Editor: Cua Rang Me Kiều Y Y cho là không có chuyện gì có thể còn quan trọng hơn so với ngủ, trừ chuyện nguy hiểm sinh mạng. Vì vậy cô hít sâu một hơi, ngay sau đó sẽ phải mở miệng mắng to, nhưng cô không có cơ hội, Sóc Phong bước một bước dài, đẩy cô vào trong phòng, muốn bước tới đỡ phần eo của cô, lúc này, rốt cuộc cô phát hiện ra anh hơi khác thường, đầu anh đầy mồ hôi, hình như là vận động quá độ. Cô không khỏi lo lắng hỏi: "Sao vậy?" Sóc Phong không nói gì, dùng sức ôm lấy cô, giống như là muốn nhét cô vào trong thân thể mình, anh thở hổn hển, cô có thể tinh tường cảm thấy tiếng tim đập kịch liệt của anh. Kiều Y Y không dám phản kháng, hoặc nói gì, cô hoàn toàn không thể nhúc nhích được, cả người bị anh ôm chặt, không chừa một khe hở, cô cũng không dám thở sâu, bởi vì anh đã chiếm cứ hô hấp của cô. Anh đưa chân đóng cửa lại, hôn cô kịch liệt, hình như muốn một chút ấm áp từ đôi môi cô, cô cũng làm theo ý anh, cô không biết anh bị làm sao, nhưng cô biết anh cần cô. Lúc này Sóc Phong yếu ớt giống như một đứa bé, cô chưa từng hỏi quá khứ của anh, một cô gái thông minh không nên hỏi quá nhiều, cho dù trong lòng vô cùng tò mò, trong đầu không ngừng tưởng tượng sinh động vài loại phiên bản về chuyện xưa, nhưng cô vẫn biết quản lí tốt miệng của mình. Cứ thuận theo tự nhiên thôi! Cho đến khi đôi môi của Kiều Y Y đã tê rần, Sóc Phong mới buông lỏng cô ra, vẫn thở hổn hển, "Anh mới vừa gặp ác mộng." Giọng của anh thật thấp ở trong phòng cực kỳ yên tĩnh, cô cũng giống như anh không tốt hơn chỗ nào, miệng và mũi cố sức hít thở, "Em... em...... Không có chuyện gì......" Tay của cô vỗ nhẹ lưng anh, chỗ đó vừa rộng lại dày, mà tay của cô lại ngắn, tư thế này khiến cô phải cố hết sức. Lý do của Sóc Phong rất buồn cười...... Cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi nữa, gặp ác mộng cần phải tìm người để ôm ấp, hôn nhẹ sao? Nhưng Kiều Y Y không cười nhạo anh, giọng nói nữ tính giờ khắc này bắt đầu phát huy tác dụng trấn an. Hô hấp của anh không còn kịch liệt nữa, dịu xuống, anh đưa tay kéo tay của cô xuống, hôn nhẹ tay của cô, thở ra hơi nóng như muốn hòa tan bông tuyết. Cô không phản kháng, mặc cho anh hôn tay mình, cảm thấy đầu ngón tay hơi ươn ướt, mặt cô không khỏi đỏ lên, anh hôn đầu ngón tay của cô, dùng đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng ngậm, hút. "Đừng......" Kiều Y Y ngượng ngùng, cô muốn thu tay, nhưng anh lại không cho, cố chấp liếm qua mỗi ngón tay của cô, rồi mới buông tay cô ra. Tay trái của anh vén tóc trên mặt cô ra sau tai, "Hù dọa em sao......" Không giống đùa giỡn như lúc trước, anh đang nghiêm túc. Kiều Y Y dí dỏm trả lời một câu, "Nếu mà dễ dàng bị anh hù sợ như vậy, vậy thì quá mất mặt rồi!" Sóc Phong cười, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Kiều Y Y, anh khẽ tựa vào vai của cô, nhẹ giọng nói: "Tối nay, để cho anh ở lại chỗ này, có được không......" Được, hay là không được đây? Trên giường đơn màu hồng, cô gái nhu mì nằm lỳ ở trên giường, mặc cho người đàn ông ở phía sau, hôn từng cái nóng bỏng vào lưng cô, khiến cô phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ. Sóc Phong không chỉ hôn, anh còn thích liếm láp cô, phần lưng của cô giống như tuyết, ăn ngon hơn kem, nhất định phải liếm mới có thể hưởng thụ. Thật sự Kiều Y Y không chịu nổi khi trong phòng tràn đầy những âm thanh kỳ quái như vậy, cô liều mạng dùng gối đầu chụm lại ngăn cản tiếng rên của mình, nhưng anh lại bá đạo không cho, vật nam tính bành trướng khiến anh phải tách hai đầu gối của cô ra. "Á!" Hai mắt cô đẫm nước nhìn về phía anh, "Đừng nhìn mà..." Giọng nói mềm mại của cô chỉ thúc đẩy anh điên cuồng hơn, anh cúi đầu xuống, ngậm lấy hai quả dâu nhỏ không ngừng hấp dẫn ánh mắt của anh. Cô nhẹ hô lên một tiếng, lấy tay đẩy anh ra; lúc này anh đang hưng phấn, sao có thể để cho cô lùi bước được. Một tay anh bắt lấy cổ tay mảnh Khảnh, đè chặt ở trên đỉnh đầu của cô. Cô “ưm” một tiếng, tư thế này khiến cho động tác hấp mút của anh thật dễ dàng. “Sóc Phong…” Kiều Y Y đỏ mặt vặn vẹo cơ thể, làm anh cắn mỗi lúc một hăng say hơn. Cô càng tránh, anh càng thêm dùng sức, về sau, toàn thân cô mềm nhũn, anh mới nhả quả dâu nhỏ ra. Cô mắc cỡ không dám cúi đầu nhìn, tuy rằng không thấy, nhưng cô biết chắc chắn đã bị mút đến đỏ rồi. Hơn nữa phía trên còn cảm thấy ẩm ướt, khi cô còn đang xấu hổ thì anh đã dời sang chỗ khác. Đầu ngón tay thô ráp của anh không ngừng khám phá ở trên hoa huy*t, anh nhắm mắt lại, dựa vào cảm giác mà lục lọi thân thể cô. Đi xuyên qua rừng rậm, tới cuối khu rừng, nhẹ nhàng thăm dò dòng nước suối đang chảy ra kia. Sóc Phong mở mắt, đôi mắt sáng rực thấm đẫm tình dục như muốn cắn nuốt cô. Kiều Y Y thở hổn hển, không có phản kháng, mềm mại giống như một con cừu non, làm cho anh cảm thấy thương tiếc, lại muốn hung hăng giày xéo. Anh cúi đầu tìm tới đôi môi cô, dùng lực thật mạnh mà cọ sát, đồng thời tay cũng chậm rãi thăm dò nơi tư mật hấp dẫn, trong tiếng thở uyển chuyển của cô mà khẽ đi vào thăm dò. Sóc Phong thả tay Kiều Y Y ra, cô lập tức nắm chặt lấy ga giường dưới thân, cảm giác ở trong cơ thể đang có một luồng cảm xúc không ngừng mở rộng, khuếch tán. Cô nhắm chặt mắt lại, giữa nụ hôn mãnh liệt của anh mềm mại thở khẽ. Anh rời khỏi đôi môi cô, nhìn cô đỏ bừng hai má, gương mặt say mê. Cự long to lớn chống đỡ ở phía trước hoa huy*t, dưới ánh mắt chăm chú của cô, anh thẳng lưng tiến vọt vào. Kiều Y Y không kịp kêu đau, anh cũng không cho cô có thời gian để thích ứng, động tác lập tức trở nên suồng sã. Bàn tay đang nắm chặt ga giường buông ra, cô ấn chặt móng tay mình vào bắp thịt mạnh mẽ của anh. Sóc Phong thở dốc vì kinh ngạc, cô tức giận nhìn anh chằm chằm, trách cứ anh không dịu dàng. Nhưng anh không những không có tỉnh lại mà còn xốc người cô dậy, bế cô ngồi lên người của anh. Dùng động tác thúc mạnh từ dưới lên mà vùi sâu vào trong cơ thể cô. Thân thể vừa tê dại lại vừa chua xót, Kiều Y Ychỉ cảm thấy cơ thể như muốn nổ tung. Dường như đau đớn đã không còn, cô hít hít mũi, vẻ mặt buồn bã, kiều mỵ nhìn anh: Sóc Phong hôn nhẹ cằm của cô, “Không thoải mái sao?” Kiều Y Y khẽ đấm anh một cái, gương mặt giống như đang uống say, đỏ rừng rực, anh trộm cười một tiếng, sử dụng động tác mạnh mẽ giày vò không ngừng thúc mạnh, đè ép vào chỗ sâu nhất. Thịt non của cô bị anh không ngừng cuốn ra giày xéo, nhưng sức lực của anh vẫn không hề giảm bớt đi chút nào, “Chậm một chút… Chậm…” Chậm? Chậm như thế nào? Từng tế bào trên cơ thể anh đều kêu gào muốn anh ra sức đoạt lấy cô. Phải làm, làm, làm cho đến khi cô khóc, đến khi anh không nhấc nổi thắt lưng lên nữa mới thôi… “Đủ rồi! Đủ rồi… Sóc Phong…” Cái mũi nhỏ của Kiều Y Y hồng hồng, khuôn mặt đỏ ứng do được “yêu thương” quá độ, mà anh vẫn không buôn cô ra. Ngực của cô thật trướng, chân cũng mỏi nhừ, đặc biệt là nơi ân ái, vừa đau đớn vừa tê dại, giống như bị cọ sát mất một lớp da. Mà Sóc Phonglại giống như không nghe thấy, coi cô giống như nữ lực sĩ vô địch, có thể tùy ý hành hạ. Cô không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy hai người hoan ái rồi, chỉ biết rằng nếu tiếp tục làm nữa thì cô sẽ “túng dục quá độ” mất (buông thả dục vọng). Kiều Y Y lại bị đặt ở phía dưới, anh chiếm lấy cô bằng tư thế hoan ái nguyên thủy, bắp chân vô lực bị anh dùng tay cố định, vòng ở ngang hông. Cô cắn nát môi dưới, sau mỗi một lần lay động, gót chân lại mượn lực quán tính mà đạp vào cái mông đang vểnh cao của người nào kia. “A…” Hai người đồng thời kêu lên. Thân thể Kiều Y Ykhông ngừng run rẩy, mà phái nam to lớn ở bên trong cơ thể cô không ngừng phun ra dịch nóng, rót đầy vào chỗ sâu nhất, trên mặt của anh mang theo ý xấu hổ. “Đáng chết!” “Sóc Phong, đừng mà…” Nhan lúc anh còn có một chút lý trí, cô vội vàng câu xin tha thứ. Sóc Phonglại ủ rũ cúi đầu tựa vào cơ thể cô, bất mãn lẩm bẩm, “Còn chưa đủ…” “Lần sau, lần sau đí!” Kiều Y Y nghe vậy thì kinh hãi. “Được rồi…” Anh cực kỳ miễn cưỡng đồng ý, lúc cô đang thở phào nhẹ nhõm thì lại bổ sung thêm một câu, “Thực sự là em quá chặt, anh nghĩ đợi đến buổi tối là được rồi…” Như vậy thì cô ngủ làm sao? “Ngủ đi…” Tay của anh lại bắt đầu rục rịch di chuyển trên cặp mông của cô, âm thầm ra ám hiệu, cô nào dám có bất mãn gì? Chỉ trách vận mệnh của cô không tốt, gặp phải một tên sói đã đói bụng rất lâu rồi.