Chí Tôn Đào Phi
Chương 50
Lãnh Thanh Nghiên lạnh nhạt nhìn nữ tử giống như điên trước mắt này, đột nhiên phát hiện mình so với những người khác là thực thiện lương, bởi vì thế nhưng nàng còn có thể sinh ra đồng cảm với nữ nhân này. Hôm nay nàng vừa mới xuất môn đã gặp người của Mộc gia, sau đó thì nàng đã xuất hiện ở nơi này, mà từ khi bắt đầu đến chỗ này, căn bản nàng cũng không có nói đến nửa câu. Mộc Thiên Dao hai mắt đỏ bừng, nhìn Lãnh Thanh Nghiên trong ánh mắt tràn ngập ghen ghét, cả đời này nàng trải qua khổ cực cộng lại cũng không bằng mấy tháng này, thật vất vả mới quay trở về kinh thành, nàng thề sẽ lấy lại toàn bộ những thứ thuộc về mình, bao gồm cả vị tướng công quyền cao chức trọng tuấn mỹ như thần kia nữa. Vẻ mặt gần như trở nên điên cuồng, âm ngoan nhìn chằm chằm Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Dã nha đầu, bổn tiểu thư mệnh lệnh cho ngươi, lập tức rời khỏi Lạc vương phủ, đem vị trí Vương phi kia trả lại cho ta!” Lãnh Thanh Nghiên hạ mi mắt, đạm mạc nhìn nàng ta một cái, nói: “Không biết đại tiểu thư muốn ta rời khỏi Lạc Vương phủ như thế nào?” “Cái này còn phải nói sao? Đương nhiên là lập tức liền rời đi, tốt nhất là biến mất khỏi mắt của bổn tiểu thư, ngươi vốn cũng chỉ là mạo danh thế thân, chân chính Lạc Vương phi phải là ta mới đúng!” Khẽ cau mày lại, những lời này khiến lòng Lãnh Thanh Nghiên thực khó chịu, không hiểu sao đối với cụm từ mạo danh thế thân này rất là mẫn cảm, điều này khiến cho nàng có cảm giác nàng không nên xuất hiện ở Lạc vương phủ, không nên trở thành Lạc Vương phi, cũng làm cho nàng cảm thấy trong lòng thực khó chịu. Ngón tay run rẩy vài cái, chậm rãi nắm chặt quần áo bên người, nhưng cho dù trong lòng có khó chịu đến thế nào, trên mặt lại vẫn là vẻ mặt đạm mạc như cũ, nhìn thẳng vào ánh mắt âm ngoan kia của Mộc Thiên Dao, nhẹ giọng nói: “Nếu như làm như vậy, thì tất cả mọi người sẽ biết việc gả thay”. “Như vậy thì sao nào? Ngươi vốn dĩ cũng chỉ là thay thế bổn tiểu thư xuất giá, bị mọi người biết cũng tốt, để cho tất cả bọn họ biết, ta mới chân chính là Lạc Vương phi!” Sửng sốt một chút, không biết lời nói nặng nhẹ như vậy chỉ sợ cũng chỉ có nhân tài như Mộc Thiên Dao mới có thể nói ra thôi, khẽ nhấp môi dưới, nói: “Như vậy không biết chuyện đại tiểu thư cùng người ngoài bỏ trốn, nếu như để cho người ta biết được, thì sẽ như thế nào đây?” “Ngươi uy hiếp ta?” Mộc Thiên Dao như bị dẫm phải cái đuôi mèo hoang, nhảy dựng lên hung hăng nhìn chằm chằm Lãnh Thanh Nghiên. “Không dám, ta chỉ là ăn ngay nói thật, nếu như để cho mọi người biết đến việc gả thay, tất nhiên sẽ truy cứu vì sao lại gả thay, đến lúc đó chuyện đại tiểu thư ngươi cùng người ngoài bỏ trốn sẽ bị cả thiên hạ biết”. Nghe vậy, vẻ mặt Mộc Thiên Dao không ngừng biến hóa, chậm rãi ngồi xuống, nhìn Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Chuyện này ngươi không cần xen vào, ngươi chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của bổn tiểu thư, lập tức rời khỏi Lạc vương phủ!” Kiên quyết nói xong, nhưng khó mà nén lộ ra một tia chột dạ. Lẳng lặng nhìn Mộc Thiên Dao, tâm tư xáo trộn, nếu như chuyện gả thay thực sự phát hiện, khẳng định Mộc gia khó mà thoát khỏi phải chịu tội, cho dù là xử lí nhẹ, cũng khẳng định sẽ phải chịu đả kích lớn, do đó thế lực sẽ giảm. Việc này đối với bọn họ mà nói là chuyện vô cùng tốt, bởi vì với tình huống như vậy thì bọn họ sẽ càng dễ dàng đi tìm Mộc gia báo thù, nhưng mà, cứ như vậy, khẳng định nàng cũng không thể lại tiếp tục ở trong Lạc Vương phủ nữa. Nghĩ đến đây, nàng chợt cảm thấy do dự, thậm chí trong lòng có chút đau. Hít sâu một hơi, trước mắt không thể khống chế mà hiện ra hình ảnh Thương Diễm Túc, nếu nàng làm như vậy, về sau sẽ không còn được gặp hắn nữa ? Cho dù gặp mặt, chỉ sợ cũng là người dưng qua đường mà thôi. Áp chế gợn sóng trong lòng, sao nàng lại có thể nghĩ đến chuyện này được? Nhiều năm qua như vậy, nàng ẩn nhẫn đến bây giờ, là vì cái gì? Không chỉ để có được tự do, mà quan trọng hơn là muốn làm cho Mộc gia phải trả một cái giá thật lớn. Hiện tại có cơ hội tốt như vậy, vì sao nàng lại còn do dự ? Vì sao từ sau khi đến Lạc Vương phủ nàng lại không có nghĩ đến biện pháp này ? Mà đúng lúc này, cánh cửa ở trong phòng đột nhiên bật mở, Mộc Thiên Dao giận dữ, nổi giận mắng: “Nô tài lớn mật, ngươi chán sống… Nhị ca?” Vừa nhìn thấy Mộc Ngâm Phong, vẻ mặt Mộc Thiên Dao cũng đại biến, giống như chuột nhắt thấy mèo vậy, yếu ớt khác hoàn toàn với kẻ lớn lối vừa rồi. Tầm mắt Mộc Ngâm Phong trước tiên đảo qua người Lãnh Thanh Nghiên, thấy nàng giống như bình yên vô sự mới nhẹ nhàng thở ra, quay lại nhìn về phía Mộc Thiên Dao, khẽ cau mày, giọng nói vẫn nhu hòa như trước: “Ngươi muốn làm cái gì?” Co rúm lại, đối với nhị ca của mình, Mộc Thiên Dao có một loại sợ hãi khó nói lên lời, tuy rằng từ trước tới nay hắn vẫn luôn mang bộ mặt tươi cười nhu hòa, bộ dáng tao nhã. “Nhị ca, muội…” Mộc Ngâm Phong nhìn về phía hộ vệ đứng bên này, nói thẳng: “Đưa tiểu thư trở về!” “Dạ!” Đối với mệnh lệnh của Mộc Ngâm Phong, hầu như là không có phản kháng lại, mà Mộc Thiên Dao cũng uất ức nhìn Mộc Ngâm Phong, nói: “Nhị ca, muội không quay về!” “Vậy muội muốn làm gì?” “Muội… muội còn chưa nói chuyện với nàng ta xong !” Mộc Ngâm Phong không khỏi nhíu mày, giọng nói cũng thoáng lạnh lùng một chút, nói: “Nếu muội muốn Mộc gia chôn cùng với mình, thì muội cứ tiếp tục ở lại chỗ này mà nói”. “Nhị ca…” “Trở về!” Hung hăng trừng mắt liếc Lãnh Thanh Nghiên một cái, dậm dậm chân, nhưng cũng không thể thay đổi được chuyện gì, chỉ có thể đi theo hộ vệ kia quay trở về Mộc gia, bên trong đại sảnh cũng chỉ còn hai người Lãnh Thanh Nghiên cùng Mộc Ngâm Phong. “Thanh Nghiên”. Mộc Ngâm Phong đi tới bên cạnh Lãnh Thanh Nghiên, ánh mắt nhìn nàng bên trong không chút che đậy tình yêu nồng nàn, hơi xin lỗi nói,”
Ta cũng không biết Thiên Dao lại tìm đến nàng, đối với lời của muội ấy, nàng không cần để ở trong lòng”. “Ta biết”. Lãnh Thanh Nghiên khẽ gật đầu, sau đó xoay người đi về phía cửa. Nàng nhất định phải đối phó với Mộc gia, cho nên cũng không muốn cùng người của Mộc gia kết giao nhiều, nhất là như Mộc Ngâm Phong vậy, nàng không hy vọng cho đến ngày đó, sẽ vì bất luận kẻ nào mà lại do dự. Đã nhiều ngày rồi không gặp mặt, đối với Mộc Ngâm Phong mà nói là không lúc nào không nhớ tới nàng, luôn hy vọng nàng sẽ không dùng bộ mặt đó để đối đãi với mình. Cho dù cũng đã quen với vẻ lạnh lùng của nàng, nhưng hiện tại trong lòng lại vẫn có một chút mất mát như cũ. Bọn họ cũng đã ra khỏi nơi đó, xuất hiện ở một cái ngõ nhỏ, hai người song song đồng hành, trong lúc đó cũng không ai mở miệng nói gì. Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà quay đầu lại nhìn nàng, nhìn người mà khiến hắn ngày nhớ đêm mong, giờ phút này đang đi ngay bên cạnh hắn, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác sờ không tới, vẻ mặt có chút ảm đạm, nhưng vẫn cười như ban đầu hỏi: “Mấy ngày nay, nàng khỏe không?” “Khỏe lắm”. “Lạc Vương hắn.. “. “Hắn đối với ta cũng tốt lắm”. Sửng sốt, sắc mặt lại càng thêm ảm đạm vài phầm, ôn nhu nói : “Là như vậy sao? Vậy ta cũng an tâm. Lạc Vương thân phận tôn quý, tuấn mỹ bất phàm, lại tài trí hơn người, không biết là có bao nhiêu nữ tử nằm mơ được lọt vào mắt hắn đâu”. “Ngươi muốn nói cái gì?” “Ta…” Sắc mặt mất tự nhiên, không dám trực tiếp nhìn Lãnh Thanh Nghiên, nhẹ giọng nói, “Không có gì, chỉ là, ta có chút tò mò, Thanh Nghiên, đối với Lạc Vương, có hay không… Hay không…” Hai người đều dừng chân lại, Lãnh Thanh Nghiên im lặng nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia mê mang cùng giãy dụa. Mộc Ngâm Phong hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt của nàng, mang theo điểm thật cẩn thận hỏi: “Thanh Nghiên, ngươi có thể hay không… hay không yêu thương Lạc Vương?” Tuy rằng nàng cũng đã đoán ra hắn muốn hỏi cái gì, nhưng khi nghe hắn trực tiếp hỏi ra như vậy vẫn làm cho nàng sửng sốt một chút, nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn, khóe miệng hiện lên ý cười thản nhiên, mang theo điểm chua sót, gật đầu nói: “Có thể.” Biểu tình trên mặt hắn nháy mắt cứng lại, vô lực hạ mí mắt, mất mát thật lớn cùng đau lòng đang được hắn cố gắng vùi lấp. Mà vừa nói xong câu đó Lãnh Thanh Nghiên quay người lại, lơ đãng ngẩng đầu nhìn lại khiến cho nàng đông cứng tại chỗ. Cách đó không đến mười thước, Thương Diễm Túc đang nghiêng mình dựa vào tường nhìn nàng, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý và đáng ăn đòn. Hắn xuất hiện ở nơi này từ khi nào vậy kìa ?
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
345 chương
53 chương
22 chương
130 chương
89 chương
23 chương