Chi Nông Tâm

Chương 79

Tịch dương phủ một tầng kim quang, xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên trên người Tử Lan đang ôm đứa bé, Dương Khang An đột nhiên cảm thấy mình giống như sinh bệnh, tâm không bị khống chế cuồng loạn không ngừng. Gặp Dương Khang An, Khương Trần Thị vẫn chưa quen lắm, cho nên chỉ nhàn nhạt đáp lại khi Dương Khang An thỉnh an. Tuy nhiên khi chứng kiến hắn tỉ mỉ gắp thức ăn cho Tử Lan, đối với nàng tận tâm săn sóc, cảm giác như giải tỏa được khúc mắc, nghĩ rằng ngoại sinh nữ thật có phúc, được nam nhân mình đặt ở trong lòng, không phải bận tâm việc gì, cứ như vậy sống một đời yên vui. "Người tự có phúc khí của mình, tuy nói trôi qua không tính là giàu có, nhưng cũng không thiếu ăn mặc, hơn nữa ngoại sinh nữ tế cũng thật lòng với đứa nhỏ này, mẹ cũng đừng suy nghĩ nhiều, thường nói biết thỏa mãn sẽ vui vẻ không phải sao?" Sau khi ăn xong, Trần La thị có chút tự trách nói ra, nếu không phải là do con dâu không biết điều, đoán chừng Tử Lan có thể gả cho người tốt hơn chút, Khương Trần Thị ngược lại an ủi mẫu thân. "Ta cũng chỉ bực quá mới nói vậy, Khang An đứa bé này cũng tốt." Trần La thị thở dài nói. Ăn cơm xong, Tử Lan cùng Dương Khang An trở về nhà mình, dù sao nhà họ cách nơi này cũng không xa, quan trọng hơn là Tử Lan biết Dương Khang An ở phủ thứ sử có chút không tự tại. "Nương tử, hiện tại Dương gia tiểu quán bây giờ có thể làm tiếp tục, chúng ta mở một cửa hàng khác đi!" Vài ngày không có ôm nàng dâu, hai người đầu tiên là một phen kích tình, Dương Khang An ôm Tử Lan trơn mềm, trong lòng tính toán, hôm nay thấy Tử Lan ôm Tiểu Mập Mạp kia, hắn lại đột nhiên rất muốn phải có một đứa bé thuộc về hắn cùng Tử Lan, hỏi qua Tần ngự y, lại biết được thời điểm mang thai tốt nhất là qua mười bảy tuổi, cũng chính là còn có hơn nửa năm, cẩn thận suy nghĩ một chút cũng không còn bao lâu, đến khi đứa bé sanh ra được, thế nào nuôi? Bây giờ trong nhà mặc dù cũng coi như có chút để dành, nhưng cũng không phong phú, căn bản không phú quý. Dương gia tiểu quán, một năm thu nhập cũng mới hơn trăm lượng, cộng thêm săn thú, năm nay cùng sư phụ cùng nhau thu hoạch phong phú, con mồi săn được đã chuyển cho sư phụ một nửa. Như vậy tính được trong một năm này, trong nhà có hai trăm lượng tiền thu. Mặc dù Trần Văn thanh có khai trương lẩu điếm, buôn bán cũng không tệ, nhưng Tử Lan lại không nhận tiền từ lẩu điếm này. Hai trăm lượng bạc ở thôn quê nhìn như rất nhiều, nhưng trong nhà chuyện tình cần tốn tiền càng ngày càng nhiều, không nói đâu xa, Dương Dật an cùng Thạch Lâm về sau đi thư viện thi khoa cử phí dụng, hiện tại cũng phải bắt đầu tính. Hai đứa bé trải qua hơn một năm hết lòng giáo dục, so ngày trước mạnh không ít, cơ sở cũng vững chắc không ít, Trần Văn thanh hi vọng hai đứa bé có thể đi vào Thanh Viễn thư viện hắn trước kia đã học qua, Thanh Viễn thư viện xây dựng vào mấy trăm năm trước, trải qua tam triều thay đổi, vẫn như cũ sừng sững không ngã, nhập môn yêu cầu chính là phải từ tú tài xuất thân, một năm thúc tu phí phải 50 lượng, còn phải qua khảo hạch, khảo hạch qua mới có cơ hội ở thư viện học tập. Trần Văn thanh hi vọng hai đứa bé có kết quả vào mùa thu năm sau, nếu có thể được tú tài, chuyện còn lại, cùng lắm thì hắn làm mặt dày tìm một số người, mình ở nơi này chỉ còn một năm nhiệm kỳ, chỉ hy vọng có thể trước khi đi đem mấy đứa bé này, bao gồm Tử Lan dàn xếp tốt. "Mua chút ít đất cho thuê đất làm ruộng, đến lúc đó chỉ lấy địa tô cũng không tồi a!" Tử Lan trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ tới nên mở cửa hàng gì, vì vậy nói. "Nàng định đoạt đi." Dương Khang An gật đầu mà đồng ý. Thật ra thì hôm nay Trần Văn thanh nói cho hắn một chủ ý phát tài, hắn có ít hàng ngoại nhập, muốn Dương Khang An buôn bán những thứ này, Dương Khang An nghe xong có chút dị động, hàng ngoại nhập nghe nói tiêu thụ tốt ở trong kinh thành, ở Ký Thành cũng là độc nhất a! Buôn bán tốt như vậy quả thật cần tiền vốn, Dương gia hiện tại không có nhiều tiền như vậy. Nhưng dù sao cũng là Trần Văn thanh đối với mình dìu dắt, cho nên Dương Khang An nói cho Tử Lan nghe tính toán của Trần Văn Thanh. Tử Lan suy nghĩ trong chốc lát, nghĩ thầm thủy tinh, gương, xi măng đều là người xuyên không mang tới, phương pháp của bọn họ nằm trong tay người hoàng gia, trừ hoàng gia không có chỗ khác dám tùy tiện sản xuất, cho dù có phương pháp, cũng không dám cùng triều đình đối nghịch. Ngược lại mua những thứ này từ ngoại quốc, là một chủ ý thật tốt, chỉ là tiền trong nhà không đủ để làm khoản buôn bán này. Chỉ là, Tử Lan đột nhiên đầu óc chuyển một cái, nghĩ thầm, mình thật khờ, sách lậu một chút, biến chúng thành của mình, như vậy không phải phí tổn sẽ thấp đi? Bất quá lý tưởng luôn tốt đẹp, thực tế thì không phải. Tử Lan phát hiện không thể bắt chước những thứ đã bán, không thể bán giá tốt, nói ví dụ hoài biểu cái gì, tiền vốn lại quá cao, suy nghĩ một chút, Dương Khang An cùng Tử Lan chỉ có thể tiếc nuối buông tha ý định này. Gõ gõ đầu của mình, Tử Lan cảm giác mình nhất định không phải là nữ xuyên qua một lòng cầu tiến, nàng đã từng nghĩ tới mở cửa hàng may mặc, nhưng bình thường trong gia đình giàu có, phu nhân tiểu thư y phục đều là tú nương trong phủ mình làm, mặc kệ là nàng hay Dương Khang An đối với vải vóc cái gì cũng không có nghiên cứu. Nàng cũng không có nhiều nhân thủ có thể làm quần áo. Mở cửa hàng phấn bột nước, nàng hoàn toàn không biết cách điều chế, hơn nữa ở cổ đại phương pháp mỹ dung thường là của chung, biện pháp của mình, cũng chỉ có thể lừa cô nương ở nông thôn, son phấn bột nước lưu hành hiện nay chủng loại nhiều không kể xiết. Mở tiệm điểm tâm, tiệm rượu. . . . . . Tử Lan cũng phát hiện không thể thực hiện được Cuối cùng bất đắc dĩ, Dương Khang An cùng Tử Lan hai người thương lượng một phen, rất sung sướng mua 50 mẫu ruộng tốt, tính toán đi theo con đường của Thạch Hữu Lương, làm địa chủ ông cùng địa chủ bà. "Ngài muốn mở một tiệm thuốc bán thuốc pha chế sẵn?" Bởi vì tất cả ý tưởng của mình không có cách nào thực hiện, đột nhiên nghe được ý định của Tần ngự y định mở một tiệm thuốc cho Ngũ Sơn, bán một chút thuốc viên pha chế sẵn, Tử Lan không nhịn được hâm mộ, bất quá vẫn đáp ứng để Dương Khang an hỗ trợ chiếu khán ý tưởng. Trần La thị cùng Khương Trần Thị hai người vốn tưởng rằng Tử Lan là bởi vì muốn ổn định mới mua đất, kết quả nghe xong ý tưởng gây dựng sự nghiệp của Tử Lan, thiếu chút nữa cười nằm sát xuống đất, nhìn ánh mắt ai oán của Tử Lan, hai người vừa buồn cười lại đau lòng, gia tộc của bọn họ, thật ra thì cũng không cần quá hiểu phương pháp kinh doanh, chỉ cần có thể nhìn hiểu sổ sách, giao cho trung bộc như vậy đủ rồi. Nhưng là Dương Khang An cùng Tử Lan lại không được, bọn họ căn cơ quá cạn, cho nên chỉ có thể bước từng bước một gian nan. "Người đây là đầu óc gì, chẳng lẽ không muốn làm?" Trần Văn thanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt Dương Khang An, vốn trong lòng nghĩ đến sau khi mãn nhiệm, ở Ký Thành đặt mua vài gia nghiệp để lại giá thấp cho bọn hắn, kết quả nhìn vẻ mặt nghe lời vợ của Dương Khang An, nhất thời giận không chỗ phát. Năm mới năm nay, trong lòng Trần La thị chính là một năm đoàn viên, nam nữ đều ở đây bên cạnh, còn có Tử Lan Thạch Lâm hai tỷ đệ, cho nên lão thái thái gần tới lễ mừng năm mới càng ngày càng tinh thần, cả phủ thứ sử cũng tràn đầy hương vị năm mới. Hai mươi bảy tháng chạp, dượng Khương Văn chí lúc này mới chạy tới, nhiều năm như vậy nương tử hắn nhớ nhà bao nhiêu hắn đều biết, bởi vì đường xá xa xôi, cho dù là tân hôn lại mặt cũng không có trở lại, nhìn nụ cười xinh đẹp trên mặt nàng, Khương Văn chí thật sâu cảm giác mình lần này hao tổn tâm cơ nghĩ biện pháp khiến mẫu thân đồng ý cho nàng về nhà mẹ đẻ là chuyện tốt, bởi vì Khương Trần Thị mặc kệ là mặc quần áo hay ăn mặc, cùng tính tình cũng trở nên giống với lúc mới tân hôn, năm đó thê tử hắn cũng mặc quần áo minh diễm, tính tình cũng tương đối hoạt bát một chút. Đối với Dương Khang An cùng mấy người Tử Lan, Khương Văn chí không có ý khác, cảm thấy chỉ cần họ không gây chuyện, vậy thì nhận thức cái cửa thân thích này đi. Khương Văn chí đến làm phủ thứ sử càng thêm náo nhiệt, hai mươi chín tháng chạp, Tử Lan đem lễ vật năm mới cùng đệ đệ Thạch Lâm đưa về nhà mẹ, mình lập gia đình, nhưng Thạch Lâm là nam đinh duy nhất trong nhà, bắt buộc phải trở về, mà Trần Văn thanh dưới cái nhìn bất mãn của mẫu thân, chỉ cấp cho Thạch Lâm mười ngày ngày nghỉ. "Cầm di nương đẻ non?" Sau khi tiễn đệ đệ, phủ thứ sử truyền tin tức đến làm khóe miệng Tử Lan không nhịn được kéo ra, trong lòng càng cảm thấy cữu cữu làm Thứ Sử thật khổ cực, đồng thời càng cảm thấy Vương thị tàn nhẫn. Khương Văn Chí đến không bao lâu, có Vương Thừa Tướng làm áp lực, cùng với Tam hoàng tử chỉ thị, Trần Văn thanh lúc này mới đem Vương thị thả ra, kết quả, nàng vừa ra tới, đã ra tay với Cầm di nương, tuy nói không quan tâm đứa nhỏ trong bụng Cầm di nương, nhưng hoạt động việc làm của Vương thị hiển nhiên đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Trần Văn Thanh, mặc dù là nàng làm, không có tính toán đến mức như vậy, nhưng đứa bé rốt cuộc vẫn không còn. Bất chấp ánh mắt hung ác của Vương thị, Trần Văn thanh thở dài lần nữa giam nàng lại, lần này, lại đem tất cả người cạnh nàng thay đổi hoàn toàn. Ngay cả lý do đều không cần tìm, giải thích cho Vương Thừa Tướng hành vi của mình, mặc kệ chuyện đứa nhỏ cùng Vương thị có bao nhiêu quan hệ, cũng bị Trần Văn thanh gắn trên đầu Vương thị. Nhận được tin Trần Văn Thanh, Vương Thừa Tướng bị tức đến ót thiếu chút nữa nổ, mình tại sao lại có nữ nhi ngu xuẩn như vậy? Lúc nào động thủ không tốt, phải là lúc mới vừa bỏ lệnh cấm thì ra tay, quả thật ngu xuẩn đến mức tận cùng. Mắt thấy Ngũ Hoàng Tử để cho mình lôi kéo con rể không tiến triển, vương Thừa Tướng đem chuyện này đều quy ở nữ nhi ngu xuẩn của mình, nhìn nhi tử kêu gào muốn giáo huấn Trần Văn Thanh, Vương Thừa Tướng tức giận hất tay áo lên, trực tiếp ly khai chánh phòng, trước khi đi còn quẳng xuống một câu tàn nhẫn cho thê tử: "Xem ngươi nuôi nữ nhi ngu như heo, cùng nhi tử vô lại, quần áo lụa là, lão phu thật là hối hận năm đó thế nào lại lấy phụ nhân như ngươi!" Con rể vốn coi là nửa người nhà, thế nhưng nước cờ hay bị khuê nữ ngu xuẩn phá hủy, Vương Thừa Tướng thiếu chút nữa tức chết, rời đi chánh phòng thở phì phò đi đến thư phòng, lúc đi ngang qua phòng khách, lơ đãng thấy cháu gái duyên dáng yêu kiều, trong bụng vừa động, đã có chủ ý. Trần Văn thanh khinh bỉ đem tin Vương Thừa Tướng viết cho hắn, trực tiếp ném xuống đất, tái giá một Vương gia nữ? Hắn đầu óc không có vấn đề a! Dù chỉ là phu nhân chi thứ hai, hắn cũng không muốn cùng nữ nhân Vương gia có thêm quan hệ.