Thánh Vũ đế đã chuẩn bị tốt xe ngựa, mười con ngựa kéo xe, bên trong lót một tấm đệm thật dày, An Nhi đã tỉnh kinh ngạc nhìn Thánh Vũ đế: “Chúng ta đi đâu?” “Phụ hoàng bồi ngươi ra ngoài chơi.” Thánh Vũ đế mỉm cười, cầm khăn ướt lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhi. An Nhi giận dỗi: “Bồi ta làm gì? Ngươi không đi nạp phi?” Thánh Vũ đế ha ha cười to, niết niết mũi y nói: “Bình giấm nhỏ, phụ hoàng không nạp phi, phụ hoàng chỉ cần ngươi….” Dứt lời lại nhớ đến y thân chúng kịch độc, hôm đó lại tức đến hộc máu, thương tiếc ôm chặc y không muốn buông tay. “Bệ hạ, tam hoàng tử cầu kiến.” Bên ngoài truyền đến thanh âm của thái giám. “Cho hắn vào.” Tống Văn vén rèm xe lên, bước đến hành lễ: “Phụ hoàng.” Đảo mắt lại nhìn An Nhi cười hỏi: “Thất đệ thân thể khỏe chưa?” An Nhi gật đầu một cái: “Cảm tạ tam hoàng huynh quan tâm, ta không sao.” “Có việc gì?”  Tống Vũ đế hỏi Tống Văn. Tống Văn quỳ nói: “Nhi thần nguyện phân ưu cùng phụ hoàng, bồi thất đệ tìm thần y, an tiền mã hậu theo ngự giá phục vụ, tuyệt không chối từ.” Thánh Vũ đế nhíu mày, nói thật hắn không yên tâm nhất chính là tam tử này, Tống Văn xảo quyệt lại đầy tâm cơ, lần này hắn rời kinh lo lắng nhất chính là tam tử thừa lúc cháy nhà hôi của. Cho nên việc giám quốc hắn tình nguyện giao cho Tống Lễ ngu ngốc không hiểu chuyện, đây cũng không còn cách nào khác. Hôm nay Tống Văn lại tự mình đến muốn theo ngự giá, để tên này dưới mắt cũng yên tâm, suy tư một hồi Thánh Vũ đế gật đầu: “Chuẩn.” Tống Văn khấu đầu: “Cám tạ phụ hoàng.” Thánh Vũ đến phất tay, ra hiệu hắn lui xuống. Tống Văn quỳ bái xoay người xuống xe. Bên ngoài xe không phải là Tống Lễ thì còn là ai? Tống Lễ nhìn thấy hắn lập tức la lên: “Tam ca, chuyện này thật sự không liên quan đến ta….” Tống Văn vội vàng che môi hắn thấp giọng nói: “Nhỏ giọng một chút, tìm nơi khác nói sau!” Tống Lễ gật đầu đi theo hắn đến một nơi yên tĩnh, đột nhiên quỳ xuống khóc lóc nói: “Tam ca cứu ta! Ta chỉ bảo thái giám bỏ vào xuân dược bình thường trong cung hay dùng mà thôi, ta không muốn hại chết thất hoàng đệ, rốt cuộc là ai cheo đầu dê bán thịt chó muốn hại chết ta?!” Tống Văn cười nhạt nói: “Tam ca đương nhiên biết ngươi trong sạch, nhưng phụ hoàng thì không nghĩ như vậy. Hiện tại An Nhi bệnh nặng cho nên phụ hoàng không dư hơi sức đâu mà xử lí ngươi, chờ hắn trở về vô luận độc trên người An Nhi có giải được hay không, ngươi cũng phạm vào tử tội.” “Tam ca, vậy ta phải làm sao bây giờ?” Tống Văn cố ý thở dài: “Phụ hoàng một chút tình phụ tử cũng không niệm tình, muốn ta theo giá tìm y.” Dứt lời vỗ vỗ bả vai Tống LỄ: “Ta ca không có biện pháp.” Tống Văn gấp đến độ xoay vòng, không ngừng lầm bầm: “Phải làm sao bây giờ? Làm so bây giờ?” Tống Văn một bên thầm mắng hắn ngu si, một bên lại cố làm ra dáng người ca ca hiên lành giả vờ an ủi: “Mặc dù tam ca không giúp được ngươi nhưng cũng không muốn ngươi chết trên tay phụ hoàng, còn có một con được nhưng không biết lục đệ có muốn nghe hay không?” Tống Lễ dùng sức gật đầu: “Tam ca ngươi chỉ điểm cho ta!” “Không thành công thì thành nhân. Hôm nay đã đi đến một bước này, thừa dịp phụ hoàng không ở trong cung, tự ngươi khoác hoàng bào.” Tống Lễ kinh hãi nói: “Ngươi…. Ngươi muốn ta soán vị!” Tống Văn cười lạnh một tiếng: “Lời này của lục đệ ta không thích nghe, hoàng huynh không muốn nhìn ngươi chết, tốt bụng chỉ điểm ngươi một câu, chớ để lên đầu ta tội doanh tạo phản, ta không gánh nổi, chuyện này lục đệ tự mình suy nghĩ cho kỷ. Là chờ phụ hoàng trở lại thu thập ngươi hay là đánh cược một trận, thắng hay bại là do lục đệ tự quyết định.” Dứt lời phất tay áo rời đi. “Tam ca!” Tống Lễ gọi hắn khẽ cắn răng. Khóe môi Tống Văn nhếch lên cười nhạt. ====Ta là phân cách tuyến đáng eo===== Tống Vũ đế mang theo một đám người đi về phía cực nam, trên đường đi non xanh nước biếc thu hết vào mắt, vô cùng sảng khoái, nếu không phải An Nhi trúng kịch độc, chỉ cần như vật đi qua cả đợi Thánh Vũ đế cũng nguyện ý. Ngày vui ngắn ngủi, ước chừng đầu tháng năm trong kinh liền truyền đến tin tức, lục hoàng tử tự khoác hoàng bào xưng đế. Thánh Vũ đế giận dữ, bất đắc dĩ giao phó An Nhi cho Trần thái y và Tống Văn, còn mình thì trở về kinh. An Nhi không mấy vui vẻ nhưng không còn cách nào khác. An Nhi, Tống Văn, Trần thái y và một đoàn người ngựa không ngừng vó chạy về hướng nam, ước chừng giữa tháng năm liền truyền đến tin Thánh Vũ đế bình định phản quân thành công. An Nhi cuối cùng buông xuống tảng đá lớn trong lòng, tối nay phá lệ ngũ tương đối ngọt ngào. Nửa đêm An Nhi bị thanh âm huyên náo đánh thức, An Nhi mơ màng mở mắt, đặp vào mắt lại là gương mặt cười như không cười của Tống Văn. “Tam hoàng huynh….” An Nhi nhìn hắn gọi. Tống Văn đưa tay ôm y, vướt ve da thịt mịn màn của An Nhi nói: “Cơ thể An Nhi thật đẹp, thật làm cho hoàng huynh động tâm, khó trách mê hoặc phụ hoàng cùng thái tử đến phân không rõ đông tây nam bắc.” “Ngươi…” Hai má An nhi đỏ bừng, dùng sức giãy dục nhưng không cách nào thoát ra được. “Phụ hoàng không cách nào đến đây được, không bằng theo ta, tới, ngoan ngoãn để hoàng huynh hôn một cái.” Tống Văn cười dâm đảng tiến lên, An Nhi giận dử cắn lên môi hắn một cái, trong chốc lác môi mỏng của Tống Văn xuất hiện tơ máu. Sắc mặt Tống Văn âm trầm, tát một cái lên mặt An Nhi, An Nhi kêu thảm một tiếng miệng trào máu tươi hôn mê bất tỉnh. Trần thái y vén rèm lên, diện vô biểu tình chậm rãi đi tới. Tống Văn ngẩng đầu nhìn ông, chỉ chỉ An Nhi: “Cho y giải dược.” Trần thái y lấy ra một bình sứ nhỏ, đổ ra một dược hoàn nhét vào miệng An Nhi. Tống Văn mắng một câu, xoay người vén rèm rời đi, Trần thái y vẫn luôn một mực trầm mặc gọi lại: “Ngươi định tiếp theo phải làm thế nào?” Tống Văn tức giận nói: “Còn có thể thế nào? Đã đến đường cùng, ai biết được tên Tống Lễ ngu ngốc kia sẽ khai ra những gì? Còn có thể trông cậy vào hắn chống đỡ mấy ngày, ta còn có thể làm thế nào? Đã không còn lựa chọn khác!” “Vậy y thì sao?” Trần thái y chỉ chỉ An Nhi. “Y?” Tống Văn âm hiểm cười một tiếng: “Vưu vật thế này, nếu thắng ta liền nuôi, còn nếu thua y cũng là một đường lui không tồi phải không?” Trần thái y không nói gì thêm, chậm rãi rời khỏi phòng, trước mắt là Phụng Vẫn Sơn, là nơi sinh ra ông. Li Phong lão nhân, cái tên từ rất lâu đã không có ai gọi. Trần thái y vô thần nhìn về phương xa, trên Phụng Vẫn Sơn tiết xuân ấm áp hoa nở khắp núi, đề là hoa hồ đệp Nguyệt thích nhất….. “Ông ngoại!” Thanh âm Như Tuyết vang lên. “Ngươi cũng đến. Lên núi bái tế nương và bà ngoại của ngươi đi, từ khi rời khỏi cũng chưa về dọn dẹp mộ phần cho họ….” “Sao ngài lại làm vậy? Tống Văn không phải là đối thủ của Thánh Vũ đế!” Như Tuyết nhíu mày vừa gấp vừa giận. “Ta biết Tống Văn cẩn thận tính kế Tống Lễ nhưng so với Thánh Vũ đế hắn còn kém xa.” “Vậy mà ngài còn… Ngài muốn làm ta lo lắng chết sao?!” Như Tuyết dậm chân cả giận nói. “Tuyết Nhi, ta không cam lòng, là hắn giết Nguyệt, ông không cách nào quên được.” Trần thái y cười khổ lắc đầu: “Cùng hắn trong tối ngoài sáng đấu nhiều năm như vậy, còn không tiếc lợi dụng ngươi đến cuối cùng, lại rơi vào kết cục này, ông cũng biết ông đấu không lại hắn. Nhưng chẳng qua là ông không cam lòng, nếu không giết được hắn vậy thì để hắn giết ta…” “Ông ngoại!”Như Tuyết khẽ cắn răng, ôm lấy cơ thể già nua yếu đuối của Trần thái y: “Ông ngoại, cho dù xuống địa ngục, Như Tuyết cũng bồi người!”