Chỉ là ảo giác
Chương 7
CHƯƠNG 7
Hứa Biên ngã đầu tựa vào ghế, an tĩnh nhắm hai mắt lại, cư nhiên lúc này tiếng điện thoại vang lên, anh hừ lạnh một tiếng, đưa tay cầm lấy ống nghe nghe máy.
– Tổng giám đốc, ông Lâm muốn gặp anh. – Bên đầu dây là thư kí Tôn.
Hứa Biên vừa nghe liền trầm mặc im lặng một hồi, như thế nào Từ Nhược Lâm lại muốn đến đây quấy rối rồi, chắc hẳn lại là chuyện của Từ Nhược Thiên đi.
– Tổng giám đốc. – Mãi không thấy anh trả lời, thư kí Tôn không kiên nhẫn nói.
– Hảo, kêu ông ta lên văn phòng gặp tôi. – Anh lạnh lùng trả lời, nói xong liền tắt máy, chỉnh tề lại y phục, bước đến bàn khách ngồi xuống.
Không lâu sau đó, Từ Nhược Lâm đã mở cửa bước vào, bộ dạng hứng khởi mỉm cười nhìn Hứa Biên, nhàn nhã nhấc mông ngồi xuống đối diện anh.
– Có gì thì nói nhanh đi. – Anh trừng mắt nhìn ông, lạnh lùng nói.
– Hắc… chưa gì đã muốn đuổi khách đi rồi sao. Mà không, là ông vợ chứ nhỉ? – Từ Nhược Lâm nhếch miệng cười tà ác, ngang nhiên chồm người tự mình rót một ly trà uống một ngụm, đưa mắt thách thức Hứa Biên.
– Ông Lâm, hiện tại tất cả hợp đồng tôi và ông hai bên đã kí kết, ông còn muốn hại công ty tôi đến bao giờ đây. – Anh hừ lạnh một tiếng, cố gắng ổn định lại tinh thần, nghiêm túc nói.
– Ha ha ha, cậu đang đùa tôi sao, cậu nghĩ chỉ cần chữ kí của cậu, công ty cậu sẽ thoát khỏi số tiền lớn đó sao? – Từ Nhược Lâm ôm bụng cười ha hả, tiếp tục nhàn nhã nhúp một ngụm trà.
Hứa Biên vừa nghe lập tức nổi giận đến đôi mắt đỏ ửng, hung hăng nắm chặt nắm tay đập mạnh lên bàn, anh quát lớn.
– Ông nói vậy là sao? Ông không làm theo hợp đồng của chúng ta?!!
– Hứa Tổng, tôi nói cho cậu biết, đối với tôi việc quan trọng nhất là lễ cưới của Tiểu Thiên, tôi đây chính là thừa biết cậu chỉ ký hợp đồng với tôi chỉ để cứu vãn công ty của cậu, nhưng thực ra cậu một chút cũng không hề đối tốt với Tiểu Thiên. Nếu như một ngày nào đó tôi phát hiện cậu động tay động chân với cháu tôi, công ty và cả gia sản của cậu, chỉ còn là một hạt cát mà thôi. Đặc biệt là đứa con hiếu thảo của cậu đấy, thưa Tổng giám đốc. – Từ Nhược Lâm một phen túm lấy cổ áo Hứa Biên, hung tợn tuyên bố.
Hứa Biên cả kinh im lặng, dùng sức đẩy ông ra, chỉnh tề lại áo mình, lạnh lùng nhìn ông.
– Vậy rốt cuộc ông muốn thế nào?
– Cậu thông minh lắm mà, tự suy nghĩ đi chứ. – Từ Nhược Lâm mỉa mai cười tà, vẫn là động tác đưa ly trà kề lên miệng uống cạn sạch.
Hứa Biên chậm rãi đứng dậy, đi đến bàn làm việc lục lọi xổ sách, nhìn chăm chăm một hồi, anh hướng ông nói.
– 5 ngày.
– Cậu đùa tôi sao? – Từ Nhược Lâm vừa nghe lập tức bị chọc tức đến gần như tăng huyết áp.
– Vậy ông ra quyết định đi, tôi không muốn dài dòng. – Anh mất hết kiên nhẫn mà hùng hổ ném quyển sổ tay sang một bên.
– 2 ngày sau tôi có việc phải đi Mỹ một chuyến để làm ăn, ngày đó cậu phải ở nhà thờ làm lễ cho tôi. – Nói xong Từ Nhược Lâm liền khẩn trương đứng dậy, cài nút áo khoác rồi xoay người bước ra ngoài.
Hứa Biên tức tối đưa hai tay đập mạnh lên bàn, thở hồng hộc trừng mắt nhìn tay mình, thanh âm run rẩy nói.
– Bạch Dương… anh phải làm sao?
============
Từ Nhược Thiên một bên không ngừng lắc lắc hông mình, một bên vừa chu chu cái tiểu khẩu huýt sáo mà nấu ăn.
Nhớ đến vụ hồi trưa được Hứa Biên kêu cậu ngồi ăn cùng anh, lại còn bảo thức ăn cậu nấu rất hảo, thế là suốt từ chiều cậu liền mải mê đọc sách, học cách nấu mỹ thực khoa trương nhất cho anh.
Hiện tại tâm tình cậu hạnh phúc đến không thể hạnh phúc hơn, hớn hở làm một bữa cơm tối cho Hứa Biên.
Nghe thấy tiếng cổng mở, Từ Nhược Thiên liền nhanh chóng cởi tạp dề ra, chạy ra ngoài đón anh.
– Hứa Biên, hôm nay anh tan sở sớm sao? – Cậu cúi người định giúp anh cầm túi xách, lại bị anh hoàn toàn ngó lơ mà đi thẳng vào nhà, biểu tình lạnh lùng thực chẳng khác gì ngày hôm qua vậy.
Nhưng cậu vẫn là không để ý gì mấy, đóng cửa nẻo cẩn thận rồi chạy thẳng vào nhà bếp bày thức ăn lên bàn, cười cười đối anh nói.
– Có phải rất đói rồi không? Hôm nay em nấu nhiều món lắm a.
Hứa Biên không nói gì, một phen chậm rãi bước bàn ăn quan sát.
– Đến, ngồi xuống đi. – Cậu vội vã kéo ghế ra giúp anh, cười cười nói.
“Choang” một tiếng, anh hung hăng vung tay hất mâm thức ăn xuống đất, lại làm cậu một trận hoảng loạn đến mức giật thót cả mình, tim bắt đầu đập nhanh.
– Cậu rốt cuộc đến khi nào mới tha cho tôi đây?!! Hai ông cháu nhà các người đúng là thâm độc hiểm ác, cả đời đừng mong tôi đối xử tốt với cậu. – Hứa Biên một phen đưa tay siết chặt lấy bả vai Từ Nhược Thiên, hung tợn tuyên bố.
– Hứa… Hứa Biên. Anh nói cái gì vậy? Em.. em không hiểu gì hết. – Cậu gượng cười nhìn anh, thanh âm thập phần run rẩy.
– Đừng có diễn kịch trước mặt tôi. Giỏi thì lột bản mặt thật của cậu ra đi. – Hứa Biên nhếch miệng cười lạnh, hung hăng áp tay vào mặt cậu mà chà xát.
– Hứa… Hứa Biên. Đừng mà.. đau quá. – Cậu cả kinh tránh né bàn tay anh, hơi thở bắt đầu dồn dập.
– Hừ. Xem như kiếp trước tôi làm kẻ ác, bây giờ mới hứng chịu hậu quả, bị hai người dùng mưu kế hại đến mức này đi. – Anh một phen đẩy cậu ngã xuống đất, lạnh lùng bước lên lầu.
Từ Nhược Thiên đau đớn đưa tay ôm lấy ngực, thở dốc hướng ánh mắt nhìn Hứa Biên, yếu ớt gọi.
– Hứa… Hứa Biên… hộc… giúp em với. Hộc…. hộc…
Đáp lại cậu chỉ là thân ảnh lạnh lùng bước thẳng lên phòng mình, cậu liền loạng choạng đứng dậy, bước thấp bước cao đưa tay với lấy ngăn tủ dưới bếp.
– Hộc… hộc… Ư… – Từ Nhược Thiên bất lực ngã quỵ xuống đất, cố gắng vươn tay mở ngăn tủ ra lấy lọ thuốc.
Cư nhiên vì đây là thuốc dự phòng, hoàn toàn chưa được mở nắp sẵn, cậu không còn cách nào khác liền vung tay đập vỡ nó, loạng choạng với từng viên thuốc trên sàn cho vào miệng, nuốt một hơi xuống. Sau đó cơ thể kiệt sức mà ngất xỉu.
Hứa Biên sau khi tắm rửa xong, bước ra ngoài vẫn không thấy thân ảnh của Từ Nhược Thiên như đêm qua mà nằm ngủ ngon lành trên giường anh.
Nhưng thừa biết thảo nào tối đến cậu cũng bò đến phòng này mà ngủ, anh liền cầm lấy chiếc gối cạnh đó ôm xuống dưới lầu.
Ném gối trên sô pha, anh đưa mắt ngắm nghía xung quanh, như thế nào căn nhà lại yên tĩnh thế này. Không muốn suy nghĩ gì nhiều, anh nhấc chân bước xuống nhà bếp uống một ngụm nước.
Cư nhiên một đống hỗn độn ban nãy vẫn còn giữ nguyên trên mặt đất, Hứa Biên hừ lạnh một tiếng, miệng lẩm bẩm.
– Cậu ta còn không chịu dọn đống này sao?
Ánh mắt liền chuyển sang nhà bếp, lập tức bắt gặp thân ảnh của Từ Nhược Thiên đang nằm bất tỉnh trên sàn nhà, anh kinh ngạc khẩn trương bước tới, phát hiện xung quanh toàn là thuốc đi. Không nhịn được tức giận mà chửi lớn.
– Mẹ kiếp.
Hứa Biên đưa tay bế cậu lên, thẳng đến gara mà đặt cậu vào xe, vội vã đưa cậu đến bệnh viện.
Lúc Từ Nhược Thiên tỉnh dậy cũng là đến tận sáng hôm sau, phát hiện bản thân đang nằm trong bệnh viện, cậu ngơ ngác nhìn xung quanh, như thế nào cậu lại ở đây chứ.
– Tiên sinh tỉnh rồi sao? – Một vị bác sĩ bước vào, mỉm cười hỏi.
– Xin hỏi, tôi tại sao lại ở đây? – Từ Nhược Thiên vội vã ngồi dậy, thắc mắc nhìn ông.
– Tiên sinh bị tác dụng của thuốc mà ngất xỉu, là một người đã đưa tiên sinh đến đây.
– Có phải.. người kia có phải là Hứa Biên không? – Cậu khẩn trương bắt lấy cánh tay bác sĩ, hớn hở hỏi ông.
– Vâng. Đúng vậy.
Từ Nhược Thiên vừa nghe tâm tình vui đến không từ nào để miêu tả, liền đối vị bác sĩ nói.
– Vậy… anh ấy đâu rồi a?
– Tôi không biết. Đêm qua đưa tiên sinh tới đây là người đó bỏ đi luôn. – Ông thở dài.
– Vậy sao? Chắc là anh ấy gọi ông nội tới đây rồi. – Từ Nhược Thiên bĩu môi, hẳn là ông nội sẽ rất lo cho cậu đi.
Thời điểm cậu định mở miệng nói gì đó, đột nhiên một thanh âm từ bên ngoài vọng ra.
– Ai bảo tôi gọi ông nội cậu tới đây. – Bước vào không phải ai khác chính là Hứa Biên đi.
Từ Nhược Thiên đương nhiên vừa nhìn thấy anh liền vui mừng đứng dậy ôm lấy anh.
– Hứa Biên. Anh không đi làm sao?
– Vậy xin phép. – Cảm thấy bản thân không nên ở đây lâu, vị bác sĩ liền lui ra ngoài, đóng cửa lại.
“Bịch”, Hứa Biên một phen đẩy cậu xuống, lạnh lùng nói.
– Nói đi, cậu có nhất thiết phải làm vậy không? Chẳng lẽ tôi chỉ mới đối xử tệ với cậu một chút, cậu là cố ý để mách lẻo ông nội khốn kiếp của cậu có phải không?
– Hứa… Hứa Biên… anh nói gì vậy? Sao anh lại nói ông nội em như vậy chứ? – Từ Nhược Thiên ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì.
– Hắc… Tôi nói cho cậu biết, lần sau đừng có làm cái trò uống thuốc tự tử trước mặt tôi!! – Hứa Biên cười khỉnh bỉ một tiếng, trừng mắt quát lớn.
Từ Nhược Thiên vừa nghe lập tức cả kinh mở lớn mắt, run rẩy nói.
– Sao?
###### END CHAP 7 ######
================= Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
29 chương
13 chương
20 chương
37 chương
53 chương
27 chương