Từ quả phụ tuy rằng bị đánh không nhẹ, nhưng mụ cũng không sợ Lý Thục Quyên. Lúc trước sau khi mụ chiếm được nhà cũ cho con trai mình, con ranh chết tiệt này cũng tới đây náo loạn một trận, cuối cùng thế nào; còn không phải như ý mụ. Nói như thế nào đi nữa nụ cũng là mẹ của Lý Thục Quyên, mẹ kế chẳng lẽ không phải là mẹ? Thấy Lý Thục Quyên nói mụ như vậy, Từ quả phụ liền khóc lóc với Lý lão đầu nói: “Lão già, ông xem tôi sống là cuộc sống gì. Từ lúc gả vào nhà họ Lý tôi đã làm trâu làm ngựa cho nhà họ Lý, bây giờ lại bị Thục Quyên chỉ vào mũi mắng. Nếu như vậy tôi sống còn có ý nghĩa gì, còn không bằng chết đi cho xong.” Nói xong lại muốn đập xuống đất. Một khóc hai nháo ba thắt cổ từ xưa đến nay đều là trò quen thuộc của phụ nữ nông thôn. Bên cạnh, Thôi Hương Mai vội vàng tiến lên kéo mụ, “Mẹ, mẹ cũng đừng nghĩ luẩn quẩn. Mẹ chết rồi con với Chấn Cường phải làm sao đây.” Thôi Hương Mai cũng có phần được chân truyền của phụ nữ nông thôn, một câu nói, khóc, kêu ra này thật là khởi, thừa, chuyển, hợp[1], ngay cả hát hí khúc chỉ sợ cũng học không được giống y xì đúc như vậy. [1] Khởi, thừa, chuyển, hợp: thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc. Ý chỉ rất có kết cấu mạch lạc. Lý Thục Quyên tuy rằng nhớ thương người nhà mẹ đẻ, nhưng hiện tại chị cũng có con trai có con gái, trong nhà ngoài nhà còn lo liệu không xuể, đâu thể cứ lo cho nhà mẹ đẻ mãi được. Lần trước chính là thừa dịp chị ở cữ, cha chị liền đuổi cả nhà thằng Ba ra khỏi cửa, lần này không để ý một cái trong nhà lại đánh thành một đoàn. Nhìn người nhà mẹ đẻ tới làm chỗ dựa cho mấy chị em dâu ở bên cạnh, nhìn mấy anh em cả người mang thương tích, lại nhìn Từ quả phụ bởi vì chị nói mấy câu mà khóc lóc với Lý lão đầu. Lý Thục Quyên đột nhiên cảm thấy có chút vô lực, chị ngồi phịch xuống đất vỗ chân khóc lớn “Mẹ ơi, nếu mẹ vẫn còn thì tốt biết bao nhiêu, đứa con không mẹ là cây cỏ mà, mẹ bỏ mấy đứa chúng con mấy năm này, em trai và các anh trai ngay cả một ngày sống yên ổn cũng không có. Sớm biết còn không bằng khi đó mẹ mang chúng con theo cùng, cũng đỡ cho chúng con phải chịu chèn ép, tức giận này.” Vương Vinh Tâm cùng Tào Quế Hương thấy em gái chồng như vậy, cũng ngồi dưới đất khóc lớn. Dĩ nhiên nếu không phải chị em dâu hai người cố kỵ mặt mũi, không muốn làm quá mức khó coi ngay trước mặt nhiều người như vậy, vừa lăn lộn dưới đất vừa khóc sẽ càng có hiệu quả hơn. Mới vừa rồi còn đánh thành một đoàn hiện tại trong nháy mắt lại tràn đầy tiếng khóc. Lý lão đầu vốn bởi vì lời khóc lóc kể lể của Từ quả phụ còn có chút động dung, nhưng sau đó thấy con gái nhà mình bắt đầu khóc mẹ nó, lão lại có chút xấu hổ. Dù rằng hiện tại Lý lão đầu bị Từ quả phụ nắm mũi dắt đi, nhưng đến tận bây giờ trong lòng lão vẫn nhớ tới sự tốt đẹp của mẹ ruột Lý Chấn Lương bọn họ. Năm đó mẹ Lý ôm đồm trong nhà ngoài nhà, lão chỉ cần ra đồng làm việc kiếm công điểm là được, căn bản không có nhiều chuyện phiền lòng như vậy. Nghĩ tới người vợ đã mất, Lý lão đầu cũng không khỏi nghĩ là bà ấy còn thì thật tốt. “Thằng Ngốc, chú xem chú đây là làm chuyện gì, lúc trước khi hai đứa Chấn Lương dọn ra ngoài tôi đã từng nói với chú, sống cho đàng hoàng, chú không có nghe hiểu phải không?” Trưởng thôn thấy tiếp tục như vậy quả thực không tốt, bèn đứng ra nói. Nhiều người ngoài thôn ở đây như vậy, truyền ra danh tiếng trang Đại Lý bọn họ cũng thối. Có điều trưởng thôn mặc dù là nói chuyện với Lý lão đầu, nhưng nhìn đến lại là Từ quả phụ. Bị trưởng thôn nhìn hung tợn, Từ quả phụ vốn đang khóc to nấc một cái, nuốt tiếng khóc xuống. Lý lão đầu thấy trưởng thôn nói như vậy cũng không nói chuyện, trưởng thôn là anh em con chú bác của lão, nói tới quan hệ hai nhà còn rất gần. Hiện tại trong thôn trưởng bối đều mất gần hết rồi, ông vừa là trưởng thôn lại là anh cả của Lý lão đầu, ra mặt là thích hợp nhất rồi. “Hiện tại ngay trước mặt người nhà mẹ đẻ của mấy vị cháu dâu tôi cũng tỏ thái độ, sự việc lần này hãy coi như chưa từng xảy ra, về sau Thằng Ngốc cũng sẽ không nói tới chuyện này nữa. Mọi người đều yên tâm đi. Chú nói đi Thằng Ngốc?” Trưởng thôn cho rằng bất kể nói như thế nào, đuổi người nhà mẹ đẻ của mấy cháu dâu đi trước rồi hẵng nói. Người nhà mẹ đẻ của mấy đứa con dâu đều tới, đây là lần đầu tiên trang Đại Lý bọn họ gặp đấy. “Việc này không thể được, vậy Chấn Cường của chúng tôi bị đánh trận này chẳng phải bị đánh vô ích? Chấn Cường của chúng tôi đã là người của nhà họ Lý, bác cả nó bác cũng không thể bất công như vậy.” Người nhà mẹ đẻ của Từ quả phụ và Thôi Hương Mai tuy rằng bị đánh không nhẹ, nhưng là vẫn hét lên. Nếu chuyện gì cũng không làm được, trận đánh này bọn họ chẳng phải là bị đánh không rồi. “Không phục à, không phục lại tiếp.” Hồ Quốc Lương, anh họ cả của Hồ Quốc Đống cũng là người nóng tính, nghe mấy người bọn họ nói như vậy, bóp răng rắc nắm tay, rất có ý lại nện cho bọn họ một trận nữa. Vừa bị Hồ Quốc Lương uy hiếp như vậy, thấy người nhà họ Vương cùng người nhà họ Tào ở bên cạnh cũng nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, người nhà họ Từ và người nhà họ Thôi lập tức tắt tiếng. “Thằng Ngốc, chú nói.” Trưởng thôn nói. “Em không có gì để nói, nhưng sau này mấy đứa chúng nó cũng không thể bỏ mặc em.” Lý lão đầu lo lắng không thể nói. Lão cũng biết hôm nay trải qua trận ầm ĩ lần này, muốn cho mấy thằng con trai không có khúc mắc trong lòng là không thể nào. Trưởng thôn hung tợn trừng Lý lão đầu một cái, trong lòng tự nhủ nói chú còn biết sợ mấy thằng con trai bỏ mặc chú à. Nhưng trong lòng ông nghĩ như vậy miệng lại không thể nói như vậy “Chấn Quốc, mấy anh em các cháu nói sao?” “Chỉ cần cha cháu không làm ầm ĩ, mấy anh em chúng cháu đương nhiên là nên hiếu kính như thế nào thì hiếu kính như thế đó.” Lý Chấn Quốc nói. Bên cạnh Lý Chấn Đống cùng Lý Chấn Lương cũng gật đầu đồng ý ý kiến của anh cả. Thật ra lời này của Lý Chấn Quốc cũng đã tính toán, nên hiếu kính thế nào thì hiếu kính thế đó, không nên hiếu kính thì không hiếu kính. “Chú cũng nghe thấy thái độ bọn nhỏ bày tỏ rồi, về sau thì đừng làm ầm ĩ nữa.” Trưởng thôn vỗ bả vai Lý lão đầu một cái nói.”Mọi người cũng giải tán cả đi, về sau ấy à, chúng ta còn là thân thích, cũng không thể vì chút chuyện nhỏ này mà thương tổn tình cảm của chúng ta. “ Nói xong trưởng thôn lại gật đầu tỏ ý với Hồ Lão Đồ một cái, trưởng bối nhà gái của mấy cháu dâu đến không ít, nhưng trưởng bối nam lại chỉ có một mình Hồ Lão Đồ. Bậc làm cha tự mình tới đây, xem ra là bị tức không nhẹ. Nghĩ tới cô vợ hào phóng nhanh nhẹn kia của Chấn Lương, trưởng thôn lại thở dài Thấy trưởng thôn nói như vậy, mọi người cũng là thuận thế xuống bậc thang này. Dù sao tuy rằng bọn họ tới để làm chỗ dựa, nhưng mà lại không muốn làm cho con gái mình không trụ nổi ở nhà chồng. Lý Chấn Lương thấy anh Hai chị dâu Hai dẫn người nhà mẹ đẻ đi, bèn tiếp đón Hồ Lão Đồ bọn họ nói: “Cha, mẹ, vào nhà nghỉ một lát đi. Lê Nhi ở nhà nghỉ ngơi đó, con không để cho cô ấy đi ra. Hai đứa nhỏ cũng đang ở nhà.” Vừa rồi thấy bên ngoài loạn thành bộ dáng này, Lý Chấn Lương mặc dù biết là Hồ Lê Nhi để cho Đại Nữu đi ra xem tình huống, nhưng rốt cuộc hắn đã đuổi nó về. Nếu không cẩn thận một cái đụng phải con hắn cũng không có chỗ để khóc. “Lê Nhi không sao chứ, tin nhờ gửi chỉ nói nó bị đẩy trật eo một cái, cụ thể cũng không nói rõ ràng, còn có em bé mấy tháng rồi, sao lại không truyền tin về cho nhà.” Vừa rồi loạn như vậy không kịp nói chuyện, hiện tại Lý Quế Lan mới vội vàng hỏi. “Đã hơn hai tháng, nghĩ trong nhà nhất định cũng bận rộn nên chưa nói. Tình huống bây giờ của Lê Nhi khá tốt, để bác sĩ sở vệ sinh khám nói là chỉ lắc một cái, nghỉ ngơi tử tế mấy ngày là được.” Lý Chấn Lương cũng không có sợ bị người nhà mẹ đẻ của vợ quở trách mà nói giảm nói tránh tình huống của Hồ Lê Nhi. Thật ra Hồ Lê Nhi tuy rằng bị ngã một cái, nhưng bởi vì thể cốt chị khỏe mạnh cũng không có bao nhiêu vấn đề. Chẳng qua chuyện này cũng làm cho hai người hoảng sợ, mấy năm nay vì xây nhà hai người ngay cả con cũng không dám muốn, hiện tại Nhị Đản đã sắp đi học mới có bầu đứa thứ ba, bất kể là Lý Chấn Lương hay là Hồ Lê Nhi đều rất cao hứng. Vốn là Lý Chấn Lương còn muốn đi đón mẹ vợ đến thăm Hồ Lê Nhi vài ngày, nhưng Hồ Lê Nhi nói cu cháu nhà mẹ đẻ còn nhỏ, mẹ chị khẳng định không đi được, lại nói đây đã là cái thai thứ ba của chị rồi, hiện tại cũng chỉ là vừa mang thai cũng không phải là sắp sinh không cần làm quá mức như vậy, hai người lúc này mới không gửi tin về nhà mẹ đẻ, ai ngờ lại xảy ra chuyện đâu. Lý Quế Lan nghe Lý Chấn Lương nói như vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Nói: “Lần này cứ để cho Lê Nhi cùng hai đứa nhỏ về ở với mẹ hai ngày, chờ chuyện nhà con giải quyết hoàn toàn rõ ràng hẵng để cho chúng nó trở về.” Mặc dù biết không phải là lỗi của con rể, nhưng Lý Quế Lan cũng khó tránh khỏi giận chó đánh mèo. “Vâng, “ Lý Chấn Lương cười khổ, hắn biết mẹ vợ đây là tức lắm rồi, năm đó lúc bọn họ bị tay trắng đuổi ra ngoài, mẹ vợ cũng không nói lời đón vợ hắn đi. Có điều nghĩ vợ đi nhà mẹ vợ dưỡng thân thể một chút, đợi em bé ổn định rồi trở về cũng là tốt, bởi vậy tuy rằng nụ cười trên mặt vô cùng chua xót, nhưng Lý Chấn Lương vẫn đồng ý. Một đám người đến nhà Lý Chấn Lương cũng không có nán lại bao lâu, làm ầm ĩ một trận như vậy, trời đất cũng sắp tối rồi. Lý Chấn Lương và Hồ Lê Nhi trái lại muốn mời mọi người ăn cơm ở đây, nhưng Lý Quế Lan lại nói: “Thôi, mẹ đã dặn Hồng Nhi làm cơm tối rồi, chúng ta về nhà mới ăn.” Thật ra nói trắng ra, Lý Quế Lan cũng là muốn để cho nhà con gái tiết kiệm chút đồ, bọn họ hơn chục người này, người nào cũng ăn giỏi, nếu ăn thoải mái, một bữa này có thể ăn hết lương thực chừng mấy ngày của cả nhà bọn họ. Hơn nữa, nếu không làm chút món ngon, chỉ sợ em dâu bà cũng không làm. Còn có mấy cháu trai trên mặt hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương, bất kể nói như thế nào cũng phải làm chút đồ ngon khao một bữa. Người ta giúp việc cho anh, nếu anh chỉ tùy tiện làm chút đồ đuổi đi, xem về sau ai còn có thể tới giúp anh làm việc. Bạn xem Trần Lan Tử bình thường không hợp với bà như vậy, hiện tại cần đến bà ấy hỗ trợ, bà ấy còn không không nói gì đã tới đây luôn như thường, đây là Lý Quế Lan biết làm người. Lý Quế Lan nói như vậy, mọi người nhà họ Hồ đương nhiên cũng sẽ không có ý kiến. Lý Quế Lan giúp Hồ Lê Nhi thu thập mấy bộ quần áo, đóng gói cả con gái và hai cháu ngoại đi cùng. Tuy rằng Hồ Lê Nhi cũng không muốn đi, nhưng thấy thái độ mẹ chị vô cùng kiên quyết, không có cách nào chỉ có thể đi theo. Hồ Lê Nhi nghĩ dù sao bây giờ chuyện trong nhà cũng giải quyết tầm tầm rồi, chờ qua mấy ngày nữa chị sẽ trở lại. Lý Chấn Lương đưa vợ và người nhà cha vợ đi, tùy tiện ăn tạm miếng cơm lại cho lợn gà ăn, cầm chút đồ rồi đi tới nhà Lý Chấn Quốc, vừa rồi ba anh em đã nói trước đến nhà bác cả trưởng thôn ngồi một chút, bất kể nói như thế nào chuyện ngày hôm nay thật là làm phiền trưởng thôn, bằng không còn không biết náo loạn như thế nào nữa đâu. Mỗ: mỗ làm chương này trong tình trạng hai mắt chỉ chực nhắm, híc, mọi người để ý soát lỗi giùm mỗ nha