Chị Nông Hạnh Phúc
Chương 75
Edit: Trạch Mỗ
Mặc dù bận rộn lu bù nhưng cuối cùng Hồ Quốc Đống và Ngô Hồng Nhi cũng rút ra một ngày đưa già trẻ lớn bé trong nhà đi ra ngoài chơi một lần, đương nhiên cũng đi vườn bách thú Đản Đản tâm tâm niệm niệm, nhưng vườn bách thú lúc này thật lòng không có gì đẹp mắt, động vật bên trong không nhiều, đều là chủng loại vô cùng thường gặp, trẻ con nông thôn thật đúng là không lạ gì. Với lại còn thối hoắc, dùng lời Đản Đản để nói còn không thú vị bằng trại nuôi lợn nhà bọn họ đâu.
Có điều thời gian thả lỏng khó có được này cả nhà trái lại đều rất quý trọng, ăn luôn cơm tối ở hiệu ăn bên ngoài rồi mới trở về nhà. Chẳng qua trên đường trở về, hai ông bà cụ lẩm bẩm quá đắt lại còn ăn không ngon suốt. Dùng lời Hồ Lão Đồ để nói so sánh với đồ ông làm thật là kém xa. Ngay cả Lý Quế Lan cũng nói những món ăn đó còn không ngon bằng bà làm đâu.
Bây giờ Hồ Lão Đồ đã rất ít cầm muôi, trong nhà chủ yếu đều là Lý Quế Lan nấu cơm, làm nhiều năm như vậy, Lý Quế Lan cũng coi như có vài phần tay nghề, cái này bà cũng không tính là nói mạnh miệng. Hiệu ăn bây giờ đều là tay nghề vừa mới học ra, cũng không đáng nói tốt bao nhiêu, đơn giản là không tiếc bỏ dầu bỏ muối mà thôi.
Sau khi chơi đùa một ngày này, Hồ Quốc Đống cùng Ngô Hồng Nhi liền đem toàn bộ tinh thần vùi đầu vào trong công việc, tuy rằng thành tích bọn họ tạm thời đạt được cũng không tệ lắm, nhưng hiện tại bọn họ cũng chỉ là đứa trẻ còn chưa đầy tuổi, ngay cả đi đường cũng chưa vững, bây giờ bọn họ chủ yếu chính là phải học được đi đường vững vàng.
Vừa bận rộn như vậy đảo mắt lại là hai năm, hai năm sau, “Lão Hồ gia” đã không phải là một nhà máy bình thường ở trấn trên năm đó có thể so sánh rồi. Lúc trước chính là muốn làm lớn, cho nên nhà xưởng xây rất lớn, hiện tại cũng không xây thêm nhà xưởng. Có điều lại phân chia thành hai mảng lớn, một phần là gia công sản phẩm thịt lợn, một phần là gia công sản phẩm thịt gà.
Sản phầm của Lão Hồ gia nhiều chủng loại, sản phẩm thịt lợn có giò lợn kho, tai lợn kho, giò thủ…, năm nay còn mới đẩy ra lạp xưởng phong vị, sản phẩm thịt gà thì càng nhiều chủng loại hơn, chỉ là một món trứng kho có thể mang đến cho nhà họ Hồ lợi nhuận không nhỏ.
Hồi đó sau khi Triệu Cường đề xuất tiến quân vào ngành sản phẩm thịt gà, hai vợ chồng Hồ Quốc Đống cũng không có tùy tiện tiến vào ngay, khảo sát gần một năm, cho đến khi sau khi xác nhận ngành sản xuất này thật sự có thể có lợi nhuận, năm ngoái bọn họ mới bắt đầu sản xuất. Lúc này “Lão Hồ gia” đã mở ra danh tiếng nhất định, hơn nữa sản phẩm thịt gà rẻ hơn rõ rệt so với sản phẩm thịt lợn, bởi vậy sản phẩm vừa đưa ra thị trường đã gần như bán cháy hàng.
Mấy năm này “Lão Hồ gia” mở rộng quy mô, cho dù là hai vợ chồng Hồ Quốc Đống bận không thở nổi cũng không làm xong, bởi vậy Hồ Quốc Đống sau khi tranh được sự đồng ý của ông cụ, đem trại nuôi lợn vốn của nhà họ Hồ nhận thầu cho Hồ Đào Nhi, anh Cả và anh Hai nhà mẹ đẻ Ngô Hồng Nhi cũng hùn vốn làm trại nuôi lợn, có điều cũng là đăng ký dưới danh nghĩa nhà họ Hồ. Anh Ba của Ngô Hồng Nhi đối với nuôi lợn không có hứng thú, anh ta đi cùng con đường của Triệu Cường, tuy rằng xa xa không thể so sánh được với Triệu Cường, nhưng bây giờ cũng tính là lăn lộn phong sinh thủy khởi rồi. Ít nhất tiền kiếm được đủ cho Trần Hương Chi không tính toán tranh giành chọn thứ tốt từng tí một nữa.
Về phần trại nuôi gà, bởi vì cần số lượng rất lớn, chị Ba cùng anh cả nhà bác cả Hồ Quốc Đống phân biệt mở một cái. Hai vợ chồng Chị Tư chị Năm Hồ Quốc Đống tuy rằng không nuôi lợn nuôi gà nhưng cũng làm trưởng nhóm nhỏ trong nhà xưởng, hiện tại cuộc sống cũng khấm khá. Bởi vì tích cóp đủ tiền, hai năm này Hồ Mai Nhi cũng định sinh thêm một đứa, cũng không phải là trọng nam khinh nữ, mà là thật sự là sợ sự giày vò của mẹ chồng chị, có lẽ là thấy thái độ chị cường rắn nhà mẹ đẻ cũng trợ giúp, cuối cùng mẹ chồng chị cũng không làm khó đi làm khó lại bắt chị sinh thêm một đứa, có điều lại có một ý nghĩa kỳ quặc hơn, vậy mà nghĩ tới đem thằng Hai nhà chị dâu cả cho vợ chồng chị làm con thừa tự.
Sau khi Hồ Mai Nhi nghe lời mẹ chồng chị nói muốn tốt cho bọn họ quả thực dở khóc dở cười, bây giờ cũng không phải cổ đại còn nói cái gì mà cho làm con thừa tự, lại nói thằng cháu kia của chị năm nay đã mười chín, mắt thấy sắp cưới vợ, cho một đứa như vậy tới làm con thừa tự không phải nuôi con dưỡng già thuần túy là tìm tổ tông cho mình đấy. Chờ chị chị xây nhà cưới vợ cho người ta, người ta phủi mông đi mất, chị đi đâu mà khóc. Nhưng nhìn một bộ tư thái nếu không làm như vậy chính là làm cho nhà bọn họ đoạn tử tuyệt tôn của mẹ chồng, Hồ Mai Nhi máu nóng bốc lên đầu quyết định sinh thêm đứa nữa.
Hồ Mai Nhi bây giờ cũng không thiếu chút tiền phạt ấy, tiền lương em trai trả cho hai vợ chồng chị không thấp, một năm có thể kiếm đủ tiền, chị cảm thấy cũng chính bởi vì vậy chị dâu chị mới động tâm tư này, nếu không phải chị dâu chị có ý nghĩ này, mẹ chồng chị cũng sẽ không có ý tưởng như vậy.
Nhưng chị lại không để cho bọn họ như nguyện, tiền của chị dựa vào cái gì để cho người khác hưởng, cho dù là ném xuống nước còn có thể nghe được tiếng vang, hơn nữa chị cũng nghe sinh viên người ta nói, việc sinh con trai sinh con gái này dựa vào là đàn ông chứ không phải là phụ nữ, bằng không sao năm chị em nhà họ Hồ bọn họ chỉ có một mình chị không có con trai đây, nếu đứa thứ ba lại là con gái, chị phải nói một chút với mẹ chồng.
Lại nói chỗ nhà họ Hồ, tuy rằng lúc trước Hồ Lão Đồ vô cùng không muốn, nhưng “Lão Hồ gia” chung quy đã thành một xí nghiệp gia tộc, có điều tuy rằng bên trong phần lớn đều là người nhà, nhưng cổ phần lại là của hai người Hồ Quốc Đống và Triệu Cường, Triệu Cường cũng chỉ có hai mươi phần trăm mà thôi, hoàn toàn không uy hiếp được Hồ Quốc Đống, dĩ nhiên Triệu Cường cũng không nghĩ tới muốn nhiều cổ phần hơn, hồi đó lúc mới bắt đầu hai người đã nói rõ, Hồ Quốc Đống phụ trách sản xuất, Triệu Cường phụ trách tiêu thụ, hai người phân công hợp tác không ai cản trở ai. Triệu Cường nói trắng ra chỉ là đại lý của “Lão Hồ gia” mà thôi, chẳng qua hồi đó lúc mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, anh ta không chỉ bỏ tiền vào, còn bận rộn cùng không ít mới cho anh ta hai mươi phần trăm cổ phần mà thôi.
Bởi vì quy mô của “Lão Hồ gia” liên tục mở rộng, năm ngoái Hồ Quốc Đống bèn đi tới các trường đại học kiếm mấy sinh viên về, tuy rằng mấy năm nay bọn họ coi như là đã từng trải và có kinh nghiệm rồi, nhưng so với người có bản lĩnh thật sự cũng còn kém xa. Sinh viên lúc này quốc gia phân phối trọn gói, nhưng cũng không phải là không có người muốn độc lập ra ngoài gây dựng sự nghiệp, “Lão Hồ gia” phát triển thế tốt, hơn nữa tiền lương đủ cao, bởi vậy người tới cũng không ít.
Hiện tại quản lý trong nhà máy, kế toán còn có hướng dẫn kỹ thuật của trại nuôi lợn, trại nuôi gà tất cả đều là mời về từ bên ngoài, những nhân viên hướng dẫn kỹ thuật kia cũng đều là xuất thân chính quy hẳn hoi, so với loại chỉ trông vào kinh nghiệm như bọn Hồ Quốc Đống không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Năm ngoái Triệu Cường cũng đã thành lập công ty của mình, hiện tại anh ta và Hồ Hạnh Nhi một người là lão tổng một người là phó tổng, dưới tay quản lý không ít người. Hơn nữa năm ngoái con trai cả của Hồ Hạnh Nhi không phụ sự mong đợi của mọi người thi đỗ đại học, con trai thứ cũng đã vào trung học trọng điểm, bộ dáng xuân phong đắc ý của hai người kia quả thực huênh hoang không ai bằng.
Trái ngược với sự điệu cao của hai vợ chồng Triệu Cường, hai vợ chồng Hồ Quốc Đống lại điệu thấp hơn, hiện tại Hồ Quốc Đống vẫn quản lý phần lớn những việc trong nhà máy, nhưng cũng chỉ là quyền quyết sách việc lớn mà thôi, một ít việc nhỏ quản lý bên dưới có thể giải quyết, căn bản không cần tới hắn động tay. Về phần Ngô Hồng Nhi, vừa bắt đầu cô quản lý chính là tài vụ của công ty, bởi vậy vẫn khoác tên quản lý tài vụ, có điều bây giờ công ty có chuyên quản lý tài vụ, cô cũng chỉ là đeo cái tên mà thôi, nếu so chuyên nghiệp Ngô Hồng Nhi xa xa không bằng người ta, bởi vậy bắt đầu từ năm nay Ngô Hồng Nhi đã dần dần buông tay. Chẳng qua tên Ngô Hồng Nhi vẫn treo ở đấy, cô cũng không muốn nhất thời an nhàn về nhà làm bà nội trợ toàn chức, tuy rằng các cụ có câu “Cám bã chi thê bất hạ đường” (người vợ vượt qua gian khổ với chồng không được bỏ), nhưng nếu cô quả thật thành thiếu phụ luống tuổi có chồng, Hồ Quốc Đống có ngoại tình thì cũng không có cách nào. Đời trước cái khác không xem nhiều, loại phim truyền hình máu cún này cô xem nhiều nhất.
Hiện tại Ngô Hồng Nhi cũng có kế hoạch của mình, một mặt là trở về gia đình chăm sóc người già trẻ con, một mặt khác thì là tiếp tục đào tạo chuyên sâu, hiện tại đã có chỗ học tập chuyên môn rồi, đầu năm nay cô đăng ký một lớp học chuẩn bị học tập chính thống một chút. Cô nhất định phải không ngừng nâng cao bản thân.
Ngô Hồng Nhi đây cũng là bất đắc dĩ mà làm, hai cụ nhà họ Hồ lớn tuổi rồi, mùa đông năm ngoái Hồ Lão Đồ vẫn luôn khỏe mạnh bị một trận bệnh nặng, nằm viện liên tục hơn nửa tháng, tuy rằng sau khi xuất viện nhìn hết thảy đều rất bình thường, nhưng vẫn làm cho sáu chị em nhà họ Hồ hoảng sợ. Các cụ có nói “bảy mươi ba, tám mươi tư” là hạn của người già, dễ dàng bị bệnh nặng nhất, rất nhiều người đều là qua đời vào hai năm tuổi này, ông cụ vừa vặn đến cái tuổi bảy mươi ba này, nhất định phải chăm sóc cẩn thận.
Sáu người con của nhà họ Hồ mặc dù bây giờ đều lăn lộn ra hình ra dạng, nhưng Hồ Lão Đồ vẫn là Định Hải Thần Châm của bọn họ, khi ông cụ ngã bệnh, mọi người đều kéo căng thật chặt dây cung trong đầu, ngay cả cửa hàng hai cụ vẫn mở để giết thời gian cũng bị bọn họ đẩy ra không cho mở nữa, hiện tại hai cụ cũng chỉ là đi loanh quanh không mục tiêu, ông cụ tìm người chơi cờ tướng, bà cụ tán gẫu với người khác chuyện nhà chuyện cửa….
Chính vì vậy, Ngô Hồng Nhi cũng chỉ có thể lại gánh vác trọng trách trong nhà, Nha Nha nhỏ nhất năm nay mới bốn tuổi, bình thường đi nhà trẻ các kiểu cũng toàn dựa vào Ngô Hồng Nhi làm, về phần mấy đứa Đản Đản tuổi tác cũng đều không tính là lớn, bình thường trời âm u đổ mưa cũng phải đi đón. Cũng may bây giờ trong nhà đã có ô tô, Ngô Hồng Nhi tuy rằng vẫn chưa học được đi xe đạp, nhưng lái xe lại được Hồ Quốc Đống tự tay dạy được rồi, bình thường tuy rằng phải đón ba đứa nhỏ nhưng cũng rất dễ dàng.
Người làm mẹ là Thôi Vinh Mai không ít lần trêu đùa Ngô Hồng Nhi, năm đó lúc học lái xe đạp dạy thế nào cũng không học được, hóa ra là chờ ở chỗ này đây. Chẳng qua lúc nói lời này Thôi Vinh Mai là hết sức đắc ý, nhà con gái điều kiện tốt, còn không quên lôi kéo ba đứa nhà mình, bây giờ nhà họ coi như là phất lên rồi, hiện tại ai không hâm mộ bà. Bởi vì lúc trước bác gái của Ngô Hồng Nhi làm mối cho Ngô Hồng Nhi mối hôn sự này, quan hệ hai chị em dâu luôn không trôi chảy gập ghềnh cuối cùng trái lại hòa hợp lên rồi.
Ngẫm lại lần trước lúc về nhà mẹ đẻ nhìn thấy bộ dáng của mẹ và bác gái cô, Ngô Hồng Nhi cũng không nhịn được muốn cười, mẹ cô á chính là tính tình như vậy, tuy rằng miệng như gao găm, nhưng bụng lại tốt. Hiện tại hai chị em dâu già vui vẻ như vậy, cô cũng mừng cho họ.
Lúc mẹ chồng nàng dâu hai người Ngô Hồng Nhi cùng Lý Quế Lan đang ở trong nhà nói chuyện phiếm xem TV, Hồ Hạnh Nhi đột nhiên xông vào, trên mặt còn ngân ngấn nước mắt, làm cho mẹ chồng nàng dâu hai người giật mình, vội vàng đứng phắt lên.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
140 chương
117 chương
59 chương
29 chương
766 chương
24 chương