Chí Tôn Đào Phi
Chương 19
Sau khi dùng xong bữa trưa, cũng không có ở lại Mộc gia quá lâu, mặc dù trong lúc đó, Mộc phu nhân đã lấy thân phận người mẹ ra lấy cớ, muốn cùng với Lãnh Thanh Nghiên nói chuyện riêng, nhưng mà Thương Diễm Túc không muốn giao người, bà ta có thể nói thẳng tại đây, cũng không phải chuyện gì không thể cho ai biết. Hành vi này của hắn trong mắt người Mộc gia, đều nghĩ rằng Lãnh Thanh Nghiên bị Thương Diễm Túc hạn chế tự do, mà rơi vào trong mắt Lãnh Thanh Nghiên, lại vô cùng cảm kích hắn, hẳn là hắn biết bọn họ muốn nói chuyện riêng với nàng là có ý gì, cho nên rõ ràng ngay cả cơ hội để bọ họ giao việc cho nàng cũng không hề có.
Xe ngựa chạy trên đường quay về Lạc vương phủ, bất kể là Lãnh Thanh Nghiên hay là Thương Diễm Túc, chuyến đi Mộc gia hôm nay chẳng qua cũng chỉ là đi ngang qua mà thôi, Lãnh Thanh Nghiên cũng không cho là, về sau nàng có thể chủ động đi đến Mộc gia, nàng thật vất vả mới khiến cho sự nắm giữ của Mộc gia đối với nàng lơi lỏng một chút, tất nhiên là phải nắm chắc lấy cơ hội này rồi.
Nhưng mà, cho dù có như vậy, Mộc gia vẫn có thể dễ dàng đôi phó với nàng như cũ, mà đồng thời, nàng cũng đã sa và bên trong Lạc Vương phủ, Mục tiêu tự do của nàng, vẫn rất xa xôi đối với nàng. Mà điều duy nhất đáng được ăn mừng là, Lạc vương phủ so với Mộc gia cũng cho nàng tự do hơn một chút.
Thương Diễm Túc từ khi lên xe vẫn nắm chặt lấy tay nàng, Lãnh Thanh Nghiên cũng xuôi theo hắn, nàng biết cho dù có phản kháng cũng không có tác dụng gì, chỉ đưa tay còn lại vén rèm lên, nhìn thế giới bên ngoài, dường như nàng chưa có đi hết, hầu như cũng chưa nhìn ngắm hết thế giới nàyKhông biết từ chỗ nào, mơ hồ truyền đến một tiếng ca, Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên giật mình, vội vàng vén rèm rộng ra hơn nữa, muốn đem tiếng ca kia cẩn thận nghe cho rõ ràng.
“Làm sao vậy?”
“Tiếng ca này là từ đâu truyền đến?”
Thương Diễm Túc khẽ cau mày, vẻ mặt có một chút trêu tức khó hiểu, hỏi: “Muốn đi xem sao?” Khó hiểu quay đầu nhìn hắn, xem cái gì? Đến nơi mà tiếng ca kia truyền ra sao? Nhưng Thương Diễm Túc cũng không có chờ nàng trả lời liền lên tiếng dặn xa phu bên ngoài xe ngựa: “Đi đến Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt”.
“Dạ!”
Sau đó xe ngựa liền quay ngực lại đường cũ, đến nơi gọi là Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt theo lời Thương Diễm Túc, Lãnh Thanh Nghiên nhìn hắn, hỏi: “ Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt? Đó là chỗ nào?”
Thương Diễm Túc cũng không có trả lời nàng, chỉ nói câu: “Đến đó nàng sẽ biết”. Sau đó đã đem tầm mắt chuyển ra bên ngoài xe ngựa.
Liếc nhìn hắn một cái, Lãnh Thanh Nghiên cũng không có tiếp tục hỏi, nhìn cảnh vật cùng người người đi trên đường qua cửa sổ, càng ngày càng nghe rõ tiếng ca, trong mắt chợt hiện lên vẻ ngạc nhiên cùng nghi ngờ, không hiểu sao ngay cả tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Xe ngựa dừng lại trước một tòa lầu hoa mĩ tinh xảo, mà tiếng ca Lãnh Thanh Nghiên nghe được thật sự là từ nơi đó truyền ra. Ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà ba tầng lầu này, trên biển hiệu là hàng chữ rồng bay phượng múa “Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt” bốn chữ to, cửa lớn mở một nửa, từ cửa nhìn vào có thể thấy bên trong người ra vào tấp nậpThương Diễm Túc tự tay giúp đỡ nàng xuống xe ngựa, cũng không nói thêm gì, nắm tay nàng kéo vào bên trong, vừa mới tiến vào, liền thấy một nam tử mặc quần áo màu lam đi tới, hơi khom người về phía Thương Diễm Túc, cung kính nói: “Tham kiến Vương gia, không biết ngài cần phục vụ gì không ạ?”
Lãnh Thanh Nghiên lăng lăng nhìn cảnh tượng trước mắt, tim đập bỗng nhanh hơn, cảnh tượng này, vì sao lại cảm giác quen thuộc đến như vậy?
“Vì sao ở cổ đại lại chỉ có thanh lâu chứ? Cho dù có tiểu quan* cũng chỉ là cung cấp cho nam nhân sử dụng, thật sự là không công bằng a, nếu như ta thật sự không cẩn thận mà xuyên qua giống như trong tiểu thuyết, ta nhất định sẽ mở một thanh lâu ở cổ đại chỉ chuyên phục vụ nữ nhân, đương nhiên, nếu nam nhân muốn đến cũng hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ cần có tiền, hay bạc là được!”*Tiểu quan : nam sủng.
“Em nói nữ tử cổ đại đường cửa lớn không ra cửa sau không bước, lại còn có thêm lễ giáo nghiêm khắc trói buộc, tuyệt đối không có khả năng ra cửa đi đến thanh lâu? Tiểu tử, chẳng lẽ em không biết nữ nhân một khi đã nổi tâm háp sắc so với nam nhân còn đáng sợ hơn? Hay là, em đang nghi ngờ năng lực của bản thiếu tướng sao?”
“Ta sẽ mở một thanh lâu, sau đó mỗi ngày nằm ở trên giường đếm bạc, ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi ăn, cuộc sống thích ý, tiêu diêu tự tại,TMD ( câu chửi = con mẹ nó ^^!) huấn luyện cùng nhiệm vụ đi!”…
Phản ứng của Lãnh Thanh Nghiên làm cho Thương Diễm Túc có chút bất ngờ, vì sao nàng lại nhìn nơi này đến ngẩn người? Là bị cảnh tượng nơi này dọa sao? Nhưng mà vẻ mặt của nàng, giống như không hề bị dọa đến a.
“Nghiên nhi?”
Bên tai vang lên giọng nói của Thương Diễm Túc, Lãnh Thanh Nghiên đang đắm chìm trong suy nghĩ liền khôi phục lại, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hỏi: “Chủ nơi này là ai?” Không ngờ ở thời đại này lại có một thanh lâu giống như những gì nàng đã từng nghĩ đến, nhìn xung quanh một vòng gần như hai phần ba là nữ nhân, còn có nam tử tuấn mĩ đang ở trên đài ca hát, Lãnh Thanh Nghiên nhịn không được hoài nghi, có phải ông chủ nơi này cũng xuyên qua giống như nàng hay không a?
Cho dù với tính cách đối với chuyện gì cũng không hề có hứng thú của Lãnh Thanh Nghiên, giờ phút này lại nhịn không được thật muốn biết, ai là ông chủ của nơi này? Tại thời không không biết tên này, nếu có thể gặp gỡ một người khác cũng là xuyên qua, cho dù hai người căn bản là không biết nhau, cũng sẽ có thể cảm giác được, thì ra mình không phải là cô đơn như vậy.
Nam tử áo xanh đứng ở bên cạnh, nhẹ nhàng mà đánh giá Lãnh Thanh Nghiên, nghe được lời nói của Lãnh Thanh Nghiên nhịn không được nói: “Ông chủ nơi này chính là người đứng trước mặt ngài đây”. Câu trả lời này khiến cho Lãnh Thanh Nghiên sửng sốt một chút, cũng là khiến lòng nàng có một chút mất mát, nàng có thể khẳng định, Thương Diễm Túc tuyệt đối là người sinh trưởng tại thời đại này.
Thương Diễm Túc khẽ cau mày, nói: “Dường như ái phi đối với chuyện ta là ông chủ nơi này không được vừa lòng cho lắm”.Ái phi? Nam tử áo xanh kia chớp chớp mắt, nhìn Lãnh Thanh Nghiên trong mắt càng thêm nhiều tia tìm tòi nghiên cứu, chẳng lẽ đây là tân Vương phi Lạc vương vừa lấy sao? Thật sự là chuyện mới mẻ, không ngờ hắn lại dễ dàng tiếp nhận quân cờ được gả làm Vương phi này.
Lãnh Thanh Nghiên lắc đầu, nói: “Ta chỉ là thấy có chút ngạc nhiên”.
“Thất ca, tại sao huynh lại ở nơi này vậy?” Phía sau vang lên một giọng nói xa lạ, nghe giọng điệu của hắn dường như việc Thương Diễm Túc xuất hiện ở trong này khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Lãnh Thanh Nghiên xoay người về phía phát ra tiếng nói, liền nhìn thấy một thiếu niên mặc quần áo màu tử y khoảng chừng mười năm mười sáu tuổi, thắt lưng mang theo ngọc bội; trong tay cầm một chiếc quạt bằng ngà voi, khuôn mặt hình trái hạnh, tư thái thanh tao lịch sự, con ngươi linh động, giống như hạt châu hấp dẫn người khác. Ở bên cạnh hắn, còn có một người khác song hành với hắn, người này Lãnh Thanh Nghiên lại biết, Cẩn vương Thương Diễm Hách.
Dáng người cao gầy tuấn nhã, quần áo làm bằng tơ lụa tốt nhất, một đầu tóc dùng trâm ngọc cố định lại, càng tô đậm thêm vẻ đẹp phi phàm của một vị công tử xuất chúng.
Tươi cười kia mang theo điểm phong lưu, cằm hơi hơi nâng lên, một đôi mắt đen láy như ngọc thạch tỏa sáng.
Mới vừa đi vào cửa, hắn liền nhìn thấy Lãnh Thanh Nghiên, vẻ mặt thoáng sợ hãi, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, bước nhanh đi đến trước mặt Thương Diễm Túc, trước tiên chắp tay thi lễ với Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Tham kiến thất tẩu!”
Sau đó dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đụng vào Thương Diễm Túc, cười đến có chút tà ác nói: “Thất ca, sao huynh lại dẫn thất tẩu đến nơi này a? Huynh cũng biết Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt của chúng ta có bao nhiêu mĩ nam vĩ đại a, vạn nhất thất tẩu coi trọng một vị nào đó, huynh sẽ phải làm sao bây giờ?”
Thương Diễm Túc lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu chỉ vào vị tử y công tử kia, lạnh lùng nói với Lãnh Thanh Nghiên: “Đây là con trai độc nhất của cửu hoàng thúc, Thương Diễm Trạch”.
Thương Diễm Trạch đầu tiên là chắp tay thi lễ với Lãnh Thanh Nghiên nói: “Tham kiến thất tẩu!” Quan hệ của hắn cùng với hai vị huynh đệ Thương Diễm Túc vô cùng tốt, hơn nữa hắn cũng là đứa cháu được thương Lang Hoàng sủng ái nhất, đối với Thương Diễm Túc cùng Thương Diễm Hách xưng hô cho tới bây giờ đều là Thất ca cùng Cửu ca.
Lãnh Thanh Nghiên gật đầu ra hiệu, không biết vì sao, đối với vị thiếu niên này, không hiểu sao sinh ra cảm giác rất tốt, tổng cảm thấy, dường như trên người hắn có cái gì đó khiến cho nàng thực thích.
Thương Diễm Hách tiến đến trước mặt nàng, cười tủm tỉm nói: “Thất tẩu a, nếu như tẩu muốn xem mỹ nam ở nơi này thì cứ nói thẳng một tiếng là được, không cần khách khí a! Nể mặt tẩu là tẩu tử của bổn Vương, bổn vương sẽ giảm giá cho tẩu”.
Thương Diễm Trạch cũng đi đến bên cạnh, đôi mặt to mở lớn, bày ra vẻ mặt thực thuần khiết, nói: “Lời này của Cửu ca không đúng rồi, nếu là thất tẩu, tất nhiên sẽ là miễn phí rồi, đệ thật sẽ rất ngượng ngùng nếu thu bạc của thất tẩu a”.
“Đệ nói vậy cũng đúng a, thất tẩu, tẩu thực sự là lời rồi, miễn phí a!”
Thương Diễm Túc ánh mắt híp lại nhìn hết thảy, lạnh lùng nhìn hai người kia, bọn họ đây là đang làm gì? Xui khiến Nghiên nhi hồng hạnh xuất tường? (là đi ngoại tình a)Nhìn hai người này, Lãnh Thanh Nghiên cảm giác được có điểm buồn cười, tâm tình cũng tốt lên một chút, mang theo điểm vui đùa nói: “Các ngươi có thể quyết định vấn đề có hay không thu bạc của ta sao?”
“Đương nhiên là có thể, chúng ta là ông chủ nơi này a!”Ông chủ? Lãnh Thanh Nghiên không khỏi đưa mắt nhìn nam nhân áo xanh kia, mà nam nhân áo xanh kia cũng nhìn ra điểm hoài nghi trong mắt Lãnh Thanh Nghiên, nhẹ giọng nói: “Vương phi đừng hiểu lầm, Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt này là do ba vị Vương gia cùng nhau sở hữu”.
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
345 chương
53 chương
22 chương
130 chương
89 chương
23 chương