Chỉ Một Lần Yêu (Love Only Once)
Chương 39
"Chào buổi sáng, em yêu." Răng Nicholas nhay nhay môi dưới của Reggie một lúc. "Có ai nói với em rằng em trông y như một bức tranh rối tung khiến người ta say mê vào lúc bình minh chưa?"
Cô toét miệng cười tinh quái. "Meg là người duy nhất nhìn thấy em vào lúc bình minh từ trước tới giờ, và bà ấy hẳn sẽ không nói những điều không tốt cho đầu óc của một thiếu nữ đâu."
Nicholas cười phá lên, ôm cô lại gần hơn. "Bà Meg không thể khuất phục được của em không khoái anh chút nào, em biết đấy, và anh không thể hiểu nổi tại sao."
"Anh là một gã không thể chịu đựng nổi, anh biết điều đó mà."
"Nhưng là một gã không thể chịu đựng nổi và rất đáng yêu đấy chứ."
Cô cười phá lên.
Thật là tuyệt vời khi được đánh thức kiểu này, Reggie nghĩ thầm, rúc vào gần bề dài cơ thể cứng rắn của chồng mình thêm chút nữa. Và cô không hề mệt chút nào, dù cho cô đã được "yêu" một cách đam mê tới tận gần sáng. Không hề mệt mỏi. Và cảm thấy tuyệt vời. Cô có lẽ nên nài nỉ anh "bắt ép" cô nhiều hơn chăng.
Tiếng khóc rền rĩ của Thomas là điều duy nhất có thể quấy rầy cảnh thơ mộng của bọn họ, và chỉ một lúc là cô nghe thấy nó.
"Anh đang tự hỏi bao giờ thằng bé mới thôi làm thế."
Reggie mỉm cười với anh. "Có lẽ em nên đi xem con ra sao."
"Em sẽ nhanh chóng quay lại chứ?"
"Hầu như là chắc chắn thế, thưa ngài."
Khi Reggie quay lại phòng ngủ khoảng hai mươi phút sau, nó trống rỗng. Cô tìm trong phòng khách và rồi sang cả phòng ngủ của Nicholas. Cả hai phòng đều vắng bóng người. Cô quay lại phòng mình và chờ. Anh không xuất hiện.
Anh đi đâu rồi nhỉ? Và tại sao lại đi? Liệu có phải anh lợi dụng cô, và rồi lại đối xử với cô như chưa có gì xảy ra chăng? Nhưng cô đang kết luận vội vã rồi. Phải có một lời giải thích thấu đáo cho sự biến mất của anh chứ.
Reggie chạy vụt qua Meg với đám đồ cá nhân của cô trong tay, và gần như bay ra khỏi phòng mình, xuống cầu thang. Có tiếng nói từ phòng ăn sáng khiến cô đi tới đó. Ở cửa ra vào, cô ngừng phắt lại, bất thần lạnh cả người. Nicholas, chỉ mặc có quần dài và một chiếc áo khoác ngắn mặc trong nhà bằng nhung xanh, đang đứng ở bàn đựng đồ ăn. Anh quay lưng về phía cô, cũng như Selena Eddington vậy. Selena đứng cạnh anh, gần tới nỗi vai cô ta chạm vào cánh tay anh. Đầu anh đang nghiêng về phía cô ta và Selena đang cười thành tiếng với những gì anh đang nói.
Lửa giận đỏ rực lóe trước mắt Reggie. "Vậy là tôi đang... quấy rầy hai người một lần nữa ư?"
Họ cùng quay lại. Không có ai khác trong phòng, thậm chí không có cả người hầu, vậy mà Nicholas không hề trông ngượng ngập chút nào.
"Em không cần xuống đây em yêu." Anh mỉm cười. "Anh đang lấy một khay đồ ăn mang lên phòng cho em."
"Tôi chắc là anh đang làm thế." Cô trả lời lạnh lẽo, mắt dán vào Selena. " Thưa bà, xin vui lòng đóng gói đồ đạc của bà và biến khỏi nhà tôi trước buổi trưa. "
Vẻ mặt đỏm dáng của Selena lập tức chuyển sang bị xúc phạm. " Cô không thể làm vậy được. Phu nhân Miriam mời tôi kia mà. "
" Phu nhân Miriam không phải là nữ chủ ở đây. Tôi mới là nữ chủ nhân. Và người nhà Eden chúng tôi rất nổi tiếng với việc đuổi người khác ra khỏi nhà. " Nói xong những lời đó, Reggie quay lưng lại bỏ đi.
Nicholas đuổi kịp cô ở sảnh lớn, kéo tay cô lại. " Cái quái gì vừa xảy ra thế hả ? "
" Bỏ tôi ra ! " Cô rít lên, vùng vẫy để rút tay ra. Lần này anh giữ cả vai cô.
"Vào đây." Anh kéo cô vào phòng thư viện và đóng sập cửa sau lưng họ. "Em điên rồi à?"
"Ừh tôi phát điên rồi, khi tin rằng anh đã thay đổi!" Cô nói.
"Ý em là gì?"
"Giường của tôi còn ấm mà anh đã bỏ đi tìm cuộc chinh phục mới sao! Ừ, cứ quyến rũ bao nhiêu đàn bà cũng được, nhưng đừng bao giờ đùa giỡn với tôi nữa thưa ngài!"
"Em tin là anh còn muốn được người đàn bà nào nữa sau đêm qua ư?" Anh trả lời, thật sự là không tin nổi. "Những gì em vừa thấy thật ra là chẳng có gì cả. Selena chỉ vô tình ở đó khi anh xuống lấy đồ ăn sáng cho em thôi. Anh muốn mang đồ ăn cho em, nếu em nhớ, để em không cần phải rời phòng mình sáng nay."
"Anh có cả một lâu đài toàn người hầu để đi lấy đồ ăn kia mà!" Cô chỉ ra.
"Họ bị trưng dụng bởi toàn bộ đám khách khứa rồi còn gì. Anh có thời gian làm việc đó vì anh đang đợi em quay lại."
"Tôi không tin anh."
Anh thở dài chán nản. "Thật vô lý quá đi Regina. Em chả có lý do nào để nổi nóng thế cả, và càng không có lý do nào đuổi Selena đi cả. Anh đã bảo cô ấy rồi."
"Anh không làm thế chứ!"
"Nếu em làm ơn xem xét lại việc em vừa cư xử nực cười ra sao..."
Lửa lấp lánh trong mắt cô khiến anh ngưng lại. "Tôi sao? Ừh tôi đoán là nực cười thật. Tôi cũng thật là ngốc nghếch và là một con nhóc ngu xuẩn bậc nhất nữa. Còn ngài, thưa ngài, là đồ con hoang, lúc nào cũng thế. Ngài không chịu được việc một bà bạn của mình phải rời đi ư? Vậy thì cứ đi mà để cô ta ở lại. Để cô ta chuyển hẳn vào ở cũng được, vì thật ra, tôi sẽ không ở đây mà nhìn nữa đâu. Và nếu ngài ngăn cản tôi đi, tôi sẽ... bắn chết ngài!"
Mặt anh tối lại trong cơn giận dữ, nhưng cô quá bận rộn với việc bùng nổ những gì kìm nén những tháng qua nên không nhận ra anh đang giận dữ tới mức nò. Và khi anh quay lưng bỏ đi không một lời đáp trả, cô chạy lại chắn trước mặt anh không cho anh đi. "Sao anh dám bỏ đi khi tôi còn đang cãi nhau với anh!"
"Còn gì để nói nữa thưa bà?" Anh cay đắng nói. "Cuối cùng bà cũng chịu mở miệng nói điều đó rồi. Tôi không thể tự bào chữa được nữa, bà thấy đấy."
Câu đó khiến cô sôi lên sùng sục. Thậm chí còn không thèm nói quanh co hay xin lỗi nữa chứ.
"Anh... thừa nhận là anh vẫn muốn cô ta thật sao?"
"Muốn ai cơ?" Anh gầm lên. "Tôi đang nói về cái sự là con hoang của mình kìa, tất nhiên rồi. Tôi đã cố giúp em nếu em còn nhớ. Tôi đã làm hết sức để tránh cho em phải cưới một gã con hoang kia mà."
"Nhưng anh có thể thay đổi mà." Cô nạt lại nóng nẩy.
"Làm sao em có thể thay đổi việc mình được sinh ra thế nào cơ chứ?" (Ông nói gà bà nói vịt )
"Sinh ra?" Cô nhíu mày. "Có chuyện gì với anh thế Nicholas? Tôi đang nói về thái độ cư xử của anh kìa. Anh là đồ con hoang!"
Một sự im lặng đầy căng thẳng, và rồi anh hỏi. "Miriam chưa nói với em sao? Bà ta chưa hề để lộ bí mật đen tối của tôi sao?"
"Anh đang nói cái quái gì thế?" Reggie hỏi lại. "Tất nhiên là Miriam có nói với tôi về chuyện anh sinh ra thế nào. Bà ta đầy hoan hỉ khi kể cho tôi chuyện đó. Thế thì có liên quan gì tới mọi việc? Nếu anh hỏi tôi, tôi nghĩ anh phải mừng khi bà ta không phải mẹ mình mới đúng."
Câu nói đó đập vào anh như một tiếng sấm giữa trời quang. "Ý em là... em không để tâm chuyện đó sao?"
"Để tâm ư? Đừng có vô lý thế chứ." Cô nói. "Tôi có hai người anh em họ đều là con hoang. Mà điều đó có khiến tôi yêu quý họ ít đi chút nào không? Tất nhiên là không rồi. Việc anh sinh ra thế nào đâu phải lỗi của anh?" Cô hít một hơi dài và nói tiếp. "Anh, thưa ngài Montieth, có cả một núi tội lỗi mà chả cần tới cái điều nhỏ nhặt đó nữa kìa. Tôi chịu đủ việc làm vợ nửa vời rồi. Và ý tôi là thế đấy. Tôi sẽ không ở đây mà nhìn anh nối lại những mối quan hệ xưa cũ đâu. Nếu tôi còn thấy anh với người đàn bà đó một lần nữa, tôi thề là tôi sẽ sử dụng một cách thành thạo những bài học mà bác Connie đã dạy và băm hai người các anh ra từng mảnh cho xem!" (eo ơi, ghen dữ chưa kìa...)
Anh không, và không thể nào ngừng cười thành tiếng được. Và điều đó quá đủ để khiến Reggie hét lên. Đúng lúc đó thì Eleanor bước vào.
"Có chiến tranh trong này hở các cháu yêu của ta? Hay chỉ là một cuộc tranh luận gia đình thôi?"
"Gia đình ư?" Reggie hét lên. "Anh ta còn không biết anh ta là một phần của gia đình nữa kìa. Anh ta thích độc thân hơn. Anh ta cho rằng anh ta vẫn còn độc thân ấy chứ."
Nicholas nấc lên vì cười nhiều. "Không phải đâu."
"Dì đi mà giải thích cho anh ta ấy dì Ellie." Reggie nói tiếp. "Bảo với anh ta là đi mà chọn một kiểu sống thôi. Hoặc làm chồng đúng nghĩa, hoặc là chẳng gì cả."
Reggie phóng ra khỏi phòng và đóng sầm cánh cửa sau lưng. Nhưng chỉ đi lên được nửa cầu thang thì những lời anh ta nói vọng lại trong đầu cô khiến cô suýt vấp ngã. Tôi đã làm hết sức để tránh cho em phải cưới một gã con hoang kia mà.
Cô sững người, mắt nhìn vào khoảng không. Liệu đó có phải nguyên do của mọi thái độ cư xử tồi tệ của anh ta từ trước tới giờ không nhỉ? Sao cô không nghĩ tới điều đó khi Miriam làm như vô tình để lộ thông tin đó ra? Có thật Nicholas tin là cô không thể chịu được việc cưới một gã con hoang không?
Ôi gã chồng ngu ngốc tội nghiệp của cô! Reggie ngồi xuống bậc thang và tới lượt cô cười phá lên từng tràng không dứt.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
25 chương
26 chương
37 chương
19 chương
39 chương
12 chương