Chí Tôn Đào Phi
Chương 2
Ở trong mắt bọn họ, giờ phút này Lãnh Thanh Nghiên quả thật là quá nhỏ, mới ba tuổi, hơn nữa nàng lại là một nữ hài tử, hiển nhiên dễ đối phó. Lãnh Thanh Nghiên lui lại phía sau mấy bước, lạnh lùng nhìn đứa nhỏ đang lao về phía mình kia, đợi đến khi nắm đấm của hắn sắp đụng vào mặt mình, nàng mới đột nhiên ngẩng đầu, dùng sức bắt được cổ tay của đứa nhỏ kia, đồng thời nhanh chóng ngồi xuống, dùng chân hung hăng quét qua hai chân của nó. “A!” Tiếng thét chói tai cùng không dám tin vang lên, tiểu nam hài kia ngã xuống mặt đất, chỉ một tiếng thét kinh hãi của hắn đã đem sự chú ý của những đứa nhỏ khác về phía Lãnh Thanh Nghiên. Dường như cảm giác được nguy hiểm từ Lãnh Thanh Nghiên, mấy đứa nhỏ thoáng cách ra xa một chút, bọn chúng dù sao cũng còn quá nhỏ, căn bản không hề nghĩ đến khả năng cùng nhau liên thủ để giải quyết Lãnh Thanh Nghiên trước, như vậy bọn chúng mới có thêm hy vọng sống sót. Đã có người bị thương, cũng có người đã chết, dù là giết người hay là nhìn bộ dáng của những người khác trước khi chết đi, cả đám sắc mặt đều tái nhợt, bị sự sợ hãi chiếm cứ lấy tâm hồn, đứa thứ nhất qùy rạp trên mặt đất nôn khan, ngay sau đó là đứa thứ hai, thứ ba… Lãnh Thanh Nghiên thuận tay nhặt lên thanh đoản kiếm không biết của ai làm rơi trên mặt đất, vẫn đứng ở trong góc như cũ, nhưng cũng không hề lơi lỏng cảnh giác với bọn nhỏ. Nàng biết bọn chúng thực đáng thương, cũng đồng tình với bọn chúng, nhưng đồng tình với bọn chúng cũng không có nghĩa là sinh mệnh của mình cũng không cần.~~~ Bên trong Mộc gia náo nhiệt hẳn lên, bởi vì thất hoàng tử Thương Diễm Túc được sủng ái nhất của đương kim hoàng đế Thương Lang quốc sắp sửa đến Mộc phủ, nghe nói là muốn tới tìm hiểu Mộc gia như thế nào có thể đào tạo được những ám vệ ưu tú như vậy. Hoàng tử điện hạ muốn tìm hiểu, Mộc gia đương nhiên không có bất luận kẻ nào dám can đảm nói ‘không’, chính là vội vội vàng vàng chuẩn bị để nghênh đón thái tử điện hạ. Thương Diễm Túc ngạo nghễ tiến vào Mộc gia, không hề thèm nhìn gia chủ Mộc gia – Mộc Kiệt, tầm mắt quan sát xung quanh Mộc phủ, hỏi: “Mộc gia chủ, ta đến đây cũng không phải để nghe những lời vô nghĩa, ám vệ được chọn lựa ở nơi nào? Hiện tại liền mang ta đi!”. Mộc Kiệt sửng sốt một chút, sau đó liên thanh nói ‘vâng’, người ngoài có lẽ không biết, kỳ thật ám vệ của Mộc gia, toàn bộ đều là vì hoàng thất mà huấn luyện, cũng vì vậy mà địa vị của Mộc gia ở Thương Lang quốc mới lớn như vậy. Một gia tộc như vậy, đối với vị hoàng tử được sủng ái của hoàng thượng, đương nhiên chỉ có tuân mệnh, chỉ là có điểm lo lắng, hoàng tử điện hạ nếu thấy được hình ảnh huyết tinh (máu tanh) như vậy, có thể bị gặp ác mộng hay không? Dù sao, hiện tại hắn cũng chỉ là một đứa nhỏ bảy tuổi mà thôi. Mộc Kiệt mang theo Thương Diễm Túc, rất nhanh đã đi tới bên ngoài của phòng tối, cho dù đứng cách bên ngoài trăm mét, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tanh kia, còn thêm những tiếng kêu thảm thiết gián đoạn vang lên. Thương Diễm Túc khẽ nhíu mày, sau đó liền trực tiếp tiến về phía phòng tối, những thái giám trong cung đi theo phía sau, cẩn thận hộ tống bên người hắn.
Đối với những điều này, Thương Diễm Túc có vẻ có chút không kiên nhẫn, lập tức sải bước đi về phía trước, nhìn qua một đám trong phòng tối, khi nhìn thấy tình cảnh thảm thiết bên trong, nhịn không được mà nhíu mày lại, nhưng cũng chỉ là nhíu mày mà thôi, cũng không phải là biểu tình hoảng sợ mà đứa nhỏ ở độ tuổi của hắn nên có. Dường như, điều mà hắn nhìn thấy, đối với hắn mà nói, chẳng qua cũng chỉ là những chuyện bình thường mà thôi. Tiếp tục nhìn đám nhỏ bên trong, hình như cũng chỉ vừa mới bắt đầu thôi, bởi vì hầu như mỗi người bên trong phòng tối vẫn còn đang kịch liệt tranh đấu, để nắm lấy từng cơ hội sống nhỏ nhoi. Kỳ thật hắn cũng đã sớm nghe qua cách thức chọn ám vệ của Mộc gia, chỉ là vẫn chưa có cơ hội tận mắt nhìn thấy, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do phụ hoàng không muốn hắn thấy cảnh tượng huyết tinh tàn khốc này. Nhưng khi hắn sắp bước qua bên ngoài một căn phòng tối, Thương Diễm Túc đột nhiên dừng chân lại, quay đầu lại nhìn qua ô thoáng nhìn vào bên trong, lại phát hiện bên trong lại chỉ là một mảnh yên tĩnh. Trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên, sao lại không hề có động tĩnh gì vậy?
Không khỏi đem ánh mắt càng để sát vào cái lỗ nhỏ kia, muốn thấy rõ ràng rốt cuộc tình huống bên trong thế nào, chỉ là, thật sự là quá tối, hắn chỉ có thể mơ mơ màng màng nhìn thấy một chút, nhưng lại giống như căn bản là cái gì cũng đều không có nhìn thấy. “Này, trong đó còn có ai sống không?” Thương Diễm Túc chỉ nghe tiếng vang của chính mình, cái khác, thanh âm gì cũng đều không có, điều này làm cho hắn không khỏi hoài nghi, nơi đó, thật sự không có một người nào sống. Nhưng mà làm sao có thể đâu? Không phải nói có duy nhất một người có thể còn sống đi ra sao? Chẳng lẽ mười người đồng quy vu tận (cùng chết) hay sao? Nghĩ vậy, Thương Diễm Túc không khỏi lại tiến đến gần vài bước, cà người gần như đều đã ghé vào trên cửa đá, cố gắng nhìn vào bên trong, rốt cục bị hắn phát hiện có một bóng người còn đứng. Phát hiện này là cho hai mắt hắn sáng lên, cuối cùng còn một người còn sống, có điều, thực nhanh, nhanh như vậy mà nơi này chỉ còn lại một người là nàng sống sót. Lãnh Thanh Nghiên rút thanh đoản kiếm trên người đứa nhỏ kia ra, cho đến khi xác định nơi này chỉ còn một người là nàng sống sót, nàng mới xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía cửa, tại ô thoáng nhỏ trong phòng tối, thấy được một đôi mắt sáng ngời, ánh mắt kia dường như không hề mang theo chút tạp chất nào. Chỉ là, đôi mắt như vậy, khi thấy một cảnh tượng huyết tinh như vậy, lại vẫn sáng ngời như vậy được? Thương Diễm Túc lẳng lặng nhìn bóng người kia xoay lại, sau đó, hắn thấy được một đôi ánh mắt cao ngạo và lạnh lùng như loài sói, trong bóng tối lóe ra ánh sáng sâu kín.
Giờ khắc này, nhìn thấy ánh mắt này, Thương Diễm Túc có cảm giác như toàn bộ linh hồn mình đều chấn động run nhè nhạ, ấp úng hỏi: “Nàng là ai?” Cửa đá nặng nề được mở ra, ánh sáng đột nhiên chiếu vào làm cho Lãnh Thanh Nghiên theo bản năng nhắm hai mắt lại, sau đó lại chậm rãi mở ra, lạnh lùng nhìn vài người đang đứng ở bên ngoài, mà nàng, cho dù là vừa giết người, mặt lại vẫn không hề thay đổi như cũ. Khi Mộc Kiệt thấy được cảnh tượng này, ánh mắt híp lại, đồng tử không khỏi phóng đại vài lần, nhìn nhìn vẻ mặt của Lãnh Thanh Nghiên giờ phút này, còn có đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng kia của nàng, đáy lòng Mộc Kiệt không khỏi rùng cả mình. Đây là lần đầu tiên giết người, hơn nữa đây là phản ứng là của một đứa nhỏ ba tuổi nên có sao?
Nhìn đến người kia đứng ở giữa đám người chết, cả người đẫm máu nhưng vẻ mặt lại vẫn bình tĩnh trong trẻo lạnh lùng như cũ, ánh mắt Thương Diễm Túc híp lại, trong đôi mắt kia bỗng hiện lên kim quang, sau đó đột nhiên xoay người, quay lại con đường cũ rời đi. Mộc Kiệt vội vàng đuổi theo, chỉ là trước khi bước đi cũng không quên quay lại nhìn Lãnh Thanh Nghiên một cái, đứa cháu gái ngoại này, ở trong lòng hắn đã bị coi là yêu ma, có lẽ cũng không nên để cho nó tiếp tục lớn lên. Lãnh Thanh Nghiên chỉ là lẳng lặng nhìn những người đó rời đi, tay kia vẫn nắm lấy đoản kiếm, chậm rãi đi về phía cửa, không có bất kỳ kẻ nào dám tiến lên ngăn cản, bởi vì nơi này, thật sự chỉ còn lại nàng là người duy nhất còn sống. Hơn nữa, nhìn nàng chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi sau khi giết nhiều người như vậy mà khuôn mặt vẫn bình tĩnh, những người nhìn thấy một màn này đáy lòng không khỏi lạnh run. Lãnh Thanh Nghiên cũng không thèm để ý đến bọn họ, hiện tại nàng chỉ thầm nghĩ nhanh chóng rời khỏi đây, sau đó trở về tắm rửa cho sạch sẽ, đem toàn bộ máu trên người tẩy sạch, bàn tay nắm đoản kiếm nhẹ run lên. Run run cũng không phải bởi vì sợ hãi, giết người đối với nàng mà nói thật ra lại là chuyện vô cùng bình thường, chỉ là, này, chúng đều là những đứa nhỏ a, nhưng mà nàng cũng biết, nếu như muốn sống sót, sau này nàng lại càng phải giết nhiều người hơn, càng nhiều người vô tội hơn.
Bởi vì, quy trình lựa chọn ám vệ của Mộc gia, còn lâu mới chấm dứt! Hơn nữa những người này, cho dù nàng không giết, khẳng định cũng sẽ bị người khác giết chết, chỉ là, nếu như nàng đã chết, có lẽ có thể cho một người khác sống sót, nhưng cũng chỉ có thể là một người. Hiện tại nàng, còn quá yếu ớt, chỉ có thể tùy ý Mộc gia kiềm chế mà nghiền nát, cho nên việc mà nàng phải làm bây giờ, mau chóng khiến cho mình càng ngày càng lớn mạnh, nếu không, cả đời nàng cũng chỉ là con rối của Mộc gia. Thương Diễm Túc về tới đại sảnh của Mộc gia, im lặng ngồi trên cao, khẽ vuốt cằm không biết là đang suy nghĩ điều gì, bất kể là nhìn từ góc độ nào, hắn cũng chỉ là một đứa nhỏ, có điều, hắn thật sự chỉ là đứa nhỏ thôi sao. Ngẩng đầu thản nhiên liếc nhìn Mộc Kiệt một cái, đột nhiên nói: “Mộc gia chủ, tiểu nha đầu vừa rồi, ta muốn!” “Điện hạ?” “Có điều, trước hết tạm thời cứ để ở Mộc gia đi, đợi đến khi nào bổn hoàng tử muốn, hiển nhiên sẽ nói cho ngươi biết!” “Việc này…” “Hửm? Có vấn đề gì sao?” “Không không, cứ dựa theo điện hạ phân phó, lão thần nhất định sẽ chiếu cố nàng thật tốt”. “Nếu như vậy, ta đây đi về trước!” Nói xong, hắn liền từ chỗ ngồi đứng lên, đi về phía cửa, lờ mờ còn truyền đến giọng nói của hắn, “Vốn còn nghĩ sẽ có sinh tử quyết đấu gì đó chứ, thì ra lại chỉ có vài tiểu hài tử đánh nhau ở đó, thật sự là nhàm chán!”
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
345 chương
53 chương
22 chương
130 chương
89 chương
23 chương