Edit: Trạch Mỗ Trong cái nhìn của nhà họ Triệu, thằng Triệu Cường này thuần túy là điên rồi. Nhà họ Triệu tổng cộng ba anh con trai, tuy rằng mẹ Triệu chiều con trai út, cha Triệu coi trọng con trai cả, nhưng điều này cũng không có nghĩa hai cụ không thích Triệu Cường. Nói thật ra, Triệu Cường dẻo miệng, con người cũng biết xử lý các mối quan hệ, đãi ngộ ở nhà không hề kém cạnh hai anh con trai khác. Mẹ Triệu không đồng ý đầu tiên, từ trước đến giờ bà chưa từng nghĩ tới mình sẽ có một cô con dâu nông thôn, con trai mình đẹp trai, công việc cũng danh giá, dù rằng đối tượng giới thiệu khoảng thời gian trước không được, nhưng vẫn có rất nhiều sự lựa chọn tốt hơn, đột nhiên nhảy ra một con bé nông thôn, cho dù Triệu Cường khen Hồ Hạnh Nhi thành một đóa hoa mẹ Triệu cũng không thể chấp nhận. Cha Triệu cũng không đồng ý, tuy rằng cuộc sống của nhà mình bây giờ cũng không phải là dễ chịu lắm, nhưng cũng không nghiêm trọng đến mức hi sinh hôn sự của thằng Hai, em trai ông là em trai ông, ông là ông. Nhưng bất kể hai cụ là khuyên là mắng hay là đánh, hết thảy không có tác dụng, Triệu Cường cũng là người tính tình cứng đầu, anh không đồng ý tôi vẫn cứ xác định chắc chắn. Hiện tại chỗ tốt của Hồ Hạnh Nhi bị phóng to vô hạn, ngay cả một số khuyết điểm nhỏ cũng trở nên đáng yêu hẳn lên. Nhà họ Hồ phản đối Hồ Hạnh Nhi gặp phải cũng không ít, tuy rằng điều kiện của Triệu Cường so với bất kỳ một đối tượng nào Lý Quế Lan giới thiệu cho con gái cũng tốt hơn, lại là người thành phố. Nhưng bất kể là Hồ Lão Đồ hay Lý Quế Lan đối với cửa hôn sự này lại không hề coi trọng lắm. Lý Quế Lan càng có khuynh hướng con gái nhà mình tìm một người như con rể cả, làm người thành thật bổn phận, vừa nhìn chính là người tử tế chăm lo cho gia đình. Thật ra nhà họ Hồ mặc dù là dân quê, nhưng điều kiện cũng khá tốt, của cải dày, dung mạo con gái cũng là một đóa hoa, bởi vậy cũng không phải là không có người giới thiệu đối tượng trấn trên cho Hồ Hạnh Nhi, nhưng trong cái nhìn của người thế hệ trước, nồi nào úp vung nấy, môn đăng hộ đối các cụ truyền xuống là cực kỳ có đạo lý, tuy rằng người làm cha mẹ không cho rằng con gái nhà mình không xứng với người thành phố, nhưng thật sự gả đến trấn trên, con gái nhà mình nếu bị ấm ức, muốn cho con bé chỗ dựa sẽ khó khăn. Nếu gả ở nông thôn, bất kể là ai cũng phải cho nhà họ Hồ ông, cho Hồ Lão Đồ ông vài phần mặt mũi phải không. Hồ Lão Đồ tuy rằng nhìn lợi hại nhưng mà lại cực kỳ thương yêu con gái, thấy Hồ Hạnh Nhi một bộ dáng xác định chắc chắn kiên quyết không thỏa hiệp, Hồ Lão Đồ cũng bó tay. Lý Quế Lan cả ngày làm công tác tư tưởng cho con gái, quan hệ chị em dâu, quan hệ mẹ chồng nàng dâu sau này thậm chí quan hệ vợ chồng bà đều phân tích, nhưng Hồ Hạnh Nhi vẫn cứ cắn chết không nhả ra. Lý Quế Lan lại nhờ người giới thiệu đối tượng xem mắt khác cho chị, chị nếu không phải kiên quyết không gặp, nếu không thì là gặp rồi nhưng không đồng ý. Hồ Hạnh Nhi mặc dù biết mẹ chị nói có lý, nhưng chị lại không cho rằng mình kém người khác, từ nhỏ chị chính là cô gái xuất sắc nhất trang An Bình, con gái trấn trên trừ sinh ra tốt hơn chị một chút, lại tốt được đến đâu. Hai người này vừa giằng co liền lại giằng co nửa năm. Cuối cùng nhà họ Triệu không đỡ nổi trước, mới bắt đầu Triệu Cường còn nói đạo lý với cha mẹ anh ta, cuối cùng dứt khoát làm ầm ĩ một khóc hai nháo ba tuyệt thực. Tiểu Vu vừa nói với anh ta, trong nhà Hồ Hạnh Nhi một mực liên tiếp để cho chị đi xem mắt không ngừng, anh ta còn tiếp tục chậm chạp như vậy, mọi chuyện đều đâu vào đấy rồi. Hai cụ nhà họ Triệu không khuyên được con trai, hơn nữa chú út nhà họ Triệu cũng qua khuyên nhủ hai cụ, tình thế bây giờ người thành phố còn không nhất định có cuộc sống dễ chịu như dân quê đâu. Dưới hai phương giáp công, người nhà họ Triệu cuối cùng cũng gật đầu. Vì để trên mặt dễ nhìn, bọn họ vẫn là đặc biệt tìm mẹ Tiểu Vu làm bà mối, chung quy hiện tại tự do yêu đương vẫn rất hiếm thấy, như thế nào cũng phải tìm bà mối qua con đường quang minh chính đại. Thấy người nhà họ Triệu tới cửa, thái độ còn rất thành khẩn, hơn nữa đứa nhỏ Triệu Cường này cũng đích thật là tuấn tú lịch sự, tính tình nhìn rất tốt, con người cũng hết sức linh hoạt, kết duyên với con gái nhà mình cũng xứng đôi, qua nửa năm nữa Hồ Hạnh Nhi đã hai mươi hai rồi, tìm khắp thôn cũng không ra được mấy cô chưa chồng cùng tuổi chị, cuối cùng hai cụ nhà họ Hồ cũng liền gật đầu. Nhưng Lý Quế Lan vẫn vô cùng căm tức, đập Hồ Hạnh Nhi hai phát, oán giận nói: “Về sau mày bị ấm ức cũng đừng có trở về khóc với tao.” Nếu đã đồng ý, hôn sự của hai người dứt khoát liền định vào cuối năm, dẫu sao tuổi của hai đứa cũng đều không nhỏ. Vì không để cho con gái nhà mình bị người nhà chồng khinh thường, về mặt đồ cưới chuẩn bị cho Hồ Hạnh Nhi người nhà họ Hồ cũng mất một phen công sức rất lớn, ngay cả tiền lễ hỏi nhà họ Triệu cho cũng cho của hồi môn lại một phần không thiếu. Trừ nhiêu đó ra, gia cụ, xe đạp, quần áo, chăn lại càng một thứ cũng không thiếu, nhẫn vàng Lý Quế Lan đặc biệt cho các con gái cũng chọn một cái lớn nhất xinh đẹp nhất cho Hồ Hạnh Nhi. Về mặt đồ cưới Hồ Hạnh Nhi không hề ít hơn chị dâu chị, lại càng xa xa mà vượt qua em dâu chị một đoạn lớn. Em dâu của Hồ Hạnh Nhi kết hôn muộn hơn chị nửa năm, khi đó người thành phố đã cái gì cũng bắt đầu bằng phiếu rồi, nói đến còn không trôi qua tốt bằng dân quê nhà chị đâu. Lúc Lý Quế Lan chuẩn bị đồ cưới cho con gái Hai, gọi tất ba cô con gái chưa kết hôn cùng đã kết hôn trở về, “Chúng mày cũng đừng trách mẹ không công bằng, Hạnh Nhi đây là không có cách nào, sau này gả đến trấn trên đi cuộc sống của nó cũng khó khăn lắm đấy. Tuy rằng cho nó nhiều, nhưng cũng không nhiều đến đâu, mẹ đã tích cóp cho chúng mày cả rồi, sau này cũng không thể thiếu chúng mày. Chỉ Đào Nhi chịu thiệt một chút, nhưng mày cũng là chị cả, thôi nhường các em một chút. Đợi gả xong mấy con quỷ sứ này mẹ sẽ bù cho mày.” Lý Quế Lan nói. Hồ Đào Nhi là gả cùng thôn, hiện tại đã sinh đứa thứ nhất rồi, lúc chị kết hôn không mua xe đạp cho chị, khi đó trong thôn căn bản không thịnh hành cái này, bây giờ mua cho Hồ Hạnh Nhi, Lý Quế Lan chỉ sợ chị có ý kiến. Hồ Đào Nhi là chị cả trong nhà, em trai em gái bên dưới đều là một tay chị chăm bẵm. Chị đương nhiên sẽ không vì cái này mà tính toán chi ly. Ngay cả chị em dâu chị khích bác ở bên tai cũng bị chị vặn lại. Chị cả như mẹ, lời này không phải là làm bộ, cho dù trong lòng chị không thoải mái chị cũng không thể biểu hiện ra ngoài để cho người chế giễu. Hiện tại thấy mẹ chị nói như vậy, trong lòng chị chút không thoải mái duy nhất đó cũng không còn. Hạnh Nhi nếu gả tới trấn trên, như thế nào cũng không thể để cho người khác khinh thường phải không. Hồ Hạnh Nhi cứ như vậy trước tết liền gả đến trấn trên. Cuộc sống sau khi lập gia đình cũng không có thoải mái như Hồ Hạnh Nhi tưởng tượng, chị và Triệu Cường chung sống với nhau khá tốt, nhưng bất kể là cha Triệu hay mẹ Triệu đều không thích chị. Chị dâu chị cùng em dâu vào cửa sau chị đối với cô chị em dâu này là chị cũng không để ý lắm. Đây cũng không tính là cái gì, làm cho trong lòng Hồ Hạnh Nhi khó chịu nhất là người nhà họ Triệu đều có công việc, bình thường chỉ mình chị ở nhà nhàn rỗi, cũng chỉ là nấu một chút cơm, làm một chút việc nhà, điều này làm cho Hồ Hạnh Nhi luôn lòng dạ vô cùng cao hết sức không thích ứng. Chị lại muốn về thôn làm việc, nhưng mà lại bị mẹ chị mắng cho trở về. Con gái gả ra ngoài như hắt nước ra ngoài, sao chị có thể ở nhà suốt chứ. Có thể nói có một đoạn thời gian như vậy cuộc sống của Hồ Hạnh Nhi hết sức buồn khổ. Nhưng không thể không nói Triệu Cường đích thật là một người rất tốt, vừa hài hước lại thú vị. Hồ Hạnh Nhi có thể nói là đau cũng vui vẻ. Tuy rằng không thích ứng nhưng chị cũng không hối hận. Ông trời không tính là bạc đãi Hồ Hạnh Nhi, kết hôn không bao lâu chị liền mang thai, lúc này nhà họ Triệu còn chưa có cháu trai, chỉ có một cháu gái nhỏ anh trai Triệu Cường sinh, vì vậy đối với cái thai này của chị nhà họ Triệu trái lại dành cho sự coi trọng cực lớn. Nhất là sau khi Hồ Hạnh Nhi sinh con trai, em dâu ngay sau đó sinh một đứa con gái. Chẳng qua thực tế sau đó lại cho Hồ Hạnh Nhi một kích, sau khi chị sinh đứa thứ nhất lại mang thai đứa thứ hai, một lần lúc Tiểu Vu đến nhà họ Triệu làm khách, mịt mờ nhắc một chút với chị chuyện Triệu Cường ở bên ngoài không thành thật. Thật ra lúc này có thể là cái gì không thành thật đây, vấn đề tác phong đúng là rất nghiêm trọng, nếu như bị người tố cáo, Triệu Cường bị mất việc không nói, không chừng còn phải bị phê đấu(*). Bởi vậy anh ta không phải tác phong có vấn đề đâu, nhiều nhất chỉ là giống như hồi chưa kết hôn, thỉnh thoảng đùa giỡn đôi câu với gái trẻ mà thôi. (*)Phê đấu: phê phán đấu tranh, thuật ngữ cách mạng văn hóa Trung Quốc, tên gọi tắt của đấu tư phê tu. Thường áp dụng hình thức “đại hội phê phán”, “tiểu hội phê phán”, “đi diễu phố”, “vũ đấu”, “văn công vũ vệ” để tiến hành. Phê đấu chính là đối với người hoặc chuyện không hài lòng, được sự cho phép của mọi người, cộng đồng chỉ ra chỗ sai lầm, sau đó bày ra trên mặt bàn mọi người cùng nhau tiến hành phê bình đối với người hoặc chuyện này. Nhưng chỉ là như vậy, rất nhiều người bao gồm Hồ Hạnh Nhi cùng Tiểu Vu trong đó đều không chịu được, thời đại này nói cho cùng là vô cùng bảo thủ. Hồ Hạnh Nhi lòng dạ cao lại kiêu ngạo, đâu thể chịu được cái này. Hôm đó Triệu Cường trở về Hồ Hạnh Nhi liền phát tác. Tuy rằng gả cho Triệu Cường xem như là gả cao, nhưng chị vẫn sẽ không chịu cơn tức này. Mắng sấp mặt Triệu Cường một trận, cũng may chị còn nhớ lời mẹ chị nói, đánh nhau hơn nữa cũng không thể đánh mặt, đàn ông đều sĩ diện, nhất là như Triệu Cường càng sĩ diện. Triệu Cường mới bắt đầu còn có chút không rõ, nói thật anh ta bây giờ chưa hề có tự giác đã kết hôn sinh con, bình thường ở bên ngoài như thế nào vẫn như thế đó, bởi vậy lúc này mới làm cho Tiểu Vu không thể nhịn được nữa cáo trạng. Lần này Hồ Hạnh Nhi ở nhà họ Triệu có thể nói là đại phát thư uy (đại phát oai phong giống cái), sau khi trừng trị Triệu Cường một trận, ôm con ưỡn bụng trở về nhà mẹ đẻ. Tuy rằng trước đây Lý Quế Lan từng nói với chị về sau bị ấm ức cũng không thể về nhà tố khổ, nhưng đây cũng chỉ là nói dỗi, chẳng lẽ còn thật không cho chị trở về hay sao. Hồ Hạnh Nhi vừa làm trận ầm ĩ này, cũng làm cho Triệu Cường giật mình, bình thường nhìn nhiều nhất cũng chỉ là quả ớt nhỏ, ai ngờ vậy mà là con cọp mẹ, nhưng điều này cũng không có cách nào khác, cọp mẹ cũng là chính anh ta cầu tới. Hơn nữa trong bụng cọp mẹ còn có nhãi con nhà anh ta đấy. Hơn nữa chị “hiệp Thiên Tử để lệnh chư hầu” mang cả thằng cả đi, một ngày không nhìn thấy cháu trai, cha Triệu mẹ Triệu liền có thể ăn luôn anh ta ý chứ. Trời đất chứng giám, Triệu Cường cảm thấy mình oan uổng hơn ai hết, anh ta không hề làm cái gì mà, Hồ Hạnh Nhi đây đều là nghe được tin đồn từ đâu. Nói thật lúc này Triệu Cường thật đúng là không có ngoại tình, Hồ Hạnh Nhi còn đẹp hơn hoa, lại sinh cho anh ta con trai mập mạp, bây giờ anh ta đang xuân phong đắc ý đấy, vợ nhà quê thì thế nào, không hề kém cạnh hai nàng dâu khác của nhà họ Triệu. Bình thường thịt trong nhà ăn đều là ở đâu ra, còn không phải cha vợ anh ta trợ giúp, bằng không chỉ bằng chút phiếu thịt kia trong nhà, bọn họ sao có thể một tháng ăn được mấy bữa sủi cảo đây. Nhưng anh ta cợt nhả quen rồi, không chút nào ý thức được một số hành vi nào đó của mình đã không thích hợp một nhân sĩ đã kết hôn làm nữa. Bởi vậy chịu một trận mắng cũng không tính là ấm ức. Hồ Hạnh Nhi trở về nhà mẹ đẻ, Triệu Cường lập tức vui vẻ đi theo qua, nhận lỗi với sếp mới đón được vợ con về. Mới bắt đầu anh ta trái lại muốn có khí phách một chút, nhưng không đợi anh ta có khí phách, đế giày của cha Triệu đã tới rồi, con trai mặc dù quan trọng, nhưng so sánh với cháu trai thì còn kém xa. Chờ sau khi Hồ Hạnh Nhi sinh đứa thứ hai, chị dâu chị lại sinh con Hai, Hồ Hạnh Nhi xem như hoàn toàn được cha Triệu mẹ Triệu thích, Triệu Cường khi vừa kết hôn đã không bắt chẹt được Hồ Hạnh Nhi, đợi đến sau đó chỉ có thể bị quản rồi. Có đôi khi anh ta cũng hối hận, lúc trước sao không nhìn ra con bé này là quả ớt gió sặc người như vậy đây, nhưng phần lớn thời gian anh ta lại rất đắc ý, dáng vẻ ghê gớm này của Hồ Hạnh Nhi thật đúng là làm cho người ta thích, tính tình hợp vô cùng. Một đôi hoan hỉ oan gia, lúc mới bắt đầu cũng không có được bao nhiêu người coi trọng, quá trình cũng có chút đau khổ, nhưng kết quả ngược lại vô cùng tốt.