CHƯƠNG 5 Từ Nhược Thiên trong phút chốc nhớ ra điều gì, liền khẩn trương đưa tay nhìn đồng hồ, cũng gần đến lúc cậu đến trường rồi đi. Cậu vội vã chạy vào nhà, như có như không xới đại thức ăn trên bàn cho vào mồm, vốn dĩ miệng đầy thức ăn chưa kịp nuốt mà xông thẳng lên phòng thay y phục vào, sau đó mới rời khỏi nhà. Đến trường Đại học X, cậu thừa sức thở hồng hộc một hơi, đứng trước bảng thông báo có gương phản chiếu mà chỉnh tề lại y phục, đưa tay vuốt ve lại mái tóc mình, rốt cuộc nhoẽn miệng cười đắc ý rồi bước lên lớp. Vừa bước vào lớp, tầm mắt Từ Nhược Thiên đã bắt gặp lớp học yên lặng đến lạ thường, trong đầu không ngừng tự hỏi, thế quái nào mọi khi cậu đến mọi người vẫn còn đang nói chuyện bàn tán, hiện tại sao có thể ngoan ngoãn như thế. – Thầy Thiên! – Một lát, một cậu sinh viên đột nhiên đứng dậy. Từ Nhược Thiên vừa nghe đã có phản ứng, cười cười đối người nọ nói. – Chúng ta không phải đã bảo không cần xưng thầy sao? Một cô nữ sinh đứng dậy tiếp lời cậu. – Nhưng mà… Anh Thiên là sắp cưới rồi, chúng ta chẳng phải chỉ là thầy trò thôi sao a? – Phải đó, anh Thiên, có phải hay không a? – Cậu nam sinh ban nãy tiếp tục lời cô. Từ Nhược Thiên chỉ lắc đầu cười cười, đặt cặp sách lên bàn, chống hai tay lên cặp, vẻ mặt ủy khuất nói. – Ân. Cho nên có thể anh chỉ dạy các em hết tuần này thôi a. – Sao?!! – Cả lớp lúc này đồng thanh hô lớn, sau liền cả kinh nhìn nhau. – Anh xin lỗi, tuần tới sẽ có giáo viên mới dạy các em. – Từ Nhược Thiên tâm tình cũng buồn lòng không ít, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười trấn an bản thân. – Anh Thiên… sao lại đột ngột như vậy a, không lẽ người kia đối với anh quan trọng lắm sao? – Một cô nữ sinh khác ủ rũ đứng dậy hỏi, khóe mắt cũng bắt đầu yếm hồng. – Thôi được rồi, chúng ta hãy khoan nói chuyện này, các em lấy bản vẽ hôm trước ra, anh sẽ hướng dẫn các em tiếp. – Từ Nhược Thiên không muốn vì chuyện đau lòng này mà tiếp tục bàn tán, chỉ sợ bản thân không kiềm được nước mắt mà rơi lệ, bất đắc dĩ ló ngơ vấn đề kia, khẩn trương bắt đầu giờ học. Cậu run rẩy đưa tay cầm lấy thanh phấn trắng, xoay người lại đối mặt với tấm bảng rộng lớn trước mắt, thực sự trong thâm tâm cậu thừa biết mọi người rất buồn, tất cả chỉ vì nam nhân kia, cậu muốn sau khi cưới người kia, sẽ tận tâm cố gắng làm một người vợ tốt, luôn bên cạnh chăm sóc anh, không ngờ lại vì chính điều này khiến cậu từ giã học sinh của mình, từ giã công việc thầy giáo được mọi người yêu mến. Cả lớp ai ai cũng thấu hiểu trong lòng Từ Nhược Thiên đang nghĩ gì, cũng không dám mở miệng hỏi han gì thêm, như thường lệ nghiêm túc chăm chú vào bài học. Tan học cũng tầm khoảng 11 giờ trưa, Từ Nhược Thiên chỉ qua loa chào lớp rồi nhanh chóng bắt taxi chạy thẳng về nhà. Vừa mở cửa cậu đã hướng đến nhà bếp bắt tay vào nấu nướng, chính là cậu muốn tận tay nấu bữa trưa cho Hứa Biên, tự mình đến công ty giao cho anh, như vậy mới hảo hảo là người vợ tốt. Cậu một bên vừa thành thạo nấu ăn, một bên vừa vui vẻ ngâm nga câu hát. Xong xuôi liền tỉ mỉ đặt vào hộp, trang trí sao cho thực đẹp mắt, cậu đắc ý ngắm nghía lại mỹ thực do chính bản thân mình làm cho anh, trong đầu không ngừng tự khen chính mình. Nhìn lại đồng hồ phát hiện đã 11 giờ rưỡi, Từ Nhược Thiên tranh thủ thu gom cơm hộp cẩn thận đặt vào túi xách, bắt đầu lên đường xuất phát đến công ty của Hứa Biên. ============ Hứa Biên tức tối đưa tay vò vò tờ văn kiện trên bàn, mệt mỏi xoa xoa vầng thái dương của mình, quả thực hôm nay tâm tình anh không tốt chút nào, chính là công việc một lúc càng khó khăn và chồng chất, đặc biệt là thua chứng khoán không biết có hơn mười đầu ngón tay hay không, kể ra cũng thấy tình trạng hiện tại may mắn hơn cả, nếu như không nhờ hợp đồng quái quỷ của Từ Nhược Lâm, không chừng bây giờ toàn bộ công ty này sẽ bị phá sản, không nói đến cả việc anh phải ngồi ở lề đường ăn xin rồi đi. Đột nhiên tiếng “ột ột” từ phía dưới bụng phát ra, Hứa Biên theo bản năng đưa tay xoa xoa bụng mình, cả ngày hôm qua đến giờ chưa có gì để ăn, thực sự hảo đói. Thời điểm Hứa Biên còn đang hoang mang rằng nên tiếp tục công việc hay là kiếm gì đó cho vào bụng, một cuộc gọi từ phòng quản lý vang lên đánh thức tầm suy nghĩ của anh. – Hứa Tổng, có Thiên tiên sinh đến muốn gặp anh. Nghe đến đây trong đầu anh chỉ có bốn chữ phiền phức và chán ghét, không chút do dự mở miệng thẳng thừng cự tuyệt. – Nói với cậu ta tôi rất bận, không có thời gian. Thực không nghĩ đến anh vừa mới tắt máy, cánh cửa phòng cư nhiên mở ra, bước vào không phải ai khác chính là Từ Nhược Thiên đi. – Hứa Biên. – Cậu hớn hở bước đến bàn làm việc của anh, kéo lấy cánh tay anh tới bàn khách ngồi xuống. – Không phải tôi đã bảo rất bận sao? Cậu như thế nào lại vào được đây? – Hứa Biên phẫn nộ buông tay Từ Nhược Thiên ra, cau mày hỏi. – A… Anh đừng đổ lỗi cho quản lý nha, là em tự ý vào đấy, chẳng qua em biết từ hôm qua đến giờ anh chưa ăn gì hết, cho nên đã về nhà làm đồ ăn mang tới đây cho anh.. – Từ Nhược Thiên khẩn trương mở miệng giải thích, đồng thời từ túi xách lấy ra hộp cơm đặt trên bàn, bày mỹ thực ra trước mặt Hứa Biên, lại còn chưa chờ anh mở miệng, cậu đã chen lời nói. – Em chỉ tới mang thức ăn thôi, sẽ không làm phiền anh làm việc. Em đi đây, anh nhớ dùng cơm đó a, tạm biệt. – Còn không quên ghé bên má Hứa Biên hôn nhẹ một cái, sau đó mới chịu ngậm miệng hớn hở bước ra ngoài. Hứa Biên hừ lạnh một tiếng, đưa tay điều chỉnh hai bên trán của mình, nhưng tầm mắt vẫn cứ dán vào mâm mỹ thực trước mắt, xấu hổ hơn cả là tiếng ột ột dưới bụng lại không ngừng gào thét. Anh khẽ thở dài, dù sao cậu cũng tốn công từ trường về nhà nấu cơm mang tới đây cho anh, lại còn…. trang trí hộp cơm đẹp mắt thế này, và quan trọng hơn là cái dạ dày trống rỗng của mình, Hứa Biên chỉ còn cách tiếp nhận tấm lòng của Từ Nhược Thiên. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không hài lòng lắm, Hứa Biên trong đầu thầm chửi chính mình, bất đắc dĩ tới bàn làm việc gọi điện cho quản lý. – Gọi Thiên tiên sinh lên văn phòng gặp tôi. – Nói xong liền khẩn trương tắt máy, bước đến bàn khách ngồi xuống.   Không ngờ chưa đầy một giây, Từ Nhược Thiên đã mở cửa bước vào, thở hồng hộc bước tới ngồi đối diện anh, cười cười hỏi. – Có chuyện gì sao a? Hứa Biên ban đầu cũng có chút kinh ngạc, cậu… cậu như thế nào, nghĩ đi nghĩ lại cũng không phải vấn đề anh cần quan tâm, liền đi thẳng vào vấn đề chính, hất cằm ý chỉ hộp cơm trước mắt. Từ Nhược Thiên bất giác theo ánh nhìn của anh mà đưa mắt về mâm thức ăn trên bàn, nhướn mày thắc mắc. – Sao ạ? – Chỗ này tôi ăn không hết, cậu ở đây ăn với tôi. – A? Ý anh là, chúng ta cùng ăn sao? – Từ Nhược Thiên như không thể tin vào tai mình, kinh ngạc nhìn Hứa Biên. – Đừng giả vờ nữa, mau ăn tôi còn nhiều việc phải làm. – Anh chán nản không thèm ngó ngàng đến cậu, cầm lấy thìa múc một muỗng cơm cho vào miệng ăn một miếng, lập tức làm cho một tràng kinh ngạc khiến anh vô pháp phải mở lớn mắt. Kia… kia quả thực rất hảo a, như thế nào một nam nhân có thể nấu ăn ngon như vậy. – Thế nào? Có vừa miệng anh không? – Từ Nhược Thiên sốt ruột cúi đầu nhìn Hứa Biên, trông chờ cảm nhận của anh. – Cũng được. – Anh nuốt xuống yết hầu, ho nhẹ vài tiếng trả lời. Từ Nhược Thiên vừa nghe thì vui đến phát điên, liền cầm lấy đũa không ngừng gắp thức ăn bỏ vào bát anh, vừa gắp vừa nói. – Nếu vậy anh nên ăn nhiều một chút, nếu không sẽ không tốt cho dạ dày a. Hứa Biên trầm mặc nhìn từng động tác của cậu, sau một hồi liền cảm thấy có gì không đúng, một phen gạt bỏ tay cậu, hùng hổ nói. – Tôi bảo cậu lên đây ăn hay là gắp thức ăn cho tôi? – A, thực xin lỗi, em lập tức ăn. – Từ Nhược Thiên trong đầu nghĩ rằng Hứa Biên có phải hay không lo lắng cho cậu đi, tâm tình vui đến không từ nào để tả, như một gã bỏ đói lâu ngày mà cắm đầu ăn và ăn. Hai người cứ thế cùng nhau dùng bữa, bất quá trong suốt bữa ăn, cậu không ngừng mở miệng nói luyên thuyên, làm anh nhức đầu không thôi. – Anh no rồi sao? Vậy để em dọn chỗ này. – Phát hiện Hứa Biên hạ muỗng xuống, đứng dậy bước đến bàn làm việc, Từ Nhược Thiên liền khẩn trương thu dọn sạch sẽ. – Em về nhà đây. Tạm biệt. – Phát hiện anh đang cắm cúi làm việc, cậu cũng không muốn làm phiền, đành mở cửa chào anh rồi ly khai. ###### END CHAP 5 ######      ================= Đăng bởi: admin