Hồ Quốc Đống cũng không có nghe ra ý trong lời nói của Ngô Hồng Nhi, thấy Ngô Hồng Nhi nói như vậy cũng chỉ là cho rằng cô lo lắng cho Hồ Hạnh Nhi, bèn an ủi nói: “Phải nói anh rể Hai cũng chỉ điểm này không tốt, lúc còn trẻ đã không đứng đắn, trước đây là bị chị Hai quản chặt, hiện tại phỏng chừng chị Hai cũng là bận bịu trong nhà ngoài nhà, không cẩn thận buông lỏng khẩn cô chú cho anh ấy, thế mới lại xảy ra chuyện này. Có điều em cũng đừng quá lo lắng, trong lòng anh rể Hai nắm chắc sẽ không gây ra chuyện lớn lắm, hơn nữa chuyện lần này cũng nhắc nhở cho chị Hai, chuyện như vậy là sẽ không xảy ra nữa.” Hồ Quốc Đống không nói, lần này Hồ Hạnh Nhi nhất định sẽ không tha cho Triệu Cường, càng đừng nói lần sau. Hồ Quốc Đống là người trong nhà biết chuyện nhà mình, Hồ Hạnh Nhi không phải dễ chọc, Triệu Cường cũng không nhẫn tâm như vậy, hơn nữa lòng dạ của một người đàn ông như Hồ Quốc Đống cũng thoáng hơn phụ nữ, chỉ cần không thật sự xảy ra chuyện, dạy dỗ một trận rồi qua, dù sao cũng không thể để cho chị Hai hắn thật sự ly hôn. Nếu bọn họ thái độ kiên quyết bảo hai người ly hôn, không chừng người đầu tiên không đồng ý chính là Hồ Hạnh Nhi. Hồ Hạnh Nhi theo cùng Triệu Cường dãi nắng dầm mưa, hiện tại cuối cùng tạo ra chút tiếng tăm, quả đào có sẵn sao có thể để cho người khác hưởng không. Chị cũng không ngốc. Nhưng lúc này Hồ Quốc Đống nhẹ nhàng bâng quơ lại lập tức đả kích trái tim vốn vô cùng yếu ớt của Ngô Hồng Nhi, cơn tức trong lòng cô lập tức bốc lên, Hồ Quốc Đống nói như vậy có phải là hắn cũng cho rằng, chỉ cần không làm thật, tinh thần ngoại tình gì gì đó cũng không coi là chuyện gì hay không.”Vậy ý của anh là chỉ cần không thật sự xảy ra chuyện chúng ta sẽ không cần lo lắng, lần này chị Hai phát hiện sớm không có gì, nhưng ai có thể bảo đảm không có lần sau đây?” Ngô Hồng Nhi tuy rằng cực lực đè nén, nhưng vẫn có thể từ trong lời của cô nghe ra một chút bực tức. Hồ Quốc Đống có ngốc cũng nhìn ra cảm xúc của vợ mình bất thường, lúc đối mặt với Ngô Hồng Nhi, Hồ Quốc Đống luôn có chút trực giác của động vật nhỏ, hắn cảm thấy nếu mình trả lời không tốt câu hỏi này rất có khả năng sẽ khiến cho vợ có ý kiến lớn hơn nữa, bèn hơi mang cẩn thận nói: “Hồng Nhi em đây là làm sao?” Ngô Hồng Nhi tính tình ôn hòa, rất ít nổi giận rõ ràng như vậy. Chẳng qua Hồ Quốc Đống cũng có chút nghi hoặc, dù sao ngoại tình cũng không phải là hắn, sao Hồng Nhi phản ứng lớn như vậy. Nghĩ đến đây Hồ Quốc Đống đột nhiên linh quang chợt lóe, có lẽ Hồng Nhi là sợ hắn cũng sẽ ngoại tình giống như anh rể mới có thể phản ứng lớn như vậy? Nghĩ tới khả năng này, Hồ Quốc Đống thật là vừa buồn cười vừa tức giận. Nhiều năm như vậy tâm tư hắn đối với Ngô Hồng Nhi thế nào, là người đều có thể nhìn ra được, thật sự là nâng trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan. Đừng nói đi ra ngoài tìm tiểu tam, bình thường người khác nhìn Ngô Hồng Nhi thêm hai cái, trong lòng hắn còn chua loét đây nè. Mấy năm nay Ngô Hồng Nhi thay đổi cũng rất lớn, tuy rằng cũng đã ba mươi, nhưng nhìn như gái trẻ hai lăm hai sáu, bình thường cũng rất bắt mắt. Có điều ngoài tức giận hắn cũng có chút cao hứng, ít nhất địa vị của mình ở trong lòng Ngô Hồng Nhi không thấp phải không. Hồ Quốc Đống biết lúc này nhất định phải tỏ rõ quyết tâm, bằng không không chừng Ngô Hồng Nhi sẽ không cho hắn sắc mặt tốt rất lâu, lại nói mình chả làm cái gì, thuần túy là bị tai bay vạ gió của Triệu Cường, mới chết oan như vậy. Thằng Hồ Kiến Tân kia nói đúng, phụ nữ chẳng có ai không nhạy cảm, đa nghi. Khoảng thời gian trước Hồ Kiến Tân cười ghẹo vài câu với một cô bé trong xưởng bọn họ, nhưng bị vợ hắn ta cầm dao phay đuổi chạy suốt cả thôn nữa cơ. Hồi đó Hồ Kiến Tân bị đánh đầu đầy u còn có chút đắc ý khoe khoang với Hồ Quốc Đống nữa đấy, tuy rằng bị đánh, nhưng điều này cũng chứng minh vợ hắn ta để ý hắn ta phải không. Thấy Hồ Quốc Đống hỏi cô làm sao, Ngô Hồng Nhi cũng biết mình đây là cảm xúc có chút mất khống chế, bởi vậy cô bèn nói: “Em đoán chừng là nghĩ nhiều về chuyện của chị Hai, bây giờ đầu rất đau, em đi ngủ một lát.” Nói xong cô muốn ngủ luôn. Không ngờ lại bị Hồ Quốc Đống kéo lại. “Hồng Nhi em đừng lo lắng, anh tuyệt đối sẽ không làm bậy ở bên ngoài giống anh rể Hai, nhiều năm như vậy em còn không biết trong lòng anh cũng chỉ có một mình em. Em ngẫm thử anh cũng không thể so sánh với anh rể Hai, gái trẻ có lẽ sẽ yêu thích anh ấy, nhưng tuyệt đối sẽ không yêu thích anh.” Vì để cho Ngô Hồng Nhi yên tâm, ngay cả lời tự bôi đen mình Hồ Quốc Đống cũng nói ra. Hồ Quốc Đống vừa thốt lên câu tương tự với bảm đảm này xong, nước mắt Ngô Hồng Nhi ào một cái rơi xuống. Hồ Quốc Đống vội vàng ôm chặt vợ mình vào trong lòng nói: “Anh nói em hôm nay sao không thích hợp như vậy, thì ra em vẫn luôn lo lắng cái này. Yên tâm, anh cam đoan nhất định một trái tim đỏ hướng về Hồng Nhi, người khác nhìn một cái anh cũng sẽ không nhìn. Em cũng không ngẫm lại anh cũng đã hơn ba mươi, trong nhà trên có già dưới có trẻ, bình thường cũng phần lớn là phải chui vào phân xưởng chui vào trại nuôi lợn, toàn mặc quần áo lao động, lái con kích ghẻ, quả thực ngay cả anh Ba em còn không bằng đấy, em sợ cái gì.” Hồ Quốc Đống tuy rằng ít nói, nhưng không chịu nổi có đồng đội heo là Hồ Kiến Tân. Bình thường sẽ luôn truyền thụ cho hắn mấy chiêu, hiện tại Hồ Quốc Đống đều dùng để trấn an Ngô Hồng Nhi. Nhắc tới cũng là kỳ quái, tính cách của Hồ Quốc Đống và Hồ Kiến Tân đúng là hai cực đoan, tuy rằng hai người là cùng tộc, nhưng quan hệ huyết thống giữa hai người đã xa lắc xa lơ rồi. Từ nhỏ Hồ Kiến Tân đã trêu mèo chọc chó, Hồ Quốc Đống lại là tính tình chững chạc, nhưng hết lần này tới lần khác hai người lại như hận không thể mặc chung một cái quần. Hiện tại nhà họ Hồ đã phất lên, trong nhà mở nhà máy lớn như vậy, Hồ Kiến Tân không hề biết cái gì gọi là ngượng ngùng tay nải quả mướp đến tìm Hồ Quốc Đống nhờ vả. Hồ Kiến Tân tuy rằng hơi láu cá, nhưng làm việc cũng là người có năng lực, hiện tại trong nhà xưởng cũng lăn lộn lên chức trưởng nhóm nhỏ rồi. “Có điều vợ ơi em cả ngày suy nghĩ lung tung như vậy cũng không được đâu, em phải tin tưởng anh chứ, nhiều năm như vậy còn chưa đủ để em tin tưởng anh à.” Hồ Quốc Đống vỗ nhẹ Ngô Hồng Nhi nói.”Theo anh thấy, anh rể Hai chính là bình thường quá nhiều tiền trong túi, hơn nữa đi ra đi vào xe đón xe đưa, đám người ham hư vinh kia liền ngửi thấy được mùi tanh chứ sao. Em lại nhìn anh đi, khắp người tổng cộng cũng không có bao nhiêu tiền, hồi chúng ta vừa kết hôn anh đã giao hết tiền riêng cho em rồi. Anh bây giờ á, trái lại là lo lắng em nhỡ đâu không cần anh thì sao, anh sẽ thành cả người và của đều không còn rồi.” Hồ Quốc Đống hôm nay nói rất nhiều, một mực thao thao bất tuyệt giải thích với Ngô Hồng Nhi. Con người Hồ Quốc Đống từ nhỏ đã cố chấp, hồi đó lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Hồng Nhi hắn đã nhận chắc rồi, cho tới bây giờ cũng chưa hề dao động mảy may. Tuy rằng Hồ Quốc Đống nói với Ngô Hồng Nhi mình chỗ nào cũng không được, nhưng hắn bây giờ như thế nào cũng tính là một doanh nhân vô cùng nổi tiếng ở vùng này, bởi vậy cũng thật sự có gái trẻ tiếp cận hắn. Nhưng những người này ham muốn một người đàn ông hơn ba mươi tuổi như hắn cái gì, còn không phải là vì tiền của hắn? Hắn hiện tại có con trai có con gái, vợ vừa xinh đẹp vừa săn sóc, nếu không biết đủ nữa thật là đáng bị trời phạt rồi. Ngô Hồng Nhi nghe Hồ Quốc Đống thao thao bất tuyệt, trong lòng chua chua ngọt ngọt, cho tới bây giờ cô không biết Hồ Quốc Đống biết ăn nói như vậy. Nhưng có cam đoan của Hồ Quốc Đống, trái tim vẫn nhấc lên của Ngô Hồng Nhi cuối cùng cũng buông xuống. Chẳng qua cô vẫn dùng tay véo eo Hồ Quốc Đống nói: “Em cũng nói cho anh biết, nếu anh thật sự dám làm loạn lung tung ở bên ngoài, em sẽ không như chị Hai đánh một trận mắng một trận coi như xong, em nhất định sẽ ly hôn, em mới bất kể anh rốt cuộc là có chuyện thật hay là chỉ làm dáng một chút thôi đâu.” “Anh biết ngay em không chỉ là bình dấm chua nhỏ mà còn là con cọp cái nhỏ.” Hồ Quốc Đống nói, hắn tuyệt đối sẽ không phản bội Ngô Hồng Nhi, vì vậy đối với sự uy hiếp của Ngô Hồng Nhi cũng không nói cái gì trái lại nhỏ giọng trêu mấy câu. Có lẽ là nguyên nhân đã giải quyết được một tâm sự, Ngô Hồng Nhi cuối cùng cũng ngủ ngon, ngày hôm sau liền dậy thật sớm làm một bữa ăn sáng phong phú. Nhà họ Hồ hiện tại có bảy miệng ăn, bốn người lớn ba đứa nhỏ, nhất là Nha Nha bây giờ mới bốn tuổi, bởi vậy buổi sáng cô bé là ăn canh trứng gà tươi non mềm, về phần họ đều là bánh quẩy, bánh quai chèo, cháo, dưa góp, trứng gà luộc, bánh quẩy là mua ở bên ngoài, mấy năm nay trấn trên làm mua bán nhỏ càng ngày càng nhiều, chỗ cách nhà bọn họ không xa là có chỗ bán bữa sáng, một đồng bánh quẩy đủ cho cả nhà ăn. Trên hàng ăn sáng còn có bán sữa đậu nành, nhưng Hồ Trác và Hồ Kiệt chẳng đứa nào thích cái vị đó, bởi vậy Lý Quế Lan bèn đặt sữa bò cho ba đứa nhỏ trong nhà, mỗi ngày mỗi đứa một bát. Phải nói tiêu chuẩn cuộc sống của nhà họ Hồ bây giờ cũng thật không tệ, xa xa theo kịp tiêu chuẩn của bậc trung đời sau. Người già đều thức dậy sớm, hơn nữa bình thường hai vợ chồng Hồ Quốc Đống đều bận rộn, bởi vậy đều là Lý Quế Lan dậy làm bữa sáng, hai ngày nay bởi vì những chuyện phiền lòng kia của Hồ Hạnh Nhi hai cụ cũng là bốc lên chút hỏa, buổi tối lăn qua lộn lại ngủ không yên, bởi vậy buổi sáng thức dậy hơi muộn, bà vừa đi ra thấy Ngô Hồng Nhi đã làm xong bữa sáng bèn nói: “Hồng Nhi sao không ngủ thêm một lúc, sớm như vậy đã thức dậy rồi. Mẹ không phải đã nói, các con bây giờ mệt nhọc, buổi sáng ngủ thêm một lát, bữa sáng này giao cho mẹ làm là được.” Mấy năm này quan hệ mẹ chồng nàng dâu của Lý Quế Lan và Ngô Hồng Nhi cũng chung đụng không tồi, hơn nữa giữa hai người không có người khác khích bác, Ngô Hồng Nhi cũng hiếu thuận, bởi vậy mấy năm nay Lý Quế Lan đối xử với Ngô Hồng Nhi không khác con gái nhà mình lắm. Nếu là mẹ chồng nhà người khác cũng chưa chắc sẽ nói lời này với con dâu. “Không có chuyện gì, hôm nay con cũng là dậy sớm nên thuận tay làm thôi. Hai ngày này mẹ cũng nghỉ ngơi không tốt lắm, ngài mới nên nghỉ ngơi nhiều hơn đấy.” Ngô Hồng Nhi nói, Lý Quế Lan cũng đã lên bảy mươi rồi, nhưng con gái này đều là nợ, cả đời lo lắng không xong. Đêm qua Ngô Hồng Nhi cởi bỏ khúc mắc, đối với Lý Quế Lan càng hiếu thuận hơn vài phần. “Ài, chị Hai con từ nhỏ đến lớn chính là đứa có chủ ý, mẹ cũng không lo lắng cho nó quá nhiều, con đường này đều là tự mình chọn, nó bây giờ đã là người sắp làm mẹ chồng, sao có thể lo lắng cho nó mãi đây, mẹ ấy à, bây giờ chỉ lo Đản Đản, Nhị Đản cùng Nha Nha của chúng ta là được.” Lý Quế Lan thấy Ngô Hồng Nhi nói như vậy, bèn vỗ vỗ bả vai Ngô Hồng Nhi nói. Mỗ: oa, mọi người đã thấy bìa mới của cnhp chưa? Cảm ơn các bạn designer rất nhiều:X