Hạ Doanh mở ra quyển "Man hoang ký sự" này. Nội dung quyển sách này chủ yếu nói về vài bộ lạc phương Bắc, cho nên được gọi là "Man hoang". Chỉ là, nàng vẫn không thể liên kết mối quan hệ giữa Thanh trạch cổ kính và tộc Man hoang này được. Dựa vào ghi chép của Khuynh Thành, nàng cố gắng tìm kiếm bộ tộc có liên quan đến bí mật Thanh trạch. Trong nhật ký của Khuynh Thành có đề cập tới, khi đó nàng ta nhìn thấy bốn cây ngọc trụ, trên mỗi cây trụ có khắc những đồ án khác nhau. Hạ Doanh không ngừng tìm kiếm, cuối cùng tìm được tộc Hách Ba. Lúc đó, tộc Hách Ba là tộc mạnh nhất trong những bộ tộc phương Bắc, nhưng không biết tại sao mà về sau lại dần suy sụp xuống. Trong sách ghi lại, vị đại tế ti cuối cùng của tộc Hách Ba đã chọc giận thiên thần nên mới khiến cho toàn bộ người trong tộc bị diệt vong. Nhưng đến cùng thì vị đại tế ti cuối cùng đó đã làm gì? Hạ Doanh tiếp tục nhìn xuống, vị đại tế ti cuối cùng không nghe theo quy định "phụng dưỡng thiên thần cả đời", mà đã cùng một thợ thủ công tiền triều vụng trộm yêu nhau, còn sinh con nữa. Đúng vậy, thợ thủ công. Cùng vị đại tế ti cuối cùng của tộc Hách Ba yêu nhau và sinh con là một thợ thủ công. Cả đời người thợ thủ công đó đã từng kiến tạo vô số phòng ốc, mà tác phẩm nổi danh nhất chính là Thanh trạch. Hạ Doanh nghĩ, có chút việc đã bắt đầu dần trồi lên mặt nước. ... Cửa mở. Sóc Dương cẩn thận đi vào nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên hai mắt trợn to. "Đại thiếu gia, bên trong đều là..." Tượng gỗ. Cả căn phòng chất đầy những tượng gỗ lớn nhỏ. "Đây không phải là tượng gỗ." Đôi mắt Hạ Ý trong nháy mắt lạnh xuống, đây là... "Con rối." Hạ Liên sợ hết hồn, con rối là có ý gì? Lẽ nào... "Dùng thân thể người hầu làm tượng gỗ." Hạ Ý nhăn mày lại, Sóc Dương không khỏi cảm thán: "Đến cùng là người phương nào lại có thể làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy!" ... Hạ Doanh xác định dân tộc mà Khuynh Thành nhắc tới là tộc Hách Ba, thuận theo sợi dây này, nàng rốt cục tìm được "bí thuật". Hoặc có thể gọi là cấm thuật. Trước đây rất lâu – còn trước cả khi thay đổi triều đại – loại bí thuật này cũng đã bị cấm. Người Hách Ba gọi là "kỹ thuật tráo đổi âm dương" Dùng người sống làm thành con rối, chín mươi chín người rối dắt tơ thành tuyến, có thể thông nhập âm phủ, trao đổi với quỷ sai, khiến người chết sống lại. Đương nhiên, đây chỉ là truyền thuyết. Rất nhiều bộ lạc cổ xưa đều có liên quan đến truyền thuyết thần quỷ và âm phủ, nhưng Hạ Doanh cũng không tin những điều này. Trong quyển sách này ghi lại bí thuật này cũng nhắc tới đây "chỉ là tin đồn, chưa thể xác minh". Chưa có ai từng thử. Chết mà sống lại là một chuyện quá hoang đường. Lúc này, trái tim Hạ Doanh bỗng đập rất nhanh, nếu như vậy, vậy... Khuynh Thành mất tích, có phải là đã bị giết hại rồi hay không? Không, không thể nào. Bởi nếu nàng ta đã bị giết hại thì không thể để lại quyển nhật ký này. Nếu bản nhật ký này đã xuất hiện trong Thanh trạch thì chứng tỏ, sau khi Khuynh Thành phát hiện hết thảy, ít nhất đã trở lại Thanh trạch một lần. Nàng tiếp tục lật xem nhật ký của Khuynh Thành, quả nhiên, những dòng sau đó đã chứng minh suy đoán của nàng. ... Năm xuân Đinh Dậu, mùng bốn tháng năm. Điều này thật đáng sợ. Ta cảm thấy hiện tại không thể tùy tiện tiến lên phía trước, ta phải đi về trước đã, sau đó ghi chép lại tất cả những việc đã trải qua ở đây. Ta quyết định trở về theo đường cũ. Đường về cũng giống với lúc đến, khi ta trở lại địa cung, nhìn thấy ánh sáng lờ mờ của miệng giếng thì đột nhiên có cảm giác được trở lại nhân gian. Tung người nhảy lên, ta nhảy ra khỏi miệng giếng cạn này. Lúc này, sắc trời đã dần tối, ta nghĩ, có lẽ ta cần tìm người tới giúp. Chỉ dựa vào lực lượng của cá nhân ta, sợ rằng không thể vạch trần được ẩn số này. Ta phải tìm người đã bán Thanh trạch cho ta, cũng là chủ nhân đầu tiên của Thanh trạch. Hắn mặc hắc y, đeo mặt nạ bạch ngọc trên mặt, ai cũng không biết đến cùng thì hắn là ai. Lúc đầu, ta cũng không nghĩ nhiều về việc này, bởi vì ta chưa từng nghi ngờ trong Thanh trạch có thể có bí mật nào đó. Nhưng bây giờ ta phát hiện, đây không phải là một tòa nhà dân bình thường, cho nên, chủ nhân của Thanh trạch cũng biến thành một nhân vật khả nghi trong mắt ta. Lúc ta tìm được hắn thì hắn đã nói, hắn đã chờ ta thật lâu. Ta không biến sắc mặt, giả vờ chưa từng phát hiện ra được điều gì, mà hắn lại mở miệng trước vạch trần hết thảy: "Ta biết rõ ngươi đã đi qua địa cung và phòng rối. Hiện tại nhất định là ngươi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ta, đáng tiếc là không có cơ hội." Tình huống không ổn. Hắn đưa tay muốn bắt ta, nhưng ta cũng là người tập võ từ nhỏ, đương nhiên sẽ không rơi vào trong tay hắn đơn giản như vậy. Nhưng thủ đoạn của hắn thật sự quá quỷ dị, không giống những lối võ công bình thường trong võ lâm, chỉ sau mấy chiêu, ta đã rơi vào thế hạ phong. Khi ta cho rằng mình không thể chạy thoát thì có một người mặc y phục và đeo mặt nạ giống hệt hắn xuất hiện. Hai người đó đứng trước mặt ta, cơ hồ khiến ta hoa cả mắt, chẳng thể phân biệt được ai với ai. Ta cho rằng kẻ tới sau là đồng bọn của chủ nhân Thanh trạch, nhưng kết quả lại ngoài dự liệu của ta. Người kia, hắn đã cứu ta. ... Trong không gian nho nhỏ xếp đặt đầy tượng người gỗ. "Chín mươi ba, chín mươi bốn, chín mươi lăm..." Sóc Dương đếm số lượng người gỗ bên trong rồi nói với Hạ Ý: "Đại thiếu gia, trong này có... tổng cộng 98 người rối." "98..." Hạ Ý lẩm bẩm con số này. Còn thiếu một người gỗ nữa. Cái tượng bị thiếu... sẽ là Khuynh Thành sao? "Đại thiếu gia, ngài xem trong này nè!" Đúng lúc này, Sóc Dương chỉ vào cái rương lớn tận cùng bên trong: "Ta thấy cái rương này có chút cổ quái." Hạ Ý đi tới, Sóc Dương cẩn thận mở cái rương ra. Kết quả ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Trong rương có người. Là... người sống! Những người này đều bị trói chặt, trong miệng cũng nhét vải bố. Trên người bọn họ mặc y phục quan sai, cho nên bọn họ là... những quan sai bị mất tích khi đến điều tra vụ mất tích của Khuynh Thành! Bất ngờ là bọn họ không chết mà lại bị nhốt ở nơi này! Sóc Dương vừa mở trói cho họ vừa hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?" "Có phải các ngươi... là người của Hạ gia không?" Chỉ một câu nói đó, đôi mắt Hạ Ý lập tức lạnh đi. Thanh trạch... Khuynh Thành... Đây là một âm mưu. Có người muốn cho hắn vào tròng. Sóc Dương hỏi: "Đến cùng thì là ai đã bắt các ngươi?" Quan sai cầm đầu lắc đầu: "Trên mặt kẻ đó đeo mặt nạ bạch ngọc, chúng ta đều là những tổ quan sai khác nhau được phái tới đây tra án, nhưng sau đó chúng ta đều bị trúng mê hương, tỉnh lại đã ở chỗ này rồi. Cứ mỗi cách ba ngày, kẻ đó sẽ xuất hiện một lần mang nước và lương khô đến cho chúng ta, hình như không có ý định giết chúng ta, chúng ta cũng không biết tại sao hắn lại giam cầm chúng ta ở trong này..." "Vậy tại sao các ngươi lại hỏi chúng ta có phải người Hạ gia không?" Sóc Dương có chút cảnh giác: "Kẻ đó đã nhắc tới Hạ gia sao?" "Kẻ đó nói, người của Hạ gia sẽ tới cứu chúng ta, đến lúc đó chúng ta sẽ được tự do." Sóc Dương quay đầu nhìn Hạ Ý, thấy đôi mắt hắn lạnh như băng. "Đại thiếu gia, chẳng lẽ là Mạch Ngôn Tầm? Bởi vì chuyện của Ngu Chiêu lần trước..." "Không thể nào." Thần sắc của Hạ Ý có chút sắc bén: "Chỉ bằng hắn, còn không có bản lĩnh dụ ta vào tròng." Chuyện của Khuynh Thành xôn xao dư luận rất lớn, mà Duyện Châu lại thuộc về phạm vi khống chế của Hạ Ý. Cho nên, kẻ đó đã đoán được Hạ Ý nhất định sẽ tự mình tới điều tra chuyện này. "Lẽ nào... lại là cừu gia của lão gia?" "Ta thấy chưa chắc." Hạ Ý lại cười lạnh: "Ngược lại thì có, có lẽ, hắn nhọc lòng dẫn ta tới, chỉ vì muốn cầu cạnh ta." Hạ Liên vẫn luôn lắng nghe ở bên cạnh, cơ hồ tất cả mọi người đều quên sự tồn tại của nàng. Nhưng lúc Hạ Ý nói xong câu đó thì Hạ Liên lại đột nhiên mở miệng: "Muội có cùng ý kiến với đại ca." Sóc Dương nhất thời có chút tò mò: "Nhị tiểu thư từ đâu mà thấy được?" "Chỉ bằng việc kẻ đó giữ lại mạng cho bọn họ là có thể thấy, mục đích của hắn không phải là đối nghịch với đại ca." Hạ Liên nhìn thoáng qua những người kia, tiếp tục nói: "Nhìn từ bề ngoài, các ngươi đã mất tích, đến cùng là bị giam hay bị giết thì đối với mục đích dẫn đại ca đến điều tra chuyện này cũng có hiệu quả như nhau. Hắn có thể giết các ngươi cho xong chuyện, nhưng hắn lại không làm thế, chỉ thế cũng đủ giải thích rõ thái độ của hắn với đại ca ta." Những lời của Hạ Liên bỗng chốc đánh thức Sóc Dương: "Đúng, hình như đúng là như vậy." Không thể không nói, Sóc Dương bỗng chốc phải lau mắt mà nhìn với Hạ Liên. Hạ Ý lại không nói gì nữa, chỉ nhàn nhạt ra lệnh: "Trước dẫn bọn họ đi lên." "Vâng." ... Sau khi đi lên, Sóc Dương phái ám vệ đưa những người này trở về an toàn. Nhưng trước khi đi, Hạ Ý yêu cầu bọn họ không được để lộ sự việc ở đây, coi như là không nhớ rõ chuyện gì cả. Mà hiện tại, ba người nhóm Hạ Ý vẫn ở lại trong Thanh trạch này. Hạ Liên liên tưởng đến những chuyện xảy ra liên tiếp này, cố gắng chải vuốt những suy nghĩ hỗn loạn. Ngay từ đầu nàng tưởng rằng hết thảy là nhằm vào Khuynh Thành, nhưng hiện tại xem ra, hình như là nhằm vào Hạ Ý. Không, cũng không hẳn chỉ là nhằm vào Hạ Ý, bởi vì trước đây Thanh trạch cũng từng ở nhiều người như vậy, tại sao sau khi Khuynh Thành vào ở mới gặp chuyện không may? Chỉ vì danh tiếng của Khuynh Thành quá lớn sao? Khuynh Thành cũng là một quân cờ trên bàn cờ này. Hạ Liên đang suy ngẫm thì Hạ Ý bước tới, ngồi xuống bên cạnh nàng. Tiếng bước chân của hắn rất khẽ, nàng lại quá mức đắm chìm trong suy nghĩ nên lúc đầu không chú ý tới. Cho đến khi hắn đã ngồi vào vị trí rất gần rồi thì nàng mới đột nhiên phát hiện bên cạnh mình xuất hiện một người nữa. "Có ý kiến gì?" Hắn hỏi nàng. Hạ Liên nói với Hạ Ý về ý tưởng của mình, sau khi hắn nghe thì chỉ "Ừm" một tiếng nhàn nhạt. Chỉ thế thôi à? Không biết tại sao, Hạ Liên dường như có chút thất vọng, ngay sau đó nàng lại cảm thấy xấu hổ, chính mình đến cùng là đang mong đợi gì chứ... Lẽ nào mong muốn nhận được lời khen ngợi giống như một đứa trẻ con sao? Thật sự là rất xấu hổ... "Đại ca nghĩ thế nào?" "Giống muội." Hạ Ý nói, nghiêm túc nhìn mắt nàng. Nàng còn thông tuệ hơn so với tưởng tượng trước kia của hắn. Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Liên đột nhiên có chút e thẹn: "Huynh... huynh nhìn muội làm chi?" "Đẹp mắt." Hạ Liên sững sờ, không thể tin được Hạ Ý cũng sẽ nói những lời trêu ghẹo thế này. Gò má lập tức ửng hồng: "Đại ca huynh đừng đùa với muội." Hạ Ý vốn chỉ thuận miệng nói, lại thấy nàng rũ mắt xuống, lông mi rất dài khiến ngũ quan nàng trở nên tinh xảo, nụ cười trên khuôn mặt trắng nõn được nhuộm màu đỏ ửng, có chút e thẹn, lại có chút mê người. Có người nói, sự mê hoặc khó ngăn cản nhất trên đời này chính là vẻ e thẹn của thiếu nữ. Trong chớp mắt này, đáy lòng hắn hình như bị xúc động, hắn đột nhiên cảm thấy... Nàng thật đẹp.