đổi chút tình cảm, kết quả lại bị một nam tử thần bí nào đó đến trước một bước. Im lặng trở lại, nhưng trong phòng lại vẫn tiếp tục, Lãnh Thanh Nghiên bĩu môi, bất mãn nói: “Bọn họ muốn tiếp tục đến khi nào a?” Thương Diễm Túc có chút ác hàn, nhưng vì bảo bối Nghiên nhi trong lòng vẫn đáp lại nàng: “Khó mà có được cơ hội yêu đương vụng trộm như vậy, đương nhiên là muốn tận tình tận hứng.Hay là, ngày mai chúng ta lại đến đi?” Liếc mắt nhìn hắn một cái, không chút do dự cự tuyệt nói: “Không cần!” Vậy thì còn muốn chờ đến khi nào a?Nhưng lại tra tấn người đợi như vậy a. Thương Diễm Túc trong lòng không khỏi bắt đầu nguyền rủa hai người trong phòng kia, chỉ hận không thể vọt vào trong phòng đánh cho tên nam nhân kia một chưởng bay đi. Các ngươi sao không chọn khi nào yêu đương vụng trộm, lại cố tình ở ngày hôm nay Nghiên nhi muốn đến tìm Mộc Thiên Dao mà làm? Góc áo chợt bị kéo nhẹ, Thương Diễm Túc cúi đầu nhìn xuống, lại thấy bên dưới ánh trăng, Nghiên nhi của hắn trong mắt bắn ra hàn quang, đưa tay chỉ chỉ vào trong phòng, nói: “Chàng đi vào, đem nam nhân kia tách ra! Nhớ kỹ, đừng để cho Mộc Thiên Dao nhìn thấy chàng “. “.. “.Thì ra Nghiên nhi cũng có suy nghĩ giống hắn đâu, Thương Diễm Túc vui vẻ lĩnh mệnh, nhẹ nhàng buông nàng ra, lại nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, lắc mình một cái đã tiến vào bên trong phòng, Lãnh Thanh Nghiên cũng lặng yên nhảy từ cửa sổ vào, ẩn thân ở phía trên xà nhà. Rất nhanh, tiếng kinh hô của Mộc Thiên Dao truyền ra, mà ngay sau đó, Lãnh Thanh Nghiên cũng đã đem y phục dạ hành ở bên ngoài cởi ra, dưới ánh mắt của Thương Diễm Túc lại đem y phục dạ hành nhét vào tay hắn, nháy mắt nhìn hắn một cái, sau đó từ trên xà nhà bay xuống trước mặt Mộc Thiên Dao. Giờ phút này Lãnh Thanh Nghiên, mặc một bộ áo màu trắng rộng thùng thình, tóc tai bù xù, hiển nhiên rất giống với hình tượng của một nữ quỷ. Bởi vì nam nhân trên người đột nhiên dừng lại động tác khiến cho Mộc Thiên Dao vô cùng kinh ngạc, sau đó mới phát hiện ra là hắn đã ngất đi, nàng hoàn toàn không biết là đã xảy ra chuyện gì, phía sau, đột nhiên như cảm giác được cái gì đó, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy một cái bóng trắng khiến cho người ta kinh hồn táng đảm. “A!”Một tiếng thét chói tai không phát ra được, bởi vì kinh sợ quá độ, nàng đôt nhiên lại mất thanh âm. Nhưng điều này, cũng khiến cho Mộc Thiên Dao càng thêm kinh sợ, vì sao nàng lại không thể phát ra được thanh âm gì? Vì sao? Lãnh Thanh Nghiên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Mộc Thiên Dao đầu tóc tán loạn đang trừng mắt nhìn nàng, lộ ra một nụ cười sầu thảm, âm trầm gọi: “Biểu tỷ.. “. Người nam nhân kia vẫn còn hôn mê ghé trên người Mộc Thiên Dao, thậm chí hạ thể hai người bọn họ vẫn còn kết hợp một chỗ, Mộc Thiên Dao bởi một tiếng gọi biểu tỷ của Lãnh Thanh Nghiên mà cả người run mạnh, ngay sau đó liền té xỉu, thậm chí nàng căn bản còn không để ý đến trên người vẫn còn có một nam nhân kia. Lãnh Thanh Nghiên tầm mắt đảo qua chỗ ân ái của hai người, quang minh chính đại một chút cũng không có nửa điểm ngượng ngùng, chỉ là cảm thấy nam nhân nhiều ra thêm này có điểm chướng mắt Hướng về phía Mộc Thiên Dao lại gần một chút, cười càng thêm âm trầm, hai bàn tay trắng bệch cũng đang hướng về phía nàng, nói: “Biểu tỷ, mặt của ta rất đau, đau quá.. “. Một trận gió thổi qua, thổi bay vài sợi tóc dài trên trán nàng, lộ ra nơi khóe mắt nàng có một bông hoa sen huyết sắc, thậm chí còn có máu tươi đang từ trong hoa sen rỉ ra ngoài, dọc theo hai má chảy xuống. Ở trong ánh nến lay động, nói không nên lời quỷ dị cùng âm trầm. “Không, không cần lại đây.. “. Rốt cục cũng tìm về thanh âm của chính mình, nhưng cũng chỉ lắp bắp nói không xong một câu, muốn lui về phía sau, nhưng cả thân mình lại bị nam nhân kia chặn lại, dường như không thể động đậy được. Trên mặt nhanh chóng hiện lên ý cười ác liệt, chậm rãi hướng về phía Mộc Thiên Dao lại gần, ở mức đột thật lớn khảo nghiệm năng lực thừa nhận của Mộc Thiên Dao. Mộc Thiên Dao không ngừng đảo mắt nhìn quanh, nhưng nàng cũng không có dám ngất đi, nàng sợ nàng nhất thời té xỉu, linh hồn nhỏ bé sẽ bị Lãnh Thanh Nghiên mang đi, hiện tại không phải đều có lời đồn Quỷ Hồn của Lạc Vương phi trở về hay, đem Lạc vương mang đi sao? Nàng vốn không phải người thông minh, khi gặp chuyện cũng không có suy nghĩ nhiều lắm, hơn nữa tuy rằng nàng cũng không phải thực tin tưởng vào quỷ thần, nhưng một khi trong lòng có quỷ, hơn nữa gần đây lại nghe thấy một vài lời đồn đại, cho nên nhìn Lãnh Thanh Nghiên trước mắt này thực sự tin có Quỷ Hồn mười phần. Một trận gió lạnh thổi qua, một hắc y nhân mặt quỷ xuất hiện ở bên cạnh, đưa tay bắt được bàn tay của Lãnh Thanh Nghiên đang hướng tới trước mặt Mộc Thiên Dao, thanh âm lạnh như băng nói: “Ta không lưu ý có một chút, thế nhưng ngươi lại chạy đến nhân gian gây tai họa, còn không mau theo ta trở về?” Nhìn thấy này…Không biết là quỷ hay yêu quái, Mộc Thiên Dao đột nhiên lại lấy được lại tinh thần thật lớn, lập tức hất người nam tử đang nằm trên người kia sang một bên, bò đến bên bóng dáng vừa xuất hiện kia, thê lương nói: “Cứu ta, ngươi mau mang nàng đi đi, mau đưa nàng đi đi!” Mặt quỉ vừa mới xuất hiện kia đương nhiên chính là Thương Diễm Túc từ trên xà nhà bay xuống, hắn nhẹ nhàng tránh khỏi sự đụng chạm của Mộc Thiên Dao, khuôn mặt dưới mặt nạ khẽ cau lại một chút, hắn không thích bị người khác tới gần. Lạnh lùng quay lại nhìn nàng, nói: “Ta chỉ có thể tạm thời mang nàng đem về, khi nào nàng lại chạy đến đây thì ta cũng không biết được, trừ phi có thể giải quyết được vướng mắc trong lòng nàng!” Mộc Thiên Dao đã bị Lãnh Thanh Nghiên dọa đến mức mất cả bình tĩnh, làm sao có thể cảm nhận được sự không bình thường trong những lời này chứ? Chính là vội vàng quay về phía Lãnh Thanh Nghiên lo sợ, nói: “Biểu muội, ta sai lầm rồi, ta biết ta sai lầm rồi, ngươi tha cho ta đi, về sau nhất định ta sẽ dâng hương cho ngươi mỗi ngày, ngày ngày đốt tiền giấy cho ngươi, ngươi quay trở về đi, đừng tới tìm ta nữa.. “. Lãnh Thanh Nghiên quay đầu đi khinh thường liếc mắt nhìn Thương Diễm Túc một cái, may mắn Mộc Thiên Dao không đủ thông minh, nếu không cũng đã phát hiện ra điều khả nghi trong câu nói của hắn. Thương Diễm Túc ở dưới mặt nạ khóe miệng giật giật, trước kia hắn cũng chưa có từng giả làm quỷ, đây là lần đầu nên có chút sơ suất thôi, không cẩn thận mà đem câu nói đáng lẽ phải tách ra làm hai lại nói luôn trong một lần. Lãnh Thanh Nghiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộc Thiên Dao, dường như lại muốn dứt tay ra khỏi bàn tay của Thương Diễm Túc, Mộc Thiên Dao thấy vậy tâm thần càng thêm tê liệt, ngây ngốc ngồi tại chỗ không thể động đậy. “Biểu tỷ, mặt của ta đay quá, mặt đau quá a! Mặt ta không ngừng chảy máu, không ngừng cắn xé mặt ta, tất cả đều là do ngươi gây ra, là do ngươi ở trên mặt ta vẽ lên những thứ chết tiệt này!” “A! Ta không phải cố ý, ta thật sự không phải cố ý! Ta chỉ là không thích nhìn thấy ngươi so với ta còn xinh đẹp hơn, ta không cần bất luận kẻ nào so với ta lại xinh đẹp hơn! Ta không phải cố ý muốn vẽ này nọ lên trên mặt ngươi, ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi.. “. “Hiện tại ngươi nói những lời này thì có ích gì?” Nhìn thấy Thương Diễm Túc, giống như người sắp chết đuối mà vớ được cành cây vậy, đồng tử càng lúc càng tán loạn, thê thảm nói: “Cứu ta, cứu cứu ta.. “. Thương Diễm Túc lại nhích người sang bên cạnh một chút, cố nén chán ghét, lạnh lùng nói: “Muốn trừ đi cực khổ của nàng, nhất định phải đem nguyền rủa trên mặt nàng đánh tan đi, chỉ có thể dùng luyện ngục của Mộc gia ngươi để chuộc đi tội nghiệt cho nàng, đến lúc đó Diêm Vương tất nhiên sẽ giúp cho nàng thoát khỏi khổ cực này?” “Luyện ngục?” “Đúng vậy, ngươi chỉ cần đem vị trí của luyện ngực Mộc gia nói ra, những chuyện còn lại sẽ không còn quan hệ gì tới ngươi”. “Ta không thể.. “. Dưới tình huống như vậy, vậy mà nàng có thể nói ra lời cự tuyệt như vậy, bởi vậy có thể thấy luyện ngục đối với Mộc gia trọng yếu như thế nào, mà Lãnh Thanh Nghiên cũng không để cho nàng có cơ hội cự tuyệt, sau khi nghe hai chữ không thể này của nàng cũng liền thét một tiếng chói tai nhào về phía nàng. Mộc Thiên Dao trong lòng do dự gặp phải sợ hãi nháy mắt liền sụp đổ, “Ta nói, ta nói.. “. Thương Diễm Túc đưa tay lột chiếc mặt nạ quỷ trên mặt xuống, Lãnh Thanh Nghiên cũng đưa tay kéo chiếc mặt nạ màu trắng trên mặt xuống, khuôn mặt vẫn trơn bóng như trước, thậm chí đóa hoa sen huyết sắc nơi khóe mắt cũng đã biến mất không thấy. Về phần Mộc Thiên Dao, sau khi bọn họ biết được chuyện muốn biết, một chưởng liền khiến cho nàng hôn mê cho nên luyện ngục của Mộc gia ở đâu cũng không có ai biết, cho dù như Lãnh Thanh Nghiên từ bên trong luyện ngục đi ra cũng không có biết, đây là bí mật của Mộc gia, chỉ có người quan trọng nhất của Mộc gia mới biết được, tỷ như phụ tử Mộc Kiệt khẳng định là biết được, Mộc Ngâm Phong khẳng định cũng sẽ biết đến, nhưng ba người này không có khả năng sẽ đem chuyện tình quan trọng như vậy nói ra, cho nên họ đành phải tìm đến Mộc Thiên Dao. Mộc Thiên Dao là đại tiểu thư Mộc gia, vốn không có tư cách biết được, nhưng vấn đề là trong Mộc gia cũng chỉ có nàng là nữ nhi, từ nhỏ Mộc Kiệt đã vô cùng sủng ái cháu gái này, trong lúc vô tình đã để cho nàng biết được chuyện này. Nàng tuy rằng không biết nặng nhẹ, điêu ngoa tùy hứng, nhưng cũng biết chuyện này có mức độ quan trọng như thế nào, biết nếu để cho người ngoài biết được chuyện này, chỉ sợ sẽ khiến cho toàn bộ Mộc gia gặp phải tai ương, đến lúc đó nàng cũng mất đi chỗ dựa vững chắc, thật ra thì nàng vẫn kín miệng như bưng. Hơn nữa, người biết Mộc Thiên Dao biết chuyện này cũng không nhiều, ngay cả Lãnh Thanh Nghiên, cũng là gần đây mới biết được, cho nên mới hạ thủ trên người nàng. Nhiều năm trước, kỳ thật bọn họ vẫn luôn tìm kiếm nơi mà bọn họ đã phải chịu đủ loại tra tấn, thậm chí còn thiếu chút nữa bỏ mạng vì tìm luyện ngục ở nơi nào, nhưng đã nhiều năm qua như vậy, một đám tử sĩ của Mộc gia từ trong luyện ngục đi ra, nhưng lại chưa từng có người nào biết luyện ngục rốt cục ở nơi nào. Sau khi biết Mộc Thiên Dao biết vị trí của luyện ngục, muốn từ trong miệng nàng biết kì thật cũng không có khó, nhưng nếu không muốn kinh động bất kì kẻ nào khi hỏi ra, đây là điểm khó khăn nhất, cho nên Lãnh Thanh Nghiên mới chọn cách này. Cũng bởi vì vậy, nàng mới cố ý mang theo Thương Diễm Túc đến, ai bảo hắn là Vương gia đâu, tin rằng Hoàng Thượng cũng rất muốn biết chuyện này, như vậy, về sau bọn họ làm việc cũng tiện hơn rất nhiều. “Suy nghĩ cái gì vậy?” “Lúc đầu, ta nghĩ sau khi biết được đáp án sẽ giết Mộc Thiên Dao đi, tránh cho nàng đem chuyện này nói với Mộc gia, có thể bớt đi một số việc phiền toái, tuy rằng nếu làm như vậy, cũng vẫn sẽ khiến cho Mộc gia cảnh giác hơn”. Khẽ nhíu mày, đây quả thật là biện pháp tốt, không cần Nghiên nhi phải nói hẳn ra, khẳng định là nàng có ý tưởng khác nữa. “Nếu như vậy hiện tại, nàng muốn làm như thế nào đây?” Lãnh Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn Thương Diễm Túc, cười đến mức vẻ mặt tà ác, nói: “Nếu Mộc Thiên Dao đột nhiên mà chết như vậy, chẳng những Mộc gia, chỉ sợ ngay cả Lỗ Vương phủ cũng sẽ không bỏ qua chuyện này?” “Đúng vậy, cho dù đó chỉ là vì duy trì quan hệ với Mộc gia, bọn họ cũng sẽ đem chuyện Mộc Thiên Dao chết mà điều tra rõ ràng”.Nói tới đây, đột nhiên nhíu mày lại, dường như đang nghĩ đến cái gì đó, lại giống như không có nghĩ ra cái gì cả, chính là lẳng lặng nhìn nụ cười lạnh lẽo của Lãnh Thanh Nghiên. Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên lao vào trong lòng hắn, đưa tay vẽ vẽ các vòng tròn lên trên ngực hắn, chán ghét nói: “Tướng công, chàng thật là lợi hại nha, một người mà lại có thể đánh cho hai bên Mộc gia cùng Hoàng Hậu không chống đỡ được, lại không thể không liên hợp lại để đối kháng”. Một dòng điện nhè nhẹ từ đầu ngón tay nàng lan ra khắp ngực hắn, rồi lưu chuyển đến toàn thân, Thương Diễm Túc cả người cứng ngắc, cố nén xúc động muốn đẩy ngã nàng xuống, chỉ đưa tay nắm lấy vòng eo nhỏ của nàng, cảm nhận được dưới lớp quần áo mỏng manh kia, làn da lại vẫn vô cùng non mềm. Không thể không bắt lấy bàn tay đang tác oai tác quái của nàng trước ngực, nguy hiểm nheo lại ánh mắt, nói: “Nghiên nhi muốn nói cái gì?” Ôn nhu cười, nhẹ giọng nói: “Nếu sườn phi của Lỗ Vương gia bị phát hiện là tằng tịu với người khác, chàng nói xem, chuyện này sẽ biến thành dạng gì đây a?” Sửng sốt một chút, sau đó lập tức khẽ nhéo cái mũi của nàng, cười nói: “Nghiên nhi, nàng thật là xấu xa nha!” Ngày hôm sau, người ta phát hiện Mộc Thiên Dao cùng với thị vệ Lỗ Vương phủ tằng tịu với nhau, Lỗ vương Thương Diễm Trác giận dữ dừng một kiếm đam xuyên qua ngực Mộc Thiên Dao, sau đó lại đâm nát cổ họng của thủ vệ kia, hai người mất mạng ngay tại chỗ. Đối với việc này, Hoàng hậu vô cùng tức giận, Mộc gia cũng vô cùng tức giận, không ngờ rằng Mộc Thiên Dao lại không chịu được như vậy, lại cùng với thị vệ trong Vương phủ thông đồng gian díu, không còn chừa lại cho Lỗ Vương phủ chút mặt mũi nào, mặt mũi hoàng thất biết đặt đâu đây? Mà Mộc gia lại vì Thương Diễm Trác một kiếm giết chết Mộc Thiên Dao mà tức giận, không ngờ rằng Lỗ vương không thèm hỏi xanh đỏ trắng đen mà đã giết chết Mộc Thiên Dao, thậm chí cũng không có thẩm vấn nàng, không biết Lỗ vương đem Mộc gia đặt ở nơi nào? Quan hệ giữa Hoàng Hậu cùng Mộc gia cơ hồ là vì chuyện này mà vỡ tan, nhưng dù sao tất cả mọi người cũng không phải là người dễ xúc động, ngược lại, hai bên tâm cơ cũng đều thực là thâm trầm, cũng không có khả năng sẽ thực sự vì một chuyện của Mộc Thiên Dao mà hợp tác vỡ tan. Nhưng, bất kể là như thế nào, trong lúc đó quan hệ của hai bên cũng đã tồn tại một vết rách. Mà hai người Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên, giờ phút này cũng không hề biết tình hình bên ngoài ra sao, cũng đã trở về Lạc Vương phủ, bọn họ ở trong phòng ôm nhau mà triền miên. Vô lực nằm ở trong lòng hắn, khuôn mặt dán ở trước ngực hắn mà nhẹ nhàng cọ cọ vài cái, nói: “Không biết xuân dược kia có hiệu quả như thế nào, hiện tại Mộc Thiên Dao có bị phát hiện hay không a?” Thương Diễm Túc một bộ sảng khoái tinh thần, bị nàng nằm trong ngực cọ cọ như vậy, thân thể không khỏi liền có phản ứng, nghiêng người khiến cho thân thể hai người càng thêm tiếp xúc thân mật, bàn tay không an phận du ngoạn trên thân thể của nàng, nói: “Hiện tại nói những lời này cũng đều đã vô dụng, chờ thêm một chút sẽ biết kết quả ngay thôi”. Cảm nhận được vật cứng rắn đặt trên bụng, thân mình Lãnh Thanh Nghiên vốn đã vô lực lại càng thêm vô lực, ưm một tiếng, khẽ nắm lấy bờ vai của hắn, nói: “Không phải chàng cũng ăn xuân dược đó chứ?” Hắn nghe vậy khóe miệng khẽ nhếch, dường như rất là khinh thường nói: “Ta không cần ăn thứ như vậy!”Sau đó lại cúi đầu khẽ cắn trước ngực nàng nói, “Ai bảo Nghiên nhi lâu như vậy mới quay trở về, nhiều năm qua như vậy, có thể thế nào nữa a “. “Ưm.. “. Quản gia lăng lăng nhìn hai người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, mãi sau một lúc lâu mới có phản ứng lại đây, vội vàng hành lễ nói: “Nô tài tham kiến Vương gia, tham kiến Vương phi!” “Miễn, gần đây có xảy ra chuyện gì hay không?” Thương Diễm Túc tùy ý hỏi, vẻ mặt bình thản, nhưng thật ra đã bớt đi vài phần lạnh lùng. Quản gia sâu sắc cảm nhận được điểm biến hóa này ở Vương gia, không khỏi đem tầm mắt chuyển đến trên người Vương phi đang đứng bên cạnh, chỉ sợ cũng chỉ có Vương phi mới có thể khiến cho Vương gia giống như một người bình thường mà thôi “Bẩm Vương gia, Cẩn Vương gia thường xuyên đến hỏi Vương gia đã trở về hay chưa, hơn nữa cũng đang tìm tung tích của Vương gia, mặt khác, Như quý phi nương nương truyền chỉ, nói nếu người trở về thì xin lập tức tiến cung, nếu như thuận tiện, thì mang theo cả Vương phi đi cùng, a, còn có cả tiểu vương gia”. Hắn quay đầu lại nhìn Lãnh Thanh Nghiên một cái, trong lúc đó hai người đều là kinh ngạc cùng khó hiểu. Lãnh Thanh Nghiên nhìn quản gia, hỏi: “Quý phi nương nương có nói, gọi chúng ta tiến cung, là có chuyện gì hay không?” “Bẩm Vương phi, quý phi nương nương không có nói thêm gì nữa “. Tạm thời bỏ qua chuyện này, Thương Diễm Túc ngược lại hỏi: “Hôm nay, trong kinh thành có xảy ra việc gì quan trọng hay không?” Suy tư một chút, kính cẩn nghe sau đó hồi đáp: “Bẩm Vương gia, sáng sớm hôm nay, từ trong Lỗ Vương phủ truyền ra là Lỗ vương sườn phi bị giết, còn về phần là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Vương gia thứ tội, nô tài không rõ ràng lắm“. “Mộc Thiên Dao bị giết?” Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau, kết quả này quả là nằm ngoài dự đoán của bọn họ, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà bọn họ không biết hay sao? Mà ngay sau đó, từ bên ngoài đã truyền đến thanh âm gấp gáp của Thương Diễm Hách:”Thất ca, nghe nói huynh đã trở lại, như vậy thật là quá tốt đi, ta còn tưởng rằng huynh cùng thất tẩu bỏ trốn đâu!” Lời còn chưa dứt, thì người cũng đã xuất hiện ở phía trong đại sảnh, thế nhưng trên tay còn mang theo một tiểu tử, nhìn thấy Lãnh Thanh Nghiên cũng xuất hiện ngay tại đây, không khỏi sửng sốt một chút, vẻ mặt kinh hỉ, dường như là sắp nhào lên đến nơi vậy, “Thất tẩu, tẩu thật sự không chết?” Lãnh Thanh Nghiên mỉm cười gật đầu, sau đó tầm mắt cũng chuyển đến trên người tiểu tử đang nằm trong tay Thương Diễm Hách kia, khẽ nhíu mày, hỏi: “Cửu đệ, đây là có chuyện gì?” Thương Diễm Hách nhấc tay đung đưa tiểu tử kia vài cái, cười nói: “A là như vậy, đệ vừa đi đến cửa thì thấy tiểu tử này thực kiêu ngạo đang đứng ở nơi đó, bổn vương chủ động đi qua nói chuyện với nó thế nhưng nó thật là không biết tốt xấu gì cả, cho nên đệ liền xách nó mang vào, chuẩn bị lát nữa sẽ mang về Vương phủ mà hảo hảo dạy dỗ a!” Mặc dù bị Thương Diễm Hách xách trong tay, nhưng tiểu tử kia cũng là không khóc không nháo, chỉ trợn tròn mắt, thở phì phì nhìn chằm chằm hai người đang bình yên ngồi trên ghế kia. Quản gia đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, vô cùng đồng cảm liếc mắt nhìn Thương Diễm Hách một cái, sau đó đột nhiên hướng về phía tiểu tử kia cung kính nói: “Lão nô tham kiến tiểu vương gia!” Trên mặt Thương Diễm Hách vẫn tươi cười sáng lạn, chỉ là có chút cứng ngắc, chớp chớp mắt nhìn hai người đang cười nguy hiểm ngồi ở phía trên kia, sau đó cứng ngắc quay đầu nhìn về phía quản gia đang hành lễ kia, hỏi: “Quản gia, ngươi đang hành lễ với ai a?” Cũng không có đợi quản gia trả lời, Thương Diễm Hách bỗng nhảy dựng lên, đưa tay đem tiểu tử kia kéo về trước mặt, trừng to mắt còn thật sự nghiêm túc cẩn thận nhìn nó, khóe miệng nhẹ nhàng mà run rẩy vài cái. “Tiểu… Tiểu vương gia? Chẳng lẽ, tiểu tử này là cháu cảu bổn vương?” Tiểu tử kia lạnh lùng nhìn hắn, lạnh lùng quay đầu đi hừ lạnh, nói: “Bản mỹ nam cũng không có thúc thúc ngốc như ngươi vậy!” Tiểu quỷ này vì sao lại đáng đánh đòn như vậy? Đây là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Thương Diễm Hách, sau đó vẻ mặt đột nhiên tươi cười, nhẹ nhàng đặt hắn xuống đất, đưa tay giúp nó sửa sang lại quần áo trên người có chút hỗn độn, cười tủm tỉm nói: “Thật không hổ là cháu của bổn vương a, quả nhiên là có bản chất để mê đảo ngàn vạn nữ tử”. Tiểu tử kia khinh thường liếc nhìn hắn một cái, sau đó liền xoay người, trực tiếp hướng về phía Lãnh Thanh Nghiên mà chạy đến, ủy khuất cong cong cái miệng nhỏ nhắn, nói: “Mẹ, người không cần cục cưng sao?” Đột nhiên từ bên cạnh một bàn tay đưa ra, liền ôm nó qua đó, ngay sau đó nó liền rơi vào một cái ôm to lớn ấm áp, từ đỉnh đầu truyền đến thanh âm của phụ thân: “Lại đây con, phụ thân ôm một cái”. Trên mặt tiểu tử kia nhất thời lộ ra thần sắc không vui, sau đó lại giống nhưu bạch tuộc bám dính lấy người của phụ thân, cười tủm tỉm nói: “Phụ thân, ngày hôm qua người cùng mẹ đi làm gì a? Vì sao lại bỏ cục cưng một mình a?” “A, bởi vì chuyện này không thích hợp để tiểu hài tử đi cùng, cho nên đành phải để cục cưng ở lại nhà thôi”. “A?” Tiểu tử kia nheo lại ánh mắt, một bộ biểu tình hoàn toàn không tin, sau đó lại hỏi tiếp, “Vậy vì sao sau khi làm xong chuyện, hai người lại không tới tìm con?” “Mọi việc cũng chỉ vừa mới xong đâu, chính là đang muốn đi tìm cục cưng, kết quả cục cưng cũng lại tự mình xuất hiện ở nơi này rồi”. Lãnh Thanh Nghiên mặt cười ửng đỏ, đưa tay nhéo bên hông hắn một chút, thẹn thùng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái. Thương Diễm Túc cũng không có cảnh giác chút nào, tận tình chà đạp con bảo bối, thần sắc chính là vui vẻ cùng thỏa mãn vô cùng. Thương Diễm Hách có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn thất ca trước mắt này mà hắn chưa bao giờ thấy qua, tầm mắt cũng chuyển đến trên người Lãnh Thanh Nghiên, nhìn bóng dáng so với bốn năm trước lại càng thêm động lòng người hơn, thần sắc có chút phức tạp, lại lập tức thư thái, trên mặt không khỏi hiện lê thiệt tình tươi cười, có thể nhìn thấy thất ca tươi cười trở lại, lại có thể thấy nàng sống vui vẻ như vậy, là tốt rồi. “Đúng rồi, cửu đệ, đệ có biết quý phi nương nương gọi chúng ta tiến cung là có chuyện gì hay không?” Không hề để ý tới hai cha con đang nháo thành một đoàn kia, Lãnh Thanh Nghiên quay đầu nhìn về phía Thương Diễm Hách hỏi. Sửng sốt một chút, nói: “Như di? Đệ không biết a.Có lẽ cũng không có chuyện gì quan trọng đâu, có khả năng là muốn nhìn thấy tẩu thôi, còn có con của hai người nữa”. “A” “Đúng rồi thất tẩu, nếu như hai người tiến cung, thuận tiện ghé thăm Hoàng Tổ mẫu đi, người cũng đã nhiều lần nhắc tới hai người a”. “Tiến cung?” Tiểu tử kia từ trong lòng phụ thân nhô ra cái đầu nhỏ, ánh mắt mong chờ nhìn mẹ, sau đó ánh mắt cong cong, cười đáng yêu như kẻ trộm, nói, “Mẹ, chúng ta khi nào thì đi hoàng cung? Cục cưng thật muốn đến xem a!” Thương Diễm Hách nhìn tiểu tử kia đến mức thất thần, tiểu gia hỏa này, làm sao lại có thể đáng yêu như vậy?Sau đó hỏi: “Tiểu tử kia tên gọi là gì?” “Không nói cho ngươi!” Tiểu tử kia dường như đối với chuyện hắn vừa xách nó vào đây vẫn còn cực kì để trong lòng. Thương Diễm Túc đem tiểu tử kia xoay người sang chỗ khác, cúi đầu cẩn thận nhìn nó, nói: “Đúng a, cục cưng, phụ thân cũng chưa có biết tên con là gì a!” “Ô ô, phụ thân một chút cũng không quan tâm người ta!” “Ách, vậy hiện tại nói cho phụ thân biết cũng đâu có muộn!” “Hừ!” Có điều, Thương Diễm Túc cùng Thương Diễm Hách cũng đưa mắt nhìn Lãnh Thanh Nghiên, không để ý tới tiểu tử kia đang kháng nghị. Lãnh Thanh Nghiên cười khẽ một chút, nói: “Thương Tuyệt Thế cùng Lãnh Vô Song, các ngươi tự chọn một cái đi “.