Tôi cũng chẳng biết làm sao tôi sống cho ra dáng một con người nữa, cứ tan tầm lại rê ra quán xá, uống vài cốc bia, ngẫm chuyện người đời, sẵn nghe ngóng chuyện cậu. Nhưng facebook cậu trở nên im lặng, chẳng có gì nổi bật như lúc cậu ở đây, bạn bè cũng trở nên lạnh nhạt. Thật ra, tôi từng suy nghĩ, cố chấp với cậu vẫn tốt hơn bay giờ nhỉ. Nhưng rồi mọi thứ sẽ trở lại như trước thôi, không sao. Dù có dặn lòng rồi sẽ ổn cả, nhưng tôi biết thừa, sẽ chẳng có chuyện gì ổn cả, tôi chỉ đang cố an ủi một trái tim vụn nát thôi, dùng hy vọng an ủi nó, xoa dịu nó, nhưng sẽ chẳng có tác dụng đâu. Vài tháng trôi đi, chậm chạp. Trạm chờ xe buýt tôi vẫn hay chờ đợi, những đôi trẻ lần lượt nắm tay nhau qua lại. Tuổi trẻ thật tốt, tôi thầm nghĩ ngợi. Nếu chúng ta gặp nhau sớm hơn, chúng ta trưởng thành sớm hơn, chúng ta dứt khoát hơn, chúng ta…, sẽ thật tốt biết bao, cậu nhỉ. Tôi khẽ cười khi cô gái giận hờn, cậu trai vội theo xin lỗi, tuổi trẻ thật tốt, thoải mái yêu đương mà không sợ cái gì là hình tượng, tương lai, gia đình… vì tuổi trẻ, chúng ta yêu bằng sự ngông nghênh của tuổi mới lớn, yêu bằng tất cả nhiệt huyết, yêu trọn vẹn nhưng lại rất vụng về, nhưng cũng không ít sự dũng cảm. Gặp nhau là may mắn. Bỏ lỡ là đau khổ. Điều khiến chúng ta khó lòng chịu đựng, không phải không gặp, mà là gặp rồi cuối cùng lại bỏ qua nhau, lưu lại chỉ là cái bóng mơ hồ. Nếu đã vô duyên, hà tất còn gặp gỡ? Nếu đã hữu duyên, cớ gì sau cùng vẫn chia tay? Mẹ tôi chẳng biết nghe từ đâu, lại giục tôi về quê xem mắt, lần này không phải là một anh phó phòng hay người thành phố nữa, mà là con của bạn mẹ tôi. Tôi đã từ chối, khi bản thân chẳng chút mảy may đến một người thì có gặp gỡ trăm ngàn lần cũng chẳng có tác dụng. Hôm nay văn phòng tôi được dịp vui vẻ, chuyện là cô bé văn thư 24 tuổi tràn trề thanh xuân được cầu hôn và sắp lên xe hoa, anh quản lý hơn tôi 2 tuổi đã quỳ một gối giữa sảnh và ôm một đóa hoa hồng lớn. Thật chúc mừng cho họ, khi tôi chen qua đám người vỗ tay nhiệt liệt kia và đi về văn phòng, cô bạn thân kéo tôi lại một góc: “Này, chắc lại không kiềm được mà về cầu hôn bạn trai chứ gì” – cô bạn huýt tay về phía tôi, cười gian xảo. “Tao không như mày nhé, rõ là có chồng rồi mà sao không ra dáng gì hết vậy” – bạn tôi nó lấy chồng lúc 23 tuổi, khi nó vừa vào làm được 1 năm thì bạn trai hốt gấp vì sợ mất vợ. “Chúng ta có thể để bản thân già đi, nhưng tâm hồn này, tuyệt đối không được nhăn nheo một chút nào” “Thôi đi cô nương, 2 nách con rồi” “Còn mày thì sao. Định khi nào mới có thiệp, tao chuẩn bị phong bì dày rồi” “Bây giờ mày có thể đưa cho tao giữ trước cũng được” “Lam Hy à, mày lại giở trò lưu manh à” “Ơ, mày nói chuẩn bị cho tao mà” “Nhưng phải có hỷ, à mà dạo này sao không thấy anh bác sĩ đến đón mày nữa” Nụ cười kia của tôi tắt hẳn, thật khó khi phải nhắc đến chuyện cũ tôi và cậu. “Anh ấy về quê rồi” “Về rồi, thế còn mày, sao lại để mày một mình...” “Thôi, vào làm rồi kìa. Chiều đi rồi tao nói”... “Thế là mày lựa chọn buông tay anh ấy à” – cô bạn tôi buông cốc bia xuống, nhìn tôi đăm đăm. “Nếu là mày thì mày sẽ làm sao” –ánh mắt tôi nhìn thật lâu vào cốc bia, như thể tìm lấy một điểm nhìn để không bị lung lay bởi câu chuyện. “Mày cũng có cái khó của mày, nhưng không vì vậy mà mày khiến cả hai bế tắc chứ. Làm gì có chuyện gì mà không có hướng giải quyết đúng không” “Anh ấy tốt nhất không nên chung chỗ với tao” “Chẳng có đứa nào điên như mày cả, tại sao mày lại tốn quá nhiều thời gian trên người của một đứa con trai mà mày không có ý định lâu dài cơ chứ. Rồi sau này mày định đi đám hỷ nó phong bì bao nhiêu, 1 triệu, 2 triệu, 5 triệu, hay ngay cả về nhà cũng chẳng dám” “…” – tiếng thở dài kia hòa lẫn vào tiếng chiều buồn. Chẳng còn gì cả, ngay cả lòng tin về một tương lại tốt đẹp bên một người mình yêu cũng chẳng còn. “Tốt nhất mày nên thoát ra khỏi cái bóng quá khứ trước khi anh ta đi lấy vợ. Ai cũng có quá khứ cả, hơn nữa, quá khứ mà mày dằn vặt là quá khứ của ba mẹ mày, không phải do mày gây ra. Tại sao mày luôn canh cánh trong lòng vậy. Mày liệu có dám chắc bản thân sẽ ổn khi thấy anh ta hạnh phúc? Khi anh ta tay trong tay với cô gái khác? Khi anh ta kết hôn mà cô dâu không phải mày?” Làm gì có ai nhìn thấy người mình yêu lấy người khác mà hạnh phúc, thứ lời an ủi kia chỉ là giả dối, chỉ là giả dối. Khi cuộc vui kết thúc, à mà chẳng có gì vui. Sau khi tôi kể lể, cô ấy trách móc, khuyên nhủ, an ủi, rồi cả hai cũng mom mem đi theo cơn say dần thấm kia. Chồng cô ấy đến đón cô ấy về, tôi vẫn có thể vui vẻ vẫy tay chào cô ấy và mạnh miệng nói rằng: tôi không sao cả! Giờ đây khi đi men theo con đường cũ ngày trước cả hai ngày trước vẫn đi về, kí ức lại ùa về. Tại sao mỗi bước chân bước về phía trước của tôi luôn mang theo hình ảnh một bước chân khác đi song song với tôi. Mỗi bước chân là mỗi kỉ niệm, chỉ cần tôi vu vơ đi ra đường thì hàng tá kí ức lại òa về, là cậu cả. Tôi say rồi. Đúng vậy, tôi say thật rồi. Phải về nhà thôi, nhưng đôi chân kia lại không nghe lời, cứ đi đến những nơi mà tôi và cậu đã từng đi qua, mỗi lần nhìn là mỗi lần hoài ức, là mỗi lần tủi thân và nước mắt lại chực rơi. Phải làm sao cho phải đây, tôi thật sự không nỡ buông tay cậu, phải làm sao đây, làm sao khiến cả hai không khó xử, làm sao để cậu không phải mang tiếng bất hiếu, phải làm sao để tôi thôi đau khổ, phải làm sao để tôi quên đi những chuyện không vui trước kia, phải làm sao…. Thật sự quá sức chịu đựng của tôi rồi, chỉ có thể ngồi giữa dòng người kia mà khóc, sẽ chẳng có ai đến an ủi tôi, chẳng còn ai kéo tay tôi và nói: chúng ta về nhà thôi, chẳng còn ai chọc ghẹo tôi nữa… không còn gì cả....